“Hai cái vương bát đản này chết ở chỗ nào rồi ——”Nàng ăn mặc lộng lẫy giơ giày cao gót ở trên bờ cát chận chân.”Hôm nay là hôn lễ của bọn họ a, thần phụ hòa thân hữu đều chờ ở giáo đường, hai người bọn họ chết ở chỗ nào rồi?”
“Có lẽ có chuyện gì nên trì hoãn rồi…” Pitt một tay cầm dù che nắng, trong lòng ôm Huống Ái Bảo đã hơn ba tháng, đã muốn hoàn toàn bỏ sữa.
Cũng không biết là vì cái gì, đứa bé này đối hắn đặc biệt ỷ lại, một khắc không thấy được mình liền gào khóc lớn, vì thế Huống Đông Tuần cũng buồn bực thật lâu, vừa nghĩ tới tử tiểu tử mình hoài thai chín tháng, mạo hiểm tánh mạng sinh ra, lại luôn đeo theo tình địch cũ, y liền hận không thể đem đứa nhỏ nhét trở về trong bụng.
Bất quá Mạc Bảo Bảo thật vui khi nhìn thấy cảnh này này, vì hắn dung túng, nên mọi việc ăn uống của Huống Ái Bảo trên cơ bản toàn bộ từ Pitt phụ trách.
Nhìn bé con chiếm lấy ôm ấp của vị hôn phu mình, Tiêu Tiểu Nhạc bất mãn kháng nghị nói: “Con của bọn họ, vì cái gì muốn ngươi mang!”
“Còn không phải bởi vì ngươi, nếu không có ngươi, có thể có đứa nhỏ ngoài ý muốn này sao?” Pitt trở mình xem thường, lấy khăn tay xoa xoa nước miếng bên miệng đứa nhỏ.
Tiêu Tiểu Nhạc phiết miệng than thở nói: “Nếu không có ta, cũng sẽ không có đoạn tình duyến ngoài ý muốn này a —— ”
Hai người lớn thêm một đứa bé, tiếp tục ở trên bờ biển xinh đẹp tìm đôi tân nhân kia.
Trong phòng thay quần áo không có một bóng người ở giáo đường, nhưng trong tủ quần áo đóng kín lại truyền đến tiếng động không bình thường.
“Tuần, nếu không có Ái Bảo, em sẽ yêu anh chứ?”
“Sẽ không… A —— anh làm cái gì…”
Trong u ám, một cái đầu chôn giữa hai chân Huống Đông Tuần, ngậm lấy vật tượng trưng cho nam tính của y
“Thật sự… Sẽ không yêu anh?” Đầu lưỡi linh hoạt chạy dọc theo các mạch máu từ cao đến thấp, kɧıêυ ҡɧí©ɧ khiến chủ nhân của thân thể này thở hổn hển liên tục, cuối cùng, hắn lại ngậm vào ngọc châu phía dưới, lặp lại hút.
“A… Bảo Bảo…” Huống Đông Tuần bắt lấy bả vai chủ nhân cái đầu kia, cố gắng kháng cự, “Sắp tới giờ hôn lễ rồi, chúng ta… Nên đi ra ngoài…”
“Có một số việc có thể chờ, có một số việc ——” Tay Mạc Bảo Bảo nâng cái mông Huống Đông Tuần lên, ngón trỏ mạnh mẽ tham nhập.
”Đúng vậy không thể chờ!”
“A ——” X khẩu chưa bôi trơn đột nhiên bị dị vật xâm nhập, cho dù không phải rất đau, Huống Đông Tuần vẫn là nhịn không được mà kêu lên.
Mạc Bảo Bảo đưa ngón tay co rút qua lại, đồng thời tiếp tục âu yếm phân thân y, theo gốc đến đỉnh, không bỏ sót chỗ nào mà liếʍ duyện, cảm giác được y dần dần thả lỏng, vì thế lại thêm nhập một lóng tay.
