Edit: Tịnh Hảo
Bên trong bệnh viện, trong phòng cấp cứu, tất cả bác sĩ rụt rè đứng vây quanh giường bệnh, trong lòng run sợ, thủ trưởng Chiến đích thân tới đó là vinh hạnh của bệnh viện thủ đô bọn họ, nhưng thật lạnh lẽo đấy.
“Ách...... Thủ trưởng, phu nhân không có gì đáng ngại, chỉ trầy da một chút thôi, các loại chức năng cơ thể đều rất ổn định, có thể lập tức xuất viện.”
Bây giờ là ba giờ rưỡi chiều, y tá đã rời khỏi bệnh viện, lúc này chính là ca trực của bác sĩ, những giáo sư cấp cao này đều bị một cú điện thoại gọi đến, cho rằng xảy ra chuyện lớn gì, thì ra chính là… chính là…
“Các ông chắc chắn chứ?” Giọng nói rét lạnh, ý là nếu trên mặt cô ấy có để lại sẹo thì các ông nhất định phải chết.
Thở dài, Noãn Noãn đè tay của Chiến vân Không lại, mỉm cười với anh, “Chúng ta về nhà nhé.”
Mặt Chiến Vân Không cứng đờ, chúng ta về nhà nhé? Một câu nói rất bình thường, giống như một bông hoa được nhét vào l*иg ngực, giãn ra căng đầy, sau đó biến thành cơn sóng lớn vỗ vào đá ngầm trên bờ, cơn sóng theo máu lan ra toàn thân, cọ rửa anh, giống như hũ mật ngọt ngào đánh úp vào làm thủ trưởng thấy thoải mái, ngây ngô cúi người hôn lên môi của cô, cơ thể của Noãn Noãn bay lên không ôm sát cổ của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vùi vào anh.
Cổ Thanh Dạ và Tinh Nhiên xử lý hiện trường xong, Chiến Vân Không căn dặn để lại người sống, quả thật cũng không có người chết, căn bản đều bị thương nặng còn sống được vài ngày.
“Noãn Noãn, phía mẹ chúng ta, em cứ thoải mái, theo Chiến Vân Không về nhà ăn cơm tất niên đi, anh trai cũng phải về ngủ, Thanh Dạ, phần còn lại giao cho cậu xử lý, đi trước đây.”
Cửa bệnh viện, Tinh Nhiên nói xong ôn nhu xoa đầu của Noãn Noãn, cẩn thận nhìn xem vết thương của cô không có gì đáng ngại mới yên tâm rời khỏi, anh ta thật sự mệt muốn chết rồi, sáng nay hai giờ mới từ Tam Giác Vàng trở về, cơ thể mệt lả còn chưa nghỉ ngơi đàng hoàng, hơn năm giờ sáng đã bị Thu Như lôi ra từ trong chăn kêu anh ta treo rèm mới, tiếp đó là lau đèn, rồi quét…
“Ôi mẹ, những thứ này không phải là do người giúp việc làm sao, mẹ có thể cho con ngủ ngon không, một tuần này con còn chưa chợp mắt.”
Làm sao Thu Như không nhìn ra con trai khổ cực, mặt tràn đầy tia máu đỏ dọa người giống như quái vật, nhưng người giúp việc đã được bà cho nghỉ phép, ông xã lại không có ở nhà, tuổi của quản gia lão Lý lại cao có thể leo cao sao, nếu con trai đã trở về mà không dùng tới thì thật lãng phí.
“Mẹ biết con mệt mỏi, con nhanh một chút, giúp mẹ làm xong thì được tự do, nhanh lên một chút đừng cằn nhằn, mẹ còn có chuyện đấy.” Đúng, bà còn thúc giục nữa đấy.
Mẹ nó, vừa mới nhấc chân muốn lên lầu ngủ bù thì Cổ Thanh Dạ đã tới.
“Hì! Năm mới vui vẻ, anh nhỏ.” Noãn Noãn ôm chặt cánh tay, thấp giọng gật đầu một cái.
Đưa mắt nhìn Tinh Nhiên lái xe rời đi, ba người cũng một trước một sau lái hai chiếc xe về nhà cổ của nhà họ Chiến.
