Nhược Xuân Và Cảnh Minh

Chương 59

Tin tức Prime No.2 hỏng làm một người chết nháy mắt đã nhan nhản trên trang đầu các tờ báo lớn. Toàn thể Prime đều bị mời đến sở cảnh sát thẩm vấn, phòng thí nghiệm cũng bị đóng cửa ngay hôm đó. Cảnh sát niêm phong tất cả tài liệu, thiết bị và máy móc, mời chuyên gia ở viện nghiên cứu khoa học đến giúp phân tích, điều tra nguyên nhanh tai nạn xe là sự cố hay do con người gây ra.

Bị thẩm vấn một buổi chiều, mấy người họ mới được thả ra. Lúc tập hợp lại ở cửa, mắt mỗi người đều sưng đỏ, mặt xám ngoét hệt như lúc rời khỏi bệnh viện.

Prime No.2 mất khống chế và cái chết của Lý Duy đã mang đến đả kích hủy diệt cho họ. Càng tồi tệ hơn khi tất cả đều khờ dại nghĩ rằng nó sẽ dừng lại cho đến trước giây phút cuối cùng dù rằng không thể. Túi khí an toàn đã bung ra, nhưng tốc độ xe quá nhanh, cấp cứu liên tục vẫn chẳng ăn thua.

Từ bệnh viện đến sở cảnh sát, người họ đều lạnh toát, không hề nói bất cứ câu nào. Khoảng khắc chín con người trẻ tuổi đứng trước cổng tòa nhà cảnh sát tâm trạng họ hệt như lá mùa thu khô héo vắng lặng, tiêu điều bay lả tả.

Ngoài cổng phóng viên chen chúc như bầy sói đợi dê ra cửa. Còn bầy dê thì hoảng hốt, mâu thuẫn, tiến thoái lưỡng nan, không ai muốn cất bước trước.

Anh cảnh sát thấy họ đáng thương bèn trấn an: "Ở đây không còn việc gì nữa, các em về đi."

Đỗ Nhược không thấy Cảnh Minh đâu, run run hỏi: "Nhóm trưởng của bọn em đâu ạ?"

"Còn đang bị thẩm vấn, phải chờ một lát. Các em lên xe về trường trước, hỗ trợ phía cảnh sát niêm phong phòng thí nghiệm đi."

Suy cho cùng họ chỉ là nhóm thanh niên mười tám mười chín tuổi, nghe nói thế đều có chút khủng hoảng: "Sao phải niêm phong?"

"Thủ tục là vậy."

Đỗ Nhược nhỏ giọng: "Có thể chờ nhóm trưởng của bọn em ra rồi cùng đi không?"

"Cần xử lý bây giờ, không thể chậm trễ. Nhóm trưởng của các em cũng sẽ được thả về thôi. Đừng lo, chẳng qua là điều tra theo trình tự thôi."

Cô định nói gì đó, nhưng Vạn Tử Ngang đã kéo lại, lắc đầu.

Lúc nhóm họ lên xe rời khỏi sở thì phóng viên bên ngoài đã ùn ùn kéo đến. Mọi người cúi gằm đầu, nhưng Đỗ Nhược vẫn rướn cổ quay lại tìm kiếm gì đó, trùng hợp thấy được xe chú Cảnh Viễn Sơn lái ra, chạy về hướng ngược lại. Cả đám phóng viên kéo nhau chạy về phía đó, chụp ảnh, phỏng vấn, vỗ mui và thân xe.

Đỗ Nhược kinh hãi. Trong khoảnh khắc đó, dường như cô thấy được bóng dáng mơ hồ của Cảnh Minh trong xe. Nhưng cô còn chưa kịp cất giọng thì tầm nhìn đã bị đám đông ngăn trở. Cô nhoài ra cửa kính, bỗng nhớ lại tình cảnh ở bệnh viện...

Khi ấy, người thân của Lý Duy gào khóc đến xé lòng, mấy người họ đờ đẫn ngồi bệt ở hành lang, nước mắt không ngừng rơi. Cảnh Minh đứng tựa vào tường, môi tím tái, mắt vô hồn như thể đã chết. Chỉ có bàn tay siết chặt thành quả đấm run rẩy từng cơn, không biết do sợ hãi, bi thương, mờ mịt hay tuyệt vọng.

Cô chưa kịp thoát khỏi nỗi bàng hoàng, chưa kịp trấn an cậu thì cảnh sát đã đến, đưa cả nhóm rời đi trước ánh mắt của bao người. Cô không sao biết được, cảnh tượng ở hành lang bệnh viện ấy đã trở thành ấn tượng cuối cùng mà Cảnh Minh để lại cho mình. Về sau, Đỗ Nhược không còn gặp được Cảnh Minh nữa.

