Đỗ Nhược đi vào phòng thí nghiệm Prime, thấy mọi thứ ngăn nắp, sạch sẽ, sáng rực lên trong nắng. Những đồng đội trước đây của cô hoặc vùi đầu vào công việc, hoặc lật xem tài liệu, vẫn hệt như năm xưa.
Cô còn nhớ như in sáu năm trước, lần đầu tiên bước vào phòng thí nghiệm Prime với tư cách thành viên mới. Đó là một buổi trưa mùa hè nóng bức. Cô bị đoạn phim quảng bá cuộc thi xe đua không người lái 2017 ở Thâm Quyến thu hút, nội tâm kích động chạy vụt đến chỗ họ trong ánh nắng chói chang, bắt đầu cuộc hành trình mời của cuộc đời mình.
Hôm nay trở về điểm xuất phát, cô đứng ở cửa, nhìn lướt qua phòng thí nghiệm rộng rãi sáng lóa, tầm nhìn giao với ánh mắt Cảnh Minh qua dãy bàn thí nghiệm.
Anh trùng hợp ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa. Hai người tự nhiên trao đổi ánh mắt, rồi anh lại cúi đầu, tiếp tục công việc của mình. Cô bất giác mỉm cười, cất nhẹ bước chân đi ngang qua Hà Vọng.
Hà Vọng cười trêu: "Wow, nữ hoàng giá đáo."
Kể từ vụ họp báo, Hà Vọng đã đặt cho cô biệt danh "nữ hoàng", lần nào gặp cũng gọi, khiến cô phát điên: "Cậu phiền chết đi được. Gọi nữa là tôi tự sát đấy. Hôm ấy tôi sốt ruột muốn bảo vệ danh tiếng cho Prime, hiểu không?"
Hà Vọng vẫn trêu chọc: "Nói như vậy, lần sau có người kiếm chuyện với mình, cậu cũng sẽ ra mặt giúp mình hả?"
Đỗ Nhược nghẹn họng.
Cảnh Minh ngược lên, ánh mắt thăm thẳm nhìn cô rồi quay sang Hà Vọng: "Cậu miệng lưỡi lợi hại như vậy, cần cô ấy ra mặt giúp sao?"
Đỗ Nhược lập tức hùa theo: "Đúng đấy."
"Trời ơi!" Hà Vọng bị đả kích sâu sắc. "Sao lợi hại bằng cậu? Không phải cậu cũng cần người giúp đỡ đấy sao?"
Cảnh Minh còn chưa nói gì, Đỗ Nhược đã đáp thay: "Anh ấy là Big Boss, không tiện ra mặt cãi nhau với người khác."
Cảnh Minh không nhịn được bật cười.
Hà Vọng đành chào thua, lần nữa tức tưởi vỗ ngực mình: "Khốn khổ cho kẻ cô đơn này!"
Vạn Tử Ngang cười góp lời: "Bình thường, tính cách Đỗ Nhược rất ôn hòa, gọi là nữ hoàng nghe không hợp, kỳ lắm."
"Tôi cũng thấy vậy." Đồ Chi Viễn dời mắt khỏi màn hình vi tính, ngẩng đầu lên tham gia. "Tôi nghĩ biệt danh Cỏ Nhỏ có thể tiến hóa thành Cây Nhỏ được rồi."
Chu Thao đắc ý tán thành: "Chuẩn đấy!"
Đỗ Nhược thắc mắc: "Chủ đề nghiên cứu của phòng thí nghiệm hôm nay là đặt biệt danh cho mình đấy à?"
Cả đám cười ha hả.
Hà Vọng thẳng chân đẩy chiếc ghế trượt đi, mệt mỏi vươn vai. "Dù sao cậu cũng là bóng hồng trong đội, phải giữ mặt mũi cho dân kỹ thuật chứ, đặt biệt danh trước đã."
"Bó tay, không cách nào bịt miệng của cậu." Cảnh Minh đi tới, gõ nhẹ vào đầu cậu ta. "Họp thôi!"
Hà Vọng đứng dậy, cúi đầu nhìn di động: "Hỏi: Sếp không ưa tôi, luôn kiếm chuyện soi mói, phải làm thế nào? Đang online đợi, gấp!"
