Hình phòng. Nơi thi hành hình phạt đặc biệt. Cả căn phòng được bao phủ trong một mảnh ánh sáng mờ tối, từ ngoài phòng đi vào, cơ hồ có chút không thích ứng được với bóng tối bên trong.
Mượn ánh sáng mờ mờ, có thể thấy được Hồng Hạnh sắc mặt trắng bệch, không có chút huyết sắc, hiển nhiên là vừa bị dùng đại hình. Hồng Hạnh uy hϊếp Tư Đồ Cảnh Hạo, tất nhiên không tránh được bị dùng hình. Mặc dù bị hình, trên mặt Hồng Hạnh cũng không thấy chút thống khổ nào.
Thẩm Thiển Mạch cẩn thận quan sát Hồng Hạnh. Mặt trái xoan khéo léo, mặt mày có mấy phần giống Hồng Cúc. Chẳng qua là nhiều thêm mấy phần cương nghị.
“Chủ tử” Con ngươi Hồng Hạnh vốn bình tĩnh không gợn sóng nhìn thấy Tư Đồ Cảnh Diễn thì hơi giật giật. Bên trong có kính ngưỡng, còn có mấy phần chất vấn cùng oán hận.
Tư Đồ Cảnh Diễn liếc nhìn Hồng Hạnh, trong con ngươi đen như mực không có gợn sóng, vung hồng y, ngồi trên cái ghế đối điện Hồng Hạnh, khóe miệng hàm chứa ý cười lạnh lùng, hỏi: ”Nói đi. Tại sao?”
Câu hỏi rất đơn giản. Nhưng hỏi cái gì, trong lòng mọi người đều rất rõ ràng. Tại sao muốn uy hϊếpTư Đồ Cảnh Hạo, rốt cuộc là vì mục đích gì.
“ Hồng Hạnh không phản bội chủ tử” Hồng Hạnh thấy ý cười lạnh lùng trên mặt Tư Đồ Cảnh Diễn, từ trên ghế bổ nhào xuống, quỳ gối trước mặt Tư Đồ Cảnh Diễn, run rẩy nói.
Thẩm Thiển Mạch vốn không chú ý, bây giờ thấy Hồng Hạnh quỳ xuống, nàng mới nhìn thấy xiêm y màu vàng nhạt của Hồng Hạnh đã bị máu tươi nhuộm đỏ, nhất là phần lưng, cơ hồ tất cả đều là máu.
Hình phạt của Hình phòng nghiêm khắc, nàng không phải không biết. Chỉ là không nghĩ đến, lúc còn chưa hỏi rõ nguyên nhân lại hạ thủ ngoan tuyệt như vậy
“Làm sai chuyện nên chịu phạt. Sau khi biết nguyên do, tự nhiên có trừng phạt khác” Hạo Nguyệt thấy trong mắt Thẩm Thiển Mạch thoáng qua một tia không đành lòng, lên tiếng nói.
Thẩm Thiển Mạch không lên tiếng. Điểm này nàng rất rõ. Thân là Ma Cung cung chủ, thủ đoạn của nàng cũng sẽ không mềm yếu hơn thế này. Chảng qua là kể từ sau khi yêu Tư Đồ Cảnh Diễn, nàng cảm thấy hình như lòng của nàng mềm hơn. Bởi vì yêu, cho nên những thứ ngụy trang kiên cường cũng lạnh lùng kia cũng dần dần biến mất.
“Ta biết ngươi không phản bội ta. Ta chỉ hỏi ngươi nguyên nhân ngươi làm như thế” Bên này vừa dứt lời, bên kia thanh âm lạnh lùng của Tư Đồ Cảnh Diễn truyền ra.
Nếu không phải biết Hồng Hạnh không phản bội hắn, hắn đã sớm động thủ gϊếŧ Hồng Hạnh, sao còn cho phép nàng giải thích chứ? Dám cưỡng ép Tư Đồ Cảnh Hạo, chẳng lẽ không biết Tư Đồ Cảnh Hạo là người của hắn ư? Hắn không chịu được nhất chính là có kẻ dám động vào người của hắn.
