Edit: Shin
Ngày thứ hai, Quách Tề Ngọc không đi làm, Quách Tiểu Bắc cũng không đi học bổ túc.
Hai người ở nhà, ngủ nửa ngày sáng sớm, buổi chiều xem phim hoạt hình Phỉ Miêu, buổi tối lên giường rất sớm, hai người đồng thời ngồi ở đằng kia nhìn.
Đạo văn sách, nhìn thấy xuất hiện một phần ba lượng lớn chữ sai.
Quách Tề Ngọc “chậc chậc” hai tiếng, đem sách thu hồi, “Không nhìn nữa, có thời gian ba sẽ đi bán nó, chọn sách tốt không có chữ sai.”
Hai người nằm xuống, đều mở to mắt, đều ngủ không được.
Quách Tề Ngọc không khỏi nghĩ tới đôi vợ chồng Mạnh thị kia, “Tiểu Bắc, nếu con đúng là con trai của họ thì làm sao bây giờ?”
Nói xong, hắn liền xoa cánh tay phải Quách Tiểu Bắc, nơi đó có lỗ kim nhỏ, thời điểm rút máu, hắn hy vọng đem máu đó đổi thành chính mình.
“Ba hi vọng thì con phải biết làm sao đây?” Quách Tiểu Bắc hỏi ngược lại.
Quách Tề Ngọc lẩm bẩm một câu, nó cũng không hề nghe rõ, “Ngược lại con sẽ không rời đi ba, ba có nhớ không, nếu không có ba, hiện tại khả năng con đã bị người ta đánh chết.”
Quách Tề Ngọc suy nghĩ một chút tình cảnh lúc trước khi nhìn thấy đứa nhỏ, đột nhiên cảm khái, “Đúng rồi, ba làm sao lại thu dưỡng con cơ chứ? Lúc trước ba cũng chỉ là một sinh viên đại học! Nhìn thấy thằng nhóc là con, ba cực kỳ sợ, con hồi đó như sói con xơ xác.”
Hiện tại ngoan hơn nhiều, số lần sói con xuất hiện rất ít, trở thành Quách Thiên Sứ bé nhỏ đáng yêu… Quách Tề Ngọc hồi tưởng lại hết sức hài lòng.
Quách Tiểu Bắc trầm mặc, “Nếu như không có con, cuộc sống của ba sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”
Không có khổ cực, không có mệt nhọc, có dáng dấp một thanh niên trẻ hai mươi mấy tuổi tươi sáng nhiệt huyết, sẽ không già trước tuổi, còn bị cho rằng là cha của nó.
Trong bóng tối Quách Tề Ngọc lặng lẽ đưa tay lên lau nước mắt, “Nếu như không có Tiểu Bắc, cuộc sống của ba sẽ không dễ dàng gì, có thể ba còn bị trầm cảm, thời điểm Long Chấn đột nhiên xuất hiện, ba còn có ý định đồng quy vu tận với y.”
“Vì lẽ đó, có Quách Tiểu Bắc, thật là tốt!”
Quách Tề Ngọc trở mình, đối mặt với đứa nhỏ, vỗ nhẹ nó, ru nó ngủ.
Quách Tiểu Bắc mơ mơ màng màng, đột nhiên nghe được Quách Tề Ngọc nói nhỏ, “Nếu như không đem tờ giấy quăng vào thùng rác, nói không chừng còn có thể biết được tên thật của con, chỉ nghe vị Mạnh phu nhân kia ở nơi đó gọi con là Tiếu Tiếu.”
“Nhũ danh con là Tiếu Tiếu sao? Thật đúng là cười chết ta rồi.” Quách Tề Ngọc thì thầm – nở nụ cười hài lòng tiến vào giấc ngủ.
Quách Tiểu Bắc lườm nguýt liếc hắn, sau đó không sợ nóng – lăn tới trong l*иg ngực Quách Tề Ngọc, Quách Tề Ngọc cũng không sợ nóng – ôm lấy nó, như thể bình thường đều ôm nhau ngủ như thế.
…
“Thật không tiện ha, Tiểu Bắc ba nó, tôi hôm qua mới biết con nhỏ này lén lút đặt trước vé máy bay.” Thời điểm nghỉ trưa, thầy Trình mang theo Quách Tiểu Bắc đi tới công ty tìm hắn.
