Kiều Thiếp

Chương 45: Vì điện hạ, Bội Lan nguyện ý làm tất cả

Biên tập: B3

Công Chúa rũ mắt nhìn tay Chi Chi, sau đó lại nâng mắt lên khẽ liếc Chi Chi một cái.

Trong đôi mắt màu trà chứa đựng cảm xúc phức tạp.

Động tác bóp chân của Chi Chi cứng đờ, nàng lẳng lặng thu tay lại, cúi đầu.

"Hửm?" Công Chúa hừ mũi, gương mặt xinh đẹp kia không có chút biểu tình nào.

Chi Chi ngẩng đầu lên nhìn Công Chúa: "Là thϊếp quá phận, xin Công Chúa xuống xe ngựa trước."

Công Chúa hơi cau mày, hắn nhìn Chi Chi, cuối cùng vén màn xe lên trực tiếp đi xuống.

Chi Chi về đến Thuý Sai Viện liền cứ thế ngã lên giường ngủ khò.

***

Hôm sau, Thuý Sai Viện có người ghé thăm.

Tứ di nương mang theo một hộp điểm tâm tới Thuý Sai Viện.

Nàng ta vừa vào Thuý Sai Viện liền cười nói: "Đây quả đúng là một nơi tao nhã."

Nàng ta nở nụ cười tự nhiên, rồi nói với Chi Chi: "Sao ban đầu ta lại không chọn viện này chứ."

Chi Chi cười cười: "Sao Tứ tỷ tỷ lại tới đây?"

Tứ di nương nhìn nha hoàn đứng sau lưng, nha hoàn kia vội vàng dâng điểm tâm lên.

Tứ di nương nói không nhanh không chậm: "Đây là do ta tự mình làm, lần trước Ngũ muội muội làm bánh hoa hồng ta ăn rất ngon, lần này liền làm món điểm tâm khác đưa tới cho muội muội."

Nàng ta nhìn Chi Chi một cách chăm chú: "Ngũ muội muội tới Hành Cung một chuyến, nhưng lại có vẻ gầy hơn."

Chi Chi đưa tay sờ mặt mình: "Vậy sao?"

Tứ di nương gật đầu: "Đương nhiên, đoạn đường này của Ngũ muội muội có gặp chuyện gì thú vị không?"

Chi Chi nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Thái Tử bị tàn phế."

Tứ di nương nghẹn họng, nhìn trái nhìn phải, sau đó thấp giọng: "Lời này Ngũ muội muội không thể nói bậy bạ."

Chi Chi nghe vậy thì gật gù: "Tạ ơn Tứ tỷ tỷ dạy bảo."

Tứ di nương liếc mắt, lại bắt đầu cảm thấy người trước mặt này đúng là kẻ ngu, nào có ai lại coi chuyện Thái Tử tàn phế là chuyện thú vị cơ chứ.

Nghĩ tới đây, sắc mặt nàng ta trở nên khó coi thêm mấy phần, cũng không muốn tiếp tục trò chuyện nữa, tìm lý do vội vã rời đi.

Chi Chi tiễn Tứ di nương xong, Thải Linh liền hỏi điểm tâm Tứ di nương mang tới sẽ xử lý thế nào, Chi Chi nói mà không cần suy nghĩ: "Vứt đi."

Chuyện lần trước Tứ di nương hãm hại nàng, nàng vẫn còn chưa quên đâu, bây giờ rõ ràng là cáo chúc tết gà.

Mặc dù không biết Tứ di nương lại có mục đích gì, nhưng Chi Chi cảm thấy trong ba vị di nương thì Tứ di nương này là người có lòng dạ đen tối nhất.

***

Nha hoàn Linh Tiên mà Công Chúa ban cho nàng lần trước ở lại Thuý Sai Viện, Linh Tiên và Thải Linh tiếp tục cùng hầu hạ Chi Chi, nhưng nàng ta cũng không hề hỏi Quyển Đan đi đâu.

