Câu chuyện bắt đầu sau khi Tiêu Chiến bế Tiểu Phong bỏ đi. Ngày ngày Vương Nhất Bác đều điên cuồng tìm kiếm khắp nơi, đến cả Quách Thừa cũng không thể an ổn nghỉ ngơi, anh nghĩ tới cậu bác sĩ sản khoa cá tính Trịnh Phồn Tinh. Thay vì mỗi ngày ở nhà đợi Vương Nhất Bác đến quấy nhiễu, anh tự mình đi quấy nhiều người khác còn tốt hơn.
Buổi trưa, phòng khám của Trịnh Phồn Tinh cũng vãn người. Quách Thừa hối hả chạy vào, vừa chạy vừa gào thét in ỏi.
- Bác sĩ Trịnh, cứu mạng!!!!
Quách Thừa nhào tới bàn làm việc, vừa ôm tay trái vừa hớt hãi chạy đến cạnh Trịnh Phồn Tinh. Trịnh Phồn Tinh đang ngồi an tĩnh đọc sách bị làm ồn liền khó chịu ném quyển sách sang một bên lườm anh.
- Anh bị làm sao?
- Tay bị đứt rồi, rất đau...
Quách Thừa chau mày nhăn nhó. Trịnh Phồn Tinh kéo mạnh tay anh lại quan sát, nét mặt còn khó coi hơn cả Quách Thừa.
- Anh có thôi làm phiền tôi nữa hay không hả? Vết thương có một chút xíu cũng la hét um sùm chỗ tôi, anh muốn tôi khỏi làm việc luôn chắc?
- Tôi là bị thương thật mà, rất đau nha. - Anh ủ rủ. - Cậu là bác sĩ thấy bệnh nhân bị thương cũng không cứu chữa à?
- Được rồi, cứu chữa!!! Để tôi đưa anh đi gặp bác sĩ Từ.
- Ơ, khoan đã, nhưng tôi muốn cậu chữa trị cho tôi mà...
- Anh có bị gì không vậy? Tôi là bác sĩ sản khoa không phải bác sĩ chấn thương chỉnh hình, anh muốn tôi trị thế nào?
- Tôi... - Quách Thừa ngượng ngùng cúi gầm mặt xuống đất.
- Lên giường!!!
Trịnh Phồn Tinh ra dấu về phía chiếc giường bệnh gần đó cho anh. Ánh mắt vẫn sắc lẹm làm Quách Thừa có chút sợ hãi, anh lạnh người, tay vội túm chặt lấy cổ áo, nét mặt căng thẳng, giọng lắp bắp nói.
- Cậu muốn làm gì...bác sĩ Trịnh?
- Anh nghĩ tôi muốn làm gì?
Trịnh Phồn Tinh cười nhếch môi một cái rồi kéo anh ném thẳng lên giường. Quách Thừa càng sợ hãi hơn. Anh lui người nép sát vào tường, mồ hôi bắt đầu tuôn ra.
- Tôi...tôi nói cho cậu biết, Quách gia chỉ có một mình tôi là hậu nhân, cậu làm gì tôi nhất định bố tôi sẽ không để yên cho cậu đâu?
- Là anh tự vác mạng đến đây, tôi chiều theo ý anh, anh còn gào thét cái gì? - Cậu cười đểu rồi bước tới gần túm lấy tay anh.
- Tôi...tôi...fan của tôi rất đông, bọn họ sẽ kéo đến phá nát chỗ này của cậu...cậu....
Trịnh Phồn Tinh vẫn không thèm để tâm, cậu nắm chặt lấy tay của anh kéo lại gần rồi lấy hộp thuốc ra.
- Không phải anh đến đây trị thương sao? Nãy giờ anh đang nghĩ cái gì vậy?
- Tôi... - Anh thở phào nhẹ nhỏm.
- Vết thương tự cầm máu rồi, chỉ xây xát nhẹ thôi mà làm quá lên làm gì. Muốn tăng tính nghiêm trọng thì rạch hẳn lên mặt, sâu vào một chút, may ra tôi sẽ tỏ ra căng thẳng để vừa ý anh! - Cậu cười khinh bỉ.
- Rạch sâu sẽ rất đau. - Anh nhỏ giọng yểu xiều đáp. - Rạch lên mặt sẽ không còn đẹp trai nữa, cậu sẽ còn thích tôi chứ?
Trịnh Phồn Tinh giật mình, tay cậu run run làm rơi luôn cả hộp thuốc xuống đất, cậu ngơ ngác nhìn anh.
Quách Thừa nhân lúc cậu không phòng bị nhào tới hôn lên môi cậu triền miên. Đến khi hoàn hồn lại, Trịnh Phồn Tinh liền xấu hổ giãy giụa. Cậu hung hăng cắn lên một anh một thật mạnh đến chảy cả máu mới thoát ra được.
Quách Thừa dường như chẳng tỏ ra khó chịu gì cả, anh còn cười hề hề vui vẻ. Tay quệt lên môi mình một cái lau đi vết máu tanh còn đọng lại. Anh cười nham hiểm.
