Quách Tề Ngọc Tiên Sinh

Chương 2

Quách Tề Ngọc có chút mờ mịt liếc nhìn chung quanh.

Nếu như hắn nhớ không lầm, hôm nay đã là ngày thứ ba.

Ngày thứ ba, sói con chưa từng xuất hiện ở chỗ cũ.

Đêm hôm ấy, còn hỏi nhóc có ăn thức ăn mang về không? Có ngon hay không? Hôm đó Quách Tề Ngọc rất may mắn khi có được món sườn xào chua ngọt.

Chỉ là làm hắn hoan hỉ vui mừng đi tới chỗ cũ thì không nhìn thấy bóng hình sói con đâu cả.

Ở nơi đó đợi được gần rạng sáng, cũng không đợi được người.

Sói con lại không từng xuất hiện, Quách Tề Ngọc vẫn thu thập phần cơm hai người nghĩ nếu như ngày nào đó sói con xuất hiện còn có cái để ăn.

Rất nhanh, nửa tháng trôi qua, thi cuối kỳ thử nghiệm cũng kết thúc.

Quách Tề Ngọc có thể mỗi ngày đều đúng giờ đi đến nhà sách làm công, một số thời khắc không có chuyện gì làm, còn có thể ở chỗ ấy nhìn một chút sách, chỉ là không bao ăn, Quách Tề Ngọc vẫn là tự mình đem thức ăn mang theo.

Buổi tối, Quách Tề Ngọc tắm xong đi ra, ngồi ở trên giường nhỏ gấp quần áo.

Nhà này đã cũ kỹ lâu đời, ống nước rất khó xài, chỉ khi chủ nhà trọ mở nước nóng mới có thể ở nhà tắm rửa nếu không thì phải đến nhà tắm công cộng.

May đang là mùa đông sẽ không có hiện tượng chảy mồ hôi, chỉ là thời điểm trên người bám đầy dầu mỡ, Quách Tề Ngọc sẽ nhấc theo ấm nước đi xuống lầu phòng nước nóng múc nước.

Một đồng tiền bằng một ấm bình thủy đầy, đủ để hắn lau người.

Ngày hôm nay trở về đúng lúc vừa có nước nóng, Quách Tề Ngọc dành thời gian để múc đầy hai ấm nước nóng có pha thêm nước lạnh, thoải mái tắm rửa sạch sẽ nước còn dư đem quần áo đi giặt sạch.

Chồng chất quần áo vào thau, ngoài cửa đột nhiên vang lên một trận tiếng gõ cửa dồn dập.

Quách Tề Ngọc hỏi ai đấy nhưng không ai trả lời.

Quách Tề Ngọc trong nháy mắt tóc gáy dựng đứng, nhưng tiếng đập cửa càng lúc càng gấp gáp, hắn đứng lên tay run run mở cửa.

Chỉ mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một bóng người, hắn liền rít gào một tiếng.

Bóng người kia lúc hắn mở cửa trong nháy mắt, đã cấp tốc vọt vào bên trong, thuận tiện đóng cửa lại.

Quách Tề Ngọc lấy lại bình tĩnh, “Ồ? Nhóc đây sao!?”

Sói con không biết làm sao tìm được đến tận nhà mình, sau đó nhóc nhìn xung quanh một hồi kết cấu đơn giản của căn phòng tựa hồ đang tìm nơi ẩn nấp.

Quách Tề Ngọc vẻ mặt có chút hốt hoảng nhìn hắn chạy nhanh thẳng tắp hướng tủ quần áo giản dị của mình, tiến vào trong sau đó đóng chốt cửa lại.

“Nè!!”

Quách Tề Ngọc la lên, đang chuẩn bị đi tới, liền nghe đến bên ngoài truyền đến tiếng bước chân cùng mấy tên cao to bặm trợn.

Có chút mơ hồ, Quách Tề Ngọc đứng sát vào cửa mơ hồ nghe rõ một từ “Tiểu hài nhi”.

Tuy trí thông minh không cao lại nhát như thỏ đế nhưng Quách Tề Ngọc giờ khắc này đoán được, những người kia là đang tìm sói con.

