Editor: Ling Jade
Tư Đồ Cảnh Diễn thấy thế chẳng qua là nhíu mày, hắn đã sớm biết Mạch nhi sẽ không nhận, huống chi hắn cũng không muốn việc ấy xen lẫn lợi ích của hôn lễ, điều hắn muốn là một hôn lễ độc nhất vô nhị, là hôn lễ chứng minh cho tình cảm của bọn họ!
"Mạch nhi. Tư Đồ Cảnh Diễn thật lòng cưới nàng làm mẫu nghi thiên hạ." Tư Đồ Cảnh Diễn nghiêm túc nói, trong đôi mắt đen láy tràn đầy kiên định.
"Được."
Khéo léo nở nụ cười tươi, dịu dàng lên tiếng. Trong mắt Thẩm Thiển Mạch cũng tràn đầy nghiêm túc. Mẫu nghi thiên hạ sao. Đây là muốn cho nàng vị trí cao nhất, nhưng mà mẫu nghi thiên hạ này cũng phải có thiên hạ trước không phải sao.
"Tiểu thư!" Giọng nói vui mừng của Thiên Thiên truyền đến, Thẩm Thiển Mạch ngoái đầu nhìn lại đã nhìn thấy một Thiên Thiên và Huyền Minh toàn thân chật vật, hai người này làm cái gì vậy? Chẳng lẽ là đánh nhau sao? Làm sao lại thành ra như vậy.
Khẽ nhíu nhíu mày, có chút giận trách nói, "Thiên Thiên, chuyện gì xảy ra vậy, sao lại thành bộ dạng như vậy?"
"Em và Huyền Minh leo cây, không cẩn thận cùng nhau ngã xuống." Thiên Thiên lè lưỡi một cái, chẳng hề để ý mà nói, Huyền Minh cũng cau mày, mặt uất ức bổ sung thêm một câu, "Là ngươi không cẩn thận lôi ta xuống cùng!"
Thẩm Thiển Mạch nghe vậy không khỏi bật cười. Thiên Thiên này, vẫn mạo hiểm như vậy, đáng yêu thật đấy.
"Hồng Mai và Thanh Tùng đâu?" Tư Đồ Cảnh Diễn thấy chỉ có Thiên Thiên và Huyền Minh thì không khỏi hỏi.
"Bọn họ bị thủ hạ của đại ca mang đi chữa bệnh." Huyền Minh cười híp mắt giải thích, khóe miệng còn có lúm đồn tiền đáng yêu.
"Sênh Ca đâu?!" Thẩm Thiển Mạch khẽ nhíu mày, giống như từ sau khi Tư Đồ Cảnh Diễn phá trận thì đã không thấy bóng dáng Sênh Ca đâu cả, Sênh Ca không phải người tự tiện hành động, đi nơi nào rồi.
"Linh linh linh." Đột nhiên bên tai truyền đến tiếng kim loại va chạm nhau, hình như giống như là tiếng chuông, hơn nữa còn lanh lảnh, Thẩm Thiển Mạch nghi ngờ cau mày, không biết đây là âm thanh gì nữa.
Thiên Thiên và Tư Đồ Cảnh Diễn cũng mang vẻ mặt khó hiểu, chỉ có gương mặt Huyền Minh khẽ thay đổi.
"Thế nào?" Thẩm Thiển Mạch chú ý tới biến hóa trên gương mặt Huyền Minh, nhận thấy đây không phải là âm thanh đơin giản, chắc hẳn là ám hiệu trên Hỏa đảo.
Huyền Minh nhíu mày, nói "Có người kích động hỏa thiên ngũ hành trận ở xung quanh Hỏa quả."
Hỏa thiên ngũ hành trận. Mặc dù không có trận pháp Huyền Thiên và trận pháp Thiên Huyễn khó phá giải như vậy, nhưng nguy hiểm trong đó càng nhiều. Nhất là ở nơi cực dương như hỏa quả này bốn phía bày ra hỏa thiên ngũ hành trận, uy lực càng thêm không thể khinh thường.
Dường như trong nháy mắt, sắc mặt Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn trầm xuống. Người của Hỏa đảo tự nhiên sẽ không tùy ư đυ.ng vào trận pháp này, duy nhất có khả năng là có người xâm lăng. Mà trùng hợp vào lúc này, lại còn đi về phía hỏa quả sợ rằng không cần suy nghĩ cũng biết là ai.
