*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: B3
Hiện tại cả người Chi Chi đều ướt đẫm, y phục kia trong suốt, đang dán thật chặt lên người nàng.
Chi Chi vừa bị bế lên thì gương mặt lập tức đỏ bừng, dường như nàng đỏ hết từ đầu đến tận chân.
Nàng muốn giãy giụa mà không dám.
Nhưng nàng có thể cảm nhận được rõ ràng da thịt của mình đang dính sát lên người đối phương.
Phò Mã nói với nha hoàn bên cạnh: "Lấy áo choàng lại đây."
Áo choàng được mang tới, khoác lên người Chi Chi.
Phò Mã cũng không hề đặt Chi Chi xuống mà chỉ điều chỉnh cánh tay, đem áo choàng bọc kín người Chi Chi lại.
Phò Mã ôm Chi Chi đi ra ngoài.
Chi Chi thấy bên ngoài còn có mấy nha hoàn nữa đang đứng, nhìn lại mình thì thấy xiêm áo không chỉnh tề, còn bị một nam nhân ôm vào trong ngực, mặt nàng đỏ đến gần như nhỏ ra máu.
Nàng chỉ mong mặt đất lập tức xuất hiện ngay một cái lỗ để nàng nhảy vào.
Nhưng trên đất sẽ không tự nhiên xuất hiện một cái lỗ, vì thế Chi Chi chỉ có thể nâng tay lên che mặt.
Dường như lúc nàng che mặt, xung quanh đều vang lên những tiếng cười khẽ.
Tiếng cười rõ ràng nhất là ở phía trên đỉnh đầu nàng, còn có cả tiếng cười quen thuộc của Thải Linh.
Thân thể Chi Chi cứng ngắc, càng muốn co mình lại thành một đoàn.
Chi Chi len lén nhìn qua kẽ tay, phát hiện thấy Phò Mã đang ôm nàng đi vào phòng ngủ thì trợn tròn mắt: "Không không... Đây là... Đi đâu?"
"Phòng của mình mà nàng cũng không nhận ra sao?" Giọng Phò Mã mang theo chút trào phúng.
Chi Chi là một đại cô nương, đời trước nàng chết khi mười tám tuổi, hơn nữa lại còn làm quỷ mấy năm, những điều cô nương không nên biết, nàng đều đã biết hết cả rồi.
Nàng còn từng nhìn trộm thị vệ trong cung và cung nữ làm mấy chuyện khiến cho người ta xấu hổ nữa.
Mặc dù Chi Chi không biết tại sao Phò Mã lại tới đây, cũng không biết tại sao mình lại mặc bộ y phục chẳng khác nào không mặc mà ngồi trong thùng nước tắm.
Nhưng tất cả những điều đó cũng không làm cản trở tới trí tưởng tượng mênh mông biển khơi kia của Chi Chi.
Trong đầu nàng lập tức hiện ra mấy cảnh ngại ngùng ngại ngùng mà năm đó nàng nhìn trộm, ngay lập tức chỉ muốn hét lên.
"Không, thϊếp không đi vào."
Liệu có phải Phò Mã sẽ lập tức đè nàng xuống giường, sau đó ức hϊếp nàng?
Phò Mã hơi dừng bước chân: "Không vào là sẽ muộn mất."
Lại là muộn!
Vẻ mặt Chi Chi đầy bi phẫn và uỷ khuất: "Thϊếp mới có mười lăm tuổi thôi, chưa muộn, vẫn còn nhỏ."
Phò Mã nghe vậy, nhưng lại nhíu mày nhìn Chi Chi.
Hắn nhìn gương mặt ửng đỏ và ánh mắt rời rạc của Chi Chi, cất giọng không lạnh không nhạt: "Trong đầu nàng đang suy nghĩ đến mấy thứ đen tối gì vậy?"
Chi Chi cứng đờ, khí thế vốn đang hùng hổ lập tức tan biến, giọng cũng nhỏ lại: "Không... Không có gì."
Phò Mã hừ khẽ, ôm Chi Chi bước vào phòng: "Mời ta tới dùng bữa, không nhanh lên là sẽ muộn mất, thức ăn đều nguội hết."
Mời hắn tới dùng bữa?
