Thế nhưng Diêu Nhược Thấm cũng không chịu bỏ qua. Từ sau khi kết hôn thì thái độ của Thượng Quan Triệt đối với nàng ngày càng kém đi, thậm chí không thèm ngủ chung với nàng mà đến thư phòng ngủ!
Nghĩ đến đây, cơn tức của Diêu Nhược Thấm lại nổi lên, nổi giận đùng đùng quát Thượng Quan Triệt, "Có phải chàng vẫn chưa quên được con tiện nhân Thẩm Thiển Mạch không? Được lắm, bây giả ngay cả việc nói chuyện với thϊếp chàng cũng không muốn nói!? Thượng Quan triệt, chàng đúng là người vong on bội nghĩa! Nếu để cho chàng làm hoàng đế thì sẽ không biết còn đối xử với thϊếp như thế nào nữa!"
Qua thực Thượng Quan Triệt không thèm đếm xỉa đến Diêu Nhược Thấm. Tức giận lắctay áo bàonghênh ngang rời đi, Diêu Nhược Thấm nhìn bóng lưng Thượng Quan triệt kiên quyết rời đi, oán hận nói, "Thượng Quan Triệt, chàng vô tình vô nghĩa thì cũng đừng trách thϊếp ác độc! Người không vì mình trời tru đất diệt!"
Nói xong, trong mắt Diêu Nhược Thấm hiện lên một tia tàn nhẫn.
"Như thế nào, có phải là muốn đi nói cho phụ thân của cô biết để đứng về phía cô hay không?"
Phía sau đột ngột
vang lên tiếng nói làm cho Diêu Nhược Thấm đang mưu tính chợt hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch nàng xoay người, lúc nhìn thấy người tới, biểu tình trở nên cổ quái, ba phần thoải mái bốn phần oán hận.
"Không cần dùng ánh mắt như vậy mà nhìn ta!" Thẩm Thiển Mạch chán ghét nhìn Diêu Nhược Thấm, khóe miệng gợi lên một chút ý cười, "Phủ đệ của tam hoàng tử là tường đồng vách sắt, nếu không có sự trợ giúp của ta, ngươi tuyệt đối không có khả năng rời đi vào lúc này."
"Hừ! Ngươi muốn ta cầu ngươi sao?!" Diêu Nhược Thấm cao ngạo hất cằm lên, tràn ngập oán độc nhìn Thẩm Thiển Mạch, "Ngươi nằm mơ đi! Con tiện nhân này, có chết ta cũng sẽ không cầu xin ngươi đâu."
Ánh mắt Thẩm Thiển Mạch không thay đổi, mang theo ý cười nhìn Diêu Nhược Thấm, tựa hồ cũng không có bởi vì lời chửi rủa của Diêu Nhược Thấm mà tức giận, chính là thản nhiên nói, "Ta là tới mang ngươi xuất phủ, nếungươi không muốn đi ra ngoài, ta đây cũng không miễn cưỡng!"
Diêu Nhược Thấm nghe được lời nói của Thẩm Thiển Mạch..., thần sắc biến hóa, trong mắt hiện lên một chút đấu tranh, rốt cục nặn ra một chút tươi cười, trong mắt mang theo vài phần khát cầu, đưa tay ra kéo ống tay áo Thẩm Thiển Mạch nói, "Ngươi thật sự đến mang ta rời khỏi nơi này sao?"
Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, nhẹ nhàng tránh được tay của Diêu Nhược Thấm, khinh thường nhìn Diêu Nhược Thấm. Mới vừa rồi còn thề thốt rằng có chết cũng sẽ không mở miệng cầu nàng, bây giờ nghe nàng nói là có thể mang mình rời đi, liền lộ ra bộ mặt lấy lòng, thật đúng là ghê tởm. Quả nhiên, quyền thế duy trì
hôn nhân chính là không đáng tin. Còn tưởng rằng Diêu Nhược Thấm thích Thượng Quan Triệt nhiều lắm, hiện tại vì bảo trụ tánh mạng của mình, còn không phải bỏ đá xuống giếng sao?!