Ánh nắng trong ngày mùa đông rất ngắn ngủi, lúc này đã là mặt trời chiều ngã về tây, dường như giữa trời đông giá rét bất ngờ có ngọn lửa bùng cháy, ánh sáng rét lạnh ở phía chân trời xa, bầu trời thay đổi thành màu tím âm u, mắt Noãn Noãn hiện lên vẻ vui mừng, tuyết sắp rơi, cô thích xem bông tuyết từng mảnh từng mảnh rơi tự do rong chơi trong không trung, sau đó trở về vòng tay thân thương của mẹ đất.
“Noãn Noãn, đóng cửa sổ nhỏ một chút, bị gió thổi sẽ cảm.” Chiến Vân Không biết cô thích tuyết, thích mùa đông, cũng từng hỏi cô tại sao, nhưng cô gái nhỏ lại nói thích không có lý do gì cả. Đúng vậy, tựa như hai người lúc bây giờ, trải qua rất nhiều chuyện, con tim đã sớm dính liền với nhau, tâm ý giống nhau.
Yêu, không cần có lý do, chỉ cần mỗi sáng nhìn thấy cô đầu tiên, mỗi buổi tối ôm cô đi vào giấc ngủ đã thỏa mãn rồi.
“Thủ trưởng, tối nay hai chúng ta làm cho mẹ mỗi người một món đặc biệt nhé.” Gió lạnh xen lẫn bông tuyết theo khe hở của cửa kính thổi lất phất vào mặt của Noãn Noãn, đôi mắt sáng long lanh bị thổi có vẻ lành lạnh, vết thương khẽ đau, nửa tiếng trước cô thật sự cho rằng mình sẽ bị hủy dung, nhưng mà một phút sau, cô liền nở nụ cười thoải mái, hủy dung thì hủy, dù sao cả đời này nhất định phải ở cùng với anh, nếu anh dám không muốn cô, hừ hừ, quả đấm này sẽ phục vụ.
Quay đầu nhìn Chiến gia, mặt vẫn căng thẳng, sao thủ trưởng nhà cô lại đẹp trai kinh thiên động địa vậy. Gương mặt không khỏi nhuộm một đóa mây đỏ.
“Tại sao?” Chiến Vân Không không hiểu, vẻ mặt không được tự nhiên cho lắm.
Trong kiếp sống quân nhân ngẫm lại có một chút rất xấu hổ, thủ trưởng đại nhân chưa từng nấu ăn, đều do Hổ Tử bọn họ hầu hạ mình ăn uống sinh hoạt thường ngày, nói trắng ra là trừ vác súng đánh giặc, ký tên đi họp, thì cái gì anh cũng không biết.
“Chậc!”
Cô gái nhỏ bất mãn phát ra tiếng chậc lưỡi nhìn anh, Chiến Vân Không nhìn thấy có loại dự cảm xấu, đứa nhóc lanh lợi muốn làm cái gì, khó mà bắt được tâm tư của cô, trong một giây cái đầu nhỏ có thể hiện ra trăm loại giày vò, cho dù Chiến Vân Không có IQ cao thì bây giờ cũng thấp thỏm.
Chu mỏ, Noãn Noãn nhìn Chiến Vân Không bằng ánh mắt khinh bỉ rất rõ, cười nhạo, “Nhìn dáng vẻ của thủ trưởng, sẽ không phải là không biết làm chứ, có khó khăn thì phải vượt qua khó khăn, không có khó khăn thì tạo ra khó khăn và vượt qua, thật sự không thể thì nói với vợ, em tự tay dạy anh, yên tâm, dạy sẽ thu phí.”
Dạy sẽ thu phí! Nhóc con chết tiệt, vết sẹo đã quên đau rồi sao, khóe miệng Chiến Vân Không co giật, nhéo một bên mặt của cô, từ lúc nhóc con nhập viện đến nay, cả người đều gầy đi mấy vòng, cằm cũng không mượt mà giống như trước, nhọn hoắt làm người ta nhìn mà đau lòng, nhưng rất kỳ lạ gương mặt cứ nhiều thịt giống như trẻ con.
“Em đang nghi ngờ năng lực của anh? Hả?”
