Hoàng Hậu triệu kiến
Thánh chỉ ban hôn Thẩm Thiển Mạch cho Thượng Quan Triệt của Hoàng Thượng còn chưa truyền xuống, thì Hoàng Hậu Nương Nương đã lệnh cho Thẩm Thiển Mạch vào cung.
“Mạch nhi, vào trong cung mọi sự phải thật cẩn thẩn. Chắc hẳn Hoàng Hậu nương nương sẽ cố ý làm khó dễ ngươi” Thẩm Lăng Vân nhìn Thẩm Thiển Mạch, trong mắt thoáng qua một tia tàn nhẫn, Hoàng Hậu Diêu Tuyết Không cũng không phải là nữ nhân dễ trêu chọc, lần này gọi Thẩm Thiển Mạch vào cung chắc chắn là không có chuyện gì tốt.
“Vâng” Vẻ mặt Thẩm Thiển Mạch vẫn bình tĩnh như trước, con ngươi đen nhánh không nhìn ra biến hóa. Hoàn Hậu nương nương? Nàng phải xem một chút vị Hoàng Hậu nương nương này có thể giở trò gì!
Đi theo một vị ma ma vào trong cung. Thẩm Thiển Mạch một đường đi thẳng đến Phượng Tê cung – chổ ở của Hoàng Hậu. Phượng Tê cung, nàng cũng không phải là lần đầu tiên tới.
Kiếp trước nàng cũng có ấn tượng khá sau đối với vị bà bà này. Trong trí nhớ của nàng, kể từ khi Thượng Quan Triệt nạp Diêu Nhược Thấm làm phi, Diêu Tuyết Không cùng Diêu Nhược Thấm không ngừng hợp nhau gây khó khăn cho nàng, cố ý thị uy với nàng
Kiếp trước nàng tính tình dịu dàng thiện lương, tự nhiên không cùng Diêu Tuyết Không và Diêu Nhược Thấm so đo, làm cho bọn họ được nước làm tới, thậm chí để cho nàng đường đường là một hoàng hậu đi làm chuyện rót nước bưng trà. Bây giờ nàng muốn nhìn xem, hai người bọn họ có thể giở trò gì.
“Thiển Mạch kính chào Hoàng Hậu nương nương” Thẩm Thiển Mạch vào cung, đã nhìn thấy Diêu Nhược Thấm đứng sau lưng Diêu Tuyết Không, giờ phút này nàng ta đang đeo vẻ mặt xem kịch vui nhìn Thẩm Thiển Mạch.
Đúng mực hành lễ, nhưng Diêu Tuyết Không lại không gọi Thẩm Thiển Mạch đứng lên.
Thẩm Thiển Mạch khẽ cười lạnh nhạt. Kiếp trước Diêu Tuyết Không thường xuyên sử dụng chiêu này để đối phó nàng, nàng ta làm bộ như không nghe được nàng đang thỉnh an, mà nàng vẫn ngây ngốc quỳ nơi đó. Nhưng hôm nay, nàng không giống như kiếp trước dễ khi dễ như thế.
“Thiển Mạch kính chào hoàng hậu nương nương!” Thẩm Thiển Mạch như cũ đúng mực chào hỏi, âm thanh so với vừa rồi rõ ràng lớn hơn một chút
Diêu Tuyết Không vẫn làm bộ như không nghe thấy gì, nhẹ nhàng gõ gõ hộ giáp trên tay, trên mặt là bộ dáng nhàn nhã. Diêu Nhược Thấm thì mang bộ mặt dương dương tự đắc, tràn đầy vẻ hả hê nhìn Thẩm Thiển Mạch, trong mắt thậm chí còn mang theo vài phần oán độc.
Thẩm Thiển Mạch liếc nhìn hai người họ một cái. Không đợi Diêu Tuyết Không phân phó, từ trên mặt đất đứng lên.
“Lớn mật! Chưa được Hoàng Hậu nương nương cho phép, ngươi lại dám đứng lên!” Diêu Nhược Thấm thấy Thẩm Thiển Mạch đứng lên, lập tức chống nạnh, hướng về phía Thẩm Thiển Mạch quát, hoàn toàn là bộ dáng chó cậy gần nhà.