Chi Chi có chút ngây ngốc, nàng đâu có mời Phò Mã tới dùng bữa chứ? Nàng chỉ đang tắm thôi mà.
Khoan đã.
Chi Chi nhớ lại lúc mình nghe được tiếng động kia, hơn nữa hình như nàng còn có một đoạn ký ức bị xoá bỏ.
Ánh mắt Chi Chi khẽ động, liệu có phải nàng bị quỷ nhập thân không?
Nếu như đúng là bị quỷ nhập thân thì chính con quỷ cướp thân thể của nàng đó đã đi mời Phò Mã, lại còn mặc bộ y phục này.
Như vậy thì tất cả đã rõ.
Khó trách lúc ở trong thùng nước tắm nàng cảm thấy xung quanh vô cùng lạnh lẽo.
Nhưng đây là loại quỷ gì chứ?
Quỷ bình thường vì không muốn bị tổn thương âm đức nên sẽ không bao giờ cưỡng ép nhập thân, hơn nữa dù có bị nhập thân thì người phàm bị nhập thân đó cũng sẽ không bị mất đi ký ức.
Chi Chi cũng chỉ là một A Phiêu non trẻ, không nghĩ ra được câu trả lời, càng không hiểu nổi tại sao quỷ lại nhập vào thân thể của nàng? Có ý đồ gì đây?
Chi Chi đang chìm vào dòng suy nghĩ thì đột nhiên bị thả xuống, nàng giật mình nên đưa tay ra túm lấy Phò Mã theo bản năng.
Thế nhưng Phò Mã thật là kỳ lạ, bị nàng đυ.ng phải liền lập tức lùi về phía sau.
Trên gương mặt tuấn mỹ của hắn không có biểu tình gì, thậm chí còn đến mức lạnh nhạt: "Nàng đi thay y phục đi, trông thật là xấu xí."
Chi Chi ồ một tiếng, sau đó đứng yên tại chỗ, dùng đôi mắt phượng đầy tội nghiệp để nhìn Phò Mã.
Phò Mã bất động, để mặc cho nàng nhìn.
Cuối cùng vẫn là Chi Chi không nhịn được: "Thϊếp phải thay y phục."
Phò Mã liếc nàng, trả lời bằng giọng mũi: "Ừ?"
"Phò Mã có thể ra ngoài trước hay không?" Chi Chi dè dặt nói.
Lúc này nàng đang dùng áo choàng bọc kín cả người mình, không để lộ ra bất kỳ chỗ nào.
Phò Mã khẽ nâng cằm, vẻ mặt có chút ngạo mạn: "Nàng là thϊếp thất của ta, trên người nàng có chỗ nào mà ta không thể nhìn."
(Bê: Thϊếp thất của ông bao giờ mà ông nhận vơ hả Công Túa?)
Hắn cất giọng: "Toàn bộ các ngươi lui hết ra ngoài."
Chỉ bằng một câu nói của hắn, tất cả nha hoàn đều đi ra ngoài, trong đó có cả Thải Linh.
Chi Chi đem ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Thải Linh, nào biết Thải Linh đâu có nhìn nàng, chân đi nhanh như được bôi dầu vậy, lại còn thân thiết đóng cửa lại.
Cửa vừa đóng, ánh mắt Phò Mã liền quét qua Chi Chi: "Cởi đi."
Chi Chi quấn chặt áo choàng trên người, nhìn thẳng vào cái người không biết xấu hổ này.
Vậy nhưng Phò Mã không hề bực mình, thậm chí khoé môi còn hơi nhếch lên, đi tiến về phía trước một bước, giọng nói trầm khàn: "Thế nào? Cần vi phu tự tay tới cởi?"
Chi Chi nghe thấy câu này, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đang nghiêm trang lập tức đỏ bừng.
Nàng lùi nhanh về đằng sau, cảm thấy vẫn rất nguy hiểm, bèn chạy thẳng một mạch ra phía sau bình phong.
Phò Mã nhìn dáng vẻ chạy nhanh như chuột rồi nấp vào sau bình phong của nàng thì trong mắt ánh lên chút ý cười, nhưng miệng lưỡi lại hết sức độc địa: "Được rồi, vóc dáng của nàng nhạt nhẽo như vậy ta cũng không muốn nhìn. Ta dùng bữa trước, nàng thay y phục rồi nhanh ra đây, nếu để vi phu chờ lâu thì vi phu sẽ tự mình vào giúp Chi Chi thay đó."