"Mau dẫn ta đi!" Trong mắt Thẩm Thiển Mạch hiện lên một tia ngưng trọng, võ công của Sênh Ca tuyệt không giả, nhưng đối với trận pháp cũng không tinh thông, nếu hắn thật một mình ở lại trong hỏa thiên ngũ hành trận chỉ sợ là sẽ có hại.(Diễn đàn)
Huyền Minh thấy vẻ mặt Thẩm Thiển Mạch lo lắng, lại nghĩ tới việc Tư Đồ Cảnh Diễn mới vừa rồi còn cứu mẹ của hắn, lập tức cũng không hỏi nhiều, liền mang theo đoàn người Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn vội vàng chạy tới hỏa quả, nơi được xem là bí mật.
Lúc đoàn người Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn chạy đến thì hỏa thiên ngũ hành trận đã khởi động. Trong trận lửa mạnh dấy lên, giống như luyện ngục vô biên vô tận không thấy tận cùng, mà ở trong lửa lại xen lẫn vô số ám khí. Tất cả những thứ này mặc dù chỉ là ảo tưởng, nhưng giả mà thật, thật mà giả, những thứ này ám khí cùng lửa đang cháy bừng bừng, cái nào là thật, cái nào là giả cũng không ai biết. Cho nên, phải tránh tất cả công kích, nếu không cũng rất có thể vạn kiếp bất phục.
Trong vòng lửa vây áo bào màu đen như ẩn như hiện. Thẩm Thiển Mạch không cần cẩn thận phân biệt, cũng có thể nhìn ra đó là Sênh Ca, mang khí thế băng lãnh riêng mình cùng với võ công của Ma Cung. (diễn đàn)
Ở trong trận bóng dáng màu đen như sắp không chống đỡ được nữa, tuy nhiên lại cố gắng từng chút một đi về phía hỏa quả, cũng chính là nơi nguy hiểm nhất trong hỏa thiên ngũ hành trận.
"Sênh Ca! Ngươi không cần mạng nữa sao! Mau trở về!" Thẩm Thiển Mạch nhìn về phía trận pháp rống lên, nhưng Sênh Ca ở trong trận làm sao mà nghe được tiếng của Thẩm Thiển Mạch.
Giờ phút này Sênh Ca đã trúng một mũi ám khí, bản lĩnh cũng không có lanh lẹ như trước nữa, nhưng hỏa quả đang ở trước mắt, sao hắn có thể từ bỏ.
Lúc Hồng Mai bị thương, Sênh Ca đã rời đi làm nhiệm vụ. Tin tưởng Cung chủ có Tư Đồ Cảnh Diễn bảo vệ sẽ không ra chuyện gì, mà hắn phải mau sớm lấy được hỏa quả. Nhưng hắn không biết, sau khi hắn rời đi Tư Đồ Cảnh Diễn và Huyền Lâu đã đạt tới thỏa thuận, nếu không cũng không cần liều lĩnh mạo hiểm như vậy.
"Sênh Ca!" Thẩm Thiển Mạch trơ mắt nhìn một ám khí bắn về phía giữa lưng của Sênh Ca.
Ám khí là thật hay giả, người trong trận không thấy rõ, nhưng ở ngoài trận cũng thấy rất rõ ràng. Sênh Ca và Thẩm Thiển Mạch biết nhau cũng được một năm hai năm rồi, quan hệ tự nhiên cũng rất tốt, sao Thẩm Thiển Mạch có thể trơ mắt nhìn Sênh Ca gặp chuyện không may, lập tức liền nhanh chóng nhảy vào hỏa thiên ngũ hành trận và vẫn không quên ngoái đầu nhìn lại đối với Huyền Minh nói, "Coi chừng tốt Thiên Thiên!"
Thốt ra lời này, Thiên Thiên vốn là muốn đi theo Thẩm Thiển Mạch vào trận liền bị Huyền Minh kéo lại, không thể động đậy.