Buông phân thân Huống Đông Tuần ra, Mạc Bảo Bảo điều chỉnh tư thế, nâng chân y, sau đó nhắc nhở nói: “Anh muốn đi vào… Hít sâu…”
Huống Đông Tuần còn chưa kịp làm theo lời chuẩn bị, Mạc Bảo Bảo liền xông vào, một chút đυ.ng vào nơi mềm mại nóng cháy kia.
“Họ Mạc, anh làm cái gì ——” đau đớn làm cho Huống Đông Tuần phát ra rống giận, bắt lấy tóc Mạc Bảo Bảo dùng sức lôi kéo.
“Nga… Cưng ơi…” Mạc Bảo Bảo vội vàng kéo tay Huống Đông Tuần xuống, ghé vào bên môi hôn vài cái, sau đó nâng thắt lưng y lên, bắt đầu thong thả tiến lên.”Anh có bao lâu không chạm vào em … Hai tháng trước là bởi vì thân thể của em chưa phục hồi như cũ, một tháng trước là bởi vì ở Lam Viên sợ bị cấp dưới của ngươi gặp được, hiện tại tới biển Ca-ri-bê rồi, em còn có lý do gì cự tuyệt anh?”
“A… Kia cũng không nên nóng lòng nhất thời a…”
“Anh đã muốn muốn chết ——” Tay Mạc Bảo Bảo cầm lấy phân thân đang rủ xuống do đau đớn của y. Ngón tay còn giữ chặt song cầu cùng xoa nắn, phối hợp tiết tấu va chạm, qua lại dao động, cảm giác được y hơi hơi co rút, liền xấu xa dùng ngón tay ngăn lại cái miệng nhỏ của y, tính không cho y phát tiết.
“A… Con mẹ nó anh buông ra…”
Mạc Bảo Bảo lắc đầu, trên mặt lộ chiêu bài cười vô lại.”Ôn nhu một chút, cưng ơi tuần… Kêu một tiếng lão công cho anh nghe một chút đi…”
“A… Đến…” Huống Đông Tuần hướng Mạc Bảo Bảo vẫy tay, trong ánh sáng ảm đạm, Mạc Bảo Bảo giống như thấy được gương mặt đỏ bừng của y, vì thế hắn lòng tràn đầy vui mừng tiến sát lại, lại không lường trước nghênh đón hắn không phải là ngô y nhuyễn ngữ, mà là thiết xỉ cương nha!
_ngô y nhuyễn ngữ: giọng nói nỉ non ngọt ngào.
_thiết xỉ cương nha: hàm răng sắt.
“Oa ——” Mạc Bảo Bảo một tay che bị lỗ tai cắn, tay kia cũng trả thù mà buộc chặt nam cái của y, tần suất đưa đẩy cũng nhanh hơn, nghe được tiếng hít không khí khó nhịn của Huống Đông Tuần, cũng bắt đầu đau lòng.”Điện… Hai chúng ta đều đã có thời gian dài như vậy, em cũng chưa từng nói với anh được một câu im diệu…”
“Hừ!” Huống Đông Tuần tựa đầu một bên, cố gắng điều chỉnh hô hấp. Không cao trào thì không cao chao, y không tin mình nhẫn không được —— “A…”
Ai biết Mạc Bảo Bảo vốn đã muốn đình chỉ động tác, lại lần nữa lực đạo thích đáng trên mặt đất dao động, làm cho nhiệt tình của Huống Đông Tuần đã hạ nhiệt độ một lần nữa sôi trào, nhưng vừa đến thời khắc mấu chốt, liền nhanh chóng dùng ngón tay bịt lại không cho y phát tiết, Huống Đông Tuần ở giữa thiên đường cùng địa ngục qua lại chạy rốt cục chịu không được, phát ra tiéng năn nỉ mỏng manh.
“Để em… Để em bắn…”
“Ngoan, bảo anh một tiếng lão công… Bằng không nói dễ nghe chút…” Mạc Bảo Bảo ở bên tai y thổi khí dụ hống.