Câu cuối cùng nói bằng giọng nửa đùa nửa thật.
Mặt Chi Chi vốn đã đỏ bừng giờ lại càng đỏ hơn, nàng giơ tay lên áp vào hai má mình để hạ nhiệt.
Đúng lúc đó giọng nói bên ngoài cũng xa dần, có lẽ là đối phương đã đi ra ngoài.
Chi Chi thở dài một hơi, bắt đầu thay y phục.
Y phục ướt mặc lên người không thoải mái chút nào, cứ dính chặt vào da.
Nàng cởϊ áσ ngoài ra vắt lên bình phong, lại nhanh chóng cởi hết y phục trên người, khi ngửi thấy mùi hương trên y phục thì Chi Chi nhíu mày.
Mùi thơm thật nồng nặc.
Xem ra con quỷ đó là một con quỷ không có chút phẩm vị nào, sao có thể dùng mùi hương đậm như thế chứ.
Cởi hết y phục xong, Chi Chi bèn gọi Thải Linh.
"Thải..."
Vừa gọi được một tiếng, nàng liền ngây ngẩn.
Không đúng, Thải Linh ra ngoài rồi, bây giờ ở cùng trong phòng với nàng là một nam nhân có chút cừu hận với nàng.
Mặc dù trên danh nghĩa là phu quân của nàng, nhưng mà... bây giờ trên người nàng không có gì cả. Y phục thì đều cất ở trong tủ!
Chi Chi lại lấy áo ngoài vắt trên bình phong xuống, một lần nữa mặc vào.
Nàng đã cởi hết tất, giày thêu cũng cởi, bởi vì đều ướt sũng nước, lúc này nàng đang giẫm chân trần trên đất.
Nàng bọc chặt áo ngoài quanh người, lại nhìn xuống chân mình.
Từng có một vị văn nhân nói, nơi đẹp nhất của mỹ nhân chính là đôi chân ngọc, vừa nhỏ lại vừa gầy, có thể nằm gọn trong lòng bàn tay người khác, chỉ đυ.ng nhẹ thôi cũng sợ làm gãy.
Chi Chi thì ngược lại, nàng có một đôi chân nhỏ toàn thịt, nhưng mà vẫn rất đáng yêu, giống từng viên trân châu đầy đặn, tròn trịa trắng như tuyết.
Ngón chân nàng giật giật, để lộ ra nỗi bất an của chủ nhân.
Chi Chi đấu tranh hồi lâu, cuối cùng khẽ cắn răng thò đầu ra khỏi bình phong.
Vừa nhìn liền đối diện ngay với một đôi mắt.
Dường như đôi mắt đó đang nhìn nàng vô cùng hứng thú.
Chi Chi hét lên một tiếng rồi rụt lại sau bình phong.
Bên ngoài bình phong vang lên giọng nam trầm thấp: "Sao vậy?"
"Phò Phò... Mã, tại sao Phò Mã lại đứng ở đó?" Chi Chi lắp ba lắp bắp.
Phò Mã ồ một tiếng, vân đạm phong khinh nói: "Bởi vì vi phu phát hiện ra hình như phía sau bình phong không có y phục để thay, cho nên mới đứng ở chỗ này chuẩn bị giúp đỡ ái thϊếp. Nàng có cần vi phu lấy y phục giúp nàng không?"
Vi phu? Ái thϊếp?
Chi Chi muốn đánh vào đầu tên cẩu Phò Mã này.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Chi Chi lại không có cái dũng khí đó.
Nàng núp ở sau bình phong, vẫn chưa biết nên làm thế nào.
Nam nhân ở bên ngoài lại nói: "Chi Chi, nếu như nàng không cần vi phu lấy y phục giúp nàng, vậy thì mau ra ngoài dùng bữa với ta đi."
Câu sau hắn đổi cách xưng hô, người nhát gan lại thức thời như Chi Chi cảm thấy dường như có thể nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của đối phương.
Nếu như nàng không để đối phương lấy y phục giúp nàng, vậy tức là nàng chỉ có thể mặc mỗi cái áo choàng này đi ra ngoài.