- Bác sĩ Trịnh, cảm ơn em đã trị thương cho anh...chỗ này đã đỡ nhiều rồi.
Quách Thừa đưa tay chỉ chỉ lên ngực trái của mình rồi nháy mắt với cậu một cái. Tâm trạng anh cực kì vui vẻ, anh sải bước ung dung ra khỏi phòng khám để mặc cho Trịnh Phồn Tinh ngây ngốc ngồi đó nhìn theo.
.
Buổi tối Trịnh Phồn Tinh đang đi bộ qua con hẻm gần nhà, bỗng phía sau có hai tên thanh niên to lớn từ đâu xông tới tóm lấy cậu đẩy lên xe một chiếc ô tô sang trọng đưa đến căn biệt thự lộng lẫy ở ngoại ô thành phố.
Trịnh Phồn Tinh bị trói chặt, cả người vừa không thể giãy giụa vừa không thể kêu cứu. Mấy hôm nay cậu nghe đồng nghiệp nói rằng khu nhà cậu gần đây an ninh không tốt, thường xuyên xuất hiện biếи ŧɦái, cậu không tin, nhưng bây giờ cậu đã tin rồi. Đáng lẽ lúc nãy cậu phải mang theo vài mũi thuốc mê phòng thân chứ, cậu muốn gào khóc.
Trịnh Phồn Tinh được hai tên bắt cóc đưa vào trong căn biệt thự. Bên trong ánh đèn sáng rực như một cung điện lộng lẫy, những cô hầu gái xinh đẹp đang làm việc không rời tay. Bọn họ thấy cậu bị trói đưa đến đây liền chẳng ai dám nhìn thẳng vội cúi cúi người tránh đi như sợ rước lấy tai họa.
Cậu vẫn không chịu khuất phục, cậu vùng vẫy chống cự cho đến khi bọn chúng hết cách phải vác cậu mang thẳng lên lầu hai.
Căn phòng ngủ tràn ngập hương hoa hồng nhè nhẹ cùng ánh đèn mờ ảo trông vô cùng lãng mạn. Ở chính giữa căn phòng là một bàn tiệc kiểu Âu cùng những ánh nến lung linh.
Trịnh Phồn Tinh vừa sợ hãi vừa có chút ngạc nhiên. Cậu ngây ngốc đứng đó đến khi người thanh niên trong phòng bước ra, người kia...cậu ngơ ngác nhìn đối phương. Ánh mắt bắt đầu chuyển sang căm phẫn, hóa ra cái người chủ mưu bắt cóc cậu không ai khác mà chính là Quách Thừa.
Quách Thừa nhìn thấy cậu bị bọn vệ sĩ của mình trói liền đánh chúng một trận rồi nhanh tay cởi trói cho cậu.
- Bọn khốn, các người làm cái gì vậy hả? Tiểu Tinh là khách quý, mấy anh làm cái trò gì thế?
- Thiếu gia...thiếu gia, cậu dặn chúng tôi đưa bác sĩ Trịnh về đây, bọn tôi tưởng cậu muốn trừng phạt cậu ta. Trước giờ cậu có đưa ai về đây bao giờ đâu, nên bọn tôi tưởng là kẻ thù cậu, cậu muốn đưa về xử lý, nên...
- Xử lý cái đầu các anh đấy, cút!!!!
Quách Thừa đạp mỗi tên một cái, bọn chúng liền vội chạy ra ngoài. Anh ngượng ngùng cởi trói cho cậu.
Trịnh Phồn Tinh vừa cởi được trói, cậu liền đấm thẳng vào mặt anh một cái ngã nhào xuống đất. Cậu đè anh xuống dùng dao nhỏ trên bàn kề lên làn da trắng mịn của anh, nét mặt vô cùng tức giận như thật sự muốn cho anh một nhát.
Quách Thừa run run.
- Tiểu Tinh...em bình tĩnh đã, anh...anh...
- Im miệng!!! Anh hết chuyện làm rồi hay sao bày trò bắt người nữa hả?
- Anh không có, anh thật ra chỉ muốn mời em đến đây ăn tối thôi.
Quách Thừa rưng rưng như sắp khóc thật làm cậu có chút mủi lòng. Cậu bình tĩnh lại rồi buông anh ra.
Quách Thừa vừa thoát thân được liền giành lấy con dao ném đi. Anh dìu cậu đến bàn bắt đầu dùng bữa tối lãng mạn cùng nhau.
- Tiểu Tinh, dạo gần đây Nhất Bác hay đến làm phiền em lắm sao?
- Anh thử nói xem. - Cậu lườm anh một cái lạnh sống lưng. - Anh ta đối xử với anh Tiêu ra sao, bây giờ còn muốn tìm người về, nực cười!
- Anh biết, dù cậu ta là bạn của anh nhưng cậu ta làm vậy anh cũng không có cách nào nói giúp được. Nhưng mà anh cảm thấy cậu ta dường như đã biết hối lỗi rồi, nếu em thật sự biết anh Tiêu đang ở đâu thì hãy cho cậu ta biết đi, anh tin cậu ta sẽ sai mà sửa.
