Edit: Shin
Mạnh Tiếu Ngạn gắp cho Quách Tề Ngọc một khối đậu hủ, sau đó buông đũa xuống.
“Có chuyện gì vậy?” Nó hỏi.
“Hở?”
Nó chỉ đậu hủ bị đâm đến nát bét, “Đây là khối đậu hủ thứ tư con gắp cho ba.”
“Đâm nát ăn cùng với cơm rất ngon.” Quách Tề Ngọc vừa nói vừa xới một ngụm cơm lớn.
Mạnh Tiếu Ngạn cau mày, “Ba không muốn nói thì thôi.”
Quách Tề Ngọc khó khăn đem cơm nuốt xuống, “À, kỳ thực…”
Tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Quách Tề Ngọc ánh mắt sáng lên, chạy tới, từ trên ghế sa lông tiếp nhận di động, “Alô?”
“A, Mạnh phu nhân.” Quách Tề Ngọc có hơi chút bất ngờ, nhìn Mạnh Tiếu Ngạn một chút, “Đã đến rồi, đến đúng giờ, nó không gọi điện thoại cho bà sao?”
“Ồ được rồi, tôi sẽ đưa điện thoại cho nó nói liền.”
Quách Tề Ngọc liên thanh đáp lời, đưa điện thoại di động cho Mạnh Tiếu Ngạn, “Tiểu Bắc, Mạnh phu nhân nói điện thoại di động của con tắt máy.”
Mạnh Tiếu Ngạn nhận lấy điện thoại, “Mẹ, con đây.”
“Dạ, xuống sân bay con chưa mở máy.” Nó nhàn nhạt giải thích.
Quách Tề Ngọc lo lắng chuyện của chính mình, căn bản không chú ý tới nó đang nói cái gì, rõ ràng buổi chiều đứa nhỏ còn gọi cho mình nhiều cú điện thoại như thế.
Mạnh Tiếu Ngạn chú ý tới Quách Tề Ngọc khác thường, vội vã nói vài câu, sau đó liền cúp điện thoại.
“Quách Tề Ngọc, ba có chuyện gì giấu con sao?”
Quách Tề Ngọc xoay người, nhìn về phía Mạnh Tiếu Ngạn, đứa nhỏ thần sắc nghiêm túc cực kì, như là chính mình làm chuyện gì đó sai lầm, hắn không thể làm gì khác hơn là giải thích: “Không phải chuyện lớn gì to tát, chỉ là ba có một người bạn, tâm tình hiện giờ đang bất ổn, ba không biết hiện tại người đó thế nào rồi, có một chút bận tâm.”
“Nam hay nữ?”
“Một cô gái,” Quách Tề Ngọc lo lắng đến nhíu mày lại, “Cô ta đυ.ng phải một chuyện gì đó, gọi điện thoại cho cô ấy thì máy không liên lạc được.”
Mạnh Tiếu Ngạn biết mình hỏi như vậy có chút không đúng, nhưng nó lại hỏi, “Cô ấy là đối tượng hẹn hò của ba?”
Không còn chính mình gây phiền toái, điều kiện Quách Tề Ngọc kỳ thực cũng tạm được, nhiều nhất tướng mạo nhìn qua có hơi già một chút, tính cách khá là nhu nhược, thế nhưng trình độ sắp xếp ở nơi đó vẫn rất được hoan nghênh, có đối tượng hẹn hò cũng không có gì kỳ quái —— Mạnh Tiếu Ngạn trong lòng phỏng đoán.
“À, cứ coi là thế đi, bất quá chúng ta không hợp nhau, hiện tại cô ta đã có bạn trai rồi.” Quách Tề Ngọc nói, nhớ tới ngày hôm đó chiếc xe kia cùng Trịnh Thanh ngày hôm nay, luôn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ.
“Sau khi con rời đi ba đã hôn bao nhiêu lần rồi?” Mạnh Tiếu Ngạn tận lực duy trì chính mình bình tĩnh.
Quách Tề Ngọc bị nó thẩm vấn ngữ khí có chút ngẩn ngơ, “Tiểu Bắc con làm sao vậy?”
Thấy Mạnh Tiếu Ngạn không nói lời nào, Quách Tề Ngọc ngẩng đầu suy nghĩ một chút, “Ba, bốn, năm, sáu lần đi…”
Công ty, còn có tiểu khu rất nhiều các bác gái nhiệt tình, Quách Tề Ngọc đã tận lực khéo léo từ chối, dù sao vẫn không tránh khỏi thỉnh thoảng chào hỏi ra mắt nhau.
Nhưng cuối cùng đều là thất bại.