“Không có, tuyệt đối không có, gia bớt giận!” Tay nhỏ bé đè lên bàn tay to, nhiệt độ của lòng bàn tay xuyên qua da của cô truyền vào cơ thể, nhất thời cũng ấm áp theo.
Bĩu môi, Chiến Vân Không hừ nhẹ một tiếng, gương mặt tuấn tú đưa qua trực tiếp chặn lên miệng nhỏ còn muốn nói chuyện của cô, nặng nề mυ'ŧ thỏa thích một chút, tựa như bị tức giận mà muốn trừng phạt, Noãn Noãn cả kinh vừa gấp vừa giận, anh không muốn sống nữa sao, lái xe đi chứ.
“Ưmh ưmh —— được...... được rồi...... Lái xe.” Đánh vào sau lưng cứng như sắt của anh, thật đau tay.
Cổ Thanh Dạ ở phía sau xe bọn họ, mắt trợn trắng, lão đại thật mãnh liệt, mạng sống gấp gáp cũng không cần, chỉ muốn âu yếm vuốt ve người ấy.
Chớp mắt một cái, trai đẹp Cổ có ý xấu, đột nhiên bóp kèn ‘ting ting’ hai tiếng, Noãn Noãn bị dọa sợ quay đầu lại hung hăng nhìn chằm chằm, còn làm ra dấu tay một khẩu súng, ý kia dường như muốn nói, biếи ŧɦái đập chết anh.
Thật ra thì, xe của hai người bọn họ rất nhếch nhác, trái phải trước sau đều là từng mảnh thủy tinh hoàn hảo, muốn không bị Cổ Thanh Dạ nhìn thấy cũng khó, xe dừng lại ở ngoài nhà cổ của nhà họ Chiến, Lâm Tử chạy tới chào kiểu quân đội, sau đó nhanh chóng lên xe lái xe đi.
Vào nhà, chân mày Chiến Vân Không nhíu lại rõ ràng không vui, sao mà vẫn còn nhiều người thế này, mọi người thấy ba người tiến vào đều sững sờ, phần lớn lãnh đạo giới chính trị, thương nhân và quân đội chỉ nghe tin Chiến Vân Không kết hôn, nhưng chưa từng thấy vợ anh, lòng hiếu kỳ nổi lên muốn mượn cơ hội này tiến lên chúc mừng, phải biết rằng năng lực của Chiến Vân Không còn mạnh hơn so với lão tử của anh, giống như sóng sau đè sóng trước, nhưng ai cũng không nghĩ đến bám vào cây đại thụ nhà họ Chiến đó chính là ngu ngốc.
Con ngươi đen rét lạnh, nhìn lướt qua, không nói tiếng nào kéo Noãn Noãn đi vào trong phòng khách, lúc này, Mộ Thanh Nhi bận nói chuyện với khách thấy ba đứa trẻ vừa mới về, mặt liền âm trầm, nói thầm trong lòng: Đi thì đi cả một ngày, có còn muốn ăn Tết năm nay nữa không, ném một đám người này cho mình, muốn mệt chết rồi, mặt sắp cười đến rút gần rồi đấy.
Lại thấy vết thương trên mặt Noãn Noãn thì liền bùng nổ, đứng bật người dậy, “Lão Lý, tiễn khách.”
Ra lệnh đuổi khách xong, Mộ Thanh Nhi kéo Chiến Vân Không và Noãn Noãn đi lên phòng sách trên lầu, “Có phải Vân Không ăn hϊếp con không, con nói thật với mẹ.” Cẩn thận xem xét vết thương trên mặt của cô, thật ra có vẻ nghiêm trọng là do làn da của cô gái nhỏ quá mức mềm mại, thêm nữa là trời sinh cô có làn da nhạy cảm, viên đạn sượt qua làn da cô bị thương, cho nên tạo thành bộ dáng này, da hồng hồng, xung quanh vết thương chi chít vết đỏ như bệnh sởi.
Mộ Thanh Nhi đau lòng, muốn chạm vào nhưng sợ làm đau con dâu, trong lòng lo lắng, đôi mắt hung ác trừng con trai.
