Nữ Nhân, Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm

Quyển 2 - Chương 28

Hỏa đảo là cấm kỵ trên giới giang hồ, nhưng không có nghĩa là nàng cũng sợ. Trừ việc đã tra được con đường đến hoả đảo và quyết định ngày mai sẽ rời hoàng cung đến đó, về phần đồng hành trừ người biết về hoả đảo, thì không cần quá nhiều.

"Hồng Cúc phải ở lại trong cung, Thanh Trúc còn có chuyện khác. Ta chỉ mang Hồng Mai cùng Thanh Tùng đi theo." Trong mắt Tư Ðồ Cảnh Diễn mang theo vài phần nặng nề, chỉ là nụ cười trên khóe miệng vẫn là khoe khoang không kềm chế được.

Đôi mắt Thẩm Thiển Mạch khẽ nâng lên, nhìn về phía Tư Đồ Cảnh Diễn, lộ ra vẻ mặt thấu hiểu, khóe miệng khẽ nhếch cười, "Ta cũng có cùng suy nghĩ với chàng, ta cũng vậy quyết định chỉ mang theo Thiên Thiên cùng Sanh."

Nói đến Sanh, chân mày nhỏ của Thẩm Thiển Mạch không thể không cau lại. Mấy ngày nay Sanh thường xuyên vào cung hồi báo chuyện tình, nhưng tròng mắt của hắn không hề lạnh lẽo như trước nữa, mà là mang theo vẻ quan tâm nhìn bốn phía, hình như là muốn tìm kiếm bóng dáng của Tư Đồ Cảnh Hạo.

"Thế nào?"

Bất luận vẻ mặt của Thẩm Thiển Mạch có chút biến hóa nào cũng không thể gạt được ánh mắt của Tư Đồ Cảnh Diễn. Thấy Thẩm Thiển Mạch khẽ nhíu chân mày, Tư Đồ Cảnh Diễn lập tức dịu dàng hỏi.

"Sanh, chỉ sợ là đối với Tư Đồ Cảnh Hạo đã sinh tình." Thẩm Thiển Mạch mím môi một cái, mang theo ba phần sầu lo ba phần lúng túng nói.

Dù sao, một người đàn ông thích một người đàn ông, vẫn có chút khó có thể tiếp nhận. Tuy nói Sanh thích vốn là Tư Đồ Cảnh Hạo lúc mặc nữ trang, nhưng Tư Đồ Cảnh Hạo dù sao cũng là một người đàn ông. Nàng và Sanh mặc dù không thân thiết giống như nàng cùng Thiên Thiên, nhưng dù sao, cũng đã chung sống lâu như vậy, làm sao nàng nhẫn tâm nhìn Sanh gây ra một màn kịch khôi hài như vậy đấy.

"Nàng nói cái gì?!" Nụ cười tà mị vốn luôn hiện hữu trên mặt Tư Đồ Cảnh Diễn giờ phút này cũng hoàn toàn biến mất, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, rốt cuộc hắn cũng không còn bình tĩnh được nữa.

Tuy nói lục đệ của hắn sinh ra xác thực khuynh quốc khuynh thành, nhưng mà nam nhân thích nam nhân, không khỏi có chút làm người ta quá mức kinh ngạc đi. Huống chi, người nam nhân kia còn là một người như băng lãnh ngàn năm một như nam tử

hàn băng.

Thẩm Thiển Mạch nhún vai, dáng vẻ như nàng cũng không thể làm gì.

"Cung chủ." Sanh mặc một bộ đồ đen, lặng yên không tiếng động xuất hiện cách Thẩm Thiển Mạch cùng Tư Đồ Cảnh Diễn ở chỗ không xa, ngũ quan vẫn cao lớn lạnh lẽo như cũ, chỉ là trong ánh mắt lại nhiễm vào một chút tình cảm khó nói nên lời.

Thẩm Thiển Mạch thấy Sanh lặng yên không tiếng động xuất hiện, trong mắt thoáng qua một tia giảo hoạt, mang theo vài phần kɧıêυ ҡɧí©ɧ đối với Tư Đồ Cảnh Diễn nói, "À ta nhớ có người dám khi dễ thủ vệ Kỳ Nguyệt, xem ra, thủ vệ hoàng cung Thiên Mạc cũng chả có gì đặc biệt?!"

Tư Đồ Cảnh Diễn nâng lên môi mỏng, ba phần bất đắc dĩ bảy phần cưng chiều, "Năng lực thủ vệ hoàng cung rất mạnh. Nếu có thể gia nhập Mị Huyết lâu, thì vốn đã phải đủ bản lĩnh rồi."