Hồng Hạnh nghe được lời của Tư Đồ Cảnh Diễn, giống như lập tức có dũng khí, ngước mắt nói: ”Hồng Hạnh cũng tỷ tỷ luôn biết ơn đại ân của chủ tử, vẫn muốn báo đáp chủ tử. Nhưng tỷ tỷ vì chủ tử làm nhiều việc như vậy, tại sao chủ tử có thể nhẫn tâm để tỷ tỷ cứ chết không rõ ràng như vậy?”.
Con ngươi Thẩm Thiển Mạch trầm xuống. Qủa nhiên là vì Hồng Cúc chết. Nàng đã sớm nhìn ra thái độ của Hồng Hạnh đối với Tư Đồ Cảnh Hạo có chút vấn đề. Chẳng qua là Hồng Hạnh giấu giếm không tệ, vì vậy mặc dù trực giác nàng cảm thấy có cái gì không đúng nhưng lại không bắt được sơ hở của Hồng Hạnh.
Con ngươi của Tư Đồ Cảnh Diễn cũng trầm xuống. Lại là vì chuyện tình của Hồng Cúc. Cũng là hắn sơ sót. Hồng Cúc và Hồng Hạnh mặc dù là biểu tỷ muội, nhưng Hồng Cúc vẫn luôn luôn chiếu cố Hồng Hạnh, ở trong lòng Hồng Hạnh, Hồng Hạnh so với tỷ tỷ ruột còn thân hơn. Biết tin Hồng Cúc chết, Hồng Hạnh biểu hiện vô cùng bình tĩnh, lúc ấy hắn còn thấy có chút kì quái, chẳng qua là lúc đó có quá nhiều việc nên hắn không để ý, không ngờ hóa ra Hồng Hạnh vẫn luôn ghi tạc trong lòng.
“Cho nên?” Mặc dù trong lòng Tư Đồ Cảnh Diễn có hơi kinh ngạc, nhưng lời nói ra vẫn bình tĩnh như cũ, mang theo một cỗ áp lực, nhàn nhạt hỏi.
“Tại sao tỷ tỷ vì hắn mà mất mạng, hắn còn có thể yên tâm thoải mái sống như vậy! Ta muốn nói cho hắn biết tất cả! Ta muốn nói cho hắn biết, là tỷ tỷ cứu hắn! Ta muốn hắn nhớ tỷ tỷ cả đời! Nhưng Thanh Trúc luôn luôn đi theo hắn, ta không có cơ hội nói, cho nên không thể là làm gì ngoài cưỡng ép hắn xuất cung” Trong con ngươi của Hồng Hạnh mang theo mấy phần không cam lòng mấy phần thương tiếc.
Tỷ tỷ của nàng thiện lương như vậy, đối với nàng tốt như vậy. Cũng yêu Tư Đồ Cảnh Hạo như vậy, thậm chí vì Tư Đồ Cảnh Hạo hi sinh sinh mệnh. Nhưng Tư Đồ Cảnh Hạo thì sao? Hắn cái gì cũng không biết. Yên tâm hưởng thụ tỷ tỷ bỏ ra sinh mệnh đổi lấy tất cả, thậm chí chưa từng muốn tiếp nhận tỷ tỷ.
“Ngươi nói cho Cảnh Hạo?” Con ngươi Tư Đồ Cảnh Diễn nheo lại. Nếu như Tư Đồ Cảnh Hạo biết tất cả, trong lòng sẽ chịu rất nhiều đả kích. Hồng Hạnh đáng chết này, chẳng lẽ không hiểu nỗi khổ tâm của Hồng Cúc sao?
Hồng Hạnh nghe được lời của Tư Đồ Cảnh Diễn, cũng không kiêng kị, chẳng qua là không cam lòng hừ lạnh: ”Không có! Nếu không phải Thanh Liên đột nhiên xuất hiện, ta đã nói ra! Thật là tiện nghi cho Tư Đồ Cảnh Hạo! Ta thật có lỗi với tỷ tỷ!”