Vạn Tử Ngang trả lời: "Tự sát đi!"
Mọi người cười phá lên rồi tụ tập quanh bàn, liếc mắt nhìn nhau, phát hiện thứ tự chỗ ngồi vẫn giống hệt năm đó thì lại cười rộ lên lần nữa.
Cảnh Minh bâng quơ nhìn về phía Đỗ Nhược phía đối diện: Nụ cười rạng rỡ, miệng nhỏ xinh, mi dài cong vυ't, buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng năng động. Cô không khác năm đó là bao, vẫn trẻ trung tươi tắn, có điều đã đẹp hơn rất nhiều. Cô chưa kịp nhận ra ánh mắt anh đang nhìn mình thì anh đã quay đi rồi.
Mọi người bắt đầu họp. Lần này trở lại lĩnh vực xe hơi không người lái, chỉ dựa vào mười người trong phòng thí nghiệm Prime thì không thể đủ, cần thêm đội ngũ cả trăm nhân viên nghiên cứu của trung tâm Xuân Hòa làm dự bị và hỗ trợ. Trong khoảng thời gian này, mỗi tổ của Prime đều bận kết nối với nhóm kỹ sư trung tâm, vừa trao đổi kỹ thuật vừa giao lưu vun đắp tình đồng đội.
Chu Thao chịu trách nhiệm Tổ điều khiển, đã tiếp xúc với nhóm chuyên gia điều khiển cơ khí của trung tâm và cả Dịch Khôn. Quá trình trao đổi rất thuận lợi, anh báo cáo xong còn bật ngón cái với Cảnh Minh: "Trung tâm nghiên cứu toàn nhân tài, nền tảng cực kỳ vững chắc."
Vạn Tử Ngang của Tổ cảm biến cũng tán thành: "Đúng vậy, thực lực kỹ sư cảm biến bên mình cũng rất cao. Có một người còn là đàn anh khóa trên ở Viện Công nghệ California của mình nữa. Cảnh Minh, cậu âm thầm chuẩn bị lâu thật đấy."
Cảnh Minh nhếch môi: "Làm việc mà, sao có thể lâm trận mới lo mài gươm chứ?"
Hà Vọng đã sớm ngồi không yên, đến lượt mình liền hớn hở báo cáo: "Mình và nhóm làm AI đều là người quen, tuần này còn đấu với nhau vài lần. Chỉ một chữ thôi, sướиɠ! Não bộ AI lên đến năm trăm năm mươi nghìn tỷ thuật toán hoàn toàn không thành vấn đề." Nói đến đây, anh ta lại có chút cảm khái: "Nghĩ lại sáu năm trước, Prime No.1 cao nhất chỉ có một trăm chín mươi nghìn tỷ thôi. Chậc chậc, lúc đầu sao nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay cơ chứ? Mẹ nó, hiện tại, tôi có cảm giác mãnh liệt rằng thời đại không người lái của chúng ta đã đến rồi." Sau đó, anh ta đưa ngón trỏ gõ thật mạnh xuống bàn. "Vạch xuất phát ở đây, chúng ta đang ở đây."
Cảm xúc kích động của Hà Vọng đã lây nhiễm cho mọi người.
Đỗ Nhược cũng không đè nén được tâm trạng dâng trào, nhấn mạnh: "Vậy thì chiến thôi, để cho đám đê tiện đâm sau lưng chúng ta mở to mắt nhìn cho rõ. Bất kể là trước kia hay hiện tại, chúng đều sẽ bị thực lực của chúng ta nghiền nát."
Hà Vọng xuýt xoa: "Woa, Cỏ Nhỏ!"
Cảnh Minh xoay cây bút, nhìn cô từ phía đối diện, trong mắt ba phần nét cười bảy phần nghiêm túc: "Thù dai vậy hả?"
"Những kẻ chỉ trích anh, hãm hại anh đều phải trả giá đắt."
Lời này vừa thốt ra, trên bàn phút chốc yên tĩnh.
Cây bút đang xoay trong tay Cảnh Minh dừng lại, ánh mắt anh xoáy sâu nhìn cô những vẫn rất dịu dàng.