Mặc dù có cô gái tốt làm quen, lần thứ hai hẹn hò bởi vì nhìn thấy Quách Tề Ngọc đối với tiền bạc tính toán chi ly, cảm thấy hắn quá nghèo túng, nên không lọt vào nổi trong mắt cô gái.
Kỳ thực nhắc tới cũng không thể trách Quách Tề Ngọc, hắn từ đại học nhặt được sói con, cũng không hưởng thụ qua một ly trà sữa với giá tám nguyên, đối với hắn mà nói uống nước suối vừa khỏe mạnh, không mất quá nhiều tiền, hơn nữa uống ngọt quá cũng không tốt.
Thời điểm dùng tiền không tự chủ lộ ra dáng vẻ đau lòng dù chỉ một ít, Quách Tề Ngọc chính mình xưa nay đều không phát hiện qua.
Sau đó cô gái nhanh mồm nhanh miệng trực tiếp nói với hắn, “Tôi như thế này không đáng để anh mua một ly trà sữa hay sao?”
Quách Tề Ngọc sững sờ tại chỗ, mặc dù có chút xót tiền, thế nhưng cũng không đến nỗi mua không nổi, hắn còn không biết tại sao cô gái lại nói như vậy?
“Nhìn vẻ mặt anh, tôi cảm thấy tôi còn không bằng một ly trà sữa với giá tám nguyên tiền.” Nữ sinh nói chuyện thẳng thắn dứt khoát, mang theo chút trào phúng, mọi người xung quanh nghe được đều nhỏ giọng cười lên, ngầm lộ ra ý vị bên trong.
Quách Tề Ngọc đối với mình làm ra vẻ mặt không có ý thức, hắn muốn giải thích, cô gái đã xoay người nhanh chân bước đi.
“Tại sao nữ sinh thích uống trà sữa như vậy?” Có nam sinh từng trải qua, mắt thấy hiện trường, quay đầu lại hỏi bà chủ tiệm trà sữa, như là giải vây giúp Quách Tề Ngọc.
Quách Tề Ngọc sững sờ tại chỗ, hắn nghe thấy bà chủ thanh âm ôn nhu, “Đại khái bởi vì trà sữa thậm chí so với nam nhân càng ôn nhu hơn, giúp các cô gái có niềm vui đi.”
Cuối cùng buổi ra mắt thất bại không còn điều gì để nói, Quách Tề Ngọc cũng không đề cập tới, hiện tại Mạnh Tiếu Ngạn bỗng nhiên hỏi, hắn đều đã quên mình rốt cuộc đã qua bao nhiêu lần hôn.
“Có điều, cô bé này rất tốt, cô ta là người lần thứ nhất ra mắt…” Quách Tề Ngọc nhọc lòng giải thích.
Mạnh Tiếu Ngạn khoanh tay ngồi ở trên ghế salông, nó rất tức giận, thế nhưng cái gì cũng không thể nói.
Không thể nói chính mình rất tức giận, không thể nói tại sao mình sinh khí, càng không thể yêu cầu Quách Tề Ngọc đừng đi ra mắt, đương nhiên cũng không thể để cho Quách Tề Ngọc thích chính mình.
Mười ba tuổi, hắn coi chính mình lớn rồi, kì thực không phải vậy.
Nếu như mình không làm chút gì đó, ở trong mắt Quách Tề Ngọc, nó vĩnh viễn chỉ là trẻ con.
“Nếu không ba thử gọi điện thoại lại xem?” Mạnh Tiếu Ngạn bình tĩnh lại, hỏi Quách Tề Ngọc.
Quách Tề Ngọc sững sờ, phản xạ có điều kiện tìm số điện thoại Trịnh Thanh, vẫn như cũ không ai bắt máy.
“Không gọi được.”
“Vậy thì à… ưm, chúng ta cứ ăn cơm trước đi đã.” Mạnh Tiếu Ngạn lôi kéo hắn hướng về bàn ăn đi tới.
Hai người ăn cơm xong, Mạnh Tiếu Ngạn rửa chén, Quách Tề Ngọc gọi điện thoại cho Trịnh Thanh, còn gọi qua cho chị Lý, đều không có ai tiếp máy.
“Chắc nhà bọn họ có việc gì đó.” Mạnh Tiếu Ngạn lau khô tay, lại đây ngồi.
Quách Tề Ngọc ngẫm lại cũng có thể, liền đưa điện thoại di động để ở một bên, “Con uống nước trái cây không?”
Mạnh Tiếu Ngạn ôm lấy hắn, ở bên gáy hắn sượt nhẹ, trong miệng lẩm bẩm, “Mới ăn cơm xong, đợi lát nữa uống.”
“Sao lại giống cún con như thế?” Quách Tề Ngọc bị hắn sượt đến ngứa, rụt người lại.