Chi Chi thoáng chần chừ, nàng vừa không muốn Phò Mã lấy y phục giúp nàng, lại cũng vừa không muốn chỉ mặc mỗi một cái áo này mà đi ra.
"Khụ khụ." Bên ngoài bình phong truyền tới tiếng ho nhẹ.
Chi Chi cắn môi, nhỏ giọng nói: "Vậy làm phiền Phò Mã giúp thϊếp lấy y phục từ trong tủ ra đây."
Tiếng bước chân đi xa, một lát sau, Chi Chi nghe được giọng nói lạnh lùng trong trẻo của đối phương.
"Ừm, cái yếm..." Hắn hơi dừng lại: "Muốn lấy màu gì?"
Lỗ tai Chi Chi ngay lập tức đỏ bừng, nàng co quắp bất an, còn chưa kịp lên tiếng thì nghe thấy đối phương nói tiếp: "Da nàng trắng, mặc màu hoa đỗ quyên đỏ này đi, hoa văn cũng không tồi, bên trên này là thêu..."
"Hạc." Chi Chi nói xong liền đưa tay bịt miệng mình, đúng như dự đoán nghe thấy đối phương cười khẽ một tiếng.
"Rất độc đáo."
Cái đó là do Chi Chi tự mình thêu.
Một lát sau, tiếng bước chân đến gần, sau đó phía trên bình phong xuất hiện mấy món y phục sạch sẽ, trong đó ở trên cùng là cái yếm màu hoa đỗ quyên đỏ.
Giọng Phò Mã lại vang lên: "Giày của nàng cũng ướt rồi, đi đôi này vào."
Đôi giày thêu được một bàn tay thon gầy đẩy tới.
Chi Chi ậm ừ, lặng lẽ đi giày vào, sau đó mặc y phục.
Trước khi mặc nàng còn cố tình thò đầu nhìn ra bên ngoài, khi chắc chắn đối phương không còn ở đây nữa mới mặc vào.
Mặc xong, Chi Chi chậm chạm đi ra khỏi bình phong.
Phò Mã đang ngồi ở bên cửa sổ gian ngoài, nơi đó đang bày một chiếc bàn nhỏ, trên bàn nhỏ bày rất nhiều đồ ăn.
Chi Chi đi tới đằng sau, hắn cũng không hề nâng mắt lên: "Ngồi đi."
Chi Chi nghiêm chỉnh ngồi xuống, nàng nhanh chóng nhìn xuống bàn thức ăn, hình như đã nguội rồi.
"Nghe nha hoàn bên người nàng nói đây là do tự tay nàng làm?"
Chi Chi chớp chớp mắt.
Nàng đâu có làm, không phải nàng, đừng có nói bậy bạ.
Phò Mã nhếch miệng cười nhạt, lại làm ra vẻ như chính nhân quân tử.
"Lần trước nàng đưa bánh hoa hồng đến ta chưa được ăn, giờ có còn không?"
Chi Chi lắc đầu, rõ ràng lần trước nàng đưa đầy một hộp, vậy mà hắn còn nói chưa được ăn, đúng là quỷ tham ăn.
Phò Mã rũ mắt, không hiểu tại sao, Chi Chi bỗng cảm thấy dường như không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo hơn.
Nàng sợ hãi nhìn quanh, đừng nói là quỷ xuất hiện đấy nhé.
Phò Mã cầm đũa lên: "Dùng bữa đi."
Hắn gắp một miếng thức ăn cho vào miệng, Chi Chi nhìn đối phương, cũng cầm đũa lên ăn một miếng.
Vừa ăn, nàng liền nhíu mày, nguội ngắt.
Nàng có chút do dự ngừng lại, len lén nhìn Phò Mã.
Nàng là nữ tử bình dân, ăn đồ nguội cũng được, còn Phò Mã có xuất thân cao quý, không giống với nàng.
Nhưng dường như đối phương không hề phát hiện, vẫn cứ tiếp tục ăn.
Thậm chí còn ăn hết một bát cơm trước mặt Chi Chi rồi mới ngừng đũa.
Phò Mã dùng bữa xong thì đứng dậy, Chi Chi cũng vội vàng đặt đũa đứng lên.