Mặt Đỗ Nhược bỗng nóng ran: "À... Ý mình là Prime."
Lần này, Hà Vọng không trêu chọc cô nữa.
Cây bút lại tiếp tục xoay đều trên tay Cảnh Minh. Anh bình tĩnh cất lời: "Bên bộ phận quan hệ công chúng đã giải quyết rồi, chuyện này mọi người không cần để trong lòng. Ra mắt được chiếc xe thực sự mới là điều quan trọng nhất."
"Đúng vậy." Vạn Tử Ngang gật đầu. "Các cậu cảm thấy chuyện trên mạng là ai giở trò quỷ?"
Hà Vọng cười gằn: "Còn ai vào đây nữa. Bây giờ trên thị trường, ai đang xem chúng ta là cái gai trong mắt? Đối thủ có ai hả?"
Đỗ Nhược khinh thường: "Bằng Trình còn chưa xứng làm đối thủ của chúng ta, thua cả một trăm tắm mươi nghìn dặm ấy." Hiếm khi cô vênh váo, làm cả đám đàn ông đều bật cười.
Cảnh Minh lại nhìn Đỗ Nhược lần nữa, tuy anh không cười nhưng đôi mắt lại đong đầy ý cười. Cô quả thật không phải nữ hoàng kiên cường vô địch, nhưng cũng không phải quả hồng mềm mặc người nắn bóp. Có lẽ đúng thật là ngọn cỏ, mềm mại yếu ớt nhưng bền bỉ và tràn trề sức sống.
Anh dời mắt đi, điềm nhiên tựa vào lưng ghế, thở dài: "Con người Đổng Thành quả thật không đáng để xem là đối thủ, thật ra còn ngu xuẩn hơn tôi tưởng tượng nhiều. Chỉ riêng sự việc trên mạng thôi, không cần thiết tung ra chiêu đê hèn ấy để hạ thấp danh dự chúng ta một cách lộ liễu như vậy."
Chu Thao khinh bỉ: "Hắn mà có tiêu chuẩn đạo đức cao vậy sao?"
Cảnh Minh lắc đầu: "Không phải nói đạo đức, chỉ cần thông minh một chút, suy nghĩ từ góc độ lợi ích bản thân thì phải hiểu: Nếu hại người thì phải diệt cỏ tận gốc. Nhất định phải đảm bảo xuất một chiêu chí mạng, khiến kẻ địch hoàn toàn gục ngã, không có cơ hội trở mình. Nếu không giẫm chết đối phương thì chính là ăn không ngồi rồi tự chuốc thù oán cho mình. Bởi thế mới nói hắn ngu xuẩn."
Đỗ Nhược yên lặng gật đầu, rõ là đạo lý hay.
"Nhưng những điều này đều không quan trọng." Anh thay đổi giọng điệu. "Chuyện Bằng Trình gạt sang một bên trước đã. Tập trung tinh thần làm tốt chuyện của mình, đừng để hắn ảnh hưởng đến chúng ta. Mục tiêu trước mắt là tranh thủ sớm ngày cho ra mắt mẫu xe mới."
Quay trở lại đề tài chính, Hà Vọng lại hứng khởi, kích động như đứa trẻ, vỗ bàn: "Nào, nào, nào, mọi người nghĩ xem, đến khi chúng ta ra mắt xe mới, nhất định phải làm một màn thật hoành tráng. Giống như cuộc thi ở Thâm Quyến năm đó, tuyên bố cho toàn bộ thế giới biết."
Mắt Cảnh Minh sáng lấp lóe: "Yên tâm, tôi đã nghĩ ra rồi."
Đỗ Nhược tò mò: "Là gì thế?"
"Khoảng xuân hè sang năm là giải đấu thế giới xe hơi không người lái."
Đỗ Nhược sửng sốt. Cô từng nghe nói đến cuộc thi kéo dài sáu ngày đêm này. Đường đua gần 4.000km, từ thành phố đến hoang mạc, từ đường cái đến thảo nguyên, băng qua đèo núi ruộng đồng, đi qua nóng bức giá lạnh, trải qua hết tất cả thử thách nghiệt ngã của thiên nhiên. Mức độ khắc nghiệt, tàn khốc của cuộc thi ngang ngửa với giải Dakar Rally do người lái. Đỗ Nhược bất giác cảm thấy hồi hộp vô cùng.
