Hắn đang rất muốn tìm kẻ nào đó ghét ghét ếm lời nguyền lên cho kẻ đó chết, cho dù không chết thì tu vi chắc chắn sẽ bị giảm thảm trọng.
Thuật này có một nhược điểm, là kẻ đó phải gϊếŧ hắn thì mới có thể kích hoạt lời nguyền.
Long Thiên tiếp tục kiểm tra giới chỉ, điều khiến hắn khá buồn là ở trong không gian này, không có bất kỳ viên linh thạch nào cả.
Hắn thở dài một hơi, tiếp tục lên đường không tiếp tục xem nữa, trong không gian trữ vật đích xác là có rất nhiều đồ vật khiến người ta đỏ mắt, nhưng trong mắt hắn thì vô dụng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Long Sát đang đứng trong một căn phòng, theo như những gì Tử Vong Ma Vương nói thì trong căn phòng này chứa một cơ quan mật thất.
Mật thất đó có những ải mà Hắc Diễm Kiếm Đế, mà Hắc Diễm Kiếm Đế là chủ nhân của tòa cung điện này.
Nếu sự thật đúng như lời của Tử Vong Ma Vương thì nơi này dẫn đến vị trí chứa đựng truyền thừa ký ức.
Trước khi Hắc Diễm Kiếm Đế vẫn lạc, thì có lưu lại bốn truyền thừa của bản thân ở mỗi nơi Đông - Tây - Nam - Bắc.
Vị trí hắn đang đứng là hướng Đông, nơi này theo như Tử Vong Ma Vương nói thì chứa truyền thừa ký ức của Hắc Diễm Kiếm Đế.
Còn đám người tông môn khác thì đang tiến đến nơi truyền thừa lực lượng, đây là loại truyền thừa giúp tu vi tăng nhanh lên, nhưng hắn không cần thứ này, nên không quan tâm vấn đề này lắm, cứ để bọn chúng đánh nhau đứt đầu mẻ trán đi.
Long Sát quan tâm nhất đó là truyền thừa ký ức, đó là vì sao? Đơn giản là hắn rất thiếu hiểu biết về thế giới này.
Hắn cần nhất đó là ký ức, chỉ cần có thứ này hắn giống như một lão quái chuyển thế.
Long Sát đi vòng quanh căn phòng tìm kiếm cơ quan, hắn chạm vào từng thứ trong phòng.
Chỉ cần chạm vào vật phẩm nào đó chắc chắn hệ thống sẽ thông báo, nên hắn không gấp gáp tìm cơ quan, bản thân hắn cứ mò mẫn, lỡ đâu cầm được thứ gì đó nghịch thiên không chừng.
Mò mẫn một hồi lâu hắn chạm vào một bức tranh được treo trên vạch tường thì âm thanh hệ thống vang lên.
“ Keng, Phát hiện truyền thừa ký ức.”
Long Sát biểu hiện vui mừng, hắn gỡ bức tranh xuống, xem thử đang sau bức tranh có cái cơ quan nào không, nhưng nét mặt hắn cứng đờ vì đằng sau bức tranh không có gì cả, chỉ thấy bức tường bằng phẳng mà thôi.
Hắn thử sờ sờ bức tường rồi mới xác nhận đếch có cái gì hết, vì vậy mới không dò xét bức tường nữa mà đi dò xét bức tranh.
Long Sát không sờ bức tường hai mặt phẳng lì nữa mà chuyển sang sờ bức tranh từng li từng tí không bỏ qua chỗ nào, nhưng buồn bực là vẫn không có kết quả.
Suy nghĩ một hồi lâu thì hắn chỉ còn một cách duy nhất đó là nhỏ máu nhận chủ, đây là tiểu tiết trong tiên hiệp hay nhắc đến.
Long Sát lấy thanh kiếm ra cắt một đường trên ngón tay, giọt máu nhiễu vài giọt vào bức tranh.
Ban đầu thì không có tí phản ứng nào, nhưng khi bức tranh hấp thu hết số máu trên hình vẽ thì âm thanh hệ thống vang lên.
“ Keng, Phát hiện không gian gấp khúc có muốn tiến vào không?.”
Long Sát lập tức vui mừng lên, không chút do dự đồng ý.