"Ta đi đây, nàng nghỉ ngơi cho khoẻ đi." Phò Mã nhìn Chi Chi: "Lần sau chớ có dùng hương liệu nữa."
Chi Chi gật đầu hết sức ngoan ngoãn.
***
Sau khi Phò Mã đi, Chi Chi mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa ngồi xuống thì Thải Linh đi từ bên ngoài vào, nhìn thấy Chi Chi ngồi trước bàn ăn bèn đi tới: "Thức ăn này nguội hết rồi, người và Phò Mã vẫn còn ăn sao?"
"Ăn một chút."
Thải Linh than thở: "Đồ ăn nguội sao ăn được, hay là để nô tỳ đi mời Tằng đại phu tới." Nàng ta nói xong thì định đi, nhưng Chi Chi gọi nàng ta lại.
"Thải Linh, đừng đi, cũng không phải là ta chưa từng ăn đồ nguội." Chi Chi đứng lên: "Ta muốn đi tắm thêm lần nữa, cảm thấy trên người vẫn cứ luôn có mùi là lạ."
Lúc Chi Chi đang tắm, Thải Linh chạy từ bên ngoài vào: "Ngũ di nương, hôm nay người cởi yếm ướt ra rồi để ở chỗ nào?"
Chi Chi không hiểu lắm: "Vắt ở trên bình phong đó."
"Nô tỳ không tìm thấy, vốn đang chuẩn bị đem đi giặt, nhưng lại không tìm thấy yếm của người đâu. Hay là người cởi ở chỗ khác?"
"Ta không..." Chi Chi nói đến đây thì hơi ngừng lại.
***
Ở một nơi khác, hai tỷ muội quỷ nữ bị Tiểu Kim Long doạ chạy gặp lại nhau.
Quỷ tỷ tỷ sửa lại mái tóc tán loạn của mình, ánh mắt quyến rũ lạnh như băng liếc sang bên cạnh: "Làm sao? Bây giờ còn ẩn nấp cái gì? Con rồng kia đã sớm đi rồi."
Quỷ muội muội từ từ hiện thân, vừa hiện thân nàng ta đã khóc, nâng tay áo lên che mặt: "Tỷ tỷ, ta phải làm thế nào đây, con rồng kia thật lợi hại, ít nhất ba năm đạo hạnh của ta đã bị đánh tan rồi."
"Khóc lóc cái gì, mau bỏ tay áo xuống." Quỷ tỷ tỷ tức giận nói.
Kết quả lúc đối phương vừa hạ áo xuống liền khiến nàng ta cắn môi dưới, nguyên nhân là đây.
Khuôn mặt của quỷ muội muội bây giờ chỉ miễn cưỡng được coi là mặt, bởi lúc này toàn bộ khuôn mặt đều là máu.
Các nàng ta là hai ác quỷ, trên tay gánh không ít mạng người, những con quỷ khác có thể dựa vào việc bảo tồn âm đức để duy trì tướng mạo lúc còn sống.
Nhưng hai nàng ta thì không được, chỉ cần đạo hạnh của các nàng ta bị hao tổn thì mặt quỷ sẽ lộ ra.
Quỷ muội muội thấy quỷ tỷ tỷ vẫn còn rất xinh đẹp, khuôn mặt chỉ trắng xanh hơn trước đó một ít thì hết sức không phục: "Tỷ tỷ, tại sao tỷ vẫn còn có thể duy trì tướng mạo con người? Rõ ràng là tỷ tiếp xúc với con rồng kia ở khoảng cách gần như vậy."
"Nếu như ngay cả tướng mạo con người mà ta cũng không duy trì được, vậy thì khác nào trăm năm tu luyện của ta đều bỏ xuống sông xuống biển?"
Nói đến cái này, quỷ tỷ tỷ cũng nổi giận, rõ ràng đã tiếp xúc với chính chủ, nhưng mà Tiểu Kim Long kia thực sự quá nhạy bén, đuổi theo cắn nàng ta ở trong nước, suýt chút nữa thì cắn cả vào đầu, miễn cưỡng lắm nàng ta mới trốn thoát được, chẳng qua đã mất đi mười năm đạo hạnh.
Nghĩ tới đây, quỷ tỷ tỷ căm giận ngút trời, mắt nàng ta như sắp nhỏ ra máu: "Thù này ta không thể không báo."
