Tiêu Chiến cả đêm khó ngủ, tâm trạng cực kì tồi tệ lại thêm việc tiểu quỷ như biết anh đã biết tới sự tồn tại của nó, cả đêm nháo loạn không yên làm anh lăn lộn đến gần sáng mới ngủ được một chút.
Sáng nay trời mới mờ mờ sáng dạ dày của anh đã biểu tình không thôi, khiến anh không thể nào ngủ được nữa mà bật dậy chạy vào nhà vệ sinh nôn thóc nôn tháo. Cũng may Vương Nhất Bác không có ở đó nếu không nhất định anh sẽ lại bị tra hỏi.
Anh biết chuyện này không thể giấu được cậu bao lâu, nhưng nếu nói ra nhất định cậu sẽ bắt anh đi bỏ đứa trẻ, nhưng anh lại không nỡ bởi giờ đây anh đã cảm nhận được sự tồn của một sinh mệnh bé bỏng đang từng ngày lớn lên trong bụng của mình như một phần cơ thể anh không thể mất đi. Nghĩ đến đó lòng anh rối bời, đột nhiên anh lại nghĩ đến chuyện muốn bỏ trốn cùng Bảo Bảo.
Tiêu Chiến suy nghĩ một lúc rồi vội lấy lại tinh thần rời khỏi phòng. Vừa đi tới tủ lạnh, anh định với tay lấy chút nước lọc để uống. Bỗng một giọng nói trầm trầm bước tới vừa gọi vừa ôm anh từ phía sau, rồi bế anh mang dến sofa phòng khách, đè anh xuống hôn mạnh.
Vương Nhất Bác như con mãnh thú hung hăng hôn lên khắp người anh, vừa hôn vừa gặm lên từng thước da thịt của anh đến đỏ ửng. Tay nhanh nhẹn vừa cởϊ qυầи áo của anh, vừa vuốt ve mơn trớn đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Phía dưới cậu, tiểu bảo bối đã chào cờ từ lâu, nó cùng chủ nhân phối hợp chà đạp thân thể nõn nà của anh đến đáng thương. Nơi nguyệt hoa của anh cũng bắt đầu không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà ngứa nháy khó chịu theo, thân thể anh vặn vẹo theo động tác nhanh chậm của cậu.
Còn một chút nữa thôi là cậu có thể xông cửa đi vào chỗ tư mật của anh. Bỗng dưng anh nhớ đến Bảo Bảo trong bụng mình, anh không thể. Tiêu Chiến hoảng hốt giãy giụa phản kháng lại lực của Vương Nhất Bác khiến cậu có chút ngạc nhiên, đột ngột dừng lại nhìn gương mặt bé nhỏ dưới thân của mình, cau mày.
- Hôm nay anh sao vậy? Không thích sao?
- Ưʍ...anh, Nhất Bác hôm nay không được... - Tiêu Chiến cất giọng khó khăn, trả lời.
- Anh chưa bao giờ từ chối em. Hôm nay tại sao?
- Không sao hết, anh hơi mệt thôi.
- Anh ổn không? Hôm qua đến giờ em thấy anh rất lạ. Hôm nay để em đưa anh đến bệnh viện kiểm tra một lần, như vậy em mới yên tâm được.
Vương Nhất Bác vừa nói vừa dìu anh ngồi dậy, ôn nhu vuốt lên mái tóc đang ướt đẫm mồ hôi của anh. Tiêu Chiến nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu trấn an.
- Không cần đâu, anh không muốn đến bệnh viện.
Tiêu Chiến nhăn mặt lắc đầu như sắp khóc thật. Vương Nhất Bác vội ôm anh vào lòng rồi hôn nhẹ lên trán anh.
- Bảo bối, vì sức khỏe của anh, ngoan nào.
- Không muốn.
Mắt anh đỏ hoe, từng dòng nước mắt tràn mi, lả chả rơi xuống làm cậu có chút hoảng sợ, vội dỗ anh.
- Được, đươc, nếu anh không muốn đi, vậy thì không đi nữa nhé, đừng khóc.
Anh khẽ gật đầu rồi im lặng tựa vào lòng không nói gì một lúc anh mới mở lời hỏi tiếp.
- Bác Bác, nếu như có một ngày vì một chuyện bất đồng ý kiến giữa hai chúng ta, mà anh cãi nhau với em thậm chí không muốn ở cùng em nữa, em sẽ thế nào?
