Quách Tề Ngọc Tiên Sinh

Chương 29

Edit: Shin

Mạnh Tiếu Ngạn đột nhiên đứng lên.

Người hầu trái phải đưa khăn mặt, Quách Tề Ngọc tiếp nhận, nhỏ giọng nói tiếng cảm ơn.

Mạnh Tiếu Ngạn buông mắt xuống, vài bước đi tới, nắm lấy tay Quách Tề Ngọc lạnh như băng, “Lên lầu đi.”

Mạnh phu nhân đem hộp gấm đưa tới,

nhìn đứa nhỏ, nhẹ giọng nói: “Tiếu Tiếu, cái này con không thể quên!”

Mạnh Tiếu Ngạn dừng chân, nhận lấy, vừa liếc nhìn Quách Tề Ngọc, nam nhân ướt nhẹp buông mắt xuống, tựa hồ căn bản không quan tâm đây là cái gì.

Trở về phòng, Mạnh Tiếu Ngạn đưa Quách Tề Ngọc đi tắm rửa, ở trong tủ treo quần áo lấy ra một bộ áo ngủ chỉnh tề mới được người hầu mang vào, chất liệu tơ lụa thoải mái, màu xám bạc, có một chút xa hoa.

Mạnh Tiếu Ngạn suy nghĩ một chút, xoay người, từ góc tối trong túi hành lý Quách Tề Ngọc lấy ra cái áo thun cùng quần soóc, đều là những bộ Quách Tề Ngọc không mặc thường xuyên nữa, liền đem ra làm áo ngủ.

“Nhất định phải tận dụng nó!”

Mạnh Tiếu Ngạn còn nhớ, lúc đó Quách Tề Ngọc không cẩn thận treo nát cái áo thun bạc, từ tủ quần áo bên trong lại lấy ra một cái, lời nói đầy đắc ý.

Thật giống cảm giác mình thật sự bớt đi rất nhiều tiền.

Mạnh Tiếu Ngạn cẩn thận sờ chất liệu bông mềm mại, đột nhiên trong lòng phẫn hận tại sao mình mới mười hai tuổi?

Hoặc là liền cho nó một tuổi thơ mười hai tuổi chân chính vui sướиɠ, hoặc là không để cho nó trải qua những công việc bóc sức lao động.

Mười hai tuổi, tất cả mọi người đều coi mày là đứa bé nhỏ tuổi, bất luận muốn làm cái gì, đều có vẻ khó khăn và ấu trĩ.

Mạnh Tiếu Ngạn đi tới, trực tiếp từ bên

ngoài đẩy cửa mà vào.

Quách Tề Ngọc ngơ ngác đứng, không biết đang suy nghĩ gì.

“Ba ba…”

Nó hô một tiếng.

Quách Tề Ngọc bỗng nhiên lấy lại tinh thần, nhìn về phía nó, hai tay vô ý thức xoa lên người, tựa hồ đang cường điệu chính mình đang tắm.

“Chuyện gì? Tiểu Bắc?”

Mạnh Tiếu Ngạn ánh mắt một bên theo hai tay của hắn di động, vừa nói: “Áo ngủ con để ở đây.” Nó đem áo ngủ để qua một bên, sau đó hỏi: “Ba ba, người ngày hôm nay đi nơi nào?”

Quách Tề Ngọc có chút không được tự nhiên mỉm cười, “Chờ ba một chút sẽ nói với con, Tiểu Bắc, trước tiên chờ ba tắm xong có được hay không?”

Mạnh Tiếu Ngạn trầm mặc một chút, xoay người đi ra khỏi phòng tắm.

Trong phòng tắm ào ào tiếng nước chảy,

Mạnh Tiếu Ngạn lại gõ cửa, không cần biết người bên trong có nghe hay không, âm thanh trầm thấp bảo, “Ba ba, người giận con sao?”

“… Không có, Tiểu Bắc trước hết để cho ba tắm rửa đi.” Một lúc lâu bên trong truyền ra âm thanh bất đắc dĩ.

Mạnh Tiếu Ngạn xoay người, đi tới trước giường sô pha

ngồi xuống, nó biết Quách Tề Ngọc khổ sở trong lòng, lại để hắn càng khó vượt qua, hắn nhất định phải làm ra một chút phòng bị, nó cảm thấy chuyện này có lẽ có chỗ trống đàm luận.