Dường như từ khi hồi phủ Công Chúa rất bận rộn, nhiều ngày liên tiếp Chi Chi không gặp qua Công Chúa, trong lòng nàng lại nổi lên ý định chạy trốn khỏi phủ Công Chúa.

Nàng kiểm tra lại đống đồ mình đã giấu trước đó, phát hiện mình rời đi lâu như vậy mà bảo bối vẫn không bị hao hụt đi chút nào, trong lòng cũng yên tâm hơn nhiều.

***

"Thanh Hà Công Chúa đến."

Thái giám đứng bên ngoài cất giọng the thé, Thục quý phi ở trong điện vội vàng ngẩng đầu lên, bà nhìn ma ma ở bên cạnh: "Là Tín Phương tới sao?"

Ma ma cười với Thục quý phi: "Dĩ nhiên, Công Chúa tới thăm nương nương đó."

Thục quý phi ngồi ngay ngắn lại, bà sờ sờ đầu tóc mình: "Ma ma, tóc Bổn cung có rối không?"

"Không rối, rất đẹp rồi." Ma ma nhìn kỹ một lượt.

Thục quý phi nghe vậy liền rút trâm trên đầu ra, gỡ tung búi tóc.

Ma ma vội kêu: "Nương nương, người đây là đang làm gì vậy?"

"Ma ma không cần phải để ý." Thục quý phi tự mình hành động, chỉ chốc lát sau, bà từ một vị quý phi trang điểm xinh đẹp trở thành một phụ nhân tiều tuỵ ủ rũ, khoé mắt bà phiếm hồng, thấy Công Chúa đi từ ngoài điện vào liền thút thít một tiếng.

Công Chúa quỳ xuống hành lễ: "Thanh Hà thỉnh an Thục quý phi, Thục quý phi vạn phúc."

Thục quý phi đứng dậy, bà lảo đảo đi đến bên người Công Chúa, không để ý gì đến hình tượng mà trực tiếp quỳ trước mặt Công Chúa, cất giọng đáng thương: "Tín Phương."

Sau khi Thục quý phi gọi một tiếng, thấy Công Chúa không để ý tới bà, bà liền cứ thế khóc sướt mướt.

Công Chúa ngẩng đầu lên, hắn nói: "Tất cả đi ra ngoài."

Lập tức toàn bộ cung nhân giống như chim chóc tản hết ra ngoài, trong điện chỉ còn lại Công Chúa và Thục quý phi.

Thục quý phi thấy Công Chúa bằng lòng ngẩng đầu lên thì vội cười với Công Chúa: "Tín Phương."

"Thục quý phi cho gọi Thanh Hà tới là có chuyện gì?"

"Bổn cung là mẫu phi của con, con không thể tới thăm mẫu phi một chút sao?" Thục quý phi che mặt khóc mấy tiếng: "Bây giờ con trưởng thành rồi, không thèm quan tâm tới mẫu phi nữa."

Công Chúa nở nụ cười châm biếm: "Mẫu phi là vì chuyện của Thái Tử đi."

Cả người Thục quý phi cứng đờ, bà ngước mắt nhìn Công Chúa: "Sao con lại nói như vậy?"

"Thanh Hà nói sai sao?" Công Chúa nói từng chữ một: "Thái Tử tàn phế, sẽ lập tức trở thành phế Thái Tử."

Thục quý phi cúi đầu xuống, ánh mắt rời rạc, gương mặt giống Công Chúa đến bảy phần thoáng hiện lên nỗi hoảng sợ, đủ loại cảm xúc đan xen: "Tín Phương, con phải cứu mẫu phi, Ngọc mỹ nhân và Quỳnh mỹ nhân đều đã bị gϊếŧ."

Tay bà run lên: "Sau khi từ Hành Cung trở về, Hoàng Thượng đã ra lệnh gϊếŧ toàn bộ cung nhân hầu hạ Ngọc mỹ nhân và Quỳnh mỹ nhân, khắp nơi đều là máu, thật là nhiều máu."