Hắn một bước vọt tới tủ quần áo của mình, mở chốt cửa sững sờ khi thấy sói con trong mắt tràn ngập nước mắt, vươn tay bẩn thỉu một cái ngón trỏ ở ngoài miệng hai tay ôm quyền với dáng vẻ cầu xin.

Tiểu Lang trong nháy mắt biến thành Tiểu Cẩu…

Một hồi sau Quách Tề Ngọc liền nhẹ dạ.

Vô cùng đáng thương, nhất định bị người xấu cưỡng bức.

Hắn nghĩ như thế liền đóng chốt tủ quần áo lại.

Vừa kéo chốt, liền nghe tiếng gõ cửa tâm tình Quách Tề Ngọc nâng lên, toàn thân cứng đờ đi ra mở cửa.

Một người đàn ông có chòm râu đứng ngoài cửa “Mày có thấy một thằng nhóc chạy vào đây không?”

Quách Tề Ngọc liền vội vàng lắc đầu.

Lúc này nhà đối diện cũng bị gõ cửa hỏi, là một người trẻ tuổi, xưa nay không ra khỏi cửa, liền ngay cả Quách Tề Ngọc cũng chưa từng thấy hắn mấy lần.

Người kia một mặt mờ mịt nói chưa từng thấy.

Những người này không coi ai ra gì, đi trực tiếp vào phòng, Quách Tề Ngọc sợ đến run người “Ông… các ông đang tìm cái gì?”

Nhìn quanh căn phòng nhỏ một hồi, người đàn ông đẩy cửa phòng tắm nhìn một chút lại đi tới giường liếc nhìn phía dưới, cuối cùng ánh mắt rơi vào tủ quần áo.

Quách Tề Ngọc đứng ngay cửa, hồn vía bay chín tầng mây.

Chỉ thấy người đàn ông kia lôi kéo mở chốt tủ quần áo, liếc nhìn liền đi ra đối với sắc mặt sợ đến trắng bệch của Quách Tề Ngọc nói rằng: “Mày nhìn thấy thằng nhóc đó thì không được chứa chấp nó!”

Sau đó, hắn cười nói: Mày lá gan yếu nhớt chả giống thằng đàn ông tí nào!”

Đối diện lại là một trận ồn ào, người trẻ tuổi kia tựa hồ bất mãn bọn họ xâm nhập gia cư bất hợp pháp liền lớn tiếng chỉ trích.

Người đàn ông có chòm râu đi tới, trực tiếp cho người kia một đấm, máu mũi tuôn như suối.

Quách Tề Ngọc trợn tròn mắt, theo bản năng che mũi của chính mình.

“Mày thành thật một chút cho tao!”

Nghe được người nói, trong phòng không một ai dám hó hé gì nữa.

Trải qua chuyện này Quách Tề Ngọc tựa như cười mà không phải cười – liếc mắt nhìn hắn, tựa hồ cảm thấy Quách Tề Ngọc động tác có chút buồn cười.

Sau khi những người kia đi rồi, Quách Tề Ngọc mới đóng cửa lại, dựa vào ở trên cửa đứng một lúc, sau đó nhìn thấy sói con từ tủ quần áo bên trong bò ra ngoài.

Quách Tề Ngọc trong lòng tràn ngập hoài nghi, người đàn ông có chòm râu rõ ràng tìm trong tủ quần áo tại sao lại không phát hiện ra sói con?

Chỉ thấy sói con bò ra ngoài lại cúi người xuống, đem tủ quần áo dưới đáy sợi bông ôm ra, đem để trước mặt Quách Tề Ngọc.

Quách Tề Ngọc vừa nhìn đó là một mảng vết bẩn nhìn qua có điểm giống máu.

Sợi bông là Quách Tề Ngọc chuẩn bị khi nào mùa đông đến sẽ lấy ra đặt ở ngăn tủ để trữ dùng.

Xem ra không biết từ lúc nào sói con chui vào sợi bông để xuống phía dưới, tên chòm râu kia chỉ ở phía trên nhìn một chút cũng may nhóc con thân hình thực sự nhỏ gầy, chôn ở sợi bông dưới đáy căn bản không thể thấy được.

“Nhóc bị thương?” Quách Tề Ngọc chú ý sợi bông đầy máu hỏi.