Nghe được lời của Hồng Hạnh, con ngươi sâu trầm của Tư Đồ Cảnh Diễn mới dần chuyển nhạt. Tư Đồ Cảnh Hạo là người hắn quan tâm, hắn không cho phép bất cứ người nào làm tổn thương Cảnh Hạo. Nếu không, hắn sẽ bắt kẻ kia trả giá thật lớn. Ngay cả là thủ hạ của hắn cũng như vậy.
“Nếu không có Thanh Liên, ngươi mới thật là có lỗi với tỷ tỷ ngươi!” Thẩm Thiển Mạch vốn dĩ vẫn ở một bên quan sát đột nhiên lạnh lùng mở miệng, trong con ngươi đen nhánh mang theo một tia trong trẻo lạnh lùng.
Hồng Hạnh ngước mắt nhìn Thẩm Thiển Mạch, trong mắt mang theo vài phần không hiểu hoi: ”Phu nhân có ý gì?”
“Ý định của tỷ tỷ ngươi một chút ngươi cũng không biết?” Thẩm Thiển Mạch nhướng mi, đi tới trước mắt Hồng Hạnh, bình tĩnh nhìn Hồng Hạnh.
Hồng Hạnh hơi ngẩn người, nhìn con ngươi đen nhánh của Thẩm Thiển Mạch, trong lòng không biết có hốt hoảng từ đâu tràn đến. Ý định của tỷ tỷ? Nàng chỉ biết là tỷ tỷ vì Tư Đồ Cảnh Hạo mà chết, nhưng Tư Đồ Cảnh Hạo lại yên tâm thoải mái sống, thậm chí không biết vì hắn mà tỷ tỷ đã bỏ ra nhiều như vậy!
“ Nếu như hôm nay ngươi vì cứu tỷ tỷ ngươi mà chết, ngươi hi vọng tỷ tỷ của ngươi biết chuyện này, nhớ ân tình của ngươi, mỗi ngày đều khó chịu, hay là hi vọng nàng cái gì cũng không biết?” Thẩm Thiển Mạch thấy Hồng Hạnh hơi ngẩn ra, ngữ điệu không khỏi mềm nhẹ hơn, hỏi.
Hồng Hạnh nghe thấy lời của Thẩm Thiển Mạch, ngay lập tức trợn to tròng mắt. Trong lòng nàng tự nhiên có đáp án. Nếu như nàng vì cứu tỷ tỷ mà chết, dĩ nhiên là hy vọng tỷ tỷ có thể sống tốt, không muốn để nàng biết là mình bỏ sinh mạng để cứu nàng, bởi vì nàng không muốn nhìn thấy người mình yêu bởi vì mình mà không vui vẻ. Nói như thế, tỷ tỷ cứu Tư Đồ Cảnh Hạo, cũng có ý nghĩ này.
Vậy không phải là suýt nữa mình đã phá hủy tâm ý của tỷ tỷ sao? Khó trách chủ tử và tỷ tỷ đều nói mình làm việc lỗ mãng, suy tính thiếu sót. Mới vừa rồi nếu không phải Thanh Liên kịp thời cứu Tư Đồ Cảnh Hạo thì nỗi khổ tâm của tỷ tỷ đã uổng phí rồi! Mình thật có lỗi với tỷ tỷ, cũng thật có lỗi với chủ tử!
Nghĩ tới đây, trong mắt Hồng Hạnh nổi lên nồng đậm áy náy. Người nàng cưỡng ép chính là đệ đệ chủ tử quan tâm nhất, cũng là nam tử tỷ tỷ thích nhất. Đều bởi vì nàng không suy nghĩ kĩ càng thiếu chút nữa đã tạo nên sai lầm lớn.
Đưa tay một chưởng tự đánh chính mình, Hồng Hạnh đây là muốn lấy cái chết tạ tội
Thẩm Thiển Mạch thấy hành động của Hồng Hạnh, bạch lăng vung lên, sắc mặt lập tức trở nên băng hàn, lạnh lùng nói:” Chỉ là một chuyện nhỏ như vậy, sẽ phải tự sát? Đây chính là tứ đại hộ pháp của Mị Huyết Lâu? Ngươi như vậy liền không làm tỷ tỷ của ngươi thất vọng, không làm chủ tử của ngươi thất vọng sao?”
Lời nói tràn đầy khí phách làm cho Hồng Hạnh càng thêm xấu hổ không thôi, không khỏi cúi đầu xuống.
