Edit: Tịnh Hảo
Ngoài cửa sổ, ngôi sao lấp lánh, trăng sáng ngời.
Xinh đẹp và kiều diễm.
Sống ở đâu thì yên ở đấy, hiện tại cô chỉ có thể nghĩ về mặt tốt, lấy yên tĩnh thắng hành động.
Làm ổ ở trong ngực anh, tay nhỏ bé mềm mại không xương chạy loạn trên cơ ngực to lớn của anh, bà nó, cảm xúc rất thực, co dãn cực tốt đấy.
Chợt, trên đùi ngứa ngáy, một hình trụ cứng rắn nóng bỏng như bàn ủi kiên đĩnh thẳng tắp đâm vào cô.
Thân là một nữ AV thâm niên, bằng vào xúc cảm của cô ta là có thể tưởng tượng ra được cậu bạn của thủ trưởng rất lớn.
Anh có một cây Size có bản chất dị thường giơ cao giữa bầu không trung.
Thật là con cưng của Thượng Đế, người đàn ông này từ trong ra ngoài tất cả đều là tốt nhất.
Trong lòng mắng: lợn giống, còn chưa có đυ.ng tới đã liền cứng rắn thành như vậy rồi.
Cũng không biết hiện tại khắp người mình đều ửng hồng rồi.
Cũng may đây là đang trong bóng tối.
“Đừng nhúc nhích, hiện tại lão tử thật muốn làm em.”
Chiến Vân Không hết sức ngấm ngầm chịu đựng du͙© vọиɠ dâng lên muốn ra, giọng nói khàn khàn càng thêm hấp dẫn mê người.
“Ách— Thủ trưởng, đây là nơi nào?”
Nhanh chóng nói sang chuyện khác, nếu không đợi đến khi hổ đói liền rất phiền toái.
Ở chỗ này ngây ngô cũng đã một ngày, nhìn thấy các loại lính đặc chủng, đủ cấp bậc Trung úy thấp nhất ra vào ở đây, thật tò mò.
“Nhà em.”
Ngắn gọn trực tiếp khái quát bằng hai chữ, ý tứ chính là, về sau cô chỉ có thể ở nơi này, cũng đừng nghĩ đến chuyện rời đi.
Thân thể nhỏ bé vây quanh trong ngực người đàn ông sói lang.
“Cái này cũng gọi là trả lời câu hỏi sao, qua loa cho xong chuyện, thái độ không đứng đắn.”
Nghiện hôn cô, hôn thế nào cũng không đủ, môi mỏng lạnh bạc cưng chiều thân thiết hôn lêи đỉиɦ đầu cô, khóe miệng yêu tà cong lên thành hình vòng cung.
“Muốn nghe cái gì, tối nay hỏi cái gì thì chồng em sẽ trả lời, nhị phu nhân Chiến.”
Lúc đầu ngón tay chạm đến vết sẹo tượng trưng cho việc từng trải qua gió tanh mưa máu trên cơ thể người đàn ông, thì lòng của cô lại run rẩy, dienndannleequyydonn mỗi vết thương đều là giai đoạn trưởng thành của Chiến Vân Không, mỗi vết thương đều giống như nói một câu chuyện xưa.
“Vậy tối nay chúng ta sẽ nói chuyện bên gối, em hỏi anh nhất định phải trả lời.”
“Được.”
Ôm chặc cô vào ngực, anh muốn dành toàn bộ cưng chiều và sự yêu thương đối với tiểu nha đầu này.
Không có lý do gì, bởi vì giờ phút này anh chỉ muốn làm như vậy, loại cảm giác này rất kỳ diệu, loại kỳ diệu này khiến anh càng lún càng sâu, anh hưởng thụ cảm giác trượt chân hãm sâu này.
Noãn Noãn nháy mắt mấy cái, trong bóng tối ngửa đầu nhìn anh.
“Nơi này là khu quân sự cấm địa thần bí trên núi sương mù mà truyền thông thường đưa tin phải không?”
“Đúng.”
“Vân Cảnh là vườn tư nhân của anh?”
“Phải.”
“Anh phục vụ trong quân đội đã bao nhiêu năm?”
“Hai mươi năm.”
“Vậy anh có bao nhiêu tiền?”
“Rất nhiều, nhiều đến cả đời em cũng xài không hết.”
Gương mặt tuấn tú của Chiến gia ngưng lại, tốc độ suy nghĩ của tiểu nha đầu này quá nhanh, loại câu hỏi rất khác biệt, rất hỗn loạn, hoàn toàn không nghĩ được cô sẽ hỏi câu hỏi gì.
Càng hỏi càng rối.
Câu hỏi tiếp tục được kéo dài.
“Nhà anh có bao nhiêu người? Gồm những ai?”
“Bảy người, ông nội, mẹ, anh cả, chị dâu cả, anh họ, anh và Tinh Tiểu Noãn vợ anh.”
Dòng nước ấm chảy ở trong lòng, Noãn Noãn không biết tại sao giờ phút này cảm thấy rất hạnh phúc.
“Tại sao anh họ Chiến Tả lại rời bộ đội đặc chủng?”
“Vì báo thù!”
Thân thể Noãn Noãn cứng đờ, ánh mắt chợt lóe lên nhanh chóng, ngay sau đó lại hỏi. “Vậy anh ta biết ai gϊếŧ Thiên An Nhiên sao?”
“Gϊếŧ Thiên An Nhiên không phải là một người mà là một tổ chức.”
“Vậy…”
Noãn Noãn còn muốn truy đến cùng cái gì, Chiến Vân Không đã lộ rõ vẻ mất hết kiên nhẫn, anh không muốn trả lời câu hỏi này.
Ý tứ không muốn tiếp tục nữa.
Cánh tay buộc chặc, cúi đầu hung ác hôn lên miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của cô, lạnh giọng.
“Tối nay nói chuyện bên gối đến đây là kết thúc, ngủ.”