Điện thoại di động cậu tắt máy, gọi đến không được, nhắn cũng không trả lời. Cô gọi cho dì Minh Y, nghe giọng dì rất yếu ớt và thương tâm, không chịu nói đến Cảnh Minh, cũng không trả lời về tình trạng của cậu. Cô vừa nhắc đến cậu là dì đã nghẹn ngào. Dì khéo léo từ chối việc Đỗ Nhược muốn đến nhà xin gặp cậu, ngược lại còn thỉnh cầu Đỗ Nhược và bất cứ ai trong nhóm Prime đừng đi tìm Cảnh Minh.

Cậu là người kiêu ngạo và tự phụ đến thế. Sự ngạo nghễ và liều lĩnh xưa nay của cậu, giấc mộng của cậu, niềm tin của cậu, ngay cả lòng tự tôn còn lớn hơn cả trời kia, vào khoảnh khắc bạn thân chết đi đã bị phá hủy triệt để, trở nên nát bấy.

Đỗ Nhược hứa với dì không đi tìm Cảnh Minh, lúc buông điện thoại xuống thì giàn giụa nước mắt.

Một ngày, hai ngày rồi ba ngày của cô đều trôi qua trong giọng nói "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được" lặp đi lặp lại. Biết rõ điện thoại kia không gọi được nhưng vẫn không ngừng gọi điện và nhắn tin. Chờ ngày nào đó tâm trạng cậu khá lên, có lẽ sẽ xem nó, có lẽ sẽ liên lạc với cô.

Vậy mà ngày ấy mãi không đến. Trường học trở thành địa ngục. Tất cả sinh viên đều bàn tán về cảnh Minh, có người tiếc nuối, thương hại, thở dài và cũng có người chế giễu, cô đi đến đâu cũng nghe thấy. Cô không dám lên mạng, vì nơi ấy đã tràn ngập những lời thóa mạ và chỉ trích.

Trong lớp cũng không được yên bình, thiếu đi lớp trưởng, cả lớp đều đắm chìm trong không khí đau thương và đè nén. Trở về phòng ký túc xá càng khiến người ta ngạt thở hơn. Khưu Vũ Thần không nói lời nào, chỉ im lặng khóc suốt ba ngày. Dù rằng cô ấy vẫn đi học, nghỉ ngơi như bình thường nhưng chỉ cần rảnh rỗi lại ngẩn người rơi lệ.

Đỗ Nhược cẩn thận chăm sóc cho cô ấy, giúp cô ấy lấy nước, dọn dẹp bàn học. Một tuần sau, Khưu Vũ Thần đột ngột cất lời: "Đỗ Nhược, mình rất hối hận."

"Hối hận việc gì?"

"Tại sao lần đó mình lại giúp cậu thi hùng biện chứ. Nếu như mình không tham gia thì tốt biết mấy, như vậy sẽ không để ý đến anh ấy, sẽ không thích anh ấy và bọn mình cũng sẽ không quen nhau. Như thế thì bây giờ anh ấy chỉ là một người bạn học xa lạ, mình sẽ không đau lòng đến vậy."

Tim Đỗ Nhược đau như cắt, há miệng rất lâu nhưng không thể thốt nên lời. Cuộc đời này làm gì có nếu như, chỉ có thực tế ảm đạm xám xịt sau tai nạn mà thôi.

Hơn một tuần sau, rốt cuộc Đỗ Nhược lấy hết can đảm đi đến tỏa nhà thí nghiệm. Trên cửa phòng thí nghiệm của Prime dán giấy niêm phong, bất cứ ai cũng không được phép bước vào.

Cảm xúc khó chịu cuồn cuộn trong l*иg ngực, cô không chịu nổi, định quay người đi thì thấy Chu Thao đi đến.

Cậu cười khổ: "Đã thành thói quen rồi, luôn vô thức đi đến nơi này."

Mấy ngày nay Chu Thao cũng tiều tụy nhiều. Trong phòng đột nhiên thiếu mất hai người, dường như mỗi phút mỗi giây đều nhắc nhở về sự thất bại và bi kịch của họ. Mỗi người đều sống trong cực khổ và thảm thương, không thể chấp nhận sự thật.

"Đỗ Nhược, cậu nói xem, có phải đến giây phút cuối cùng Lý Duy vẫn tin rằng No.2 sẽ dừng lại không?" Chu Thao lẩm bẩm: "Ngay cả mình cũng cho là vậy. Đến tận hôm nay mình vẫn không tin được là chúng ta đã thất bại. Đến tận hôm nay mình vẫn không tài nào cháp nhận được."

Đỗ Nhược thảng thốt, cô cũng không tin. Những ngày qua cô như sống trong ác mộng, luôn mong đợi có thể tỉnh lại: "Cậu có liên lạc được với anh ấy không?"