Tư Đồ Cảnh Diễn thấy phản ứng của Hồng Hạnh, sự tức giận trong con ngươi đen như mực mới dần dần biến mất. Đúng lúc Tư Đồ Cảnh Diễn theo thói quen nở một nụ cười tà mị thì Thẩm Thiển Mạch lại kêu đau một tiếng, làm cho con ngươi Tư Đồ Cảnh Diễn thay đổi.
“ A” Thẩm Thiển Mạch ôm chặt bụng, một cỗ đau đớn toàn tâm từ bụng truyền tới, sắc mặt của nàng lập tức trở nên trắng bệch, cơ hồ có chút đứng không vững.
Trong mắt Tư Đồ Cảnh Diễn thoáng qua vẻ bối rối, vội vàng chạy đến, đỡ thân thể đứng không vững của Thẩm Thiển Mạch, vội vàng hỏi:” Mạch Nhi, nàng làm sao vậy?”
“ Cảnh Diễn, ta... không sao... A” Thẩm Thiển Mạch cầm tay Tư Đồ Cảnh Diễn, trong nháy mắt cảm giác được một cỗ lực lượng ấm áp theo tay Tư Đồ Cảnh Diễn truyền tới, nhịn cơn đau ở bụng, gương mặt trắng bệch của Thẩm Thiển Mạch cố gắng lộ ra một nụ cười,nhưng bụng lại đột nhiên quặn đau, làm cho nàng không nhịn được kêu lên.
“ Thái y!” Tư Đồ Cảnh Diễn một tay ôm lấy Thẩm Thiển Mạch, con ngươi đen như mực cơ hồ muốn phun ra lửa, Hạo Nguyệt thấy thế lập tức đi truyền thái y.
Phải biết, Hoàng Thượng của bọn họ trước giờ đều rất bình tĩnh, bất cứ tâm tình gì cũng không biểu lộ, nhưng chỉ cần động đến chuyện của Hoàng Hậu, Hoàng Thượng sẽ rối loạn trận cước, tâm tình phập phồng, thậm chí so với người bình thường còn cường liệt hơn, vậy đại khái có thể nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn đi.
“ Như thế nào?”Tư Đồ Cảnh Diễn lạnh lùng liếc mắt nhìn thái y một cái, nhìn Thẩm Thiển Mạch đau đớn mà sắc mặt trắng bệch nằm trên giường, lạnh lùng hỏi.
Thái y thấy ánh mắt Tư Đồ Cảnh Diễn, nhất thời cảm giác cân mềm nhũn, thuận thế liền quỳ xuống, lo sợ nói:” Khởi bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương có tin vui”.
Có tin vui?
Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn liếc mắt nhìn nhau, trong mắt cũng thoáng qua một tia vui mừng, con ngươi đen như mực của Tư Đồ Cảnh Diễn lập tức lóe ra ánh sáng, vội vàng hỏi:” Ngươi xác định?”
“ Hồi Hoàng Thượng. Hoàng Hậu nương nương đã có bầu hơn ba tháng. Vi thần suy đoán là bởi vì đi đường mệt nhọc, cộng thêm tâm lực mệt mỏi mới có thể khiến cho cuống rốn không yên dẫn đến đau bụng” Thái y nghe được lời nói của Tư Đồ Cảnh Hạo, lập tức thấp thỏm nói.
Tư Dồ Cảnh Diễn nghe được lời của Thái y, trên mặt hiện lên tươi cười. Có tin vui. Mạch Nhi có tin vui! Mạch Nhi của hắn mang thai hài tử của hắn! Vui sướиɠ trong lòng Tư Đồ Cảnh Diễn dâng trào, đem sự mệt nhọc mấy ngày nay quên hết. Con ngươi tràn đầy thâm tình nhìn Thẩm Thiển Mạch, lúc chạm đến dung nhan trắng bệch lại mỉm cười của Thẩm Thiển Mạch, trong lòng Tư Đồ Cảnh Diễn nhói đau, nếu không phải vì hắn, Thẩm Thiển Mạch đâu cần phải đường xa mệt nhọc.
_________________