Mị Tướng Quân

Chương 149: Mạch nước ngầm xao động

Bởi vì lâu rồi không ra ngoài, ta chỉ cảm thấy mùi hoa lăn tăn bên mũi, hơn nữa còn có thể nhìn thấy lờ mờ. Đáy lòng bỗng phấn chấn hẳn lên, nói

với Hạ Hầu Thương: “Vương gia, hay là chúng ta tới bên hồ ngồi chút

nhé?”.

Trong ngự hoa viên, có đình đài xây bằng ngọc thạch trắng, bên cạnh mái đình là hồ nước trải đá cuội trắng mịn dưới đáy, nuôi vô

số cá chép quý hiếm, năm màu lốm đốm, khóm ngọc lan bên cạnh càng tăng

thêm vẻ phồn hoa rực rỡ, là một nơi đẹp tươi vô cùng.

Hôm nay hắn cũng rất vui, vội gõ bộ liễn, bảo người khiêng ta đến cạnh hồ nước. Rồi hắn ôm ta xuống bộ liễn, sai người trải chiếc chăn cẩm tú lên ghế bạch

ngọc. Lúc này mới ôm ta ngồi xuống.

“Vương gia, chàng nhìn xem,

con cá chép đuôi kim ngân này bơi qua bơi lại như thoi đưa, bá đạo vô

cùng, lại có điểm giống Vương gia đấy”.

Hắn nhẹ nhàng cười nói: “Ở trong mắt nàng, bổn vương bá đạo như vậy ư?”.

Ta khẽ nói: “Chàng không bá đạo sao? Đừng tưởng rằng thần thϊếp không biết gì, tất cả… tất cả những chuyện chàng làm với thϊếp…”.

Hắn chưa phản ứng lại, vẫn chìm trong mê muội: “Bổn vương làm gì nàng cơ?”.

“Những việc… những việc chàng làm với thϊếp… mỗi đêm đó, thϊếp biết cả…”.

“Gì cơ?”. Người hắn cứng còng, muốn bật dậy nhưng bởi vì phải đỡ ta nên cố nén mà ngồi yên, “Nàng, nàng… biết… bao lâu rồi?”.

Gió muộn thổi tới, đưa theo hương thơm ấm áp, như huân hương vấn vít, khiến vạt áo thấm đẫm mùi thơm. Nhiệt độ người hắn chợt tăng cao, mặt ta đang tựa lên người hắn mà cứ tưởng như mình đang kề sát đáy nồi. Ta khẽ nói: “Thϊếp đã biết từ nửa tháng trước rồi”.

“Nàng… giấu ta lâu như vậy?”.

Nghe giọng điệu của hắn, xem chừng đang cảm thấy may mắn?

Ta thầm cười trộm, nửa tháng nay, hắn đã lịch sự hơn trước nhiều rồi.

Ngoại trừ truyền nội lực, ôm ta ngủ ra, hắn không làm mấy trò hoang

đường… kiểu như một đêm cọ cọ vài lần như trước nữa.

“Bổn vương, bổn vương…”.

Ta nói: “Thần thϊếp không trách chàng, thần thϊếp là Vương phi của chàng mà, không phải sao?”.

Hắn im lặng hồi lâu, khẽ nói: “Quả thật không trách ư?”.

“Vâng”.

Hắn cọ cằm lêи đỉиɦ đầu ta: “Vậy tối nay…”.

Đàn ông ơi là đàn ông, đàn ông là cái gì, chính là thế này đấy! Ta lầu bầu: “Vương gia, thần thϊếp đã thế này…”.

Hắn thấp giọng cười, nói: “Nàng nghĩ đi đâu vậy, ta chỉ ôm nàng ngủ thôi mà… Nếu mặc ít áo chút thì càng tốt”.

Mấy lời thì thầm khe khẽ của bọn ta bay ra ngoài đình, hù dọa mấy con cá

chép trong hồ, làm chúng nhảy lên khỏi mặt nước. Có vài giọt nước bắn

lên người bọn ta, trong chốc lát đã được lớp tơ lụa trên người thấm hết, gần như không còn dấu vết gì.

Lại nghe có tiếng gió thổi, tiếng

bước chân từ xa tiến lại, nhưng không thấy tiếng người, mùi hoa thanh

nhã phảng phất đâu đây. Hạ Hầu Thương ngẩn ra, để ta dựa nghiêng nghiêng trên chiếc sập bên cạnh, lúc này mới đứng dậy, nghênh đón tiếng bước

chân càng lúc càng gần, nói: “Mẫu phi, sao người lại tới đây?”.

Chiếc trâm Kim Châu bên tóc mai Giang phi đong đưa vang tiếng theo cơn gió,

bà cười nói: “Hôm nay tiết trời rất đẹp, bổn phi cũng định nhân lúc này

ra ngoài đi dạo. Thanh phi nói hồ nước này mới có thêm vài con cá chép

kim ngân, dáng vẻ rất vui tươi, nên ghé qua ngắm thử, không ngờ lại gặp

hai đứa… Thương nhi, mấy ngày không gặp, con lại gầy thêm rồi…”.

Giọng bà nồng đậm nỗi đau thương, nghe mà khiến sống mũi người ta chua xót.

Bà lại quay sang nhìn ta: “Vương phi có khởi sắc gì không?”.

Ta

ngả trên sập, cười nói: “Lâu không nói chuyện, mấy ngày gần đây mới mở

miệng được, nhưng thϊếp vẫn không thể cử động. Khiến mẫu phi lo lắng

rồi”.