"Không ai tìm được cậu ấy cả. Minh đã hỏi mẹ cậu ấy, nhưng không dám gọi nhiều vì mỗi lần như thế đều làm dì đau lòng." Đáy mắt Chu Thao nhuốm vẻ cô đơn. "Lúc này, chắc chắn cậu ấy là người đau khổ hơn ai hết."

Mũi Đỗ Nhược cay cay. Cô biết nhưng không dám tưởng tượng ra cảnh đó.

"Có chuyện này không biết nên nói với cậu không?"

"Có việc gì thì cứ nói thẳng đi."

"Bên phía cảnh sát đã kết án rồi. Chuyên gia cũng không tìm được nguyên nhân Prime No.2 mất kiểm soát. Nhưng có thể phán đoán được là do tốc độ, điều khiển, cảm biến và phanh chồng chéo lên nhau, xác định là do bản thân máy móc, không phải do người gây ra, kết luận thất bại là do lỗi kỹ thuật. Nhưng chuyện xảy ra như vậy, trường học cần phải có động thái gì đó, phải có người chịu trách nhiệm cho sự thất bại này."

Đỗ Nhược bỗng có dự cảm chẳng lành: "Ý cậu là..."

"Chuyên gia điều tra nói, khả năng lớn nhất dẫn đến việc No.2 mất kiểm soát là do kỹ thuật và biện pháp phòng ngừa an toàn hiện nay không thể đáp ứng được tốc độ vận hành toàn thân và ý thức tự chủ của nó. Sự cố lần này trường quy tội cho Cảnh Minh đã tùy tiện cải tiến No.2, muốn đuổi học cậu ấy."

Người cô lạnh run: "Mình phải đi tìm họ."

"Cậu nghĩ bọn mình chưa đi tìm sao?" Chu Thao kéo cô lại, mắt ươn ướt. "Vô ích thôi. Hà Vọng còn có thể hack trang web của trường trút giận. Nhưng chúng ta không thể làm gì được cả, chỉ dựa vào bản thân Cảnh Minh thôi."

"Nghĩa là sao?"

"Nhà Cảnh Minh có thế lực, nếu thưa kiện với trường, nói trách nhiệm không phải ở cậu ấy, nhất định có thể thắng."

Lòng cô đau nhói đến mặt mày trắng bệch: "Với tính cách của anh ấy, không thể nào vì chuyện này mà thưa kiện trường."

Chu Thao buồn bã ôm mặt: "Mình có nhắn tin cho mẹ cậu ấy, nhưng dì ấy không để ý đến mình. Mình không biết rốt cuộc họ nghĩ thế nào. Vạn Tử Ngang nói, chú và dì không bàn gì với trường, chủ động bồi thường số tiền rất lớn cho nhà Lý Duy, giống như... giống như họ ngầm thừa nhận trách nhiệm của sự cố lần này là ở Cảnh Minh. Nếu việc này lan truyền ra ngoài, trên mạng lại..."

"Không." Đỗ Nhược lắc đầu: "Không giống như người ngoài đã nghĩ. Chú và dì rất lương thiện, vô cùng thương yêu anh ấy, họ chỉ là..." Lòng cô đau khổ đến mức không nói được lời nào, lát sau mới bình tĩnh lại. "Mình đi tìm dì."

Cô lập tức liên lạc với Minh Y, thuật lại ý định của trường học. Lần này Minh Y đồng ý gặp cô, hai người hẹn nhau ở quán cà phê.

Lúc thấy Minh Y, Đỗ Nhược hoảng hốt thật lâu. Rõ ràng dì đã gầy đi, tuy vẫn tao nhã nhưng không sao che được vẻ hốc hác nơi đáy mắt và trên gương mặt. Đỗ Nhược có vô số lời muốn nói, cũng muốn lễ phép hỏi thăm, nhưng vừa mở miệng thì tất cả ngôn ngữ đều mắc kẹt nơi cổ họng, chỉ nói được mỗi câu: "Anh ấy vẫn ổn chứ ạ?"

"Không ổn." Minh Y hít sâu, mắt đỏ hoe: "Nửa tháng qua nó đều giam mình trong phòng, không bước ra ngoài, không hề nói một câu nào. Giống như sắp gục ngã rồi." Giờ phút này người phụ nữ luôn ung dung nhân từ đã rưng rưng nước mắt. "Tiểu Nhược, con trai dì giống như sắp sụp đổ rồi... Dì hy vọng nó có thể khóc, có thể nổi giận, đập phá cũng được, ít nhất cũng bộc phát ra. Nhưng nó lại im lặng không chút động tĩnh..."

Đỗ Nhược nắm chặt mép bàn: "Dì, con có thể gặp anh ấy không? Chỉ một lần thôi, một lần thôi là được. Con đi nói với anh ấy, đây không phải lỗi của anh ấy, ít nhất không phải của một mình anh ấy."