“Vừa rồi Hoàng Hậu nương nương giơ tay lên, chẳng lẽ không phải gọi Thiển Mạch đứng lên hay sao? Thì ra là Thiển Mạch hiểu lầm. Hoàng Hậu nương nương vẫn muốn Thiển Mạch quỳ phải không?” Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch treo lên nụ cười ngây thơ, trong mắt mơ hồ mang theo một tia sắc lạnh.
“Lẽ nào lại vậy, chỉ là vừa rồi bổn cung không nhìn thấy Thiển Mạch thôi”. Diêu Tuyết Không rõ ràng so với Diêu Nhươc Thấm chững chạc hơn nhiều, trên mặt lộ ra nụ cười trang nghiêm, hòa ái dễ gần.
Nàng cố ý không cho Thẩm Thiển Mạch đứng dậy là vì muốn giáo huấn Thẩm Thiển Mạch một chút. Nhưng sự cố ý này, chỉ cần trong lòng mọi người hiểu rõ, chứ không có bất cứ chứng cớ gì, như vậy coi như trong lòng Thẩm Thiển Mạch có uất ức gì, cũng không thể nào tố cáo được. Nhưng nếu nàng thừa nhận cố ý gây khó khăn, như vậy ý nghĩa liền trở nên khác biệt rồi.
“Là Thiển Mạch thất lễ, hiểu lầm ý của Hoàng Hậu nương nương” Thẩm Thiển Mạch cười nói. Vừa rồi chính là nàng cố ý hỏi như vậy, mục đích là muốn phá hỏng đường lui của Diêu Tuyết Không, làm cho bà
ta không cách nào có thể giả bộ như không nhìn thấy nàng.
“Quả nhiên là lớn lên trên núi rừng, không được nuôi dạy!” Diêu Nhược Thấm không phục hướng về Thẩm Thiển Mạch nói.
Lần trước trong buổi họp mặt ngâm thơ bị Thẩm Thiển Mạch trêu chọc, Diêu Nhược Thấm đã hận Thẩm Thiển Mạch thấu xương. Hôm nay Thượng Quan Triệu lại nói muốn lập Thẩm Thiển Mạch làm chính phi, ngay cả vị trí trắc phi cũng không cho nàng, bảo nàng làm sao có thể nuốt trôi ngụm khẩu khí này! Thẩm Thiển Mạch này có gì tốt?! Muốn tài không tài, muốn dung mạo không dung mạo.
“Nhược Thấm, không được vô lễ” Diêu Tuyết Không mặc dù ngoài mặt khiển trách Diêu Nhược Thấm, nhưng trong giọng nói không có nửa phần trách cứ.
Thẩm Thiển Mạch cười lạnh. Kiếp trước Diêu Tuyết Không và Diêu Nhược Thấm chính là một người đóng vai phản diện, một người xướng sau lưng. Diêu Nhược Thấm khi bắt đầu sẽ hết sức hăng hái khi dễ nàng, Diêu Tuyết Không liền giả trang từ ái, nhưng thật ra đều dung túng cho Diêu Nhược Thấm khi dễ nàng, thậm chí có khi còn cố ý làm bộ như không nghe thấy nàng thỉnh an hay gì đó, nhằm gây khó dễ cho nàng.
“Nhược Thấm tỷ tỷ nói không sai. Thiển Mạch xác thực chưa được giáo dục nhiều, Thiển Mạch sẽ nói với phụ thân về sự góp ý của tỷ tỷ” Trên mặt Thẩm Thiển Mạch không có nửa phần tức giận, chỉ bình tĩnh nhìn Diêu Nhược Thấm, trong mắt hiện lên một tia uy hϊếp.
“Thẩm Thiển Mạch! Ngươi uy hϊếp ta?!” Diêu Nhược Thấm nghe được lời nói của Thẩm Thiển Mạch tự nhiên hiểu được ý tứ ở bên trong, không khỏi chỉ vào Thẩm Thiển Mạch quát.