"Ngươi buông ta ra! Ta muốn đi theo tiểu thư nhà ta!" Thiên Thiên vừa giãy giụa vừa nóng lòng nhìn Thẩm Thiển Mạch, đồng nhất vào trận không phải là vì phá trận, mà là vì cứu người, trong đó hung hiểm càng thêm khó nói lên lời, sao nàng có thể yên tâm để một mình tiểu thư đi vào đó chứ.
Mà ở lúc bóng dáng màu trắng của Thẩm Thiển Mạch nhảy vào trong đó thì bóng dáng màu đỏ của Tư Đồ Cảnh Diễn cũng đi theo nhảy vào hỏa thiên ngũ hành trận.
Sênh Ca khó khăn lắm mới tránh được tấn công giữa lưng, nhưng ám khí vẫn đánh trúng cánh tay trái của hắn. Động tác của hắn lại rõ ràng chậm đi mấy phần, khoảng cách Hỏa quả cũng chẳng qua hai, ba bước, nhưng ám khí và lửa mạnh cũng càng thêm mãnh liệt.
"Hỏa quả." Trên gương mặt lạnh như băng của Sênh Ca thoáng qua một tia mừng rỡ. Đưa tay tóm lấy hỏa quả, nhưng cũng trong lúc đó vô số mũi ám khí cũng bay về phía người của hắn. Hắn không biết cái nào là ám khí là thật, cái nào ám khí là giả, mà nhiều ám khí như vậy căn bản không thể tránh!
Khóe miệng Sênh Ca nở nụ cười quyết tuyệt, lãnh khốc mà ngoan tuyệt. Nếu không thể tránh vậy thì không cần tránh nữa. Liều mạng đưa tay tóm lấy hỏa quả hoàn toàn không để mắt đến ám khí.
Thẩm Thiển Mạch thấy một màn như vậy không khỏi kinh ngạc. Sênh Ca luôn lạnh nhạt, nhưng hôm nay hắn lại có thể vì Tư Đồ Cảnh Hạo làm được như thế?! Ngay cả biết Tư Đồ Cảnh Hạo là nam tử, hắn cũng nguyện ý làm như vậy?
Muốn chạy tới nhưng không kịp nữa. Trong mắt Thẩm Thiển Mạch thoáng qua một tia tuyệt vọng chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn Sênh Ca gặp chuyện không may?
"Mạch nhi cẩn thận!" Tư Đồ Cảnh Diễn chạy tới cũng là một phát bắt được cánh tay của Thẩm Thiển Mạch xoay một vòng, Thẩm Thiển Mạch nhìn tình cảnh của Sênh Ca, cũng quên mất ám khí bên cạnh mình nếu như không có Tư Đồ Cảnh Diễn, nàng chỉ sợ là bị thương không nhẹ.
"Huyền Lâu đã đồng ý dâng hỏa quả, các vị cần gì nóng lòng như thế." Tiếng nói trơn bóng như ngọc ở bên tai vang lên, bốn phía lửa mạnh cùng ám khí nhất thời biến mất, Sênh Ca cũng lấy được hỏa quả, hai chỗ trên cánh tay bị ám khí làm bị thương, máu chảy không ngừng là, nổi bật lên sắc mặt trắng bệch của hắn.
Thẩm Thiển Mạch thấy trận pháp được hóa giải, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt có chút trắng bệch nhìn Huyền Lâu, cảm kích nói, "Đa tạ Thiếu Trang Chủ."
Sắc mặt Tư Đồ Cảnh Diễn cũng đen lại, nhìn chằm chằm gương mắt trắng bệch của Thẩm Thiển Mạch, một hồi lâu mới thốt ra mấy cái chữ, "Về sau không cho mạo hiểm như vậy."
Thẩm Thiển Mạch nhìn bộ dáng khẩn trương của Tư Đồ Cảnh Diễn không khỏi cảm thấy đau xót, từ trước đến nay, nàng đều chưa từng nghĩ đến an nguy của mình có thể liên lụy đến tâm trạng người khác.
"Chuyện gì xảy ra?" Huyền Lâu liếc nhìn Sênh Ca, nhìn hỏa quả trong tay hắn, vẻ mặt hỏi thăm nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn và Thẩm Thiển Mạch.
Thẩm Thiển Mạch vội qua xem thương thế của Sênh Ca, xác nhận cũng chỉ là bị bị thương ngoài da, không có trúng độc thì mới xin lỗi với Huyền Lâu nói, "Sênh Ca không biết thỏa thuận của chúng ta, cho nên mạo muội."