Viên thuốc hối hận này là dược, không phải độc.

Nhưng Mạnh Tiếu Ngạn cố tình lảng tránh, dược đều có ba phần độc.

Quách Tề Ngọc mở cửa phòng tắm, tựa hồ bên ngoài như tính toán chờ đợi từ lâu, lễ phép gõ cửa.

Âm thanh người hầu tỏ vẻ cung kính, “Quách tiên sinh, lão tiên sinh hi vọng ngài đi thảo luận một chuyến.”

Quách Tề Ngọc sửng sốt, sau đó có chút áy náy – nói rằng: “Xin lỗi, tôi có thể hay không thay đổi quần áo?”

“Không còn sớm nữa, không cần đâu.”

Quách Tề Ngọc nhìn áo thun cũ sờn rách trên người mình, có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn gật đầu, “Phiền ông dẫn đường.”

Mạnh Tiếu Ngạn đi tới cạnh cửa, kéo hắn, ánh mắt sáng quắc giống như muốn đem hắn cháy thành tro, “Quách Tề Ngọc” —— đây là lần thứ nhất nó chính thức gọi tên hắn, Quách Tề Ngọc sững sờ nghe được, “Con không cho phép ba rời đi!”

Một câu nói rất có quyết đoán từ miệng đứa nhỏ nói ra, ít nhiều dẫn theo mấy phần mềm yếu, nhưng Mạnh Tiếu Ngạn trong mắt nghiêm túc rồi lại cho câu nói này

thêm mấy phần quyết đoán.

Người hầu đứng một bên sững sờ, trong mắt lộ ra điểm kinh ngạc, nhưng rất nhanh thu về, thần sắc bình tĩnh – đối với Mạnh Tiếu Ngạn nói rằng: “Tiểu thiếu gia, Quách tiên sinh đi một lát sẽ trở lại —— ”

“Ông câm miệng!” Mạnh Tiếu Ngạn mắt không chuyển, ngữ khí có chút hung ác.

Quách Tề Ngọc có chút bất đắc dĩ, “Trở lại hẵng nói sau, Tiểu Bắc.”

Mạnh Tiếu Ngạn gắt gao nắm lấy góc áo hắn không chịu buông, lộ ra ánh mắt như sói.

Quách Tề Ngọc nhìn nó một lúc, đột nhiên đưa tay dùng sức đem ngón tay của nó từng cái từng cái đẩy ra.

Bóng lưng Quách Tề Ngọc gầy gò rất nhanh biến mất ở chỗ ngoặt hành lang.

Mạnh Tiếu Ngạn đứng ở cửa, không nhúc nhích.

“À há, đầu tiên lão gia sẽ cảm ơn hắn, sau đó uy hϊếp hắn, cuối cùng động viên hắn,” Mạnh Thế Nhiên đi tới, tựa hồ cười trên sự đau khổ của người khác, “Cuối cùng, cháu sẽ không bao giờ nhìn thấy người này.”

Mạnh Tiếu Ngạn không thèm nhìn chú nhỏ của nó, xoay người trở về phòng đóng cửa lại.

Mạnh Thế Nhiên đột nhiên cản lại cửa, đi vào nhìn quanh bốn phía, cuối cùng ánh mắt rơi vào bên trong góc phòng đặt túi hành lý Quách Tề Ngọc.

“Có muốn biết tại sao không?”

Mạnh Tiếu Ngạn đương nhiên không trả lời ông.

Mạnh Thế Nhiên bán nằm trên ghế sa lông, nhìn Mạnh Tiếu Ngạn yên lặng ngồi xổm ở túi hành lý bên cạnh, đột nhiên bắt đầu thu dọn hành lý, than thở, “Ừ, không tệ, cháu đều sớm vì hắn chuẩn bị tốt hành lý, hắn trở về là có thể trực tiếp đi, bớt đi thời gian thu thập hành lý.”

Mạnh Tiếu Ngạn động tác trên tay run một trận, đột nhiên đem túi hành lý nhấc lên, điên cuồng run rẩy, trong bao đồ vật quần áo thượng vàng hạ cám rải rác ở trên giường, trên thảm…

Mạnh Thế Nhiên khóe miệng cười mỉm, “A, hay là hắn không kịp lấy hành lý, liền bị đuổi ra ngoài.”