“Không cần… Lúc trước, chính là em… Đã thổ lộ với anh trước…” Thân thể Huống Đông Tuần run nhè nhẹ, mồ hôi theo gương mặt trợt xuống.
“Nguyên lai, em là để ý cái này…” Mạc Bảo Bảo liếʍ liếʍ mồ hôi trên mặt y, sau đó vô cùng thâm tình mà thổ lộ nói:
“Tuần… Em có biết anh yêu em, anh yêu em!”
“Ngô…” Huống Đông Tuần trừng mắt nhìn, không có trả lời.
Nhưng Bảo Bảo không nổi giận, ngón tay càng thêm linh hoạt, va chạm càng làm càn, miệng giống như bôi mật, “Tuần… Là em lý giải tình yêu cho anh, anh yêu em!”
“Em…” Kɧoáı ©ảʍ nơi phân thân truyền đến làm cho y run rẩy.
“Tuần… Em khiến mạng sống anh có nơi nương tựa, anh yêu em!”
“Em cũng…” Sau x nội truyền đến ma dương* làm cho lối suy nghĩ của y chậm chạp.
_ma dương: vừa tê vừa ngứa.
Gặp Huống Đông Tuần lộ vẻ xúc động, Mạc Bảo Bảo không ngừng cố gắng, tiếp tục triển khai thế công lời ngon tiếng ngọt: “Tuần, là em làm cho cuộc đời anh có ý nghĩa, anh yêu em!”
“Em cũng yêu ——” Khi Huống Đông Tuần sắp phải bật thốt lên những lời nói Mạc Bảo Bảo muốn nghe, cửa phòng thay quần áo lại đột nhiên bị đẩy ra, tiếng nói chuyện cùng tiếng bước chân làm cho Huống Đông Tuần lập tức cấm khẩu, thân thể cũng cứng còng.
“Thời gian hôn lễ đã đến, bọn họ như thế nào còn chưa xuất hiện…” Là giọng Tiêu Tiểu Nhạc.
“Chờ một chút nữa đi…” Là Pitt.
” Đứa nhỏ Đông Tuần này có chứng mực.” Là Lâm Di.
“Khả đại tẩu không có gì đúng mực a!” Cuối cùng nói tiếp chính là A Xương.
“Buông…” Huống Đông Tuần há to mồm, lại chỉ phát ra khí âm.
Mạc Bảo Bảo gật gật đầu, thân thể chậm rãi rời khỏi hắn trong cơ thể, nhưng lúc sắp hoàn toàn ra được, đột nhiên dùng một chút lực, lại xông vào.
“Ngô…” Ngón tay Huống Đông Tuần nắm chặt thắt lưng Mạc Bảo Bảo, cơ hồ muốn kéo xuống một khối cơ, y nghiến răng nghiến lợi hạ giọng: “Anh đi ra ngoài cho em…”
Cùng ứng với y chính là va chạm liên tiếp mãnh liệt hơn.
Đồng thời Mạc Bảo Bảo còn không quên ở Huống Đông Tuần bên tai thấp giọng đùa giỡn: “Em kêu anh đi ra ngoài? Bên ngoài sao? Mở cửa tủ quần áo ra thì được rồi…”
“Họ Mạc… Em… A…” Du͙© vọиɠ cùng lý trí giao phong, người trước chậm rãi chiếm thượng phong, Huống Đông Tuần cố gắng kềm chế tiếng rên, lại kháng cự không được kɧoáı ©ảʍ thân thể trước sau bị xỏ xuyên qua cùng âu yếm.
Hơn nữa làm bên ngoài có người đi lại. Ồn ào hỗn loạn. Cái loại kɧoáı ©ảʍ này liền phá lệ rõ ràng, cơ hồ thống trị toàn bộ cảm quan y.
“Tuần, nếu nhịn không được, đã kêu xuất hiện đi…” Mạc Bảo Bảo vẫn như trước ghé vào lỗ tai y nỉ non, sắm vai nhân vật hấp dẫn chi xà.
