Nữ Nhân, Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm

Quyển 1 - Chương 47: Muốn tìm nàng tính sổ?

Muốn tìm nàng tính sổ?

Edit: August97

"Tiểu thư, nhị tiểu thư tới, xem ra lai giả bất thiện (đến không có ý tốt)." Thiên Thiên chạy đến bên tai Thẩm Thiển Mạch nói.

Lúc này Thẩm Thiển Mạch đang uống trà, nước suối Thiên Sơn kết hợp cùng trà Tam Diệp tốt nhất, ngửi thấy một cỗ mùi hương nhàn nhạt thanh thoát, nghe thấy lời nói Thiên Thiên, Thẩm Thiển Mạch lười biếng

đặt ly trà xuống, lông mày hơi nhíu lại, cười nói, "Nhanh như vậy đã tới rồi."

"Thẩm Thiển Mạch!"

Thanh âm Thẩm Thiển Tâm từ bên ngoài truyền đến, nhu hòa ngũ quan bởi vì tức giận cùng thương tâm mà vặn vẹo, con mắt sắc bén lạnh lẽo nhìn Thẩm Thiển Mạch, "Ngươi đem mẫu thân của ta đi đâu?!"

"Nhị tỷ hỏi thật hay hỏi chơi, Thiển Mạch luôn không lui tới với Tam nương, làm sao biết tam nương đã xảy ra chuyện gì?!" Thẩm Thiển Mạch bình tĩnh nhấp trà, tựa hồ đang thưởng thức hương thơm của trà.

Thẩm Thiển Tâm thấy dáng vẻ Thẩm Thiển Mạch không đem nàng ta để trong mắt, trong lòng càng thêm tức giận, chỉ vào Thẩm Thiển Mạch nói, "Ngươi cũng không cần giả bộ với ta, mẫu thân của ta sao có thể vô duyên vô cớ mất tích?!"

"Sao ngươi dám khoa tay múa chân với tiểu thư nhà ta!" Thiên Thiên thấy Thẩm Thiển Tâm chỉ vào Thẩm Thiển Mạch, thái độ ngạo mạn, không khỏi căm tức, tiến đến bên người Thẩm Thiển Mạch, tay chống nạnh nhăn mặt quát.

"Thiên Thiên, không cần để ý đến nàng ta."

Thẩm Thiển Mạch thấy dáng vẻ tức giận đáng yêu của Thiên Thiên, đưa tay sờ sờ tóc Thiên Thiên, tiếp theo lại không chút để ý nhìn về phía Thẩm Thiển Tâm, cười nói, "Chân là của Tam nương, Thiển Mạch sao có thể quản được?"

"Thẩm Thiển Mạch! Ngươi không cần giả bộ nữa, chẳng lẽ ngươi

không biết nơi ở của mẫu thân ta?!" Thẩm Thiển Tâm vặn vẹo mà oán độc nhìn về phía Thẩm Thiển Mạch, trong mắt đã hiện lên vẻ thương tâm, cắn môi hỏi, "Ngươi... Ngươi có phải đã dùng phương pháp đối phó Đại tỷ cùng Nhị nương đi đối phó mẫu thân của ta hay không?!"

Thẩm Thiển Mạch nghe thấy lời Thẩm Thiển Tâm, hơi nhíu mày, "Nếu Nhị tỷ đã thông minh như vậy, ta cũng không nói đùa với Nhị tỷ nữa, nhưng phương pháp kia, vẫn có điểm không giống nhau cho lắm."

Thẩm Thiển Tâm nghe thấy lời nói của Thẩm Thiển Mạch, lùi lại một bước, mẫu thân quả nhiên đã bị nữ nhân ti tiện Thẩm Thiển Mạch này gϊếŧ rồi sao?!

