Từ ngày Tiểu Phong ra đời cũng hơn một tháng trôi qua, cơ thể Tiêu Chiến cũng dần hồi phục, chỉ là việc đi lại có chút khó khăn. Bình thường việc chăm Tiểu Phong đều do chính tay anh làm, thỉnh thoảng ông bố trẻ nào đó lon ton chạy lại học đòi làm theo nhưng hầu như lần nào cũng cùng một kết quả. Tiểu Phong không tè ướt người cậu cũng ị đầy tay.
Có vài lần Vương Nhất Bác canh lúc anh đi tắm, cậu bị Tiểu Phong ị vào người, cậu tức giận tét mông nó vài cái làm nó hoảng sợ khóc ầm một phen. Tiêu Chiến trong phòng tắm nghe được liền vội ra xem thử, kết quả thấy năm ngón tay ông bố tốt nào đó in đỏ lên cặp mông trắng mịn của thằng nhỏ chưa kịp tan, thế là ông bố đó bị tống ra ngoài ngủ cùng Kiên Quả tận ba ngày trời.
Tiểu Phong càng lớn càng mau đói, mới mờ sáng đã khóc ầm lên đòi bú sữa. Vì thân thể của anh vốn dĩ là nam nhân, cũng không thể cho bé bú được nên từ lúc sinh ra đến giờ đều phải bú sữa ngoài mà lớn.
Tiêu Chiến đang nằm ngủ trong lòng Vương Nhất Bác, vừa nghe Tiểu Phong khóc ầm ĩ anh liền vội vật dậy nhưng chưa kịp đã bị Vương Nhất Bác ôm cứng trong lòng không buông. Anh bực nhọc giãy giụa.
- Bác Bác, em mau buông anh ra, con khóc rồi kìa.
- Kệ nó đi, lúc nào nó chả khóc, đêm qua khóc suốt cả đêm rồi còn gì. - Giọng cậu ngáy ngủ trả lời. - Chẳng phải tè dầm thì cũng là đi ị đầy tả thôi, chút dậy em sẽ thay cho nó.
- VƯƠNG NHẤT BÁC!!!! - Tiêu Chiến nghe cậu trả lời liền sôi máu, anh tức giận đạp mạnh ông bố lười nhác xuống giường, quát lớn. - Em làm bố cái kiểu gì vậy hả, cút ngay xuống giường cho anh!!!!
Vương Nhất Bác bị anh đạp một phát lọt xuống giường, cậu mơ màng dụi dụi cặp mắt long lanh nhìn anh vô tội.
- Bảo bối, anh làm gì vậy? - Cậu vươn vai thở dài, cậu sụ mặt nhìn anh đầy tội nghiệp.
- Vương Nhất Bác! Em còn ngủ được hả, mau đi dỗ con ngay cho anh!
Tiêu Chiến tức đỏ mặt, anh gân cổ lên gào vào mặt cậu làm cậu giật mình tỉnh ngủ hoàn toàn.
Vương Nhất Bác vội lòm còm bò dậy chạy đến dỗ Tiểu Phong, thay tả cho thằng bé dưới sự giám sát của lão bà. Cậu vừa làm vừa nói vu vơ.
- Anh nói xem nếu fan của em và giới truyền thông biết được đại minh tinh như em ở nhà phải thay tả bẩn cho trẻ con thế này không biết sẽ sóng gió cỡ nào nhỉ?
- Trẻ con nào???? Nó là con em đấy nhé! - Anh tiếp tục mắng.
- Được, được, con của em, em chỉ là đang thay tả cho con của em thôi, em không nói gì cả. - Vương Nhất Bác vội xuống nước dỗ đại bảo bối.
- Lần đó chẳng phải vì em hưng phấn quá bắn đầy bụng anh còn bảo muốn lưu chút kỉ niệm trên người anh, bây giờ lại muốn lật lộng, không muốn nhận thưởng à? - Anh lườm cậu một cái lạnh người.
- Ai mà biết anh dễ mang thai như vậy chứ? - Cậu nhỏ giọng thầm dỗi.
- Ý em là thế nào hả? Đang đổ thừa cho anh đó sao? Em nghĩ lại xem rốt cuộc là do ai hả? - Anh kích động ôm lấy Tiểu Phong. - Được, Tiểu Phong là do anh sinh, không cần em lo! Nó quấy rối giấc ngủ của em như vậy, anh và con cũng không muốn ở đây làm phiền em nữa đâu!
Tiêu Chiến lần này tức giận thật sự. Rõ ràng từ lúc Tiểu Phong ra đời cậu luôn khó chịu với nó. Hết lần này đến lần khác cậu đều chen ngang không muốn anh gần con, cũng không cho anh ngủ cùng với nó, nó là trẻ sơ sinh vậy mà nỡ lòng nào ném nó sang một bên, cho nó ngủ một mình trông thật đáng thương. Vậy thì lần này anh ôm con ra khỏi nhà cho vừa lòng cậu. Tiêu Chiến vừa khóc vừa bế Tiểu Phong lên rồi bước thẳng ra cửa.
Vương Nhất Bác vội vã đuổi theo ôm anh giữ lại, nhỏ giọng năn nỉ.
- Tiểu Tán, em xin lỗi, em không phải có ý đó. Em yêu anh, em cũng thương con của chúng ta nữa. Anh và con là bảo bối tâm can của em. Anh đừng đi mà!