Thấy Mạnh Tiếu Ngạn động tác run lên một trận, ung dung bổ sung thêm một câu, “Hoặc là trong tay còn cầm tấm chi phiếu ——“

“Cút ra ngoài!”

Mạnh Tiếu Ngạn đem bao vung một cái, trong cổ họng

phát sinh tiếng gầm gừ nhẹ, giống như động vật đang thị uy đe dọa.

Nhiều năm trước, cùng chó hoang mèo hoang cướp thức ăn tranh giành địa bàn nuôi thành bản năng đã rất lâu không bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới.

Nó đã từng sợ hãi những con chó hoang mèo hoang kia, nhưng nó rất đói, đói bụng đến nỗi nó chỉ muốn gặm thịt của chính mình, tàn nhẫn cắn một cái sau khi đau đớn nó tỉnh lại, nếu như khối thịt này rơi xuống không được chữa trị kịp thời, nó chỉ có một con đường chết.

Nó học được làm sao để thanh âm phát ra tiếng càng lâu, càng có tính uy hϊếp, những thứ này đều là bản năng.

Sau này gặp phải Quách Tề Ngọc, loại bản năng này được trấn yểm dấu đi thật sâu, chỉ ở thời điểm không có Quách Tề Ngọc, nó ở dưới lầu đυ.ng phải chó hoang mèo hoang, theo bản năng gầm nhẹ lên tiếng dọa chạy những con chó mèo hoang kia.

Không thể không nói, Mạnh Thế Nhiên làm nó rất tức giận.

Mạnh Thế Nhiên sững sờ, lúc trước khi nghe tin cháu ông mất tích, chính mình ngông cuồng cùng lão già cãi nhau ồn ào, bị đuổi đi ra nước ngoài.

Nói đến, khi Mạnh Tiếu Ngạn sinh ra đời, chỉ thấy duy nhất một lần, đêm trăng tròn ôm nó một hồi, liền không còn gặp lại đứa nhỏ như đúc từ ngọc.

Khi nghe được tin Mạnh Tiếu Ngạn trở về như kỳ tích, ông có chút không tin, sau đó nhìn thấy người, mới hoảng hốt nghĩ, xem ra cõi đời này thực sự là thiện ác không báo, lại để lão gia có thể đem hương hỏa này truyền xuống…

Nhưng rất nhanh ông liền phát hiện, đứa cháu trai của ông tựa hồ đối với cha nuôi nó vô cùng ỷ lại, ông âm thầm điều tra Quách Tề Ngọc, chỉ là một người bình thường.

Ông rất khâm phục một sinh viên đại học nhặt được một đứa trẻ, chính mình lựa chọn nuôi dưỡng nó.

Phần dũng khí này, ông thực sự không nghĩ tới một người trẻ tuổi gầy yếu nhát gan như vậy sẽ có.

Mạnh Thế Nhiên bĩu môi, nhìn đứa cháu nhỏ hung ác, có chút chột dạ, dù sao mình xác thực là đến xem kịch vui.

“Cút ra ngoài!”

Mạnh Tiếu Ngạn gầm nhẹ một tiếng.

Mạnh Thế Nhiên vô ý đùa tới đứa trẻ không ngoan, nhún vai, thờ ơ đứng lên, đi ra ngoài, rồi lại quay đầu lại, ngữ khí hờ hững, “Cháu đem hắn coi trọng như thế, hơn cả Mạnh gia chúng ta.”

“Tuyệt đối không thể có bất luận đồ vật gì so với Mạnh gia danh dự càng quan trọng hơn, cháu tốt nhất nhớ ở trong lòng, thằng nhóc con.”

Mạnh Thế Nhiên đóng cửa lại, chầm chậm – đi trở về phòng của mình.

Mạnh Tiếu Ngạn nhìn đầy đất bừa bãi, ngồi xổm người xuống, chậm rãi đem đồ vật thu hồi.

Trên y phục nhàn nhạt hương vị bột giặt giá rẻ, Mạnh Tiếu Ngạn hít sâu một hơi, có chút tham lam đem đầu vùi trong đống quần áo.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

Tuy rất nhỏ, thế nhưng Mạnh Tiếu Ngạn vừa nghe liền biết là Quách Tề Ngọc, nó vội vàng cầm toàn bộ quần áo hướng về dưới giường ném một cái, dùng chân đá túi hành lý vào bên trong, sau đó đứng lên, nhìn về phía cửa.