Thẩm Thiển Mạch thấy nét mặt Thẩm Thiển Tâm, nụ cười nơi khóe miệng không giảm, đặt ly trà xuống, từ từ đứng lên, đi tới trước mặt Thẩm Thiển Tâm, lúm đồng tiền như hoa, "Đại tỷ cùng Nhị nương là bị ta lấy sợi tơ dấu trong tay áo bóp cổ mà chết, về phần mẫu thân ngươi, phải chịu đau đớn xuyên tâm thực cốt mà chết!"

"Ngươi... Ngươi… Ngươi cư nhiên..."

Thẩm Thiển Tâm nghe thấy Thẩm Thiển Mạch nói vậy, sắc mặt biến đổi, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Thiển Mạch càng thêm phẫn hận, muốn mở miệng phỉ nhổ Thẩm Thiển Mạch, nhưng lại sợ Thẩm Thiển Mạch gϊếŧ nàng, cuối cùng ánh mắt hóa thành một cỗ oán độc.

"Nhị tỷ, ngươi luôn thích nhẫn nhịn như vậy, muốn nói cái gì thì nói, ngươi yên tâm, ta sẽ không gϊếŧ ngươi."

Tựa hồ Thẩm Thiển Mạch xem thấu tâm tư Thẩm Thiển Tâm, cười nói, giọng điệu giống như đang bàn về

thời tiết mà không phải đang nói chuyện sống còn.

"Tốt! Thẩm Thiển Mạch, ngươi có bản lãnh cũng không cần gϊếŧ ta, một ngày nào đó, ta sẽ thay mẫu thân báo thù!"

Thẩm Thiển Tâm nghe vậy, trong mắt bắn ra tia oán độc, chỉ vào Thẩm Thiển Mạch nói.

Thẩm Thiển Mạch khẽ mỉm cười, nàng tất nhiên biết trong lòng Thẩm Thiển Tâm nghĩ gì, trong lòng nàng ta cũng không chỉ mong vậy, sợ rằng đang hận không xé nàng ra thành trăm mảnh. Hôm nay Thẩm Thiển Tâm nói lời này, cũng không phải vì quan tâm chuyện Tô Lạc Nhạn chết, mà là vì muốn kích động Thẩm Thiển Mạch, để Thẩm Thiển Mạch không muốn gϊếŧ nàng ta.

Nhưng, Thẩm Thiển Mạch vốn không muốn gϊếŧ nàng ta, nàng muốn để Thẩm Thiển Tâm cũng nếm thử tư vị chết trong tay nam nhân ḿnh yêu là thế nào.

Từ từ trở về bên Thiển bàn, uống một ngụm trà, cười nhàn nhạt nói,

"Vậy ta sẽ chờ Nhị tỷ, Thiên Thiên, tiễn khách!"

"Nhị tiểu thư, xin mời!" Thiên Thiên làm một tư thế mời, nhưng biểu tình quả thật lại cực kỳ ngạo mạn, tuyệt không đem Thẩm Thiển Tâm để vào mắt.

Thẩm Thiển Tâm vừa đi, Thiên Thiên liền nói với Thẩm Thiển Mạch.

"Tiểu thư, sao người không dứt khoát gϊếŧ nàng ta?"

"Gϊếŧ nàng ta?"

Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch khẽ nâng lên, những chuyện ác Thẩm Thiển Tâm trước kia đã làm, sao có thể đơn giản kết liễu nàng ta như vậy, gϊếŧ nàng ta, không khỏi lợi cho nàng ta quá rồi.

"Không, không cần ta động thủ, tự nhiên sẽ có người động thủ."

"Có người động thủ?" Thiên Thiên không rõ chân tướng nhìn Thẩm Thiển Mạch, con ngươi chớp chớp.

"Thiên Thiên không cần để tâm mấy chuyện này." Thẩm Thiển Mạch xoa đầu Thiên Thiên, sau đó mới hỏi: " Thiên Thiên nguyện ý đi Thiên Mạc không?"