"Ngươi không phải rất yêu Thượng Quan Triệt sao? Thật sự quyết định phản bội hắn?" Thẩm Thiển Mạch chưa có trả lời câu hỏi của Diêu Nhược Thấm mà hỏi lại..., đây cũng là chuyện khiến nàng rất ngạc nhiên.
"Yêu?!" Diêu Nhược Thấm cười mỉa mai, mang theo vài phần khinh thường nói, "Hắn đối với ta như vậy, ta còn thương hắn làm cái gì? Hơn nữa, yêu vốn chính là chuyện xa xỉ, nếu nhưngay cả mạng cũng không còn thì còn yêu làm cái gì? Huống chi, nếu hắn không phải là tam hoàng tử, nếu không phải là hoàng đế tương lại thì sao ta có thể thương hắn chứ?"
Thẩm Thiển Mạch nghe xong lời nói của Diêu Nhược Thấm..., mỉa mai nơi khóe miệng càng đậm.
Nguyên lai đây là thứ mà Diêu Nhược Thấm gọi là yêu sao. Lại còn làm cho nàng trước đó còn đồng tình về tình cảnh của
Diêu Nhược Thấm, thật sự là buồn cười. Cái Diêu Nhược Thấm gọi là yêu, bất quá chính là dựa trên quyền lực và lợi ích giữ lấy nhau thôi.
Ngay cả Diêu Nhược Thấm cũng hiểu được, hắn không yêu nàng, nàng cần gì phải thương hắn, đời trước bản thân mình sao có thể ngu đến như vậy chứ. Biết rõ trái timThượng Quan Triệ đã mất đi, lại còn ngây ngốc hi vọng hắn quay đầu, cuối cùng bản thân mình chờ đợi cái gì? Chờ đến hắn lạnh lùng thờ ơ nhìn nữ nhân khác gϊếŧ chết con của nàng, đợi
hắn độc ác đem rượi độc rót vào trong miệng của nàng.
"Được, ta mang ngươi đi." Ánh mắt Thẩm Thiển Mạch lạnh nhạt, giống như là hồ nước tĩnh lặng không gợn sóng.
Diêu Nhược Thấm hoài nghi nhì Thẩm Thiển Mạch, mang theo vài phần nghi ngờ nói, "Ngươi thật sự có lòng tốt như vậy dẫn ta đi? Không phải là muốn lừa ta xuất phủ rồi gϊếŧ ta chết đấy chứ!"
Trong mắt Thẩm Thiển Mạch hiện lên một tia trào phúng, chậm rãi nghiêng người, cười nói, "Nếu như ta muốn gϊếŧ ngươi thì dễ như trở bàn tay, cần gì phải xuất phủ? Đi hay không đi, ta không có đủ kiên nhẫn đâu đấy!"
"Ta đi!" Không có chút lo lắng nào, Diêu Nhược Thấm nói.
Thẩm Thiển Mạch nghe được câu trả lời của Diêu Nhược Thấm, lưu loát mang theo Diêu Nhược Thấm tráng khỏi thủ vệ rời khỏi phủ đệ Tam hoàng tử, đưa Diêu Nhược Thấm đến cửa phủ Đại tướng quân, liền xoay người rời đi.
Diêu Nhược Thấm nhìn bóng lưng của Thẩm Thiển Mạch, ánh nắng mặt trời vào đông nóng không bằng ngày mùa hè, chính là ấm áp chiếu vào trên người Thẩm Thiển Mạch, giờ phút này
nàng một thân nam trang vẫn xinh đẹp kinh tâm động phách, nàng chính là không nhanh không chậm tiêu sái, lại làm cho người ta có cảm giác xuất trần cao quý.
Diêu Nhược Thấm oán hận cắn chặt răng! Thẩm Thiển Mạch, dựa vào cái gì ngươi có thể có dung nhan tuyệt mỹ
như vậy, khí chất xuất trần như vậy? Dựa vào cái gì ngươi có võ công cao như vậy? Thật không công bằng!
Một ngày nào đó, ta muốn lột đi bộ mặt luôn tỏ vẻ không sao cả của ngươi ra hung hăng xé nát!