Giang phi hơi buồn bã: “Phải chăm sóc cẩn thận mới được, mấy ngày nay khổ Thương nhi rồi”.

Thanh phi đứng bên chen miệng vào: “Có thể nói, có thể nhìn, như vậy đã tốt

lắm rồi. Nói không chừng sau một thời gian nữa, tỷ tỷ có thể ôm cháu

rồi”.

Giang phi cười nói: “Muội nhiều lời quá, ài… Ta có thể chờ đến này ngày, đã là hưởng phúc của tiên hoàng rồi”.

Thanh phi vẫn còn trẻ, tiến lên cầm tay ta, vuốt ve rồi khẽ nói: “Không có

sức lực nhỉ, đáng thương quá! Mấy hôm trước Hoàng thượng ban thưởng cho

ta nhân sâm ngàn năm, hay là cô lấy…”.

Giọng Giang phi có phần hờ hững: “Sao có lấy đồ của muội muội được? Vả lại, thứ đó có tác dụng gì

đâu, mấy ngày nay con bé có gì còn chưa uống chứ? Mãi mà không thấy khỏe lên, Thương nhi gần như đã đào hết mấy thứ quý báu trong cung rồi”.

Tay của ta bị Thanh phi giữ trong lòng bàn tay, chiếc vòng ngọc của nàng ta nhẹ nhàng lướt qua mu bàn tay ta, ta “a” một tiếng, nói: “Vòng tay của

mẫu phi nương nương vậy mà lại là ngọc Tụ Nham, vừa tay lại ấm áp, đeo

trên tay mẫu phi quả thật có thể tôn lên cổ tay như ngọc”.

Nàng

ta ngạc nhiên nói: “Cô… cảm nhận được sao?”. Cúi đầu nhìn tay ta, đột

nhiên giật mình nói: “Ngón tay của cô vừa mới cử động…”.

“Đâu có, thϊếp có cảm thấy gì đâu. Chỉ nhìn thấy sắc ngọc trơn bóng lộng lẫy trên tay nương nương, nên mới thốt ra như vậy…”.

Hạ Hầu Thương đã sải bước đến, cầm lấy một cánh tay khác của ta: “Thanh mẫu phi, vừa nãy tay nàng ấy cử động thật sao?”.

Giọng Thanh phi gợn chút nghi ngờ: “Có lẽ ta vừa mới hoa mắt, nhìn lầm rồi ư?”.

“Nếu quả thật có thể cử động, vậy thì tốt rồi, có điều như giờ cũng được. Có thể phân biệt được ban ngày hay đêm thâu mà không cần nghe cung nữ nói

chuyện nữa, có thể biết bây giờ là buổi chiều, không như trước kia

nữa…”.

Hạ Hầu Thương liền ngồi xổm trước mặt ta: “Ngọc, nàng sẽ khỏe thôi”.

Giang phi thở dài một tiếng, nói với Hạ Hầu Thương: “Chăm sóc nàng ấy cẩn

thận, có gió rồi đấy, đừng ở trong hoa viên lâu quá… Muội muội, chúng ta cũng về thôi”.

Sau khi Hạ Hầu Thương hành lễ cáo từ, ta mới khẽ thở phào, nhẹ giọng nói với Hạ Hầu Thương: “Vương gia, chúng ta về thôi”.

Có cung nhân hái lan tử ngọc đưa cho Hạ Hầu Thương. Hạ Hầu Thương giơ cành hoa đến trước mặt ta, hỏi: “Cành hoa này có đẹp không?”.

“Đẹp, dĩ nhiên đẹp…”.

Nhưng sao ta có thể thấy được chứ? Cảnh tượng phồn hoa rực rỡ, cá chép bơi

lội mà ta miêu tả vừa nãy chẳng qua là nhờ Tiểu Thất quan sát từ trước

rồi nói cho ta biết mà thôi.

Mí mắt ta nửa khép nửa mở, không thể chớp mắt, nhưng có thể thấy sơ sơ chút ánh sáng. Mặc dù ánh sáng không

chiếu vào mắt ta, con ngươi lại có thể cử động, nên họ không nghi ngờ

chút nào.

Mà ngón tay có thể cử động, chẳng qua vì Tiểu Thất cắt

da thịt trong khuỷu tay ta, lấy kinh lạc ra thắt một nút. Sau mười đến

mười hai canh giờ, nút thắt đó dần dần tự cởi bỏ khi máu lưu chuyển, làm ngón tay ta khẽ nhúc nhích.

Mặc dù chỉ là một vết thương cực

nhỏ, nhưng vì động đến kinh lạc thần kinh nên đau đớn vô cùng. May mà

Tiểu Thất cho rằng ta chỉ có thể nói mà thôi, cơ thể không có cảm giác

nên lúc hắn cắt da lấy mạch của ta, tâm lý rất thoải mái. Cho đến khi

làm xong, thấy ta mãi không lên tiếng, mới sinh lòng nghi ngờ: “Người có cảm giác phải không?”.

Nếu thân thể ta có thể run rẩy, vậy chắc

chắn ta sẽ run rẩy không ngừng. Cảm giác đau thấu tận xương ấy truyền từ khuỷu tay đến các bộ phận khác trong cơ thể, sau đó lại giày vò vặn

xoắn cơn đau ấy thêm, khiến ngươi cảm thấy cảm giác đau đớn ấy không bao giờ có thể dừng lại… Hệt như lần trúng độc nhiều năm trước vậy.