"Đi Thiên Mạc? Tiểu thư thật muốn gả cho Hoàng đế Thiên Mạc kia sao? Thiên Thiên chưa từng gặp hắn, nhưng nghe nói diện mạo hắn rất tuấn tú." Thiên Thiên nghe thấy câu hỏi của Thẩm Thiển Mạch, lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, tiếp theo lại cười ngọt ngào nói.

"Thiên Thiên đã gặp, Tư Đồ Cảnh Viễn chính là Mị Huyết." Thẩm Thiển Mạch nở nụ cười, từ chối cho ý kiến, có lẽ thời điểm nàng hỏi Thiên Thiên có nguyện ý đi Thiên Mạc không, cũng đã quyết định đi.

"Thì ra Hoàng đế Thiên Mạc chính là Mị Huyết lâu chủ? Chính là người chúng ta nhìn thấy ở trên đường?" Thiên Thiên lập tức lộ ra bộ hoa si "Thật sự rất tuấn tú. Trừ tiểu thư, Thiên Thiên chưa từng gặp qua người đẹp như thế. Tiểu thư thích hắn sao?"

Thẩm Thiển Mạch nở nụ cười, thích sao? Có lẽ vậy. Thời điểm nhìn thấy hắn sẽ cảm thấy an tâm, lúc hắn tới gần sẽ cảm thấy tim đập nhanh, thấy bộ dáng tức giận dáng yêu của hắn sẽ cảm thấy vui vẻ, nghe được lời nói thâm tình của hắn sẽ cảm thấy ấm lòng.

"Thiên Thiên hiểu! Tiểu thư tới chỗ nào, Thiên Thiên liền đến đó!"

Thiên Thiên thấy biểu tình của Thẩm Thiển Mạch, tất nhiên hiểu được tâm tư của nàng, tựa vào trên vai Thẩm Thiển Mạch nói.

Tiểu thư tới chỗ nào, Thiên Thiên liền đến đó.

Mạch Nhi ở đâu, ta sẽ ở đó.

Hai lời này sao mà tương tự. Hai lời sao mà ấm áp. Bên nàng chỉ cần có Thiên Thiên, có Tư Đồ Cảnh Viễn thì đã đủ vừa lòng rồi.

Thời điểm đang ngồi trong phòng ấm áp, bên ngoài lại xảy ra một đại sự kinh thiên.

Nhìn tin tức bồ câu đưa tin truyền đến, chân mày Thẩm Thiển Mạch hơi nhíu, con ngươi đen nhánh che bằng một tầng sương mù nhàn nhạt, không thấy rõ tâm tình của nàng giờ khắc này.

Trên tờ giấy chỉ viết một hàng chữ: Kỳ Nguyệt Hoàng đế Thượng Quan Hạo băng hà, trong đó có nội tình.

Thân thể Thượng Quan Hạo vẫn không tốt, nhưng thời điểm ban hôn lần trước, rõ ràng đã có dấu hiệu chuyển biến tốt, tại sao lại đột nhiên băng hà vào lúc này?

Cái chết của hắn tuyệt đối không phải là bởi vì bệnh quá nặng như triều đình tuyên bố, như vậy nhất định trong đó có âm mưu. Xem ra Thượng Quan Hạo đã làm chuyện gì đó, dẫn tới có đảng phái bất mãn, vì vậy mới xuống tay độc ác.

Khi Thượng Quan Hạo làm hoàng đế thì mười phần bất lực, hư danh, cư nhiên hôm nay còn chết không minh bạch như vậy, thật đúng là bất lực tới cực điểm. Đây chính kết cục của kẻ vô năng.

Thẩm Thiển Mạch cũng không hề đồng tình Thượng Quan Hạo, bởi vì chính hắn vô năng mới đưa đến kết cục bi thảm như vậy. Nhưng ngược lại nàng cảm thấy rất hứng thú với cái chết của Thượng Quan Hạo, hoặc là nói, với quyết định truyền ngôi cuối cùng của Thượng Quan Hạo, nàng cảm thấy rất hứng thú.