Nhưng trên thực tế, hắn cảm thấy được Huống Đông Tuần mới là xà tinh hấp dẫn mình, hắn nghĩ muốn cùng y thể nghiệm hết thảy cảm giác điên cuồng, nếu hiện tại tâm ý hai người đã tương thông, hắn vẫn cảm thấy được không thể tin được.
Hắn cư nhiên cố chấp yêu một người đến thế, thương y yêu y đến đối với mỹ nam trên bãi biển hoàn toàn không thèm nhìn!
Nghĩ vậy, hắn vốn có chút tâm tình trêu tức cũng hoàn toàn biến mất, hắn lập tức lại xúc động lên, giống như trở lại lúc mười mấy tuổi, ngây thơ mà sôi sục.
Mạc Bảo Bảo đè thắt lưng Huống Đông Tuần lại, liều lĩnh điên cuồng mà va chạm, Huống Đông Tuần cũng rốt cục nhịn không được phát ra thân ngâm…
“Khuông khuông —— ”
Chiếc áo khoác ngoài treo ở một bên đột nhiên kịch liệt chấn động, làm cho tất cả mọi người ở phòng thay quần áo ngây ngẩn cả người.
Tiếng rên rĩ truyền ra lập tức khiến Pitt kịp phản ứng, hắn vỗ vỗ bả vai Tiêu Tiểu Nhạch, ôm lấy nàng đi ra ngoài.
Lâm Di cũng hơi hơi đỏ mặt, đi theo ra phía ngoài, chỉ có A Xương chỉ ngây ngốc muốn mở ngăn tủ ra tìm tòi đến cùng, nhưng bị Lâm Di túm cổ áo lôi ra ngoài.
Ngay trong nháy mắt bọn họ muốn bước ra cửa phòng thay quần áo, cửa ngăn tủ đột nhiên bị phá khai, Mạc Bảo Bảo cùng Huống Đông Tuần đang gắt gao dây dưa ở bên nhau ôm nhau lăn đi ra.
“A —— tuần ——” Mạc Bảo Bảo gào thét một tiếng, ở trong cơ Huống Đông Tuần thể đạt tới cao trào.
“A —— Bảo Bảo…” Huống Đông Tuần cũng thở hào hển đem căn cứ chính xác minh tìиɧ ɖu͙© lưu lại trên người Mạc Bảo Bảo.
Từ kɧoáı ©ảʍ ngập đầu bình phục lại, Huống Đông Tuần mở mắt ra, vốn định cho Mạc Bảo Bảo một cái hôn môi ngọt ngào. Lại chính nhìn đến chân hình chữ bát
八đang run nhè nhẹ của mình, ánh mắt dời lên, bốn con mắt không chớp đang theo dõi y.
“Tuần… Anh yêu em a…” Cũng không biết Mạc Bảo Bảo là thật hay không phát hiện tình cảnh của mình mà vẫn cố ý nhào vào, hắn quệt mồm tính nhào lại.
“Mạc Bảo Bảo ——” Huống Đông Tuần không chút khách khí huy một quyền qua đi.”Ta hận ngươi!”
Trong giáo đường trang nghiêm, hoa kiều mục sư dừng ở trước mắt đôi tân nhân đặc biệt, trịnh trọng nói: “Vô luận bần cùng, giàu có, tật bệnh, khỏe mạnh, các ngươi nguyện ý đối với nhau bất ly bất khí, thủy chung như một chứ?”
“Anh nguyện ý!” Chú rễ có khuôn mặt anh tuấn nhưng con mắt trái ứ xanh khó kìm được phân trần.
Tân nương đứng ở một bên nghiêm túc không đáp lời, mục sư lại hỏi một lần: “Ngươi nguyện ý đối Mạc Bảo Bảo tiên sinh bất ly bất khí, thủy chung như một sao?”
“Ta lo lắng một chút…” Tân nương nửa ngày nghẹn ra vài lời này.
“Tuần ——” Chú rễ dùng ánh mắt ai oán xem xét tân nương, thậm chí còn cúi đầu lau lệ.