"Lại nói, Cảnh Diễn chàng đã từng nói muốn đem Mị Huyết lâu đưa cho ta đấy." Thẩm Thiển Mạch nâng lên một chút ý cười, nhàn nhạt nói, nhìn Sanh một cái, nghiêm mặt nói, "Chỉ là cũng phải chờ chúng ta trở về từ hỏa đảo đã."

"Tất cả đã chuẩn bị tốt. Ngày mai là lên đường được rồi." Sanh nghe Thẩm Thiển Mạch nói chuyện hỏa đảo, lập tức lạnh lẽo xen vào nói.

Hắn chưa bao giờ đối với chuyện nào để ý như vậy. Là bởi vì cô gái tuyệt đại khuynh thành đó sao? Sanh khẽ nhíu nhíu mày, hắn cũng không biết tại sao, chỉ là xa xa nhìn thấy một lần, giống như đã không thể nào dời tầm mắt đi được nữa, đây chính là yêu sao?

Nhưng hắn ngay cả nữ tử này là ai, tại sao lại xuất hiện ở trong cung cũng không biết. Chỉ là đơn thuần bị khí chất bao bọc quanh người nàng hấp dẫn, bị chuyện xưa của nàng nghe được từ miệng Cung chủ làm rung động, cho nên muốn cứu nàng sao?

"Sanh." Thẩm Thiển Mạch đột nhiên lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của Sanh, dáng vẻ hôm nay của Sanh, chỉ sợ là đã động tình với Tư Đồ Cảnh Hạo rồi, nhưng nàng phải làm sao để mở miệng nói rõ đây? Nói cho Sanh biết, cô gái đã khiến hắn bị động lòng đó, thật ra là một người nam tử?

"Hả?" Sanh nhướng mày, trong mắt không có quá nhiều cảm xúc, hắn và Thẩm Thiển Mạch mặc dù là quan hệ chủ tớ, mặc dù bình thường hắn đối với Thẩm Thiển Mạch cũng rất cung kính, nhưng cái này cũng không đại biểu thời điểm hắn nhìn thấy Thẩm Thiển Mạch sẽ có cảm xúc gì khác.

Những năm gần đây, hắn vẫn luôn lạnh lẽo không có cảm xúc như vậy rồi. Cho đến mấy ngày trước đây nhìn thấy cô gái phong hoa tuyệt đại đó, mới để cho tim của hắn lần nữa nhảy lên.

"Chúng ta phải cứu người, là lục đệ của ta, Tư Đồ Cảnh Hạo. Hắn luôn mặc nữ trang, cũng chỉ vì để che giấu tai mắt người khác." Tư Đồ Cảnh Diễn lập tức cắt lời Thẩm Thiển Mạch mà nói, trong mắt hàm chứa mấy phần lạnh lùng.

Hắn hiểu được sự khó sử của Thẩm Thiển Mạch, chung quy vẫn muốn nói lên sự thật, nhưng Thẩm Thiển Mạch vẫn khó có thể mở miệng, như vậy hắn liền thay nàng nói. Từ nay về sau, nhưng chuyện nàng không muốn làm, hắn sẽ làm thay nàng.

"Ngươi nói cái gì?!" May mắn Sanh là một người bình tĩnh kín kẽ, nghe thấy một tin tức như thế, cũng giật mình trợn to hai mắt.

Nhưng vẻ mặt của Tư Đồ Cảnh Diễn cùng Thẩm Thiển Mạch vô cùng nghiêm túc, điều này nói cho hắn biết đây tất cả đều là thật. Cô gái đã khiến hắn động lòng kia, lại là một nam tử, lại còn là con trai của kẻ thù gϊếŧ cha mình. Đây là chuyện cỡ nào hoang đường cùng buồn cười chứ.

Trầm mặc xoay người, bóng lưng của Sanh có chút run rẩy, sau lưng Thẩm Thiển Mạch thở dài một cái khó có thể nghe thấy. Những năm gần đây, mặc dù tính tình của Sanh lãnh mạc, nhưng giữa bọn họ, lại giống như huynh muội bình thường chung sống với nhau, hôm nay Sanh gặp phải chuyện như vậy, trong lòng nàng hiểu rằng mình cũng không tránh khỏi có chút quan hệ trong đó, haizzz. Bỏ cũng không được, mà quan tâm lại càng thêm loạn.

Sanh một đường nỗ lực duy trì vẻ mặt lạnh lùng, chỉ là tinh thần đã sớm rối loạn, một đường nhanh chóng rời đi, lại không có chú ý trên đường đi phía trước, đυ.ng phải một người.