Quách Tề Ngọc đưa tay xoa tóc Mạnh Tiếu Ngạn, “Đi ra ngoài tản bộ thôi.”
“Đem cái điện thoại di động kia mang theo đi.” Mạnh Tiếu Ngạn ở hõm vai nam nhân ngừng một chút, thấp giọng nói rằng.
Hai người nắm tay nhau trên đường đi, có kẻ không quen biết sau khi đi qua, lẩm bẩm một câu, “Hai cha con tình cảm thật tốt.”
Quách Tề Ngọc đem Mạnh Tiếu Ngạn nuôi lớn, tự nhiên cảm thấy cùng đứa nhỏ thân cận rất chi là bình thường.
Mạnh Tiếu Ngạn liền tích trữ rất nhiều kế hoạch, làm nũng trên người Quách Tề Ngọc, gần như sắp thành một cái đuôi sói rồi.
“Ba ba, chúng ta ngày mai đi thăm hỏi thầy Lý được không?” Về đến nhà, Mạnh Tiếu Ngạn hỏi.
“Được, cũng một quãng thời gian dài không đi nhìn bọn họ, vừa vặn đem số điện thoại di động của ba đưa cho mọi người biết.” Quách Tề Ngọc nói rằng.
Quách Tề Ngọc gọi lại một lần nữa cho Trịnh Thanh, vẫn không có người nghe máy.
Mạnh Tiếu Ngạn bưng trái cây từ bên trong phòng bếp nhỏ đi ra, “Con mới cắt hai quả táo, ba mau ăn đi.”
Nó vừa nói vừa đút Quách Tề Ngọc.
Quách Tề Ngọc híp mắt, đột nhiên thở dài nói: “Con trai ba thật là ngoan, không có con ba không biết phải sống sao.”
“Con vẫn mãi hầu hạ cho ba?” Mạnh Tiếu Ngạn hỏi.
Quách Tề Ngọc ôm lấy khóe miệng gật đầu, sau đó lại lắc đầu, “Hầy, sau này con sẽ hầu hạ vợ mình, hầu ba làm gì?”
“Sau này con vẫn ở cùng ba, như vậy được chứ?” Mạnh Tiếu Ngạn lại đút một miếng táo cho Quách Tề Ngọc, ngữ khí dường như hững hờ.
Quách Tề Ngọc không để bụng, “Vậy con cũng không nên ghét bỏ ba.”
“Sẽ không đâu, con sẽ không ghét bỏ ba.” Mạnh Tiếu Ngạn nắm lấy tay hắn, nói lời trịnh trọng.
Nhìn đứa nhỏ có dáng vẻ như vậy, Quách Tề Ngọc cười ra tiếng, nhưng trong lòng vẫn rất cảm động, hắn đưa tay đem đứa nhỏ ôm vào ngực mình, nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của nó.
“Tốt, vậy cám ơn Tiểu Bắc trước nha.”
Mạnh Tiếu Ngạn tựa ở trước ngực Quách Tề Ngọc, l*иg ngực ấm áp dính sát vào lỗ tai của nó, nó đưa tay vòng qua eo Quách Tề Ngọc nhỏ gầy, trong lòng sầu não.
“Đừng xem ba như đứa nhỏ.”
“Ha ha ha,” Quách Tề Ngọc cười nói, “Chờ ba cao hơn con, lúc đó mới chính là người lớn.”
Đối với Quách Tề Ngọc ngữ khí rõ ràng đùa giỡn như vậy, Mạnh Tiếu Ngạn cau mày, ngoại trừ lén lút dùng sức ôm lấy Quách Tề Ngọc ở bên ngoài, nó phát hiện mình cái gì cũng làm không được.
Hai người náo động một hồi lâu, Quách Tề Ngọc để Mạnh Tiếu Ngạn đi tắm rửa. Mạnh Tiếu Ngạn không chịu, ôm lấy Quách Tề Ngọc không buông tay.
Quách Tề Ngọc kéo nó đi, ở trong phòng đi tới đi lui, một không chê phiền, một không chê mệt, hai người liền như thế giữ tư thế đó, ở trong phòng đi dạo mấy vòng.
Khi di động vang lên, Quách Tề Ngọc đang đánh răng, Mạnh Tiếu Ngạn rốt cục buông tay ra bắt máy.
“Ở chỗ nào?”
“Được rồi, trước tiên anh giữ người đó lại, chúng tôi lập tức đến ngay.”
Mạnh Tiếu Ngạn cúp điện thoại, “Đường Trưởng Hưng phố số 86, quán bar Không Sơn, nữ nhân kia còn ở đó, thật giống như uống đến say mèm.”
Quách Tề Ngọc trợn to mắt, “Trịnh Thanh?”
“Nên đi thôi.”