"Ra là như thế. Xem ra là mấy vị đã lấy được hỏa quả, Huyền Lâu cũng không lưu lại lâu." Huyền Lâu chỉ là dịu dàng cười cười, trong mắt như cũ là bộ dạng quân tử, tuy nhiên cũng không lưu dấu vết hạ lệnh đuổi khách.
Trong mắt Tư Đồ Cảnh Diễn thoáng qua một tia khinh thường, nhếch miệng lên tươi cười tà mị, "Vậy sau này chúng ta còn gặp lại."
Sau này còn gặp lại. Hiệp nghị của chúng ta, ngươi cũng đừng có quên. Ý tứ của Tư Đồ Cảnh Diễn quá rõ ràng chỉ là Huyền Lâu cũng là người hiểu chuyện nên chỉ cười nhạt, nói, "Huyền Lâu đồng ý, tất nhiên làm được."
Sênh Ca lạnh lùng hỏa quả bảo hộ trong ngực mình, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc. Hắn cũng không ngốc, từ trong lời đối thoại của bọn họ cũng có thể nghe ra bọn họ tất nhiên là đã đạt thành thỏa thuận gì đó, buồn cười là mình vẫn còn ở nơi này liều sống liều chết cầm hỏa quả.
Tự chế giễu mình, Sênh Ca nở nụ cười chua xót. Từ lúc nào mà mình biến thành như vậy rồi? Không phải bản thân mình luôn tỉnh táo sao? Không phải luôn lạnh lùng lạnh nhạt sao? Tại sao đυ.ng phải sự tình về nam tử kia sẽ rối loạn một mảnh.
Chẳng lẽ, mình thật yêu nam tử kia?! Yêu nam tử, đối với hắn mà nói là sỉ nhục lớn, nhưng nếu như người đó là người phong hoa tuyệt đại, hình như cũng không phải là làm cho người ta khó có thể tiếp nhận.
"Chủ nhân." Thanh Tùng cũng đỡ Hồng Mai đi tới, khí sắc Hồng Mai cũng khôi phục không ít, Thiên Thiên vừa nhìn thấy Hồng Mai liền nhào tới ân cần hỏi này hỏi kia.
Dù sao Hồng Mai mới vừa rồi cứu Thiên Thiên. Trong lòng Thiên Thiên dĩ nhiên là rất cảm kích. Nhưng Hồng Mai mang bộ dạng cũng không cảm kích, khóe miệng vẫn như cũ mang ý cười châm chọc, đối với câu hỏi của Thiên Thiên cũng là lạnh lùng, bộ dạng xa cách, chính là Thẩm Thiển Mạch chú ý tới ánh mắt Hồng Mai nhìn Thiên Thiên rất dịu dàng.
"Các ngươi muốn đi sao?" Huyền Minh chớp mắt, hình như có chút không bỏ được nhìn bọn họ, lúc lướt qua vẻ mặt Thiên Thiên cảm giác không được tự nhiên
Xưa nay Thiên Thiên là một đứa bé không có tim không có phổi chỉ là vô ý thức nói, "Đừng buồn, sau này vẫn còn có thể đến tìm ta chơi."
Huyền Minh nghe lời này, ánh mắt lại trở nên sáng.
Thẩm Thiển Mạch lại yên lặng thở dài một cái, lúc này rời đi sau này là địch hay bạn, còn chưa biết được. Sao còn có thể làm bạn thuần túy như vậy chứ.
Đôi mắt như nước của Huyền Lâu dịu dàng lướt qua gương mặt Thẩm Thiển Mạch, hơi dừng lại trong đôi mắt như nước ấy động, lần nữa chạm đến Tư Đồ Cảnh Diễn một ít chuyển động lại hoàn toàn biến mất, lại vừa phảng phất bộ dáng thâm trầm sâu lắng.
Khóe miệng khẽ nâng lên, trong lòng Huyền Lâu nổi lên gợn sóng lờ mờ. Dung mạo trác tuyệt, phong cách xuất trần. Hơn nữa kiến thức sâu rộng, thông minh linh động. Một nữ tử như vậy chính xác là một nữ tử kỳ tài.