Tân nương nhìn đến cái dạng này của hắn da đầu cũng run lên, vì thế huy phất tay nói: “Được rồi được rồi, ta nguyện ý!”
Mạc Bảo Bảo tùng một hơi, mục sư lại nói: “Nếu như không có người phản đối thì —— ”
“Ta phản đối!”
=)))
Xếp sau truyền đến quát to cao giọng, Mạc Bảo Bảo xiết chặt nắm tay xoay người, phát hiện người phản đối cư nhiên là A Xương.
“Ta, ta phản đối…” Gịong A Xương có chút yếu ớt, nhưng thái độ thật kiên định.”Đại ca Lam bang chúng ta, như thế nào… Như thế nào thành tân nương? Anh ấy hẳn là làm chú rễ mới đúng, anh ấy…” Hiển nhiên, vừa rồi ở phòng thay quần áo phát hiện quan hệ công thụ chân chính của hai người, làm cho A Xương đến hiện tại chưa có thể chấp nhận.
“Thực phiền toái.” Mạc Bảo Bảo không nói hai lời cùng Huống Đông Tuần thay chỗ, sau đó chọn mi hỏi: “Hiện tại ta là tân nương, được rồi chứ?!”
“Ta còn là phản đối…”
“Phản đối cọng lông ngươi —— ”
Mạc Bảo Bảo mất đi tính nhẫn nại tùy tay cầm đại thứ gì đó chọi ra ngoài, ở giữa đầu A Xương, đồng thời khi hắn ngã xuống, âm thanh kháng nghị của mục sư cũng vang lên: “Thánh kinh của ta —— ”
“Tốt lắm, hiện tại không ai phản đối, mau nói trao đổi nhẫn!”
“Không!” Mục sư giở mặt nổi tính chấp vặt lên.”Ngươi đem thánh kinh của ta đã chọi mất, ta sẽ không tuyên bố.”
“Ngươi ——” Mạc Bảo Bảo tức giận đến giơ chân, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, mục sư mình ở ven đường tùy tiện chộp tới cư nhiên có tính cách như vậy.
TBD:=.=/// ven đường? Chộp?
Lúc này, Huống Đông Tuần cầm lấy tay hắn, đem nhẫn chậm rãi đeo vào ngón áp út của hắn, sau đó so so với chiếc nhẫn mà mình vẫn đeo trên ngón tay chưa bao giờ tháo xuống.
“Em đã đáp ứng anh, cũng nên vì anh mà đeo chung một đôi nhẫn!”
“Tuần…” Mạc Bảo Bảo thâm tình nhìn vợ mình, đáy lòng như bị dòng nước ấm vây quanh.
Huống Đông Tuần đè bờ vai của hắn, vẻ mặt thoải mái còn cười tươi tiến sát lại, dừng ở mắt của hắn, trầm giọng nói:
“Chú rễ muốn hôn tân nương!”
Theo sau. Đôi môi ấm áp ướŧ áŧ bao trùm lên môi hắn.
Mạc Bảo Bảo sửng sốt một chút, sau đó ôm chặt lấy Huống Đông Tuần, cảm động đến muốn rơi lệ.
Bọn họ rốt cục… Rốt cục…
“Oa oa oa oa —— ”
Đột nhiên một tiếng khóc truyền ra, làm cho Huống Đông Tuần không chút do dự đẩy ra Mạc Bảo Bảo, làm cho hắn chuẩn bị không đủ lảo đảo ngã sấp xuống lễ đài, Huống Đông Tuần mới vừa rồi còn vạn chủng nhu tình giờ lại đối với hắn không quan tâm, lập tức hướng chỗ tiệc lễ chạy đi.
Từ trong lòng Pitt tiếp nhận đứa con trai bảo bối của mình, Huống Đông Tuần có vẻ có chút luống cuống tay chân, y tả hữu loạng choạng hống nó, lại không thấy hiệu quả, quá sốt ruột liền đem đứa nhỏ ném giữa không trung.
>.