"Vô ích thôi." Minh Y lắc đầu: "Không ai hiểu tính cách nó hơn dì. Nó không còn mặt mũi gặp bất cứ ai nữa, nhất là con. Nó càng thích một người thì sẽ càng kiêu ngạo trước mặt người đó. Nhưng giờ... gặp con sẽ chỉ khiến nó đau khổ hơn. Lòng tự tôn của nó không chịu đựng được... Còn ba nó, bình thường nó không phạm lỗi gì cũng la mắng vài câu, song lần này gây ra họa lớn như thế mà ông ấy không nói lấy một câu. Bởi vì lần này khác..." Bà nghẹn lời, không nói được nữa.

Tim Đỗ Nhược như bị dao cắt, mắt hoen đỏ: "Vậy anh ấy phải làm sao bây giờ? Dì, phải làm sao mới có thể khiến anh ấy thoát khỏi tình trạng này?"

"Dì không biết, Vạn Tử Ngang và Chu Thao đều nói với dì chuyện ở trường. Dì và ba nó cũng từng nghĩ đến việc kiện ra tòa, nhưng lại thôi. Nó tuyệt đối không đồng ý, đùn đẩy trách nhiệm với trường, nó thà chết còn hơn. Con hỏi dì phải làm sao ư?" Minh Y đưa tay lên che mắt. "Tiểu Nhược, dì không biết làm sao cả? Không còn cách nào hết."

Cả người Đỗ Nhược như hóa đá. Cô có thể tưởng tượng được tình trạng hiện giờ của Cảnh Minh. Màn mưa dày cộm che kín căn phòng tối đen không một tia sáng, cậu co ro trên giường bất động như đã chết.

Trái đất vẫn quay, hằng ngày mặt trời vẫn mọc và lặn, ngày và đêm vẫn luân phiên thay đổi. Cuộc sống bên ngoài vẫn tiếp diễn... nhưng cậu lại vô tri vô giác, không còn sức sống, cứ thế trầm mặc trốn trong bóng tối.

Sau khi gặp Minh Y, tâm trạng Đỗ Nhược càng đau khổ bội phần. Tim cô như ngâm dưới đáy biển lạnh băng, như có ai cầm dao đâm hết nhát này đến nhát khác.

Cô ngồi xe buýt trở về trường, nhìn Bắc Kinh mùa thu vàng rực, những tia nắng chói chang như lửa thiêu đốt mắt cô. Mùa thu rạng ngời như thế, vậy mà đáy lòng cô lại như mảnh đất hoang vu.

...

Đỗ Nhược rơi vào đường cùng, vì vậy cô đi tìm thầy Lương Văn Bang. Chuyện đã qua nửa tháng, thầy Lương vẫn sa sút, sầu thảm và tuyệt vọng. Sự thất bại này gây ra đả kích vô cùng lớn với ông. Vừa thấy Đỗ Nhược, thầy đã hỏi ngay: "Hiện giờ Cảnh Minh thế nào?"

Đỗ Nhược lắc đầu: "Không ai gặp được anh ấy cả."

Lương Văn Bang càng thương cảm hơn: "Thầy cũng không liên lạc được. Xảy ra chuyện này, nhóm giáo viên hướng dẫn đều không thể thoái thác trách nhiệm. Không phải lỗi của mình em ấy, nhưng thằng bé quá tự phụ, không chịu đựng được biến cố này."

Đỗ Nhược nghe xong liền xin thầy hãy nói chuyện với lãnh đạo nhà trường, cứu Cảnh Minh.

"Thầy đã cố hết sức. Nhưng về phương diện hành chính, thân phận thầy giáo như các thầy không can thiệp được. Thậm chí giáo sư Chân đã nghĩ hết cách liên lạc với MIT giúp em ấy, để em ấy qua bên kia học sớm. Nhưng mà..."

Cô hiểu: "Nếu trường quy trách nhiệm cho anh ấy rồi đuổi học, có phải anh ấy sẽ không đi được không ạ?"

"Phải. Tiếp tục như vậy, về sau em ấy sẽ không còn cơ hội trở mình trong lĩnh vực này đâu."

Cô hoảng hốt vội la lên: "Thầy, em xin thầy hãy nghĩ cách khác đi, trường không thể làm như vậy. Người chết trong sự cố lần này là bạn thân nhất của anh ấy, anh ấy đau khổ hơn ai hết. Dự án thất bại không nên chỉ mình anh ấy gánh trách nhiệm."

Lương Văn Bang im lặng giây lát: "Thầy vẫn còn có một cách, chỉ là nếu không thành công, em sẽ có nguy cơ bị trường đuổi học."

Đỗ Nhược chẳng mảy may nghĩ ngợi: "Cách gì ạ?"