"Cái người này đi đứng gì lạ vậy!" Tiếng quát lớn của Hồng Cúc truyền đến, Sanh mắt điếc tai ngơ, chỉ là lạnh lùng ngước mắt, mang theo khinh thường cùng lạnh lẽo.

Nhưng khi ánh mắt chạm đến một bóng dáng màu trắng người đã bị hắn đυ.ng ngã trên đất lúc này hắn lại chợt trở nên phức tạp. Nhu tình, giận, bất đắc dĩ, rối loạn.

Có lẽ, trời cao chính là thích đùa giỡn. Có lẽ, từ thời điểm hắn mất đi người nhà mất đi tất cả, cũng không nên hy vọng xa vời đối với chuyện tình cảm nữa.

"Hồng Cúc cô nương. Ta không sao." Tư Đồ Cảnh Hạo cật lực đứng dậy từ dưới đất, một thân y phục nữ trang khiến hắn đứng dậy cũng có chút khó khăn, sắc mặt vẫn trắng bệch như tờ giấy, chỉ là nụ cười trên mặt, khiến một ít điểm tái nhợt cũng trở nên rạng rỡ hơn.

"Thật xin lỗi." Sanh khẽ vuốt cằm, nhìn Tư Đồ Cảnh Hạo nói.

Thật xin lỗi. Chỉ vì người đυ.ng phải là hắn. Nếu là người khác thì, chỉ sợ Sanh căn bản cũng sẽ không thèm để ý tới.

"Không có chuyện gì. Ta thấy công tử hình như có tâm sự gì?" Tư Đồ Cảnh Hạo khẽ mỉm cười, mấp máy môi, khuôn mặt nhợt nhạt ngước nhìn, đôi mắt như thủy tinh nhìn chằm chằm vào Sanh.

Sanh chỉ cảm thấy đôi mắt tuyệt đẹp tràn đầy tuyệt vọng này giống như đã lập tức nhìn vào trong tận đáy lòng của hắn, mà khóe miệng người này lại yên tĩnh mỉm cười, giống như một dòng nước ấm, đem nhiều năm khổ sở của hắn toàn bộ rửa sạch, xoá hết.

"Không nên quá quan tâm sẽ khiến người khác hiểu lầm." Giọng điệu lạnh lùng của Sanh truyền vào bên tai Tư Đồ Cảnh Hạo, Tư Đồ Cảnh Hạo xoay người, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, nhìn bóng lưng màu đen quật cường của Sanh, chỉ cảm thấy bóng lưng này quật cường mà tuyệt vọng, thế nhưng cùng mình giống nhau đến mấy phần.

"Cảnh Hạo, không phải ngài muốn đi tìm chủ nhân sao?" Hồng Cúc nhìn thấy Tư Đồ Cảnh Hạo hướng về phía bóng lưng của nam tử mới vừa rồi mà ngẩn người, không khỏi lên tiếng nhắc nhở.

"Không cần." Tư Đồ Cảnh Hạo cũng là nhẹ nhàng mím môi một cái, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ vô cùng đẹp mắt, giống như trong tích tắc đấy, thiên địa vạn vật cũng đều trở nęn muôn mŕu muôn vẻ.

Hồng Cúc nh́n nam tử si ngốc trước mắt. Luôn biết rằng hắn có một bề ngoài rất tuyệt mỹ, nhưng chưa bao giờ biết khi hắn cười lên dung mạo này lại có thể tuyệt mỹ đến nước như vậy.

"Mới vừa rồi lời của hắn đã lây tỉnh ta. Có lẽ, trong chuyện tình cảm, có những cái cũng không nên quá nặng nề. Cho tới nay, là ta đã quá cố chấp. Chắc hẳn đã khiến cho Cảnh Diễn thêm không ít phiền toái." Tư Đồ Cảnh Hạo mơ hồ nở nụ cười, bi thương trong mắt lại rõ rành rành.

Cho tới nay là hắn quá cố chấp. Đối với những người luôn hao tổn tâm cơ muốn hại chết người thân của hắn, hắn vẫn luôn giữ một phần tâm, không muốn tổn thương bọn họ, nhưng hắn nhân từ đối với bọn họ, cũng chỉ làm trở ngại đối với Cảnh Diễn mà thôi.

Hắn cũng nên nhận thấy rõ, rốt cuộc ai mới là người thật lòng tốt với hắn. Đối với những thứ kia đối với hắn không có tình người, hắn cần gì phải cố chấp như thế chứ.