Sói con không lên tiếng, cảnh giác nhìn hắn.

Quách Tề Ngọc thở dài, nhận mệnh – đứng dậy, đi tìm hộp cứu thương may mắn là băng gạc đủ dùng.

“Lại đây.” Hắn ngồi ở trên giường hướng sói con vẫy tay.

Sói con tính cảnh giác rất cao, do dự một chút mới chậm rì rì đi tới.

Không đem vết thương lộ ra, Quách Tề Ngọc liền chuẩn bị trước tiên mang sói con đi tắm, trên người dày đặc tư vị vết bẩn.

Trước đây không cảm thấy, đại khái là xung quanh trống trải thông gió, hiện tại ở trong căn phòng nhỏ đương nhiên tư vị rõ ràng.

Hắn dò hỏi: “Nhóc có muốn tắm không?”

“…”

Thấy sói con không nhúc nhích, Quách Tề Ngọc ngầm thừa nhận hắn muốn tẩy rửa, liền mang hắn theo đến căn phòng tắm nhỏ hẹp.

Căn phòng tắm nhỏ đứng một người đủ dùng, đứng hai người có chút chật chội.

Cũng may sói con thân hình nhỏ gầy mà dinh dưỡng không đầy đủ, không chiếm được bao nhiêu diện tích.

Quách Tề Ngọc tốt tính nói: “Anh giúp nhóc tắm rửa, như vậy vết thương không chạm đến nước tránh gây nhiễm trùng.”

“…”

Quách Tề Ngọc ngầm thừa nhận hắn đồng ý.

Cởi chiếc áo bông rách nát không chống đỡ được bao nhiêu của sói con, chỉ là một lớp mỏng manh mà trở thành một bộ y phục,

Quách Tề Ngọc hít vào một ngụm khí lạnh, chỉ có một kiện bạc áo bông đã không thể làm hắn khϊếp sợ, trước mắt từng đạo từng đạo vết thương xanh tím đan xen mới chính thức khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.

Cởϊ qυầи áo nhóc con ra liền thấy thân hình gầy gò đến mức xương sườn từng chiếc rộ ra bên ngoài.

Vết máu trên người nhóc con ở hai chỗ là đầu gối và lưng, đầu gối là trầy da trên lưng rõ ràng là từng đạo vết cắt hiển lộ rõ.

Vết máu đã khô cạn, có vài chỗ đã nhiễm trùng.

Hai bên dưới nách cùng bắp đùi còn có mười mấy vết cháy do dùng hương khói làm thành vết phỏng, bên trái dưới nách cùng bắp đùi bị phỏng đã thối rữa sinh mủ.

Trên chân nứt da càng rõ ràng hơn, hiện ra một loại bệnh trạng xanh xao.

Khắp toàn thân từ trên xuống dưới ngoại trừ mặt, trên người thằng nhóc không có chỗ nào lành lặn.

“Có phải đám người đó bạo hành nhóc không?”

Quách Tề Ngọc khóc nức nở sói con kinh ngạc nhìn hắn một chút.

Quách Tề Ngọc “Hức” một tiếng, nước mắt tuôn rơi vừa khóc vừa cẩn thận từng li từng tí một tắm rửa cho sói con, động tác ôn nhu để sói con chậm rãi thanh tĩnh lại.

“Đừng… đừng có khóc.”

Bởi vì giọng khàn có chút khó nghe từ đỉnh đầu truyền đến.

Quách Tề Ngọc cầm quần áo ngoáy tai, không kịp lau hai dòng nước mắt trên má.

Dùng nửa tiếng tắm rửa cho sói con cùng với khóc, sau đó ra ngoài bôi thuốc cho nhóc.

Càng xem càng thương tâm, nước mắt không ngừng mà tuôn rơi, phát sinh tiếng hu hu.

Lần thứ nhất nhìn người bởi vì chính mình khóc thành như vậy, sói con không còn hung ác và cảnh giác, mở lời an ủi một câu.

Ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt mình viền mắt đỏ chót, mắt còn tích giọt nước, mũi đỏ chót còn hút khí một hồi.

Hắn lại nhỏ giọng nói: “Anh đừng khóc nữa.”

Nhờ âm thanh của đứa bé mà lần này tốt hơn một chút.