“Nhược Thấm! không được càn rỡ!” Lần này, Diêu Tuyết Không hướng đến Diêu Nhược Thấm quát lớn, trong giọng nói có chút nghiêm nghị, bà ta quăng cho Diêu Nhược Thấm một ánh mắt cảnh cáo, rồi nhẹ nhàng nở nụ cười. Khi ánh mắt nàng ta một lần nữa nhìn về Thẩm Thiển Mạch thì đã nhiều hơn mấy phần quan sát.
Thẩm Thiển Mạch này hình như không ngu ngốc như lời đồn đại, mấy câu nói nhìn như ôn hòa vô hại lại kéo Thẩm Lăng Vân vào, phải biết rằng, nếu như lúc này được Thẩm Lăng Vân ủng hộ, đối với Thượng Quan Triệt mà nói là rất quan trọng.
Vốn là Thượng Quan Triệt muốn kết hôn với Thẩm Thiển Mạch còn muốn lập Thẩm Thiển Mạch làm chính phi, nàng cũng không có ý kiến gì, chỉ là yêu cầu muốn hắn không lập trắc phi thì có chút quá mức.
Từ nhỏ Diêu Nhược Thấm đã thích Thượng Quan Triệt, nếu Thượng Quan Triệt không chịu cưới nàng tất sẽ ảnh hưởng đến sự ủng hộ của đại tướng quân đối với Thượng Quan Triệt. Tuy nói đại tướng quân là huynh trưởng của mình, nhưng so ra tình cảm vẫn kém hơn phụ tử tình thâm.
“Thiển Mạch này, nghe nói Triệt nhi có tình cảm rất tốt với ngýõi. Nhýng ngýõi cũng biết, Triệt nhi sau này sẽ lên ngôi hoàng ðế, làm sao chỉ có một phi tử là ngýõi ðây?” Diêu Tuyết Không biết Thẩm Thiển Mạch không phải là quả hồng mềm, bắt ðầu dùng lời nói ngọt ngào, tìình cảm, đầy lý lẽ để lay động nàng.
Nhưng Thẩm Thiển Mạch không chút cảm kích.
“Như vậy không cần hắn lấy ta. Ta đây cũng không phải loại ngươi không phải hắn thì không gả” Thẩm Thiển Mạch vẻ mặt nhàn nhạt, trong con ngươi không có chút ý tứ đùa giỡn.
“Ngươi…ngươi nói gì?!” Diêu Tuyết Không hiển nhiên không nghĩ tới Thẩm Thiển Mạch có thể trả lời như vậy. Nguyên bản nàng nghĩ, nếu hứa hẹn vị trí hoàng hậu cho Thẩm Thiển Mạch, nhất định Thẩm Thiển Mạch sẽ đồng ý cho Thượng Quan Triệt nạp phi, nhưng không nghĩ tới nàng thế nhưng lại nói như vậy, Diêu Tuyết Không kinh ngạc nhìn Thẩm Thiển Mạch. Chẳng lẽ đối với vị trí hoàng hậu này, Thẩm Thiển Mạch kia một chút cũng không thèm khát?
“Ta đã nói, nếu hắn muốn nạp phi thì không cần phải lấy ta. Vị trí Hoàng Hậu này, không phải ai cũng muốn!” Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch nhếch lên nụ cười, trong mắt lộ ra mấy phần khinh thường, thản nhiên nói.
Diêu Tuyết Không và Diêu Nhược Thấm ngây người tại chỗ. Ở trong nhận thức của các nàng, ngôi vị hoàng hậu, chỉ cần là nữ nhân, đều sẽ tranh nhau đến sức đầu mẻ trán, nhưng Thẩm Thiển Mạch lại nói nàng không quan tâm, hơn nữa vẻ mặt kia chính là tuyệt đối không quan tâm.
“Giọng điệu thật lớn! Ngươi không cần thì cũng không nên đi quyến rũ Triệt ca ca!” Diêu Nhược Thấm tức giận chỉ thẳng vào mặt Thẩm Thiển Mạch mà hét
“Nhược Thấm tỷ tỷ lớn lên trong phủ, tin tưởng không cần cô gái lớn lên trong núi rừng như Thiển Mạch đây dạy ngươi lễ nghi, quy củ chứ!” Thẩm Thiển Mạch lạnh lùng nhìn Diêu Nhược Thấm, nàng cho nàng là ai mà lại dám làm càn như vậy!
_________________