"Cảnh Hạo, ngài có thể hiểu rõ ràng như vậy quả thật là quá tốt rồi!" Hồng Cúc nghe được lời nói của Tư Đồ Cảnh Hạo, trên mặt lộ ra nụ cười thật vui vẻ, cười nói, "Ta đi nói cho chủ nhân, ngài nhất định sẽ rất vui mừng! Cảnh Hạo, ngài yên tâm, chủ nhân nhất định sẽ chữa tốt độc trên người ngài!"

"Độc trên người ta?!" Tư Đồ Cảnh Hạo chỉ là nâng lên một nụ cười hờ hững, thân thể của hắn chính hắn rõ nhất, độc này như thế nào, hắn cũng rõ ràng. Căn bản là không có thuốc nào cứu được, làm sao có thể, trị thật tốt đấy.

"Ta nói rồi, ta sẽ không để cho đệ chết!" Từ sau lưng truyền đến giọng nói bá đạo mà không cho phép kháng cự của Tư Đồ Cảnh Diễn, Thẩm Thiển Mạch chỉ lẳng lặng đứng ở bên người hắn.

Nàng có thể hiểu Tư Đồ Cảnh Diễn rất để ý đến Tư Đồ Cảnh Hạo, cho nên nàng sẽ giúp hắn.

"Cảnh Diễn?" Trong mắt Tư Đồ Cảnh Hạo lướt qua một chút ánh sáng, hắn thật còn có thể có cơ hội được sống sao?! Có thể giống như một người bình thường một dạng, sống thật tốt sao?! Không cần phải tiếp tục chịu đựng bao la, bát ngát đau khổ này nữa.

Tư Đồ Cảnh Diễn không trả lời, chỉ là bày ra một nụ cười tà mị mà tự tin. Nụ cười kia uy lực mà đầy tự tin, làm cho người ta nhìn liền không khỏi an tâm.

"Tiểu thư, hỏa đảo này có phải chơi rất vui hay không?" Thiên Thiên nhún nhảy một cái mà đi bên người Thẩm Thiển Mạch, một đôi mắt mọng nước chớp chớp.

Thẩm Thiển Mạch đưa tay sờ sờ tóc Thiên Thiên, Thiên Thiên rốt cuộc vẫn là tâm tính hài tử, chuyến đi hỏa đảo lần này, mang theo nàng rốt cuộc là đúng hay là sai đây.

"Chơi rất vui?!" Giọng nói trong trẻo quyến rũ xen lẫn mấy phần châm chọc, Hồng Mai mặc một bộ hồng y như lửa, phía trên còn thêu điểm một đóa Hồng Mai, lông mày khẽ nhướng lên, trong mắt hạnh mấy phần lộ ra khinh thường, cười nói, "Cô nương không khỏi quá ngây thơ rồi."

"Hồng Mai. Không được vô lễ." Tư Đồ Cảnh Diễn khẽ nhíu nhíu mày, tính tình của Hồng Mai xưa nay rất quái đản, thường ngày hắn cũng lười gò bó nàng, nhưng Thiên Thiên là người Thẩm Thiển Mạch quan tâm nhất, như vậy hắn liền không cho phép Thiên Thiên bị người khác khi dễ.

"Vâng chủ nhân." Hồng Mai nghe được Tư Đồ Cảnh Diễn thay Thiên Thiên nói chuyện, trong mắt thoáng qua một tia không cam lòng, khóe miệng nhếch lên, không cam lòng lên tiếng.

"Thẩm Thiển Mạch là người mà chủ nhân yêu thích, ngươi cũng chớ đắc tội người của nàng." Thanh Tùng thấy Hồng Mai mặt lộ vẻ tức giận, không khỏi nói khẽ với nàng ta, trong mắt còn để lộ ra mấy phần quan tâm.

Hồng Mai chỉ là nhíu lông mày, khóe miệng nhếch lên, không trả lời.

Thanh Tùng chỉ là khe khẽ thở dài một hơi. Hồng Mai mặc dù tính tình quái đản

chút, nhưng cũng không phải là một cô gái hà khắc, cho nên, chỉ sợ là bởi vì nàng ghét tính hồn nhiên của Thiên Thiên mà thôi.

Đúng vậy. Hồng Mai cũng đã từng là một cô gái rất thuần khiết thành thật, nhưng chính là bởi vì nàng đơn thuần, đã hại chết cha mẹ nàng, hại chết tất cả người thân của nàng, từ đó về sau, nàng liền hận thấu sự ngây thơ đó, cũng hận thấu tất cả nhưng người có sự ngây thơ đó.