- Hóa ra anh mời em đến đây vì muốn thăm dò tin tức của anh Tiêu? - Cậu ném chiếc nỉa thật mạnh xuống đất, tức giận bỏ đi. - Anh đừng hòng, đúng là em biết anh Tiêu ở đâu, nhưng có chết cũng sẽ không nói ra!
Quách Thừa thấy Trịnh Phồn Tinh bỏ đi liền đuổi theo ôm lại, giọng anh đầy ân hận.
- Tiểu Tinh, anh sai rồi, anh không phải có ý đó, xin lỗi em. Hôm nay anh mời em đến đây là anh thật lòng muốn gặp em, thật lòng yêu em, từ lần đầu gặp em anh đã yêu em mất rồi, Tiểu Tinh, anh chưa từng đưa bất kì người nào về nhà của mình, em là người đầu tiên đó.
Trịnh Phồn Tinh có chút bất ngờ, toàn thân cậu như chẳng còn chút sức lực nào nữa, cũng không muốn chống cự nữa.
Tim cậu đập mỗi lúc một nhanh hơn, gương mặt đột nhiên đỏ ửng. Men rượu bốc lên mỗi lúc một nồng làm cảm đầu cậu càng choáng váng hơn, cả người lảo đảo. Cậu chẳng còn nhận biết được điều gì nữa, chưa kịp phản ứng cậu liền bị đối phương áp sát vào tường hôn mãnh liệt.
Nụ hôn như cuộn trào, như khuấy đảo tâm trí của cậu. Cậu miên man tựa người vào lòng anh, cảm giác đó thật kì lạ, thật an yên. Thoáng chốc quần áo trên người bị anh cởi sạch. Cậu chưa kịp phản kháng liền bị Quách Thừa bế lên mang về giường. Cả hai triền miên hoan hỉ cả đêm, hết tư thế này đến tư thế khác, như thật sự quên đi mọi ưu phiền hiện tại.
Ánh đèn mờ nhạt le lói qua khung cửa sổ mờ ảo. Trịnh Phồn Tinh tựa người vào lòng anh nghỉ ngơi, cảm giác này có chút không quen nhưng lại quyến luyến không muốn xa rời. Quách Thừa nhẹ nhàng hôn lên trán cậu.
- Tiểu Tinh, anh yêu em... ngày mai em chuyển đến đây sống cùng anh đi.
- Em...
- Bây giờ em có hối hận cũng không kịp nữa rồi, bảo bối, em đã là của anh, anh sẽ không để em chạy thoát nữa đâu.
- Quách Thừa, anh thật sự yêu em sao?
- Ngốc à, anh yêu em, cả đời này chỉ yêu mình em. - Anh hôn nhẹ lên môi cậu.
- Em cũng yêu anh. Thật ra em cũng yêu anh từ rất lâu rồi, từ lần đầu nhìn anh bị em dọa em liền thấy anh rất thú vị. Nhưng mà em chưa bao giờ dám nói ra, bởi em sợ rằng anh sẽ không yêu em...
- Bây giờ thì tốt rồi, chúng ta sẽ mãi mãi cạnh bên nhau, không bao giờ rời xa...
- Thừa Thừa, em xin lỗi, thật ra em không muốn giấu anh chuyện của anh Tiêu, nhưng có những chuyện hiện tại em không thể giải thích rõ với anh được.
- Không sao, anh đều sẽ tin em. - Anh mỉm cười ôn nhu.
- Nhưng mà...anh không được cho anh Vương biết tung tích của anh Tiêu đấy! - Trịnh Phồn Tinh nghiêm mặt nói. - Anh dám hé nửa lời thì từ nay về sau chúng ta sẽ không còn bất kì quan hệ gì nữa hết.
- Được được, em nói cái gì cũng đều được hết.
Quách Thừa cười nham hiểm rồi ôm lấy người thương tiếp tục "chiến đấu" xuyên đêm. Thế là Quách thiếu gia cuối cùng cũng tóm được bác sĩ Trịnh khả ái mang về nhà giấu đi.
Từ đó về sau, hai người mặc dù thường xuyên đánh nhau nhưng gia đình vô cùng hạnh phúc. Quách Thừa cũng dần quên luôn chuyện giúp Vương Nhất Bác tìm Tiêu Chiến, anh còn tìm cách ngăn Nhất Bác làm phiền Phồn Tinh, thế là Tiêu Chiến an toàn trốn khỏi Vương Nhất Bác tận 5 năm trời.
End fic.
======
Đây là phiên ngoại Thừa Tinh, mặc dù rất ngắn nhưng đủ giải thích đoạn tình cảm của hai người này bắt đầu từ khi nào. Đây là câu trả lời của mình dành cho các bạn lần trước hỏi mình họ yêu nhau khi nào nhé, hi vọng các bạn hài lòng 😘😘😘😘