Thu hồi ánh mắt oán độc, Diêu Nhược Thấm đưa lệnh bài ra vào phủ, vênh váo tự đắc vào đại tướng quân phủ, cho dù không có sự yêu thương của Thượng Quan Triệt, nàng còn có phụ thân, ngày sau còn không lo nghĩ mà hưởng vinh hoa phú quý?!
Bóng lưng Diêu Nhược Thấm biến mất ở trước cửa phủ đại tướng quân thì Thẩm Thiển Mạch đã dưới ánh mặt trời không nhanh không chậm tiêu sái.
Tư Đồ Cảnh Diễn vẫn như mọi khi một thân hồng y, vốn nhan sắc quyến rũ quả thực là khiến cho người ta yêu thích, hắn mày kiếm chau lên, khóe miệng mang theo tươi cười mê hoặc lòng người,
cản đường củaThẩm Thiển Mạch, "Mạch Nhi, chẳng lẽ không có hứng thú đi xem động tĩnh phủ đại tướng quân sao?"
"Lúc nào thì Cảnh Diễn đã trên nên hiếu kỳ đến như vậy?" Thẩm Thiển Mạch cười, trong mắt hiện lên một tia hứng thú, "Đơn giản chính là chút âm mưu tính kế, nếu Cảnh Diễn có hứng thú, đi xem cũng không sao."
"Dù sao lúc này cũng rảnh rỗi, chúng ta đi đến phủ đại tướng quân xem trò hay đi." Tư Đồ Cảnh Diễn thuận tay muốn ôm vòng eo mảnh khảnh của Thẩm Thiển Mạch, trong đôi mắt hẹp dài đào hoa tản ra khí chất mê hoặc lòng người.
Thẩm Thiển Mạch nhẹ nhàng tránh thoát khỏi tay Tư Đồ Cảnh Diễn, khóe miệng ý cười chưa giảm, trong mắt mang theo giảo hoạt, "Nam nữ thụ thụ bất thân, Cảnh Diễn không cần ngả ngớn như vậy."
"Nam nữ thụ thụ bất thân? Nàng là nương tử của ta!" Tư Đồ Cảnh Diễn bất mãn cong miệng lên, lại lộ ra tính trẻ con, cánh tay tiếp tục không buông tha, "Ngả ngớn? Mạch Nhi làm sao có thể nói ta như vậy chứ."
Thẩm Thiển Mạch có chút buồn cười nhìn bộ dạng làm như tội nghiệp của Tư Đồ Cảnh Diễn, đưa tay điểm vào trán hắn, cười nói, "Tốt lắm, nếu không đi, không phải là đã bỏ qua trò hay rồi sao."
Dứt lời, cũng không đợi Tư Đồ Cảnh Diễn trả lời, liền lập tức đi về phía phủ đại tướng quân, Tư Đồ Cảnh Diễn cũng chỉ bất đắc dĩ
theo sau, không có cách nào ai kêu người hắn lấy chính là Thẩm Thiển Mạch.
Thẩm Thiển Mạch vàTư Đồ Cảnh Diễn vững vàng
ngồi trên nhánh cây ở phủ đại tướng quân nhìn phía dưới đình viện đang trình diễn trò hay.
"Mạch Nhi, nơi này của Kỳ Nguyệt thủ vệ đều vô dụng như vậy sao?" Tư Đồ Cảnh Diễn ngồi ở trên cây, mang trên mặt vài phần khí phách vương giả, khinh thường nói.
Thẩm Thiển Mạch liếc nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn, thủ vệ của Kỳ Nguyệt đúng là tương đối kém, bởi vậy nàng ra vào hoàng cung, hay phủ đệ của vương gia đều thoải mái, nhưng là Tư Đồ Cảnh Diễn cũng không cần nói như vậy, không phải là nói thủ vệ Thiên Mạc mạnh hơn sao.