Noãn Noãn thấy thế vội vàng tiến lên ngăn ở giữa hai người, làm nũng lắc lắc cánh tay của mẹ chồng, “Mẹ, là do con không cẩn thận ham chơi, dập đầu rách da không liên quan đến thủ trưởng, chỉ là mẹ yên tâm, thủ trưởng đại nhân đã thay con báo thù, đánh tên khốn khϊếp đầu to hơn heo kia rất thảm đấy.” Khóe mắt lóe lên tia sáng giảo hoạt, Mộ Thanh Nhi nhìn gương mặt bênh vực của Noãn Noãn cũng thoải mái hả giận, không nói gì nữa.
Kéo tay của Chiến Vân Không và Noãn Noãn đặt chung một chỗ, khẽ thở dài nói, “Con trai, đời này nếu con dám không đối xử tốt với con gái của mẹ, người mẹ này sẽ là người đầu tiên không vui, nghe rõ chưa, bằng không chày cán bột sẽ phục vụ con.”
Chày cán bột! Còn nhắc đến chày cán bột, bà còn dám nhắc tới chày cán bột này, bỗng chốc, mặt Chiến gia như có sấm sét mây đen cuồn cuộn dày đặc, Mộ Thanh Nhi và Noãn Noãn đề phòng một ngọn gió lạnh ở phía sau chui vào trong cổ áo, giống như là một đôi tay vô hình dạo chơi khắp toàn thân, lông tơ dựng đứng lên, xương sống ở phía sau đều lạnh.
Hừ lạnh một tiếng, tay rút ra, Chiến Vân Không xoay người rời khỏi, tiếng đập cửa vang lên, hai người phụ nữ một lớn một nhỏ chớp mắt cùng nhún vai, sau đó nhìn nhau cười. Thủ trưởng tức giận!
Nếu như nhắc đến mối quan hệ khó xử nhất trên đời này, mọi người sẽ nghĩ đến mối quan hệ mẹ chồng và nàng dâu đầu tiên, từ trước tới giờ chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ kết hôn khi còn vị thành niên, sẽ lấy một thủ trưởng siêu cấp đẹp trai làm chồng, sẽ có một mẹ chồng tiến bộ cởi mở đáng yêu, có phải là hạnh phúc tới quá nhanh rồi không, nhìn thấy mà có chút không chân thật.
Mộ Thanh Nhi và Noãn Noãn cùng là dạng vừa gặp đã yêu, bà vô cùng yêu thương người con dâu này, cũng không biết là tại sao, cảm giác đứa bé này giống một người, giống ai? Rồi lại nhất thời không nói lên được.
Hổ Tử chạy tới nói, “Chị dâu, vừa đã chuẩn bị xong, thủ trưởng kêu em gọi chị lập tức tới.”
“A, được, tôi lập tức tới.” Noãn Noãn mỉm cười gật đầu với Hổ Tử một cái, “Mẹ, tại sao chúng ta đúng sáu giờ phải ăn cơm, chị dâu nói đã xong việc chuyện công ty rồi, đang đến nơi này đấy.” Nhìn đồng hồ, Noãn Noãn nói xong liền đi vào trong bếp.
“Ài ài, sao đi vào phòng bếp làm gì, bên kia có Hổ Tử, Lâm Tử bọn họ làm rồi, con ở chỗ này hai chúng ta cùng chờ ăn là được rồi.” Giữ chặt Noãn Noãn, Mộ Thanh Nhi nhìn vào phòng bếp, chạy đi đâu làm gì chứ.
“Mẹ, con và thủ trưởng đã hứa rồi, hôm nay mấy tụi nhỏ chúng con làm một món sở trường tặng mẹ, mẹ chờ ăn nhé, đoán chừng chị dâu lập tức đến, hai người có thể vui vẻ rồi.” Nói xong cầm một miếng điểm tâm ở trên bàn trà bỏ vào trong miệng, kéo Hổ Tử vội vàng vào phòng bếp.
Sau khi bóng dáng gầy gò biến mất, Mộ Thanh Nhi mới thu hồi tầm mắt, theo thói quen xoay chiếc nhẫn bình thường nhưng có ý nghĩa rất lớn ở trên ngón áp út, mỗi khi bà suy tư sẽ không tự chủ được chạm vào nó, không nhớ rõ thói quen này bắt đầu khi nào, có lẽ là lúc chồng rời xa, đây là nhẫn cưới của bọn họ, là tình yêu triền miên của bọn họ, là tình yêu từ lúc bắt đầu đã không có điểm dừng.