Quách Tề Ngọc lắc đầu một cái, “Con gái ngài có lòng hiếu thảo, ngài cũng nên đi ra ngoài du lịch, đi khắp nơi nhìn một chút.”
Thầy Trình gãi đầu, “Tôi cùng ban bổ túc bên kia vừa nói chuyện xong, sẽ có người đến dạy thay, Tiểu Bắc vẫn đi học bình thường là tốt rồi.”
“Được rồi,” Quách Tề Ngọc suy nghĩ một chút, lại hỏi Quách Tiểu Bắc, “Trưa hôm nay trên lớp con học môn gì?”
“Buổi chiều thầy Trình dạy con thổi sáo.”
Quách Tề Ngọc có một chút áy náy, “Thực sự còn làm phiền thầy Trình đưa nó đến chỗ này.”
Thầy Trình không ngại, vung tay lên, “Không có gì, tôi tiện đường vừa vặn đưa Tiểu Bắc đến đây.”
Trình lão sư phất tay nói tiếng hẹn gặp lại, trên mặt thật cao hứng, cùng nữ nhi nhà mình đi ra ngoài du lịch, nghĩ đến người làm cha đều cảm thấy hài lòng.
“Ai chà, Tiểu Bắc, chờ ba già, con nhớ mang ba đi ra ngoài du lịch nha!” Quách Tề Ngọc đột nhiên thở dài nói.
Quách Tiểu Bắc tinh tế – thanh âm “Dạ” một tiếng.
Quách Tề Ngọc híp mắt lại, cảm thấy rất thỏa mãn.
“Chiều nay con đi đến nhà ông Lý.” Quách Tiểu Bắc nói rằng, “Lần trước đi chưa kịp chào hỏi, ông còn nói sẽ dạy con chơi cờ.”
Quách Tề Ngọc gật gù, “Con đi một mình, hay ba đưa con đi?”
“Ba không cần đưa con đi, nhớ sớm một chút tới đón con.”
“Được rồi, đi đường cẩn thận nha con.” Quách Tề Ngọc đối với sói con tính cảnh giác vẫn tương đối yên tâm.
Hơn nữa xe công cộng đi thẳng là tới, trên đường không đổi xe, Quách Tề Ngọc nhìn nó đi qua bên kia đường, lúc này mới quay người trở lại công ty.
“Này, thằng nhóc!”
Quách Tiểu Bắc mắt nhìn thẳng đi về phía trước.
“Này này! Thằng nhóc mày đứng lại đó cho tao!”
Âm thanh phía sau càng ngày càng gần, tức giận đến nổ phổi.
Quách Tiểu Bắc xoay người, mặt không hề cảm xúc – ngẩng đầu nhìn về hướng người đứng trước mặt mình, đi ra một bóng ma nam nhân cao to.
Nam nhân bận áσ ɭóŧ màu đen, phác họa ra đường nét bắp thịt rắn chắc, y chuyển động cổ, “Thằng nhỏ, tao kêu mày không nghe thấy à?”
Quách Tiểu Bắc không nói lời nào.
“Đừng tưởng rằng mày câm tao liền không biết mày, ngày đó mày đi theo một nam nhân đến đây,” Người đàn ông kia phiết đầu, “Con mẹ nó mày tên gì?”
Quách Tiểu Bắc quay đầu rời đi.
“Mẹ nó ai cho mày đi!”
Người đàn ông một bước xông lên, cánh tay tráng kiện nâng Quách Tiểu Bắc như xách con gà, “Mẹ nó tao dẫn mày đi gặp hắn ta.”
Quách Tiểu Bắc đưa tay muốn đấm vào mắt hắn, nam nhân phản ứng cực nhanh, đem Quách Tiểu Bắc
quăng lên, đứa nhỏ rơi xuống trên sân cỏ, lăn một vòng, mau đứng dậy liền chạy.
Nam nhân thấy thế tóm lấy nó, bàn tay lớn kẹp ở dưới nách Quách Tiểu Bắc, đem nó giơ lên thật cao, Quách Tiểu Bắc tay chân ngắn khí lực nhỏ, liều mạng giãy dụa, chỉ rước lấy một trận cười ha ha nhạo báng từ nam nhân, “Gà con, còn chạy nữa không!”
“Ha ha ha ha ha ha —— ”
“Từ Thủy Hử!”
Tiếng cười ngông cuồng liền im lặng đi.
Người nam nhân tên Từ Thủy Hử bên ngoài lộ ra tia mừng rỡ bên trong lộ ra vẻ tuyệt vọng, tuyệt vọng lại mang theo vẻ mặt vui mừng.
Thế nhưng khi hắn quay đầu thấy Lý Tề Giác tức giận ngút trời thì trong nháy mắt khôi phục vẻ mặt, đem Quách Tiểu Bắc thả xuống, đứng ở đó, còn cầm lấy tay Quách Tiểu Bắc không buông, nhìn Lý Tề Giác từng bước một hướng về hắn đi tới, có chút đắc ý, nhưng vẫn như cũ khí thế bức người.
Lý Tề Giác rất có kinh nghiệm cách hắn vài bước thì dừng lại, hướng về Quách Tiểu Bắc ngoắc ngoắc tay, “Tiểu Bắc, em lại đây.”
Quách Tiểu Bắc rốt cục di chuyển, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai nghiêng đầu đi, ngay trên cánh tay Từ Thủy Hử tàn nhẫn cắn một cái.
Từ Thủy Hử nhất thời không phòng bị, bắp thịt còn căng thẳng, bị tàn nhẫn cắn như thế, mặc dù dấu răng chỉ nhợt nhạt một chút, nhưng đau vẫn hoàn đau.
Hắn nhẹ buông tay, Quách Tiểu Bắc liền chạy trốn, trốn đến phía sau Lý Tề Giác.
Mắt thấy Lý Tề Giác muốn mang theo Quách Tiểu Bắc trở về đi lên lầu, Từ Thủy Hử nhịn đau, hai bước đi đến, duỗi bàn tay chạm sau gáy Lý Tề Giác, mạnh mẽ hôn.
Lý Tề Giác trong miệng nghe mùi vị máu tanh quen thuộc, trong mắt lộ ra chút bất đắc dĩ, cậu nếu tránh xa người này, cuối cùng đều bá đạo hung hăng hôn lấy cậu, mỹ danh viết: Tiến thêm một bước.
Tình cảm của bọn họ cực kỳ bất bình đẳng, tam quan cực kỳ không phù hợp, nhưng vĩnh viễn không chịu nhường nhịn thỏa hiệp lẫn nhau, bởi vì cái Tôi trong hai người quá lớn.
Lý Tề Giác nhiều lần muốn nói chuyện, nhưng dù sao mỗi lần tiếp xúc đều bị đánh gãy, đơn giản là đối phương không muốn nói, còn nói khoác không biết ngượng, “Nói nhảm nhiều như vậy để làm gì? Nhìn thấy cậu tôi chỉ muốn làʍ t̠ìиɦ”
Cậu bất đắc dĩ, bay trở về W thị, trốn trong nhà ông nội khỏi bị quấy nhiễu, lúc này để tâm tình lắng xuống, đột nhiên phát hiện, tình cảm vừa mới bắt đầu liền trở nên dị dạng, vốn là nên sớm bóp chết từ trong trứng.
Nhưng nam nhân lại đuổi theo.
Vẫn như cũ hung hăng như vậy, không chịu thoái nhượng cùng thỏa hiệp.
Nói thật, cậu nhìn thấy nam nhân đuổi theo, thời điểm gõ cửa nhà ông nội, thật sự vừa sợ vừa kích động.
Cậu lôi kéo nam nhân, xuống lầu dưới, nghĩ lần này dù sao cũng nên cố gắng nói chuyện.
Có điều chỉ nói một câu, “Chúng ta nói chuyện được chứ?”
“Đàm luận cái rắm!”
Sau đó bị kéo vào trong góc tường, hôn đến thở không ra hơi.
Đúng, chính là một ngày kia xui xẻo như vậy, vừa vặn tình cờ gặp hai cha con nhà họ Quách.
Sau đó nam nhân vẫn không chịu nói lý với cậu.
Vừa nãy đột nhiên ở trên lầu nghe được tiếng cười điên cuồng quen thuộc, cậu kéo màn cửa sổ ra nhìn phía dưới, Quách Tiểu Bắc lại ở trên tay nam nhân!
Đứa nhỏ thật đáng thương.
Cậu hiện tại không có cách nào bảo vệ đứa nhỏ Quách Tiểu Bắc, cậu cảm giác mình sắp nghẹt thở.
“Ui!” Từ Thủy Hử bỗng nhiên buông cậu ra.
Lý Tề Giác cúi đầu nhìn, Quách Tiểu Bắc cầm cây đao nhỏ, cắt cẳng chân Từ Thủy Hử.
Thấy Lý Tề Giác nhìn về phía nó, Quách Tiểu Bắc một mặt bình tĩnh đứng dậy – cất cây đao nhỏ, đi lên lầu.
Lý Tề Giác cười xì một tiếng, hoàn toàn trào phúng – nhìn về phía Từ Thủy Hử đối diện sắc mặt giận dữ, lạnh lùng phun ra câu, “Đáng đời!”
Lại bị nắm cằm, Từ Thủy Hử có chút tức giận, nhưng không đến mức phát tác, nhìn cậu một lúc, nhẹ buông tay, chạm lên khóe miệng cậu nói: “Miệng sưng rồi, bớt nói nhiều.”
Lý Tề Giác ức hận dùng tay lau miệng, xoay người lên lầu.
Mới lên lầu một, liền thấy Quách Tiểu Bắc dựa tường chờ cậu, liếc mắt nhìn cậu, hỏi: “Các người có mối quan hệ gì?”
Lý Tề Giác nhún vai, “Mối quan hệ ép buộc cùng bị ép buộc.”
“Hắn thân với anh như vậy, chẳng lẽ không phải yêu anh?”
Lý Tề Giác nhìn từng tầng lầu cao chót vót, có chút choáng váng “Đại khái là yêu thích cảm giác chinh phục, nhưng anh không thích bị chinh phục.”
“Hai người là đồng tính luyến ái.” Quách Tiểu Bắc ra kết luận.
“Thì làm sao nè? Em kỳ thị ư?” Lý Tề Giác cảm thấy buồn cười, tuy rằng Quách Tiểu Bắc trưởng thành sớm, hành vi tâm trí tựa hồ cũng như một người lớn, nhưng tóm lại vẫn là “Như một người lớn”.
Quách Tiểu Bắc lắc đầu một cái, đứng thẳng người, bởi vì đứng nhiều hơn mấy bậc thang, nó bây giờ cao hơn Lý Tề Giác, nhìn thẳng vào Lý Tề Giác, nói rằng, “Em cho rằng em là đồng tính giống như anh.”
Lý Tề Giác sững sờ, cảm giác mình nghe lầm.
Quách Tiểu Bắc thần sắc bình tĩnh, tiếp tục nói: “Vì lẽ đó, em cần sự giúp đỡ của anh.”
“Cái gì?!”
Lý Tề Giác không biết mình rốt cuộc đang kinh ngạc câu nào, hay vẫn đang kinh ngạc thằng nhóc con Quách Tiểu Bắc này!
Quách Tiểu Bắc rất có kiên trì, lặp lại một lần, “Em cho rằng em là đồng tính giống như anh, em cần sự giúp đỡ của anh.”
Thấy Lý Tề Giác còn sững sờ, nó lại giải thích một lần, “Nói cho em một chút cơ bản tri thức người đồng tính luyến ái chuyện cần làm nên làm gì.”
“Mặt khác, không cần nói cho người mà em yêu, cha của em Quách Tề Ngọc.”
Lý Tề Giác không kịp phản ứng lại, chỉ kịp nhận câu, “Anh lại không biết người em yêu là ai, làm sao nói cho hắn biết?”
Quách Tiểu Bắc không lên tiếng, yên lặng nhìn cậu, hai con mắt tối tăm có vẻ sâu không lường được.
Đột nhiên Lý Tề Giác đầu óc như muốn nổ tung, trong não tất cả đều là tiếng vang bùm bùm, nổ đến xây xẩm đầu, cậu thấy mình không thể tin tưởng lại mang theo điểm xác định hỏi: “Người em yêu là Quách Tề Ngọc?”
Sau đó cậu nhìn thấy Quách Tiểu Bắc bình tĩnh – gật đầu.
Trong hành lang phản chiếu ánh sáng, Lý Tề Giác không thấy rõ vẻ mặt Quách Tiểu Bắc.
Một lúc lâu, Quách Tiểu Bắc xoay người, từng bước một lên lầu.
Lý Tề Giác nhìn theo bóng dáng Quách Tiểu Bắc đi lên lầu, trong lòng không biết nghĩ đến điều gì.
(Hết chương 24)