Quỷ muội muội nhăn mặt: "Nào có biện pháp gì, ngay cả cơ hội lại gần người đó chúng ta còn không có nữa là, lần này còn chưa kịp nhập thân được bao lâu. Hơn nữa tỷ tỷ, lần sau tỷ muốn tiếp tục nhập vào tiểu nha đầu kia, sợ là cũng không dễ dàng nữa."
Con rồng kia đã nhìn thấu rồi.
Không biết quỷ tỷ tỷ nghĩ đến cái gì mà mím môi cười một tiếng, nụ cười kia vô cùng thâm sâu: "Ta tự có biện pháp."
"Đúng rồi, tỷ tỷ, không phải hôm nay tỷ nhìn thấy một khối ngọc bội bên trong ngăn kéo của tiểu nha đầu kia sao? Bên trên còn có khắc chữ đó, lúc tỷ đọc xong mấy chữ kia ta cảm thấy rất quen tai. Ta nghĩ đến cái tên Tống Ngọc Thành này suốt một ngày, cuối cùng cũng nhớ ra, đó chính là cái tên mà nữ quỷ đi đầu thai mấy năm trước có nhắc đến."
Khi đó, nàng ta và tỷ tỷ đi ngang qua bờ sông ngoài thành thì nghe thấy tiếng quỷ khóc.
Quay đầu nhìn thử thì phát hiện là một quỷ nữ vừa mới chết, quỷ tỷ tỷ vốn muốn đoạt lấy dùng thì nhìn thấy trên cánh tay đối phương đã xuất hiện con dấu của quỷ sai, biết là quỷ sai sắp tới đây thu hồn nên đang định nhanh chóng rời đi.
Nhưng quỷ nữ khóc sướt mướt kia lại cầu xin các nàng ta, muốn các nàng ta báo mộng cho một thiếu niên tên là Tống Ngọc Thành.
Quỷ muội muội đáp ứng, nhưng vừa quay đầu nàng ta liền quên luôn, chờ lúc nhớ đến chuyện này thì đã không tài nào nhớ ra tên của người cần báo mộng ấy, chỉ nhớ tên là Tống gì gì đó.
Quỷ tỷ tỷ hoàn toàn không nhớ đến chuyện này: "Cái gì mà Ngọc Thành chứ, không quan tâm, bây giờ phải khôi phục gương mặt này của ngươi trước đã."
Nàng ta đưa tay lên trực tiếp túm lấy đầu quỷ muội muội, hai con quỷ liền biến mất tại chỗ.
***
Thải Linh nghe được nửa câu thì có chút khó hiểu, nàng ta nhìn Chi Chi, nhưng lại thấy Chi Chi đỏ bừng mặt ngồi trong thùng nước tắm.
"Ngũ di nương?" Thải Linh thấp giọng gọi một tiếng.
Dường như lúc này Chi Chi mới hoàn hồn, nhưng ánh mắt tránh né, nàng nhìn Thải Linh: "Không tìm được... Không tìm được thì thôi, nói chung là cứ bỏ đi."
Thải Linh nôn nóng: "Sao thế được, cái yếm này..."
Bỗng nhiên, Thải Linh cũng im bặt.
Chủ tớ hai người trố mắt nhìn nhau, cuối cùng mặt Thải Linh cũng đỏ lên: "Nô tỳ đi ra ngoài trước."
Đi được một nửa thì sực nhớ ra: "Đúng rồi, Ngũ di nương, vẫn chưa bôi thuốc cao kia, lát nữa sẽ bôi chứ?"
Chi Chi cúi đầu nhìn người mình, mấy vết xanh tím đã phai nhạt đi một ít: "Không cần nữa, sắp tan hết rồi."
"Nô tỳ đã biết." Thải Linh đi ra ngoài.
***
Ngày hôm sau, Chi Chi thức dậy muộn hơn bình thường, vừa dậy liền nghe thấy hai nha hoàn nói chuyện với nhau.
"Ngày mai Phò Mã mời những công tử nổi danh trong kinh thành tới phủ tham gia mẫu đơn yến đó, hoa mẫu đơn từ khắp cả nước đã được chuyển vào trong phủ rồi."