"Ừ? Chờ chuyện Kỳ Nguyệt giải quyết xong, bản thân ta cũng rất muốn xem thủ vệ của Thiên Mạc mạnh đến cỡ nào." Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, nàng tự hỏi dựa vào kinh công của nàng tránh đi thị vệ là quá dễ dàng,
"Thủ vệ quốc gia mạnh bao nhiêu sao?" Tư Đồ Cảnh Diễn nhíu mày, khóe miệng mỉm cười, mang theo vài phần khí phách nói, "Nếu như Mạch Nhi muốn thử xem thân thủ, không bằng đi thử thủ vệ của Mị Huyết lâu đi."
Trong mắt Thẩm Thiển Mạch
hiện lên một tia hứng thú, nghe đồn thủ vệ Mị Huyết lâu đều là dựa theo Thiên Nhất Thập Bát Trận sắp xếp, trận pháp hay thay đổi, nhưng công phu thủ vệ đều hạng nhất, nếu có chút thời gian, nàng thật sự muốn thử một lần.
"Đúng vậy, phụ thân, Thượng Quan Cẩn đã nói rõ ràng, nếu chúng ta dừng cương trước bờ vực (khi đến bên bờ của sự nguy hiểm thì biết tỉnh ngộ), hắn để lại chúng ta một con đường sống, nhưng Thượng Quan Triệt vẫn là khăng khăng một mực, ta chỉ có thể chạy đến đây." Giọng nói của Diêu Nhược Thấm cắt đứt đối thoại của Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn, hai người nhất tề đưa ánh mắt xuống phía dưới nhìn, trong mắt đều mang theo nghiền ngẫm và vẻ biếng nhác, quả thực chính là ông trời tạo một đôi.
"Thượng Quan Triệt này! Uổng phí ta ủng hộ hắn như thế, nay thậm chí ngay cả Thượng Quan Cẩn đều đấu không lại!" Trong mắt Diêu Sơn hiện lên một tia tức giận, tiếp đó lạnh như băng nói, "Nếu hắn muốn chết, ta đây sẽ không phụng bồi, để cho một mình hắn đi tìm chết!"
"Nhưng phụ thân, " Dường như Diêu Nhược Thấm còn muốn nói cái gì, trong mắt mang theo vài phần khó xử.
"Như thế nào, Nhược Thấm chẳng lẽ còn luyến tiếc Thượng Quan Triệt sao?" Diêu Sơn nhìn bộ dạng khó xử của nữ nhi mình, không khỏi nhíu mày, nguyên tưởng rằng nữ nhi gả cho Thượng Quan Triệt là đã bay lên cành cây cao, tương lai có thể là mẫu nghi thiên hạ, mình cũng có thể được thơm lây, tuy nhiên nó biến thành bộ dạng này.
Diêu Nhược Thấm nhíu mày, vẻ mặt khinh thường nói, "Sao con có thể luyến tiếc hắn chứ? Hắn lập tức sẽ là con chó chết chủ thôi! Hắn nếu đối xử tốt với con, có lẽ con sẽ còn luyến tiếc hắn, nhưng phụ thân, người không biết hắn mấy ngày nay đối xử với con như thế nào đâu!"
"Nếu không phải luyến tiếc hắn,vậy sao Nhược Thấm còn cảm thấy khó xử?" Diêu Sơn nhìn nữ nhi mình, vừa lòng gật đầu, nên cầm được thì cũng buông được, ở quan trường hỗn loạn giả tạo đã sớm xem tình cảm yêu mến như cặn bã rồi!
"Chẳng qua Nhược Thấm nghĩ nếu như sau khi Thượng Quan Triệt chết, cả đời này của Nhược Thấm sẽ thủ tiết sao?" Diêu Nhược Thấm rốt cuộc cũng nói ra được suy nghĩ mà mình muốn nói.
Trên cành cây Thẩm Thiển Mạch nhìn nét thẹn thùng trên mặt của Diêu Nhược Thấm, quả thực muốn ói. Thượng Quan Triệt còn chưa chết, Diêu Nhược Thấm đã nghĩ đến chuyện tái giá rồi, vẻ mặt thâm tinh chân tinh phía trước thật khác so với vẻ mặt giờ phút này, Thẩm Thiển Mạch cảm thấy, Diêu Nhược Thấm quả thực là ghê tởm hơn so với Thượng Quan Triệt.
