Tiếng hú rền rã vang lên rồi mọi âm thanh dần dần tan biến. Ánh sáng lờ mờ hiện hữu, có lẽ trời đã sáng, có lẽ đã là ban ngày, nhưng cả khu rừng vẫn âm u một màu nâu đen chết chóc. Ánh mặt trời dường như cũng không thể len lỏi qua những tán cây lá xếp thành tầng tầng lớp lớp kia.
Hạ Tử Linh đang ngồi giữa lớp lá khô, ngẩn ngơ nhìn vào khoảng không trước mặt. Anh đã biến mất, nhưng cô thì vẫn chưa hề tỉnh khỏi cơn mộng. Đã bao lần cô chỉ muốn bước vào cơn mộng ấy, không cần tỉnh lại, để tìm anh, để được ở bên anh. Nhưng lúc này, cô biết mình cần phải nhanh chóng rời khỏi đây. Cô đứng thẳng người, đi về hướng có ánh sáng. Tất cả lúc này lại im lặng, chỉ có tiếng roàng roạt của lá khô chuyển động theo bước chân.
Đi mãi, trước mặt cô cũng hiện ra ánh mặt trời rực rỡ, màu xanh mướt của khu rừng tự nhiên. Tử Linh không dừng bước, cô cứ thế tiến lên dù biết là vô vọng, dù biết là không thể thoát ra được khi mà phía trước ngày càng tối tăm, cây cối theo bước chân dần dần trở nên khô khốc. Cho tới khi có tiếng gọi - "Tử Linh..."
Tử Linh!
...Là Mộc Trầm! Anh lại xuất hiện.
"Tử Linh..." - Cô quay đầu chạy về phía có tiếng gọi trầm ấm quen thuộc của anh. Sự hiện hữu của anh dường như khiến cô tạm quên đi sợ hãi. Cô cứ chạy chầm chậm hướng theo một tiếng gọi mơ hồ, đi rất sâu, rất sâu, đến một nơi tối tăm hun hút, tiếng gọi dịu dàng của anh đã kề sát bên tai - "Tử Linh..."
Cô dừng bước, ngồi xuống một gốc cây đen sọm kì quái ở đó, chờ đợi sự xuất hiện của anh. Xung quanh cô lại bắt đầu vang lên những âm thanh rờn rợn, một cơn gió ớn lạnh rít qua làm lá trên mặt đất nhấp nhổm, cành cây lay động, xa xa có một vài bóng trắng trắng qua lại dập dờn...
Tiếng thở nặng trĩu già cỗi mang cảm giác mυ'ŧ mát đói khát mỗi lúc một gần. Trong bóng tối đen kịt, từ tất cả các phía xung quang đều lốm đốm những con mắt trắng dã l*иg lộn, tròng mắt nhung nhúc những cộm kí sinh vật oằn oại kinh tởm. Những cái xác ma nữ trắng toát như Tử Linh đã từng nhìn thấy từ từ thò đầu tóc xõa rũ rượi ra khỏi màn đen, chống tay bò trên mặt đất có vẻ hướng về phía cô.
Tử Linh run rẩy co rúm người lại, dán chặt lưng vào gốc cây, cô không thể chạy trốn đi hướng nào khác, tay cô vơ lấy một cành cây lớn ngay bên cạnh, nắm thật chặt như vừa cố trấn tĩnh vừa nghĩ cách thoát khỏi cơn ác mộng này.
Nhưng bất chợt có một bàn tay từ phía sau giơ lên che mắt cô, cảm giác lành lạnh quen thuộc. Mộc Trầm cất giọng êm nhẹ như nước - "Đừng nhìn, chúng không thể tới đây!"
...Là anh!
Cô đưa tay gỡ bàn tay phảng phất hơi lạnh của anh trên mắt mình, nhìn thẳng lên mặt anh. Cô sẽ không nhìn về phía sau, không nhìn ra xung quanh, chỉ nhìn anh, người đàn ông trong mơ mà cô yêu say đắm, anh mang đến cho cô cảm giác thật bình yên.
Mọi ảo ảnh kinh rợn như dần dần tan biến, chỉ có anh lần này là đã thật sự rõ ràng, không giống như chỉ là trong mỗi giấc mơ nữa. Mộc Trầm lên tiếng - "Em không được bước theo hướng đó, sẽ khiến chốn chết chóc này lan rộng..."
Ý anh là cô không được đi về lối ra khu rừng có ánh sáng kia, vì vậy vừa rồi, cô đã nghe thấy tiếng của anh gọi mình trở lại.
Bóng tối mờ mịt, nhưng cô vẫn thấy rõ gương mặt anh, vì nó trắng và lạnh lẽo hơn bình thường. Cứ mãi ngắm nhìn, trong đầu cô lại văng vẳng câu hỏi đã lặp lại không biết bao nhiêu lần... anh là ai? Mộc Trầm là ai?
"Mộc Trầm...Anh..."
"Là một hồn ma!"
Là một hồn ma?
Câu trả lời của anh đã chặn ngang câu hỏi của cô, lần này anh không biến mất, lần này anh đã trả lời, cô đã hỏi được anh là ai...nhưng...anh nói...anh là một...hồn ma...