Bà bỗng ngẩng đầu lên nhìn Công Chúa: "Liệu Hoàng Thượng có hoài nghi ta không? Tín Phương, con phải cứu mẫu phi. Mẫu phi chỉ có mình con thôi." Nói xong, nước mắt bà cũng chảy ra.

"Tự người gieo gió gặt bão, sao còn đi cầu ta?" Công Chúa nghiến răng, ánh mắt lạnh như băng.

Thục quý phi lắc đầu nguầy nguậy: "Không phải vậy, không phải như vậy."

***

Hai mươi năm trước, bà mang thai, khi đó bà vẫn chưa phải là Thục quý phi khuấy đảo lục cung mà chỉ là một mỹ nhân bình thường.

Bà mất bao nhiêu công sức mới bảo vệ được cặp song sinh trong bụng, nhưng không nghĩ tới một ngày bà nghe trộm được những lời Hoàng Thượng nói với đại cung nữ hầu hạ bên người bà.

"Thục mỹ nhân là người dị tộc, trẫm không thể để nàng sinh Hoàng Tử, nếu trong cặp song sinh này có Hoàng Tử, ngươi liền trực tiếp..."

Hoàng Thượng chưa nói hết câu nhưng bà đứng ngoài nghe lén đã đổ một thân mồ hôi lạnh.

Ngày hôm đó lâm bồn, bà đưa nữ nhi của mình ra cho Hoàng Thượng xem trước, chờ khi vừa đón nữ nhi về, bà liền tự tay bóp chết nữ nhi của mình.

Lúc hạ thủ, bàn tay bà run rẩy, nhưng bà chỉ có thể chọn một trong hai, cả hai con của bà đều mang trong mình dòng máu người Hồ, bà không thể tìm thi thể của những đứa trẻ sơ sinh bình thường khác tới lừa bịp Hoàng Thượng.

Bà lựa chọn bảo vệ nhi tử của mình, cho nên cấu kết với ngự y, ngự y đó có y thuật vô cùng lợi hại, có thể biến thi thể của nữ nhi bà trở thành một tiểu nam hài, rồi đưa cho cung nữ bế ra ngoài cho Hoàng Thượng xem.

Nhưng tên ngự y và cung nữ kia không thoả mãn với châu báu bà đưa cho, bọn họ uy hϊếp bà.

Bà một đường thăng tiến, nhưng hai người kia giống như oan hồn luôn đeo bám lấy bà.

Bà có thể làm gì? Vào năm bà hai mươi bốn tuổi ấy, bà gặp được Thái Tử điện hạ mới mười bốn tuổi.

***

Người bà bảo hộ hai mươi năm qua bây giờ lại nói bà gieo gió gặt bão.

Thục quý phi thấp giọng cười một tiếng, bà đứng lên muốn đâm đầu vào cây cột ở bên cạnh.

Công Chúa vừa nhìn liền nhanh chóng nhào tới, ngăn Thục quý phi lại.

Thục quý phi đυ.ng đầu vào người Công Chúa, lúc phát hiện ra mình không đυ.ng phải cột, bà cứ thế khóc lớn thành tiếng, vừa khóc vừa đánh vào người Công Chúa: "Con để cho ta chết đi, cần gì phải để ý đến ta?"

Bà cười mỉa: "Không phải là con chê ta vì đã khiến Phụ Hoàng con đội nón xanh sao, là ta đội, nhưng vậy thì thế nào? Con nghĩ tại sao con sống sót được? Nếu như con thật sự có dũng khí, vậy tại sao năm đó con nấp dưới gầm giường mà không dám lên tiếng?"

Mắt Công Chúa dần đỏ vằn, hắn xiết chặt tay, móng tay bấm vào da thịt, từng giọt từng giọt máu nhỏ xuống.

Thục quý phi vừa khóc vừa cười, không khác gì người điên: "Hai chúng ta chẳng ai cao quý hơn ai, trong con có dòng máu người Hồ, thiên hạ này đã định trước không phải là của con rồi, con nghĩ Thái Tử bị phế thì sau đó sẽ đến lượt con sao? Thái Tử rớt đài, Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử như hổ rình mồi, nhất là Nhị hoàng tử, hắn sẽ không bỏ qua cho mẫu tử chúng ta."