"Thật sao? Đến lúc đó chúng ta có thể tới tiền viện nhìn một chút không?"
...
Cách một lớp cửa sổ, Chi Chi nghe không rõ lắm, bèn quay sang hỏi Thải Linh: "Các nàng đang nói gì vậy?"
"Là mẫu đơn yến, Phò Mã làm chủ đứng ra mời các công tử nổi danh tài giỏi trong kinh thành tới phủ ngắm hoa mẫu đơn, suy nghĩ của mấy nha đầu đó cũng thật là sinh động."
Chi Chi đã từng nghe qua về mẫu đơn yến này, đời trước cũng đã từng tổ chức.
Nhưng mà Chi Chi là nữ quyến ở hậu viện nên không thể xuất hiện.
Chi Chi thuận miệng ồ một tiếng, bỗng đột nhiên cứng đờ cả người.
Công tử tài giỏi nổi danh trong kinh thành?
Đời trước vẫn luôn có một chuyện khiến nàng cảm thấy vô cùng tiếc nuối, đó chính là trước khi đầu thai nàng vẫn không biết rõ gian phu trên giường mình khi ấy là ai.
Bất kể là hành động hay lời nói của đối phương đều thể hiện rõ đối phương không phải là người bình thường.
Vì đời trước đối phương đắp cho nàng một tấm áo, Chi Chi liền muốn báo đáp ân tình ấy.
Những công tử tài giỏi nổi danh kinh thành, liệu đối phương có ở trong đó không?
Chi Chi bỗng nảy ra một ý: "Thải Linh, muội cho ta mượn một bộ y phục được không?"
Thải Linh nhìn nàng, sắc mặt không tốt lắm: "Ngũ di nương, đừng nói là người cũng muốn đi xem đấy?"
"Ta vẫn chưa được nhìn thấy hoa mẫu đơn bao giờ, nhất định là hoa mẫu đơn sẽ rất đẹp." Chi Chi bày ra dáng vẻ mong chờ.
Nhưng nha hoàn Thải Linh này thực sự khôn khéo, đến giọt nước cũng không lọt qua được, nàng ta đẩy vấn đề lại cho nàng: "Ngũ di nương, người thử đến cầu xin Công Chúa xem, biết đâu cũng có thể tới."
Nàng chỉ muốn thử nhìn trộm xem trong yến hội có nam nhân kia hay không thôi mà.
Chi Chi ủ rũ.
***
Lúc Diệp ma ma tới dạy xướng khúc, tâm trạng nàng vẫn không vui.
Diệp ma ma nhìn nàng mỉm cười: "Sao vậy? Hôm qua Phò Mã làm người tức giận sao? Cái miệng nhỏ dẩu ra thế kia."
Hả?
Chi Chi mơ hồ: "Cái gì?"
Diệp ma ma tỏ vẻ hiểu hết, giơ tay ra nắm lấy tay Chi Chi, vỗ vỗ hai cái động viên: "Người cũng đừng khổ sở, mặc dù hôm qua ngài ấy không ở lại, nhưng lần sau, người xướng khúc hát ma ma dạy người cho ngài ấy nghe, nhất định ngài ấy sẽ choáng váng mà đẩy ngã người lên giường."
Đến lúc này thì người ngu nghe cũng hiểu, Chi Chi vội cãi: "Không phải, ta không có khổ sở vì hắn."
Không biết Diệp ma ma có nói gì với Liên ma ma hay không mà buổi chiều, Liên ma ma chỉ hận rèn sắt không thành thép nói với Chi Chi: "Một tháng này ta dạy người không công rồi, tại sao không nhảy múa? Ngoài điệu thắp đèn thì ta vẫn còn dạy những điệu múa khác nữa cơ mà."
Chi Chi quả thực không chịu nổi nữa, chỉ đành xin tha: "Liên ma ma, tha cho ta đi, thực sự hôm nay ta không có khổ sở vì Phò Mã."
Chi Chi vừa nói xong thì thấy khoé miệng Liên ma ma cong lên, còn ho nhẹ hai tiếng, cuối cùng hành lễ: "Nô tỳ bái kiến Phò Mã."
Chi Chi xoay đầu lại thì nhìn thấy người mà nàng vừa mới nhắc đến xuất hiện.