Hà Vọng vỗ bàn, bật dậy khỏi ghế: "Mẹ nó, giải này ngầu đây! Cảnh Minh, tôi yêu cậu chết mất!"
Cảnh Minh bật cười: "Biến!"
Vạn Tử Ngang hưng phấn và kinh ngạc: "Mấy năm trước, mình đã chú ý đến giải này, nhưng... chúng ta vừa trở lại đã chơi lớn vậy sao?"
Cảnh Minh nhướng cao mày: "Sợ à?"
"Ai sợ là chó đấy!" Chu Thao quả quyết. "Big Boss, cậu có yêu cầu gì thì cứ nói, chúng tôi cam đoan sẽ làm được."
"Yêu cầu hả? Chỉ một thôi." Cảnh Minh gằn giọng: "Nhật định phải thắng."
Cả phòng thoáng chốc lặng đi.
Cảnh Minh nhếch môi nhưng không hề có ý cười: "Nhớ kỹ, Prime không có cơ hội thất bại lần hai, thất bại nữa chính-là-chết."
Đỗ Nhược ngước mắt, thấy sắc mặt mọi người đều trầm trọng và nghiêm túc. Nói thật, giây trước cô còn đang lo lắng quy định của cuộc thi quá khắt khe, muốn khuyên họ tỉnh táo lại. Nhưng khoảnh khắc này, nhìn vào gương mặt hai mươi lăm tuổi của anh, cô bỗng đổi ý. Hai mươi lăm với một người bình thường vẫn còn rất trẻ, nhưng đối với một thiên tài từ tuổi thiếu niên như anh thì dường như đã quá già rồi. Cảnh Minh đáng lẽ phải đứng trên đỉnh thể giới từ lâu.
Vì vậy, cô chợt kiên định hơn bao giờ hết: "Yên tâm đi, Big Boss. Lần này, tuyệt đối sẽ không thất bại đâu."
"Đúng, tuyệt đối không thất bại." Hà Vọng siết chặt bàn tay.
Mọi người đồng thanh hô to: "Nhất định sẽ thắng."
Cảnh Minh gằn giọng: "Vậy thì chiến thôi!"
Đến khi tan họp, mọi người lần lượt đi làm việc của mình, Đỗ Nhược mới đến bên cạnh Cảnh Minh, khẽ bảo: "Anh ra ngoài với em một lát."
Cảnh Minh nhướng mày quay lại, cô đã đi thẳng ra cửa. Anh cất đồ đạc rồi đi theo, thế nhưng không thấy bóng dáng cô đâu. Cảnh Minh nghĩ ngợi chốc lát liền đến cầu thang theo thói quen ngày còn đi học, quả nhiên cô ở đây.
Cảnh Minh bất giác mỉm cười.
Đỗ Nhược trừng mắt nhìn anh: "Em có việc quan trọng muốn bàn bạc với anh."
Anh nhìn cô từ trên xuống dưới chốc lát, mắt nheo lại cảnh giác: "Không phải muốn khuyên anh bình tĩnh, chờ thêm một, hai năm nữa hãy tham gia cuộc thi đấy chứ?"
Đỗ Nhược sửng sốt nhíu mày: "Đã bảo ủng hộ anh rồi, anh nghĩ đi đâu vậy?"
Anh cười rộ: "Vậy tìm anh có chuyện gì?"
"Đã nói chúng ta làm chuyện lớn, đừng để ý đến kẻ không liên quan. Vậy có phải đừng nên chuốc phiền phức cho bản thân sẽ tốt hơn không?"
Cảnh Minh đảo mắt, nghĩ đến ẩn ý bên trong bèn cố nén cười, giả vờ hồ đồ: "Anh chuốc phiền phức gì chứ?"
"Lần trước đã nói với anh rồi, đừng nói chuyện đắc tội người ta. Gặp tiểu nhân thì tránh xa một chút, đừng chọc đến bọn họ, không được sao?" Hàng mày mảnh mai của cô nhíu lại. "Cái tính xấu này của anh phải thay đổi đi."