Người hầu bên ngoài tựa hồ cùng Quách Tề Ngọc nói chuyện, âm thanh Quách Tề Ngọc đáp, “Tốt”.

Quách Tề Ngọc đi tới, viền mắt ửng hồng, nhưng không khóc.

Mạnh Tiếu Ngạn đau lòng cực kỳ, lão gia Mạnh gia hung hăng cùng cố chấp, nó vừa từng trải qua, nghĩ đến Quách Tề Ngọc ở chỗ lão già kia bị ủy khuất.

Nó quyết định trước đem Quách Tề Ngọc ngày hôm nay đi đâu làm gì để ở một bên, nó đi tới, đưa tay muốn ôm Quách Tề Ngọc, liền thấy Quách Tề Ngọc nhìn về hướng nó trong góc tối tìm túi hành lý, sau đó trợn to hai mắt.

“Túi hành lý của ba đâu rồi?”

Mạnh Tiếu Ngạn hoảng lên chưa kịp soạn lời nói, “Con cảm thấy những thứ kia quá cũ kỹ nên ném rồi.”

“Ném rồi?” Đúng như dự đoán, vẻ mặt Quách Tề Ngọc cực kỳ đau lòng cứ như con thỏ làm mất đi một cây củ cải.

Mạnh Tiếu Ngạn gật đầu, “Chúng ta ngày mai đi mua đồ mới có được hay không?”

Ngồi ở góc giường, Quách Tề Ngọc trầm mặc.

Đột nhiên Mạnh Tiếu Ngạn cảm thấy tình huống không đúng lắm, “Ba phải đi?”

Quách Tề Ngọc không đáp, nhưng suy nghĩ một chút mở miệng nói: “Tiểu Bắc, con ở Mạnh gia phải lễ phép, nhớ phải uống nhiều nước —— ”

“Ba đi nơi nào?” Mạnh Tiếu Ngạn đánh gãy lời nói của hắn.

Quách Tề Ngọc sững sờ, “Về W thị nha.”

“Lão già kia để ba đi?”

“Con, con không được nói như vậy, ba cảm thấy làm như vậy có thể sẽ tốt hơn một chút…”

“Ba nói xạo!”

“Tiểu Bắc, con không được nói tục như vậy…”

“Ba nói xạo! Ba nói xạo! Ba nói xạo! Thả mẹ rắm nó đi!” Mạnh Tiếu Ngạn liên tiếp mắng chửi vài câu, thấy Quách Tề Ngọc sắc mặt không tốt, liền im lặng đi, nó đối với Quách Tề Ngọc nói rằng: “Ba chờ con, con đi tìm lão già kia nói chuyện!”

Nếu như lại cho Mạnh Tiếu Ngạn một lựa chọn, buổi tối ngày hôm ấy nó tuyệt đối sẽ không rời đi Quách Tề Ngọc nửa bước.

Đi tới trước cửa phòng Mạnh lão gia, chỉ là lão gia đã đi ngủ, bất luận làm gì đều không chịu gặp nó.

Mạnh Tiếu Ngạn dựng lỗ tai – nghe thấy tiếng còi xe ô tô vang lên.

Đến khi chạy ra, liền ngay cả khí thải xe đều không thấy.

Nó đứng một hồi lâu, Mạnh gia bao gồm ba mẹ thân sinh ra nó, tựa hồ nghe được lệnh từ lão gia không được phép đi ra.

Sau một hồi lâu, hai chân nó chết lặng chậm rãi đi trở về phòng.

Trở về phòng, cái hộp gấm kia còn bị chính mình ném lên giường.

Nó mở ra nhìn một chút, là một khối ngọc bội, xem ra phẩm chất rất tốt, đồ vật trong tay Mạnh lão gia, tất nhiên sẽ không phải là hàng thứ phẩm.

Mạnh Tiếu Ngạn chăm chú nắm bắt hộp gấm trong tay.

Trong 40 phút quỳ thẳng bên trong lòng nó từng lần từng lần một không ngừng nhắc nhở lời nói của mình.

Mày phải nhớ mày chỉ có Quách Tề Ngọc, tên mày chính là Quách Tiểu Bắc.