Quách Tề Ngọc nhất thời bắt đầu ngại ngùng, lỗ tai ửng đỏ, vội vã dùng ống tay áo chùi lau nước mắt, khóc thút thít nói: Ha ha, anh chỉ là, chỉ là… đám người kia quả thực không phải người mà!”

Bôi xong thuốc, Quách Tề Ngọc rốt cục ngừng khóc, chỉ là do khóc lâu, giọng mũi nghẹt cứng.

Hắn đem chiếc giường bẩn phủ một cái, trải tấm dra giường ở dưới, nghĩ ngày mai phải đi mua một cái giường mới.

Hắn tìm cho mình một bộ đồ ngủ, sau đó lại đi nhà bếp hâm nóng thức ăn.

Sói con mặc bộ T-Shirt vô cùng rộng rãi, gầy yếu không thể tả, biểu hiện thả lỏng, ngồi ở trên giường, nghe thấy được mùi thơm, ánh mắt tỏa ra ánh sáng xanh lục.

Quách Tề Ngọc ngẩn người, đối với sói con ăn như hùm như sói tựa hồ cũng không ngoài ý muốn, chỉ là do ăn quá gấp nên mắc nghẹn ho khan.

Rất mau ăn sạch sành sanh, sói con còn chưa đã thèm liếʍ cả tô cơm.

“Đây là cây bàn chải đánh răng mới, mau đi xúc miệng nào.” Quách Tề Ngọc cầm lấy tô mang đi rửa.

Rửa xong trở về, phát hiện sói con còn đứng tại chỗ nhìn bàn chải đánh răng ngơ ngác.

“Nhóc, em không biết đánh răng sao?” Quách Tề Ngọc thử hỏi một câu.

Thấy sói con mịt mờ nhìn hắn, ánh mắt long lanh, Quách Tề Ngọc trong nháy mắt tâm hóa thành nước “Đi nào, để anh hướng dẫn cho nhóc”

Dạy sói con biết cách đánh răng xong sau đó cho sói con lên giường nằm.

Chính hắn ở căn phòng nhỏ bên trong lúc ẩn lúc hiện, thu thập xong tất cả, đã một giờ khuya.

Vừa đi tới nhìn, sói con còn chưa ngủ vẫn đưa mắt nhìn hắn đi tới đi lui.

“Ngủ không được sao?”

“…”

Quách Tề Ngọc cũng nằm xuống “Vậy nhóc nói cho anh biết tên em là gì, được chứ?”

Đợi nửa ngày, nghe được bên tai giọng nói rất nhỏ âm, “Em không biết.”

“Đám cặn bã kia!”

Một lát sau, sói con bên cạnh đột nhiên chen vào trong ngực của hắn, không để ý vết thương trên người phát đau, gắt gao dán vào hắn.

“Bọn họ để em đi đòi tiền ngay tại chỗ chúng ta gặp mặt” sói con trầm thấp nói dòng suy nghĩ rất rõ ràng “Em thừa dịp bọn họ không chú ý, chạy đến chỗ anh, bụng em rất đói…”

Quách Tề Ngọc hiểu được, không trách hắn cướp lấy phần thức ăn của mình.

“Nhưng lúc đó lại không thấy em.” Quách Tề Ngọc nói.

“Dạ, tóm lại do họ đã phát hiện ra em.”

Quách Tề Ngọc trong lòng căng thẳng, trên thân thể của hắn có nhiều vết thương, đại khái là sau khi bị tóm lại đã dần một trận thừa sống thiếu chết.

“Thế nhưng hôm nay có một tên lên cơn điên, em thừa dịp nổi loạn mà trốn ra ngoài”

“Em làm sao biết anh ở đây?”

Tựa hồ nói đến đây, sói con có chút đắc ý, “Em mỗi ngày đều theo anh trở về, nhìn anh đi lên lầu, sau đó căn phòng này đèn sẽ sáng lên nên em biết.”

Quách Tề Ngọc sờ đầu hắn, “Em thật thông minh.”

Hắn khó có thể tưởng tượng, nếu như mình lúc đó bởi vì hoảng sợ, mà không có mở cửa, kết cục của sói con sẽ ra sao.

Nhưng cũng may, hắn đã mở cửa.