- Buông anh ra! Anh bế con sang nhà Thành Thành ở, trả lại cho em không gian yên tĩnh đó, thoải mái mà ngủ, buổi tối cũng không có ai quấy khóc ồn ào. - Anh mắng dỗi.
- Không mà, bảo bối, nghe em nói. Lúc nãy là em lỡ lời, sau này em không như vậy nữa. Con khóc em nhất định sẽ thức dậy dỗ con. Anh đừng mang con sang chỗ Trác Thành, anh muốn cậu ta lấy mạng em à?
Cậu sụ mặt làm nũng rồi vội giành lấy bế Tiểu Phong, kéo anh trở lại phòng. Tiêu Chiến cũng không nỡ cãi nhau với cậu, cũng ngoan ngoãn ngồi xuống trông ông bố trẻ thay tả cho con nhỏ.
Không hiểu sao từ lúc sinh Tiểu Phong tâm tính anh dễ kích động như vậy. Không lẽ như bác sĩ Trịnh nói, anh đang trong thời kì trầm cảm sau sinh. Anh giật mình hoảng sợ, nhanh chóng đánh bật tinh thần tỉnh táo một chút, cố giữ cảm xúc vui vẻ cùng cậu chăm con.
- Bác Bác...em xuống bếp pha sữa cho con đi, để anh làm thay cho.
Vương Nhất Bác khẽ gật đầu, sau đó xuống bếp pha sữa vào bình rồi mang trở lại phòng cho Tiểu Phong. Tiểu Phong như con mèo nhỏ đáng yêu nằm an tĩnh đùa nghịch cùng anh trên giường. Nó vừa thấy bố nó mang sữa đến, tâm tình càng vui vẻ hơn, nó ngoan ngoãn nút sữa mà bố nó đúc cho, cái miệng nhỏ chu chu bú sữa trông cực kì đáng yêu.
Tiêu Chiến nhìn Tiểu Phong như vậy tâm trạng cũng tốt hơn, thoảng thoảng lại đưa tay bẹo má cậu bé khiến cậu bé vui vẻ mỉm cười thật tươi. Cậu bé vừa uống sữa no bụng liền ngủ say trong vòng tay của anh.
Tiêu Chiến thấy nó ngủ rồi mới nhẹ nhàng đặt cậu bé nằm yên trên giường rồi nằm xuống cạnh nó. Vương Nhất Bác vẫn ngồi bất động ở đó, cậu không nằm xuống cạnh hai người, sắc mặt cũng vô cùng tệ.
- Bác Bác, không phải em nói muốn ngủ nữa sao? Trời còn sớm em mau nằm xuống ngủ đi. - Anh nắm cánh tay cậu khều khều.
- ....
- Sao nữa hả? Lại có chuyện gì? - Anh thấy biểu hiện cậu kì lạ liền hỏi tiếp.
- Tiểu Phong ngủ chỗ của em.
- Này, giường lớn như vậy em nằm cạnh bên nó cũng còn rộng lắm mà, việc gì phải nhỏ mọn với con chứ? - Anh nhìn thái độ của cậu dường như hiểu ra gì đó liền chau mày. - Đến trẻ con em cũng muốn tranh sao hả, cún con?
- Em muốn ôm anh ngủ. - Cậu lạnh lùng nói. - Bế nó sang chỗ khác đi.
- Không được, con vừa ngủ, đừng làm nó thức, để nó ngủ giữa hai chúng ta một hôm đi.
- Không thích, em quen ôm anh ngủ rồi.
Tiêu Chiến nhìn cậu mè nheo liền phì cười. Trông cậu lúc này không khác gì đứa trẻ ba tuổi đang tranh giành tình thương với Tiểu Phong.
Vương Nhất Bác thấy anh không làm theo ý mình liền tự chủ động ra tay. Cậu bước sang bên kia giường nhẹ nhàng bế anh xuống tấm thảm lông thú dưới sàn rồi hung hăng ôm chầm lấy anh, giọng cười cười.
- Anh không bế con đi thì em bế anh đi. Em nhường cái giường lớn cho nó luôn đấy, em chỉ cần người thôi!
Tay Vương Nhất Bác không anh phận, nhẹ nhàng luồng vào trong lớp áo ngủ của anh sờ soạng lung tung làm anh giật mình vùng vẫy.
- Bác Bác...em làm gì vậy?
- Anh nói xem. - Cậu cười nham hiểm. - Anh sinh hơn một tháng, chúng ta có thể tiếp tục làm chuyện kia được rồi.
- Nhưng mà anh....
Anh chưa kịp giải thích đã bị nụ hôn của cậu nuốt chửng. Anh cố giãy giụa trong vô vọng, hô hấp càng trở nên gấp rút, giọng anh lạc hẳn.
- Bác Bác...ưʍ...chúng ta nên dùng biện pháp tránh thai....
Vương Nhất Bác chậm rãi dừng lại, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc ướt sũng của anh, giọng thì thầm.
- Em quên chuẩn bị rồi....nhưng không sao, không phải bác sĩ Trịnh nói cơ thể sẽ không dễ có thai mà, đừng lo.
- Nếu lỡ như lại trúng thưởng nữa?
- Vậy thì sau này Tiểu Phong có người chơi cùng, sẽ không quấy rối chúng ta nữa, haha...
Vương Nhất Bác cười trêu anh rồi tiếp túc cùng anh "tập thể dục buổi sáng". Cả hai nhanh chóng rơi vào cơn mê man của cuộc hoan ái đầy hường phấn.
========
*chấm chấm nước mắt* thương Bảo Bảo quá 🤧🤧🤧🤧🤧