Cơ thể đang hơi nhổm về phía anh đột nhiên nặng trịch, ngồi bệt xuống đất, cô ngẩn ngơ buông thõng cánh tay, ánh mắt vẫn dán vào gương mặt lạnh lẽo nhưng không thể mang biểu cảm của anh. Anh vẫn không cùng thế giới với cô...Trước đây anh tồn tại trong giấc mộng, còn bây giờ tuy đã gặp được anh rồi... nhưng...
Cô chầm chậm nắm lấy bàn tay của anh, vuốt ve những ngón tay thon dài trắng bệch mà lành lạnh.
"Em chỉ cần gặp được anh, em đã từng ước nguyện chỉ cần bước vào giấc mơ kia, chỉ cần gặp được anh, anh là ai không quan trọng...Vì em biết giấc mơ kì lạ đó cứ mãi đến với mình, chắc chắn không đơn giản chỉ là mơ, chắc chắn có điều gì đó đáng sợ...nhưng em mỗi tối nhắm mắt lại chỉ muốn đắm chìm vào giấc mơ đó..."
"Anh không thể tồn tại cùng em..."
Cô nắm chặt tay anh hơn. Anh lại tiếp tục lên tiếng, trên mặt vẫn không hề mang biểu cảm - "Em... lẽ ra không nên tới đây. Em phải rời khỏi đây..."
Cô hiểu, nơi đây quá đáng sợ, cô phải rời khỏi, nhưng... - "Còn anh?"
"Không thể!"
"Vậy em không cần đi, nếu ở đây có thể ở bên cạnh anh..."
"Cũng không thể, em không thể tồn tại ở đây, bọn chúng sẽ tìm đến em"
Cô ngẩn người, bọn chúng? Mộc Trầm? Những thứ đáng sợ kia? Khu rừng kinh rợn này? Và cô - Hạ Tử Linh?
"Có thể cho em hiểu, những chuyện kì lạ này...Và anh...em đã gặp anh mỗi đêm...đều là thật, phải không?" - Tử Linh lắp bắp hỏi
"Là mơ, anh chỉ có thể đi vào giấc mơ của em, nhưng giờ...Nói chung giờ em nhất định phải rời khỏi đây, mau..."
"Chuyện gì sẽ xảy ra?" - Cô mơ hồ nhìn vào mắt anh
"Anh cũng không rõ nữa...Anh chỉ nhớ mình đã bị tai nạn, rồi không biết sao lại bị lạc vào đây. Nhưng khu rừng quái dị này thì có liên quan đến chuyện của cả nghìn năm trước..." - Ngừng một lúc, Mộc Trầm cầm lấy tay cô, chầm chậm giải thích.
"Trước đây có một con quỷ thần vì làm hại nhân gian nên bị nhốt lại trong một ngôi chùa nhỏ nằm sâu trong rừng rậm. Vào một ngày vị pháp sư trụ trì xuống núi, người đệ tử của ông vì ngủ quên mà để quỷ thần thoát ra đi tung hoành. Vì sức mạnh của nó quá lớn nên pháp sư đại tài cũng không thể tiêu diệt. Để bảo vệ nhân gian, ông đã dùng toàn bộ công lực của mình mà kìm chân quỷ thần trong một khu rừng. Bản thân vị pháp sư đó đã tan biến, nơi ông ngồi làm phép mọc ra một cột mốc đánh dấu cánh cửa vào khu rừng quỷ, còn chiếc chìa khóa đã bị lưu lạc vào nhân gian. Tử Linh, em đang giữ chiếc chìa khóa đó. Vì vậy một khi em tới nơi đây sẽ khiến lũ ma quỷ kia tìm đến. Và em cũng không thể chạy khỏi theo lối kia, bước chân của em sẽ dần hé mở cánh cửa cho khu rừng này lan rộng"
Chiếc chìa khóa? Cô bỗng sững người. Là chiếc chìa khóa ánh bạc lung linh một lần không hiểu từ đâu rơi ngay trước mũi chân cô. Cô đã nhặt lấy nó mang về và cất trong một chiếc hộp, đúng là từ đấy giấc mơ kì lạ kia mới xuất hiện.
Hạ Tử Linh hơi rùng mình, ánh mắt hoang mang nhìn anh - "Chiếc chìa khóa đó...Em...em...phải làm sao?"
Mộc Trầm vòng tay ôm lấy cô - "Đừng sợ, em chỉ cần rời khỏi đây thôi"
"Nhưng làm...bằng cách nào?"
"Hãy lấy chiếc chìa khóa, anh sẽ bảo vệ em đi tới chiếc cột mốc đó, mở cánh cửa ra và đừng bao giờ tới đây nữa..."
"Em không mang theo nó"
"Em..." - Mặt anh như càng trắng bệch hơn, có vẻ anh cũng hơi hoang mang.
"Như vậy không thể rời khỏi sao?" - Cô hỏi.
Mộc Trầm không đáp, chỉ ôm chặt cô hơn một chút, ánh mắt hướng ra những bóng trắng đang dật dờ ở phía sau. Tử Linh hiểu, cô cũng vòng tay ôm anh thật chặt, tay cô run lên vì sợ hãi, nhưng ấm áp vì ở bên cạnh anh.