Cảnh Minh cười xòa: "Tính tình em cũng có tốt hơn đâu."
Đỗ Nhược tức đến nghiến răng: "Em không phải cũng vì anh đấy sao?"
Anh nhìn dáng vẻ cáu tiết của cô, đáy lòng xao xuyến: "Biết rồi, đổi."
Đỗ Nhược không ngờ anh lại đột nhiên ngoan ngoãn như vậy, nghi ngờ hỏi: "Thay đổi bao nhiêu?"
Anh đưa ngón tay thoáng gãi cổ: "Cái này anh không thể chắc chắn được."
Đỗ Nhược sa sầm mặt mày. Thấy vẻ mặt không chút khoan nhượng của cô, anh lại cười: "Rồi, rồi, rồi, em nói sao thì là vậy, được chưa?"
Đỗ Nhược lừ mắt: "Đi thôi."
***
Buổi chiều, lúc sắp tan việc, Đỗ Nhược đi qua chỗ Dịch Khôn lấy tài liệu. Nguyên Càn đã sát nhập vào Xuân Hòa, Dịch Khôn hoàn toàn quay về cương vị nghiên cứu phát triển, thích ứng khá nhanh với hoàn cảnh công việc mới. Anh ta đang hợp tác với Chu Thao cải thiện hệ thống điều khiển.
Tiền thu mua chuyển khoản, những lão công thần của Nguyên Càn bao gồm cả Đỗ Nhược đều được chia một khoản kha khá. Hôm nay trở lại con đường chuyên tâm nghiên cứu, cuộc sống trái lại đơn giản hơn rất nhiều. Dịch Khôn cũng không phải người thích xã giao. Phòng thí nghiệm thích hợp với gương mặt lạnh như tiền của anh ta hơn.
"Anh nghe Chu Thao nói Cảnh Minh muốn tham gia giải Rally thế giới năm sau hả?"
"Vâng." Đỗ Nhược thấy rõ chút biểu cảm thay đổi trên gương mặt Dịch Khôn, liền truy vấn: "Sao vậy a?"
"Cậu ta to gan thật." Giọng nói không rõ là khen hay chê. "Cuộc thi đã tổ chức ba mùa nhưng chưa lần nào có đội đến từ Trung Quốc dự thi, bởi vì không đạt được tiêu chuẩn kỹ thuật của ban tổ chức. Ba mùa trước đều tổ chức ở Mỹ, lần này Chính phủ ngỏ lời mời, nhưng rất khó xử vì không có đội trong nước tham gia. Nghe nói cấp trên gây áp lực với Bằng Trình, cưỡng chế phải tham gia thi đấu."
Đỗ Nhược chỉ chú ý đến nội dung mình quan tâm nhất: "Tại sao anh nói anh ấy to gan?"
"Quy định kỹ thuật cuộc thi khá khắt khe, hơn hẳn cuộc đua ở Thâm Quyến lúc trước các em tham gia ấy. Anh cho rằng, sau khi cậu ta trở lại, ít nhiều cũng sẽ khiêm nhường một thời gian." Nói xong, anh lại bật cười. "Có điều, con người như cậu ta, nếu có thể khiêm nhường thì không còn là Cảnh Minh nữa rồi."
Tim Đỗ Nhược đập thình thịch, nỗi bất an lúc họp lại quay về, dè dặt hòi: "Anh không tin tưởng anh ấy sao?"
"Anh không nói như vậy. Nói thật, thực lực của Xuân Hòa mạnh hơn anh tưởng nhiều. Dù sao, bất kể là thiết bị, nhân tài hay tài nguyên kỹ thuật, cậu ta đã thu gom và chuẩn bị trong suốt sáu năm rồi. Nhưng thiên thời địa lợi nhân hòa, chuyện gì cũng đều cần chút may mắn.
Giống như tai nạn sáu năm trước vậy, nếu Prime No.2 có thể kiên trì thêm vài phút nữa, kết quả sẽ không như thế. Vận may của bọn em quá kém, thử xe gần chục nghìn kilomet không có vấn đề gì, thế mà ngày đó lại xảy ra lỗi. Chuẩn bị có đầy đủ thế nào đi nữa cũng sẽ có lúc mất khống chế, cho nên thi đấu vẫn cần chút vận may. Nếu lần này thất bại nữa, em cho rằng Cảnh Minh sẽ ra sao?"