Hôm nay Phò Mã mặc một bộ cẩm bào màu xanh nhạt, tóc được búi gọn trong ngọc quan, nhìn qua thấy cả người hết sức hiên ngang tài giỏi.
Trên gương mặt tuấn mỹ của hắn còn nở một nụ cười ấm áp: "Ma ma đừng khách khí, mau mau đứng lên."
Chi Chi cũng hành lễ: "Thϊếp thất bái kiến Phò Mã."
Phò Mã cũng bảo Chi Chi đứng dậy, rồi cười híp mắt hỏi: "Chi Chi vừa mới nói cái gì mà không khổ sở vì ta?"
Chi Chi mím chặt môi, không biết giải thích thế nào.
Thật ra nàng còn có chút tức giận, hôm qua đối phương thật là quá đáng, lại còn trộm... đúng là tiểu nhân vô sỉ hèn hạ!
Chi Chi không nói lời nào, may là Phò Mã cũng không hề truy cứu, hắn quay lại nói với Liên ma ma: "Ma ma, ta tới đây mời ma ma cùng đi một chuyến. Mẫu đơn yến ngày mai có vũ cơ biểu diễn, Công Chúa vừa nhìn đã nói quá tầm thường. Thế nên ta muốn mời ma ma sang nhìn xem có thể cứu vãn chút nào hay không, chỉ điểm cho những cô nương kia."
Liên ma ma cười: "Cái này dễ thôi, vậy nô tỳ sẽ đi cùng Phò Mã, nhưng nô tỳ cũng không dám đảm bảo là có thể khiến Công Chúa hài lòng."
Phò Mã rũ mắt cười: "Ma ma đã làm thì sao có chuyện không khiến Công Chúa hài lòng."
Chi Chi đưa mắt nhìn Phò Mã dẫn Liên ma ma đi, nào ngờ Phò Mã vừa đi được một đoạn lại vòng trở về, cất giọng ôn tồn với Chi Chi: "Nếu như lần sau đưa đồ ăn, tốt nhất là cũng nên đưa đến chỗ Công Chúa một phần."
Chi Chi đang định đáp ứng, nhưng đột nhiên nhớ tới lý do khiến mình khổ sở suốt buổi sáng ngày hôm nay, nàng liền nhỏ giọng thương lượng với Phò Mã: "Phò Mã, ngày mai thϊếp có thể đi tới mẫu đơn yến hay không? Thϊếp chỉ lén nhìn một chút thôi."
Phò Mã mỉm cười: "Chi Chi cũng muốn ngắm hoa sao? Sau bữa yến hội đến xem cũng được."
"Không." Chi Chi dùng cớ đi ngắm hoa không được bèn vội vàng đổi giọng: "Thϊếp chưa từng được tham gia yến hội, hơn nữa thϊếp cũng chưa bao giờ xem qua vũ nữ nhảy múa, thϊếp có thể cải trang thành nha hoàn được không? Lúc đó thϊếp sẽ đứng sau Phò Mã, chắc chắn không làm cái gì cả, chỉ dùng mắt nhìn mà thôi."
Tuy biểu tình của Phò Mã rất ôn hoà, nhưng vẫn lắc đầu từ chối Chi Chi: "Không được, nàng là nữ quyến ở hậu viện, sao có thể đi?"
"Tại sao nữ quyến lại không thể đi?"
"Đó là nơi quân tử tham gia yến hội."
"Vậy... Người mau trả yếm lại cho ta! Quân tử đi trộm yếm của nữ nhân thì gọi là gì!" Chi Chi nóng nảy, nàng giống như con thỏ điên cắn loạn một trận, nhưng mà vẫn còn tốt, nàng còn biết khống chế giọng điệu cho nhỏ lại.
Trong nháy mắt đó biểu tình của Phò Mã có chút phong phú.
Ban đầu hắn nghiêng đầu ho nhẹ mấy tiếng, hai lỗ tai chuyển sang đỏ hồng, sau đó hắn lại nhìn ra phía xa, hít một hơi thật sâu, cuối cùng là giơ tay lên ôm trán thở dài.
Hết chương 27.
Lời của Bê Ba: Đố biết Công Túa trộm yếm làm gì =))))))
Đây là ngọc quan: