Quách Tề Ngọc Tiên Sinh

Chương 17

Edit: Shin

Học bổ túc không dễ dàng tìm được.

Quách Tề Ngọc phí hết công sức, mới tìm được một công ty tương đối gần hắn, còn có thể học bổ túc.

Quách Tề Ngọc lưu lại sinh hoạt phí cuối cùng đóng tiền học một năm, đem tiền lương Long Chấn lưu lại gộp lại, nộp hai phần ba.

“Đưa bao nhiêu tiền, liền học bấy nhiêu khóa, tôi trước tiên phải nói rõ ràng như vậy!” Nhân viên vừa đếm tiền vừa nói.

“Biết rồi, tôi sẽ bù đắp sau.”

“Kỳ thực chúng tôi cho cậu thời gian, từ từ đưa tiền sau cũng được.” Người phụ trách trung tâm học bổ túc đang nghe Quách Tề Ngọc lắp ba lắp bắp giảng giải xong tình huống của chính mình, rất khoan dung cho phép hắn trì hoãn giao nộp tiền phí khóa học sau, tuy rằng chỉ là phần ít…

Cùng thầy Lý nói rõ tình huống, thầy Lý vung tay lên để Lý Ứng Trúc cùng Quách Tiểu Bắc học bổ túc, miễn cho ở nhà chơi bời không được tích sự gì.

Quách Tề Ngọc dựa theo ý tứ Quách Tiểu Bắc, cho nó học lớp ngữ văn cơ bản, Anh ngữ ba ban, Quách Tề Ngọc cắn răng giúp hắn học thêm lớp cờ vây.

Quách Tề Ngọc một lần đi thăm Quách Tiểu Bắc học cờ vây, thấy nó học tốt dự tính còn muốn cho nó luyện tập thư pháp, viết bút lông Tĩnh Tâm.

Quách Tề Ngọc cảm thấy cái này có thể được, lại mua văn phòng tứ bảo để ở nhà, để Quách Tiểu Bắc mỗi ngày buổi tối đều luyện một chút thư pháp.

Quách Tề Ngọc hết sức hài lòng Quách Tiểu Bắc thông minh, nghĩ khả năng sau này con ruột mình đều không nghe lời như Quách Tiểu Bắc.

Vào ngày sinh nhật Quách Tiểu Bắc, hắn bỏ số tiền lớn mua một cây bút lông đắt giá tặng cho nó.

“Tiểu Bắc à, viết chữ cần tu thân dưỡng tính, ba không cần con viết nhều chữ, thế nhưng phải biết cẩn thận ứng phó, biết không?” Quách Tề Ngọc nghĩ đến một ngày, cảm thấy mình làm ba có tính uy nghiêm, sẽ có một người mẹ hiền lành là người sẽ đứng giữa giải quyết hữu tình hợp lý!

Một câu nói đơn giản bao hàm bên trong đạo lý vô tận, Quách Tề Ngọc ý tứ sâu xa nhìn Quách Tiểu Bắc, hi vọng hắn có thể lý giải.

Quách Tiểu Bắc gật gù, sau đó chính mình dùng tay dính một ít kem trên bánh sinh nhật trét vào mũi, nhìn Quách Tề Ngọc.

“?”

Quách Tề Ngọc không hiểu.

Quách Tiểu Bắc đợi một lúc, thấy Quách Tề Ngọc không nhúc nhích, tựa hồ hơi thất vọng, dùng tay lau kem trên mũi, cái miệng nhỏ bắt đầu ăn bánh sinh nhật.

Quách Tề Ngọc nghểnh đầu lên một hồi, thời điểm sinh nhật năm ngoái, tựa hồ hắn liếʍ mũi đứa nhỏ, lẽ nào đứa nhỏ hiểu sai nghĩ đây là truyền thống sinh nhật mỗi năm chăng?

Quách Tề Ngọc có chút lúng túng, sinh nhật truyền thống tựa hồ có một tí tẹo như thế không tốt lắm.

“Tiểu Bắc, trên lỗ mũi dính kem…” Quách Tề Ngọc nhỏ giọng nói, “Cái này, không phải…”

Còn chưa nói hết, ánh mắt Quách Tiểu Bắc ai oán nhìn hắn.

Quách Tề Ngọc nhận mệnh – dùng ngón tay trét kem lên chóp mũi sói con.

Sói con mở to con mắt đen như mực, tràn ngập chờ mong nhìn Quách Tề Ngọc.

Quách Tề Ngọc bị dáng vẻ này chọc cười, hôn lên trán nó, trêu đùa “Thằng nhóc con!”

Căn phòng nhỏ chật hẹp, ánh bình minh rơi xuống, nam nhân trẻ tuổi nhẹ nhàng hôn một cái

lên chóp mũi đứa nhỏ, duỗi ra đầu lưỡi, đem miếng kem tiến vào miệng mình.

Quách Tiểu Bắc mím môi, đột nhiên ôm lấy Quách Tề Ngọc, lỗ tai đặt ở trong lòng hắn, bên trong là một trái tim ôn nhu nhảy lên.

Bị Quách Thiên Sứ nhuyễn mềm ôm lấy một hồi, Quách Tề Ngọc sửng sốt một chút ôm chầm lấy nó.

Quách Tiểu Bắc đột nhiên nói: “Mỗi năm sau đó, ba liền hôn con như thế được không?”

Quách Tề Ngọc cảm giác tự hào khi được làm cha, sói con đây là đang làm nũng sao?

Đối mặt Quách Tiểu Bắc như vậy, Quách Tề Ngọc quả thực đáp ứng mọi yêu cầu điều kiện, huống hồ chỉ yêu cầu khát vọng tình thân.

“Vậy liền tính sinh nhật truyền thống này là của chúng ta!” Quách Tề Ngọc đưa ra đáp án.



Bị hỏi sinh nhật chính mình là ngày tháng nào, Quách Tề Ngọc sửng sốt một chút.

Tối hôm qua vừa tổ chức xong tiệc sinh nhật ấm áp, sáng sớm ngày thứ hai Quách Tiểu Bắc tỉnh dậy, hỏi sinh nhật Quách Tề Ngọc.

“Ngày 8 tháng 10,” Quách Tề Ngọc theo bản năng nói, “Làm sao?”

“Tại sao ba không nói?”

“Hửm? Có cái gì tốt để nói?” Quách Tề Ngọc cười nói.

Quách Tiểu Bắc sầu muộn không nói lời nào.

Quách Tề Ngọc thấy hắn không cao hứng, vội vàng nói: “Ba hiện tại không phải nói cho con nghe rồi sao?”

Sói con tựa hồ vẫn là bất mãn.

Quách Tề Ngọc cầm lấy áo sơmi, “Vậy con muốn mua quà gì cho ba?”

“Ai nói muốn tặng quà cho ba?” Sói con nhe răng trợn mắt xù lông – kêu to.

Quách Tề Ngọc chỉ hé miệng cười.

Quách Tiểu Bắc tức giận đến tận khi mặt trời mọc cũng không nói chuyện với hắn.

Một năm khai giảng tới, Quách Tề Ngọc vừa muốn một bên đi làm, lại muốn làm luận văn tốt nghiệp.

Quốc khánh ngày mười tháng bảy, hắn bỏ ba ngày trực ban, còn lại năm ngày chuẩn bị đề biện hộ cho lễ quốc khánh.

Bận rộn lễ quốc khánh đến nỗi quên cả sinh nhật mình.

Trùng hợp hắn được phân ở tổ thứ nhất số báo danh 8, sáng sớm chín giờ có mặt.

Mọi người đến đầy đủ, mở ra đề, mười một giờ bọn họ chỉnh đốn lại nhóm nhỏ tất cả mọi người đều biện hộ xong.

Có hai bạn học lạc đề, đều chuyển sang đề khác.

Quách Tề Ngọc tuy rằng không được thầy Lý dẫn dắt luận văn tốt nghiệp, nhưng vẫn theo phía sau phụ trách một giáo viên nghiêm khắc.

Thêm vào chính hắn tính cách nỗ lực nghiêm túc, thầy Lý nhìn qua đề cương cùng lập ý sau nói cho hắn biết có thể năm nay luận văn hắn sẽ ưu tú nhất học viện.

Nếu là như vậy, hắn sẽ có tiền thưởng, tuy rằng không nhiều, nhưng cũng coi như là bù đắp một chút phí sinh hoạt.

Bởi vì mở đề biện hộ chỉ tiến hành vào buổi sáng, vì lẽ đó Quách Tề Ngọc buổi chiều liền trở lại công tác chức vụ.

Người học sinh kia của thầy Lý, xác thực là quản lý công ty cao tầng này.

Lén lút cùng y ăn cơm xong, Quách Tề Ngọc rất hồi hộp, có vẻ vô cùng câu nệ, y cũng không thèm để ý, còn không ngừng nói đùa để hắn thả lỏng.

“Học đệ?”

Phía sau truyền đến tiếng kêu, Quách Tề Ngọc không nghe rõ, chỉ là theo bản năng quay đầu lại, liền thấy thầy Lý đi cùng học trò hướng hắn đi tới.

“A, Ngô học trưởng.” Quách Tề Ngọc vội vàng chào hỏi.

Ngô Bân đi tới, “Quách học đệ không phải xin nghỉ trường học sao?”

“Kết thúc biện hộ sớm, nên em rời đi.” Quách Tề Ngọc xiết chặt túi văn kiện trong tay.

“Như vậy à,” Ngô Bân làm bộ không nhìn thấy Quách Tề Ngọc mờ ám, “Tối nay có thời gian không?”

“A?”

“Anh muốn mời em ăn cơm.”

Quách Tề Ngọc ánh mắt né tránh, có ý muốn cự tuyệt.

Liền nghe âm thanh Ngô Bân không cho phép cự tuyệt, “Nếu không buổi chiều anh đi với em tới trung tâm nghệ thuật Trời Dương gặp Tiểu Bắc.”

“Ngô học trưởng…”

“Em trước tiên đi làm đi, lát nữa anh lại gọi em sau.” Nói xong, Ngô Bân liền rời đi.

Quách Tề Ngọc có chút bất đắc dĩ, Ngô học trưởng người này nhiệt tình chân thực, nghe thầy Lý nói nhà bọn họ gặp khó khăn, liền rất nhiệt tình muốn giúp đỡ.

Trung tâm nghệ thuật Trời Dương chính là địa phương nơi Quách Tiểu Bắc học bổ túc.

Bởi vì Quách Tiểu Bắc không lên học, thời gian an bài xong, mặc kệ thầy giáo đưa ra thời khóa biểu, nó đều có thể làm được.

Ngày hôm nay thầy giáo dạy nửa giờ, Quách Tề Ngọc đi đón thì thấy nó mới từ trong phòng học đi ra, nhìn thấy Quách Tề Ngọc mắt sáng lên, sau đó lại nhìn thấy Ngô Bân phía sau Quách Tề Ngọc.

Nó nhận ra Ngô Bân, thỉnh thoảng mời bọn họ ăn cơm, còn đưa một chút điểm tâm cùng hoa quả đến.

Chỉ cần là một người, đều có thể nhìn ra Ngô Bân nhìn bọn họ trong mắt lộ ra điểm đồng tình.

Quách Tiểu Bắc không thích y.

“Tiểu Bắc, nơi này!” Ngô Bân giành trước bắt chuyện với nó, Quách Tề Ngọc đứng ở một bên hơi giật giật, hướng nó phất tay.

“Chú Ngô.” Quách Tiểu Bắc đi tới.

Nó nhìn thấy Ngô Bân, liền gọi chú Ngô. Ngô Bân chợt sững sờ, sau đó lại nghe Quách Tiểu Bắc gọi Quách Tề Ngọc “Ba ơi”, y cùng Quách Tề Ngọc xem như đồng lứa, gọi “chú” cũng không sai.

Chỉ là Quách Tề Ngọc quá trẻ, hơn nữa nghe thầy Lý nói hai người bọn họ là anh em, Ngô Bân chỉ nghĩ có lẽ bên trong có nội tình không muốn cho người khác biết.

“Tiểu Bắc à, hôm nay cùng chú đi ra ngoài ăn cơm nhé.” Ngô Bân muốn ẵm Quách Tiểu Bắc, Quách Tiểu Bắc nắm chặt Quách Tề Ngọc, y không thể làm gì khác hơn là thu hồi lại sờ sau gáy, “Đi thôi.”

“Cảm ơn chú Ngô.”

Ba người đi trên đường, Ngô Bân cùng Quách Tề Ngọc nói chuyện chút về trường học cùng chuyện làm ăn, Ngô Bân có thể làm được quản lý cao tầng không phải là không có đạo lý, chí ít đối mặt Quách Tề Ngọc, y không còn thấy cuộc sống tẻ nhạt nữa.

“Cháo dinh dưỡng này rất tốt cho bao tử, lần trước đến ăn qua đã nghĩ nhất định phải mang hai người đến nếm thử.” Cơm nước xong, Ngô Bân đưa bọn họ trở về nhà.

“Cảm ơn Ngô học trưởng.”

“Đều là anh em một nhà, không nên nói những lời này.”

Về đến nhà đã gần mười giờ tối, Quách Tề Ngọc không cho Quách Tiểu Bắc đọc sách, dẫn nó tắm rửa đi ngủ.

Chờ Quách Tề Ngọc tắm xong đi ra, Quách Tiểu Bắc còn chưa ngủ, ngồi ở bên giường lẳng lặng mà nhìn hắn.

“Làm sao còn chưa ngủ?” Quách Tề Ngọc lau khô tóc, đi tới.

Quách Tiểu Bắc đột nhiên đứng lên, mở ra ngăn tủ lấy ra một cái hộp nhỏ.

Quách Tề Ngọc đi tới nhìn, là một cái bánh bao, ở giữa có trét bơ xem như bánh mì bơ đi.

Nhưng giờ khắc này không thể đem nó cho rằng là một cái bánh bao, bởi vì mặt trên cắm vài cây nến.

Quách Tiểu Bắc tìm ra cái bật lửa, nhen lửa, âm thanh lạnh nhạt nói, “Sinh nhật vui vẻ.”

Quách Tề Ngọc lúc này mới nhớ tới ngày hôm nay là sinh nhật chính mình, không trách buổi tối lúc ăn cơm Quách Tiểu Bắc rầu rĩ không vui.

Hắn nhắm mắt lại, thầm nguyện ước, hi vọng đơn giản Quách Tiểu Bắc bình an khỏe mạnh.

Sau đó thổi tắt nến, Quách Tiểu Bắc cắn một cái, khối bánh này đại khái buổi chiều Quách Tiểu Bắc đi học mua về, vẫn chưa mất mùi vị.

“Ăn ngon lắm.” Bơ ngọt ngào tràn ra trong miệng, Quách Tề Ngọc tán thưởng, nhưng không đem lại niềm vui cho Quách Tiểu Bắc.

Sau đó Quách Tiểu Bắc lại lấy ra một cái hộp nhỏ, xem ra là lễ vật cho hắn.

Quách Tề Ngọc nói cảm ơn, nhận lấy mở ra, là một đất sét cao su nắn hình người tí hon, không biết dùng phương pháp gì, mặc dù là XXX còn có thể duy trì nguyên dạng, không có nứt đoạn.

Nói là người tí hon bởi vì xác thực hình dạng như người thật, có đầy đủ tóc và ngũ quan, còn có áo màu trắng cùng quần xanh lam, giầy cũng được nặn ra, “Tiểu Bắc, con làm sao thông minh như vậy, thủ công làm tốt đến như vậy sao?”

Đối với Quách Tiểu Bắc, Quách Tề Ngọc luôn luôn khen ngợi.

Nhưng đứa nhỏ vẫn là không vui, đại khái xác thực bởi vì đêm này quấy rầy kế hoạch của đứa nhỏ dành cho hắn.

Quách Tề Ngọc xin lỗi, “Tiểu Bắc, ba xin lỗi ba quên mất sinh nhật chính mình.”

Phương thức xin lỗi tự nhiên này không chiếm được kết quả, chỉ làm sâu sắc thêm sự thật “Hắn thật sự quên!”

Quả nhiên, Quách Tiểu Bắc nhìn qua càng thêm tức giận.

Tuy rằng trên mặt không hề cảm xúc, nhưng Quách Tề Ngọc có thể cảm giác được.

Quách Tề Ngọc nắm lấy người tí hon, đột nhiên tiến lại gần bánh mì bơ, quyết định thử một lần, hắn căn bản không nghĩ tới đứa nhỏ có thể hay không trực tiếp mặc kệ hắn.

“Tiểu Bắc, con nhìn này.”

Quách Tiểu Bắc cố hết sức – quay đầu, nhìn thấy Quách Tề Ngọc trên chóp mũi dính bơ, con mắt nó sáng lấp lánh có vẻ hơi buồn cười.

“Tiểu Bắc…”

Quách Tiểu Bắc rốt cục ở trong lòng thở dài đi tới, nhẹ nhàng liếʍ bơ trên chóp mũi hắn.

Quách Tề Ngọc cười uốn cong mắt, đang muốn động, lại bị Quách Tiểu Bắc nâng mặt lên, “Chưa sạch sẽ, không nên cử động.”

Quách Tề Ngọc không cử động, đầu lưỡi đứa nhỏ trên chóp mũi mình nhẹ nhàng đảo qua, giống như lông chim sau đó lại đi xuống…

“Ơ? Tiểu Bắc, nơi đó, không…”

Quách Tiểu Bắc liếʍ qua khóe miệng hắn, liếʍ qua cằm, Quách Tề Ngọc bị con mèo nhỏ liếʍ láp liền có chút ngứa.

“Tiểu, Tiểu Bắc…”

Từ cằm liếʍ đến lên tai, vành tai Quách Tề Ngọc nhạy cảm, nơi đó thịt không nhiều lắm.

Quách Tiểu Bắc dừng một chút, mạnh mẽ cắn tới!

“Ui!”

Quách Tề Ngọc đau đến viền mắt bên trong nước mắt lưng tròng.

Hắn đẩy nhẹ Quách Tiểu Bắc ra, khí lực ít nhiều lại vô dụng, không dám đẩy mạnh nó.

Hắn thấy đứa nhỏ có chút nhuyễn manh âm thanh âm trầm, mang theo mệnh lệnh ngữ khí.

“Cứ mỗi một năm, ba chỉ có thể ăn mừng cùng con.”

(Hết chương 17)