Công Chúa lạnh mắt nhìn Thục quý phi: "Thục quý phi yên tâm, trước khi Thanh Hà chiếm được thiên hạ, Thục quý phi vẫn cứ an tâm ngồi ở ngôi vị quý phi mà hưởng thụ vinh hoa phú quý đi."

Nói xong, Công Chúa xoay người trực tiếp bỏ đi.

Cánh cửa điện đỏ chói mắt vừa dày vừa nặng mở ra rồi khép lại.

Thục quý phi lau sạch nước mắt, nở một nụ cười quái dị.

Ma ma hầu hạ bên người Thục quý phi từ bên ngoài tiến vào, bà ta thấp giọng nói: "Nương nương, người và Công Chúa nói chuyện gì vậy? Sao trên tay Công Chúa toàn là máu, thật quá doạ người."

Ánh mắt Thục quý phi hơi biến đổi, chuyển từ khóc thành cười: "Ma ma hầu hạ Bổn cung trang điểm lại lần nữa đi."

"Nương nương, vậy còn Công Chúa..."

"Nó trưởng thành rồi, sẽ tự biết nên và không nên làm cái gì." Thục quý phi xoay người, không muốn tiếp tục nhắc đến đề tài này.

***

Đêm đến.

Công Chúa quay trở lại tẩm điện của mình.

Hắn đi vào, vừa tới cửa điện liền nghe được bên trong có tiếng người.

Trong mắt hắn thoáng hiện lên sát ý, nhưng khi vừa nhìn thấy đối phương, ngay lập tức sát ý trong mắt bị quét sạch.

Hắn nhìn thấy một thiếu nữ gan lớn bằng trời đang ngồi trên giường mỹ nhân của hắn, thấy hắn tới thì chớp chớp mắt.

"Sao nàng lại tới đây?" Công Chúa nhẹ giọng, bước tới bên giường mỹ nhân.

Chi Chi hơi ngơ ngác, rõ ràng là Bội Lan bảo Công Chúa triệu kiến nàng cơ mà, sao giờ Công Chúa lại hỏi tại sao nàng tới đây.

Chi Chi đang muốn nói cho rõ thì môi đã bị chặn lại.

Công Chúa vừa hôn vừa cởϊ áσ Chi Chi ra, áo ngoài của Chi Chi rơi tuột xuống giường.

Bỗng nhiên Công Chúa khựng lại, hắn giơ tay lên bịt kín mắt mình, nghiến răng nghiến lợi nặn ra hai chữ: "Ra ngoài."

Chi Chi ngẩn người, sau đó vội vàng lách ra khỏi người Công Chúa, nàng còn không quên lấy áo ngoài mang theo.

Sau khi Chi Chi rời đi, Công Chúa nằm trên giường mỹ nhân, tay hắn buông thõng, mở to mắt nhìn lên bức bích hoạ trên tường.

Đôi mắt màu trà trống rỗng, tựa như hắn đã trở thành một cái xác không hồn.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên.

"Điện hạ."

Bội Lan đứng trước giường mỹ nhân, nàng ta quỳ xuống nhìn bàn tay đang buông thõng của Công Chúa, trên bàn tay kia vẫn còn dính vết máu.

Nàng ta thử thăm dò, cầm bàn tay kia lên, thấy đối phương không phản ứng, trong mắt nàng ta thoáng hiện lên tia sáng kỳ lạ.

"Để nô tỳ băng bó cho điện hạ nhé?" Bội Lan nhẹ giọng nói, nàng ta ngước mắt nhìn lên gương mặt còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân kia: "Vì điện hạ, Bội Lan nguyện ý làm tất cả, cho dù là dâng hiến bản thân mình."

Nàng ta đưa tay cởi vạt áo của mình ra.