"Nguyên lai Nhược Thấm nghĩ đến chuyện hôn sự sau này." Diêu Sơn đưa tay điểm vào mũi Diêu Nhược Thấm, "Dựa vào địa vị của phụ thân, Nhược Thấm còn sơ sau này không tìm được phu quân sao?"
Thẩm Thiển Mạch không khỏi cười lạnh. Diêu Sơn nói không sai,dựa vào địa vị là đại tướng quân cũng là sẽ có người nguyện ý thú Diêu Nhược Thấm, nhưng sao hắn không biết dùng đầu để suy nghĩ xem, nếu Thượng Quan Triệt chết rồi, Thượng Quan Cẩn có thể dễ dàng tha hắn vì giúp đỡ Thượng Quan Triệt mà đối phó mình sao?
Võ tướng chính là võ tướng, ngay cả ở quan trường nhiều năm như vậy, sự khôn ngoan vẫn không đủ, so với lão hồ ly Thẩm Lăng Vân kia thật đúng là kém quá xa.
"Đúng rồi, phụ thân, nữ nhi còn có một chuyện muốn nhờ." Diêu Nhược Thấm lúc đầu còn thẹn thùng cười cười, tie61o theo đó lộ ra ánh mắt ngoan độc quay sang phụ thân nói.
Nhìn thấy thù hận trong mắt nữ nhi mình, Diêu Sơn không khỏi hỏi, "Chuyện gì?"
"Cung chủ Ma Cung Mặc Trì chính là Thẩm Thiển Mạch vô học con gái thứ ba của Thẩm Lăng Vân kia, nữ nhi hận nàng tận xương, mong rằng phụ thân có thể thay nữ nhi nghĩ biện pháp trừ bỏ nàng!" Diêu Nhược Thấm nghiến răng nghiến lợi nói.
Thẩm Thiển Mạch nghe đến đó mày nhíu lên, thật không ngờ Diêu Nhược Thấm cũng đã tự thân khó bảo toàn, lại còn nghĩ đối phó nàng? Thật không ngờ Diêu Nhược Thấm hận nàng đến như vậy. Bất quá, trừ bỏ nàng? Cũng phải xem Diêu Nhược Thấm có bản lĩnh hay không đã!
"Xem ra là Mạch Nhi trêu chọc nàng ta đố kỵ rồi." Khóe miệng Tư Đồ Cảnh Diễn mang theo ý cười lạnh lùng, nhìn Diêu Nhược Thâm, trong mắt hiện lên một tia sát ý, vốn chuyện của Kỳ Nguyệt hắn cũng không muốn can dự vào, nhưng Diêu Nhược Thấm cư nhiên dám can đảm muốn thương tổn Mạch Nhi của hắn, vậy đừng trách hắn không khách khí.
"Cảnh Diễn, không cần để ý, về sau nàng tự nhiên sẽ chết theo cách của của nàng." Thẩm Thiển Mạch cảm thấy sát khí dày đặt trên người Tư Đồ Cảnh Diễn, biết Tư Đồ Cảnh Diễn là một lòng bảo vệ mình, không khỏi cười nói.
"Vậy cũng không thể để cho nàng ta tiêu dao như vậy! Cư nhiên dám có ý nghĩ như vậy, chính là chết một trăm lần cũng không đủ!" Sát khí trên người Tư Đồ Cảnh Diễn hơi bớt đi, trong đôi mắt đen láy vẫn còn tràn ngập sát ý, khóe miệng gợi lên một chút thị huyết, phảng phất như cây thuốc phiện nở rộ, trí mạng mà xinh đẹp.
Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch cũng giơ lên ý cười lãnh khốc, "Chỉ cần lưu lại cái mạng nhỏ của nàng, chuyện khác tùy chàng xử lý."
Hai bóng dáng một hồng một trắng phong hoa tuyệt đại
ẩn phía trong cây, giống như cây thuốc phiện cùng nhau nở rộ hỗ trợ cho nhau, xinh đẹp mà trí mạng. Bọn họ tuy rằng lãnh khốc, nhưng đối với nhau thì chính là một lòng hướng về nhau.