Lòng Đỗ Nhược thình lình lạnh toát, không dám nghĩ tiếp. Nhưng cô lại nhanh chóng lắc đầu: "Không đúng, anh ấy không chỉ vì thi thố. Hiện tại, Prime không giống với ban đầu, mục tiêu của bọn em là từng chiếc xe, bất kể chạy bao nhiêu kilomet cũng sẽ không bị mất khống chế. Em tin điều này nhất định có thể làm được. Sáu năm qua, cố gắng của mỗi người bọn em đều không phải công cốc."
Giọng cô kiên quyết như thế khiến Dịch Khôn chỉ biết trầm mặc. Anh nhìn cô, trước mắt dường như hiện lên dáng vẻ cô tăng ca đến khuya trong phòng thí nghiệm những năm qua. Trước kia, anh không biết cô đang toan tính điều gì, giờ đã vỡ lẽ rồi. Cô gái trông yếu đuối ôn hòa là thế, vậy mà trong cốt cách lại kiên định, cố chấp như vậy.
Dịch Khôn không nói gì nữa, chỉ cười rất nhạt: "Vậy thì cố lên." Lúc quay người lại, anh còn nói thêm: "Nếu là Cảnh Minh sáu năm trước, tự tin tự phụ đến mức trong lòng không hề có chút nghi ngờ, đinh ninh rằng mình nhất định sẽ thắng, vậy thì anh tin. Nhưng hiện tại, cậu ta chắc chắn là người sợ thất bại nhất trong nhóm các em đấy."
Đỗ Nhược giật nảy mình. Sao cô lại không chú ý đến điều này?
***
Rời khỏi văn phòng, cô nhìn ánh nắng mỏng manh và cây cối điêu tàn ngoài cửa kính hành lang. Cuối tháng Mười Một, không khí lạnh ùa về nhiều hơn, lá thu vàng óng đỏ rực đã rơi rụng từ lúc nào. Trong khuôn viên chỉ còn lại cảnh sắc lạnh lẽo đầu đông. Thời tiết giao mùa, năm tháng héo khô. Đỗ Nhược che mắt lại, thật lâu mới ngẩng đầu lên, quay người rời đi.
Trở về phòng thí nghiệm Prime, Cảnh Minh đang ngồi bên bàn, cúi đầu nhìn máy tính gõ liên tục, góc mặt trầm lặng và an tĩnh. Cảm nhận được Đỗ Nhược đi đến, anh ngước mắt thoáng nhìn cô: "Có chuyện gì vậy?" Rồi ánh mắt lại tập trung nhìn vào máy vi tính.
"Hình như anh vẫn chưa xem hệ thống thị giác cảm biến mà em luôn nghiên cứu suốt mấy năm qua thì phải?"
"Hử?" Anh vẫn chăm chú nhìn máy tính, ánh sáng màn hình phản chiếu nơi mắt anh lấp lánh như mặt hồ phản chiếu ánh mặt trời.
Đỗ Nhược không buồn để ý, khẽ nói: "So sánh với mắt của Prime No.2 năm đó, mắt của xe hơi chúng ta sau này có thể phân biệt được nhiều thứ hơn, như là nước mua, bụi bặm, cát đá, đường cái, đồng ruộng, ánh sáng phản chiếu từ các chướng ngại vật với màu sắc khác nhau, và cả hệ thống che chắn làm sạch mắt nữa. Tóm lại, nó có thể nhìn thấy được thứ mà máy móc khác không nhìn thấy. Mấy năm qua, em đã cải tiến đưa vào tất cả những tình huống xe sẽ gặp phải trên đường mà em có thể nghĩ đến. Sau này, chúng ta tiếp tục mở rộng dữ liệu, không ngừng hoàn thiện, khiến năng lực cảm ứng của nó gần giống như con người."
Lúc này, Cảnh Minh mới dừng lại, ngược mắt nhìn cô: "Vậy nên?"
"Cảnh Minh, anh đừng sợ." Đỗ Nhược cười tươi tắn. "Em sẽ giúp anh chiến thắng."