Quách Tề Ngọc mau nhổ nước trong miệng ra, cầm lấy quần áo cùng ví tiền, vừa đi ra ngoài vừa nói, “Tiểu Bắc con ở nhà chờ ba nha!”
“Con đi cùng với ba.” Mạnh Tiếu Ngạn đuổi theo.
“Chỗ kia loạn cực kì, con còn nhỏ đừng đi lại chỗ đó.” Quách Tề Ngọc nói xong, đã đóng cửa đi rồi.
Sau khi Mạnh Tiếu Ngạn nói xong câu nói cuối cùng kia, đứng tại chỗ, tốt nhất vẫn là khẽ cắn răng đi theo.
“Anh tài xế, đường Trưởng Hưng phố số… Số mấy ấy nhỉ?” Quách Tề Ngọc chận một chiếc xe taxi, đột nhiên đã quên tên quán bar.
“Quán bar Không Sơn, đường Trưởng Hưng phố số 86.”
Mạnh Tiếu Ngạn đột nhiên chui vào, nói ra địa chỉ, sau đó đối với Quách Tề Ngọc đứng ở ngoài xe một mặt uy hϊếp nói rằng: “Mau đi, lên xe.”
Quách Tề Ngọc ngồi trên xe, tài xế một đạp nổ máy xe rời đi.
“Không phải con nên ở nhà sao?” Quách Tề Ngọc lúc này mới hỏi.
“Chỗ kia loạn, ba không yên lòng con, con cũng không yên lòng ba.” Mạnh Tiếu Ngạn thản nhiên trả lời.
Tài xế taxi nở nụ cười ha hả hai tiếng, “Anh có con trai rất hiểu chuyện nha!”
Hai người đều biết nguyên tắc tài xế lái xe không thể đàm luận nhiều, không tiếp tục nói nữa.
“Ba chỉ là đi đón người, chẳng mấy chốc sẽ trở về.” Quách Tề Ngọc ôn tồn nói.
“Nếu chẳng mấy chốc sẽ về nhà, vậy con đi theo có cái gì lại không thể?” Mạnh Tiếu Ngạn hỏi ngược lại.
“Ha ha, con trai anh miệng nói rất lưu loát nha.” Tài xế taxi lần thứ hai cười ra tiếng.
Hai người vẫn không để ý đến anh ta.
Bọn họ đến quán bar không có tiến vào, nhân viên quán bar gọi một cú điện thoại tới, Quách Tề Ngọc liền để bọn họ đem Trịnh Thanh mang ra cửa.
Hắn mang theo Mạnh Tiếu Ngạn, không tiện tiến vào quán bar tìm người, cũng không yên lòng để đứa nhỏ chờ ở bên ngoài quán bar.
Trịnh Thanh nhìn qua uống đến say khướt, cả người đều co quắp ở trên người nhân viên.
Mạnh Tiếu Ngạn tiếp nhận người, trả tiền, còn chưa kịp đau lòng, Trịnh Thanh liền ói ra đầy người.
Nhân viên có lòng tốt đem ra một bình nước.
“Tìm khách sạn, cho cô ta ở tạm một đêm được chứ?” Mạnh Tiếu Ngạn đề nghị.
“Cô ấy là con gái, uống đến bất tỉnh nhân sự, như thế nào lại ở khách sạn được.” Quách Tề Ngọc nói rằng.
Mạnh Tiếu Ngạn có dự cảm không tốt.
“Tiểu Bắc, chúng ta dẫn cô ấy về nhà chứ?”
Mạnh Tiếu Ngạn trầm tư một hồi.
Quách Tề Ngọc suy nghĩ một chút, mang theo một chút áy náy, “Tiểu Bắc, có khả năng đêm nay con chen với ba ngủ chung một chỗ.”
Tâm chìm xuống đột nhiên nổ tung, trong l*иg ngực liền tỏa ra từng tia pháo hoa.
Mạnh Tiếu Ngạn gật đầu, dáng vẻ làm bộ không thèm để ý, “Bình thường chúng ta không phải chen chung trên một cái giường sao?”
Quách Tề Ngọc nâng đỡ Trịnh Thanh, đi mấy bước, nói rằng: “Lần này chúng ta ngủ dưới đất, khả năng chen chúc cao hơn.”
(Hết chương 36)Lời editor:
Hóa ra lí do tại sao trà sữa được nhiều bạn gái thích uống như thế, vì nó còn ngọt ngào hơn cả đống lời vàng ngọc tụi con trai nói ra =)). Nên bạn trai nào đọc xong chương này rồi ấy không nên áp dụng bằng cách mua trà sữa tán gái nhé, chưa chắc nó thích mấy bạn vì mua cho nó trà sữa đâu.