Noãn Noãn đứng ở cửa, đứng lặng hồi lâu, tình huống gì đây? Tạp dề màu hồng Hello Kitty đang được mặc trên người đàn ông, một tay cầm muôi một tay cầm dao, đứng trước bếp nhìn cái chảo nhíu chặt lông mày, trong nồi đã là một đống màu đen, vẻ mặt hả hê, lại mang chút cảm xúc muốn gϊếŧ người.
Mím môi thật sự không muốn cười nhưng không kiềm được, cười ha ha ngồi chồm hổm trên đất che bụng, cứ thế không đứng dậy nổi, bên trong phòng bếp, nhất thời không khí hạ xuống đến điểm đóng băng, Lâm Tử và Thạch Đầu nhắm mắt lại vờ không nhìn thấy, đây là thủ trưởng muốn nháo cái gì hả? Đột nhiên tiến vào nói muốn làm đồ ăn, làm bọn họ sợ đến mức hai bàn tay run lên, thiếu chút nữa nồi rơi xuống đất đập lên chân.
“Thủ...... Thủ...... Thủ trưởng, không cần, tụi em......tụi em có thể làm.” Đầu lưỡi muốn thắt lại, cổ họng tắt thở, nói chuyện cũng khó khăn rồi.
Chiến Vân Không lạnh lùng liếc nguyên liệu nấu ăn trên bàn, gà vịt thịt cá, bay ở trên trời hay chạy dưới đất cái gì cũng có, mày càng nhíu chặt lại, giống như là có thù oán với tụi nó trừng mắt nhìn hai phút, bởi vì mấy chuyện này đều không nằm trong khả năng khống chế của anh, bình thường ăn đều thấy đã chín, lúc thấy còn sống không khỏi bắt đầu thấy khó khăn.
“Cái này trừ luộc còn có thể làm gì?” Nhìn đồ trên tay của thủ trưởng lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của thủ trưởng, con ngươi của Lâm Tử xoay chuyển giống như đã hiểu ra điều gì, phản ứng nhanh, nói.
“Báo cáo thủ trưởng, trứng trừ luộc ra, còn có thể chiên xào rán hầm, chỉ có điều thủ trưởng đừng nghĩ tới nữa, thủ trưởng không làm được đâu, hì hì, thủ trưởng làm cho chị dâu à, chuẩn bị cho chị ấy một năm mới kinh ngạc!”
Lâm Tử nói nửa đoạn trước thật sự ‘vỗ mông ngựa’ rất tốt cũng trôi chảy, đến nửa đoạn sau liền không dừng, nói một chút đã rẽ sang hướng khác, nhưng vừa nãy Chiến Vân Không còn lộ ra một tia cười nháy mắt thay đổi sắc mặt, híp mắt lại khẽ quát, “Tất cả cút!”
Ách —— được rồi, Lâm Tử ngậm miệng cùng Thạch Đầu ngoan ngoãn đi đều bước xoay người tiếp tục xào rau.
Noãn Noãn cười đến đứng lên không nổi, không ngờ thủ trưởng thật nghe lời của mình liền chủ động tới đây, sợ anh chạy đâu mất, khóe mắt ẩm ướt chảy ra nước mắt tẩm lên vết mẩn đỏ đau ngứa, một đôi giày màu đen đập vào tầm mắt của cô, theo ống quần thẳng tắp đi lên trên là đôi chân dài có lực, nhìn lên trên, Noãn Noãn ngửa đầu nhìn anh, đôi mắt đen sáng ngời như quả bồ đào, miệng nhỏ nhắn khẽ nâng lên, nụ cười giống như cơn gió xuân lướt qua làm ấm áp lòng anh.
Tất cả lời quát lớn đến bên miệng, lại biến thành lo lắng, “Mau đứng lên, trên đất lạnh.” Mùi trứng và mùi hành băm ở trên tay, anh bất tiện túm cô ngồi dậy, chân vươn đến dưới mông của Noãn Noãn, nhấc lên, nhất thời, cô gái nhỏ liền kinh hoàng.
“Đồ lưu manh, anh làm gì vậy?”