- Vậy phải xem chuyện đó như thế nào. Nếu chính là chuyện em không thật sự không thích, em vẫn sẽ không thể chấp nhận và sẽ rất giận anh. - Cậu cúi đầu hôn lên trán anh. - Tiểu Tán, nhưng em không hi vọng chuyện như vậy xảy ta với chúng ta, em yêu anh, em không muốn vì chuyện khác mà ảnh hưởng tới tình cảm giữa chúng ta, được không?
Tiêu Chiến im lặng không nói gì, nước mắt anh lặng lẽ rơi trong lòng. Anh khẽ đưa tay đặt lên bụng, thầm nói với đứa con của mình.
"Bảo Bảo, xin lỗi con, ba thật sự muốn cho con một gia đình trọn vẹn, nhưng có lẽ không thể. Bố không thích con, nhưng chẳng sao, ba sẽ luôn yêu con có được không? Con đừng buồn nhé!"
.
Sáng hôm sau, Vương Nhất Bác đã lên đường đi Hàng Châu từ sớm. Tiêu Chiến sức khỏe cũng có phần không ổn, bụng anh liên tục khó chịu, sáng nay đi vệ sinh nướ© ŧıểυ cũng có chút máu đỏ khiến anh lo lắng không yên, anh vội đến chỗ bác sĩ Trịnh kiểm tra ngay lập tức.
- Nam nhân hoài thai đúng là chuyện nghịch với tự nhiên nên dưỡng thai cũng rất khó. - Trịnh Phồn Tinh trầm mặc nói.
- Ý bác sĩ là gì? Con tôi thế nào rồi? - Anh nghe đến đó liền hoảng hốt, kích động.
- Anh Tiêu, anh bình tĩnh. Đứa trẻ cơ bản hiện tại vẫn ổn, chỉ là dấu hiệu ra huyết này chứng tỏ có dấu hiệu dọa sẩy, cũng may chưa tới nỗi nào, tôi đã cho anh dùng thuốc ổn định thai nhi rồi, nghỉ ngơi tốt sẽ không sao nữa. Nhưng anh mang thai mà lại u uất không vui như thế này sẽ ảnh hưởng xấu đến đứa trẻ đấy. - Trịnh Phồn Tinh nhìn sắc mặt anh khẽ lắc đầu.
- Cảm ơn bác sĩ. Tôi biết rồi. - Giọng anh yếu ớt trả lời.
- Anh đã nói cho bố đứa trẻ biết chuyện này chưa? Hôm trước tôi đã dặn anh lần sau khi quay lại phải đi cùng bố đứa trẻ, tôi sẽ tư vấn cho cả anh ấy về tình trạng của hai người để chăm sóc anh thật tốt hơn đến lúc sinh. Sao hôm nay anh lại đến một mình?
- Tôi vẫn chưa nói. - Anh cúi mặt ủ rủ. - Với lại bố của nó hôm nay không có ở đây, đã đi làm xa rồi.
- Vậy anh nên sớm nói với anh ấy đi. Dù sao chuyện sinh con này rất nguy hiểm, anh không thể không có ai bên cạnh được. Thế nào thì anh ta cũng là bố của đứa trẻ, anh ta không thể vô trách nhiệm với hai người. - Trịnh Phồn Tinh bắt đầu mất kiên nhẫn, kích động gặn giọng nói.
Tiêu Chiến im lặng không trả lời, anh khẽ gật đầu chào tạm biệt bác sĩ Trịnh ra về.
Anh rời khỏi phòng khám của bác sĩ Trịnh trời cũng gần trưa, mặt trời sắp lên tới đỉnh đầu, ánh nắng cũng đã gắt đến nổi làm người ta choáng váng cả đầu óc.
Mấy ngày nay anh đã nghĩ rất nhiều về chuyện của đứa trẻ. Dù chỉ là chuyện ngoài ý muốn nhưng anh lại không nỡ chối bỏ nó, anh yêu nó, yêu nhiều như tình cảm giành cho cậu vậy. Nhất Bác nói không thích trẻ con, cậu ấy không hề có ý định có con nếu cậu ấy biết nhất định sẽ ép anh đi phá thai. Mỗi lần nghĩ đến đó tim anh như bị cắt ra từng mảnh, rất đau.
Cậu yêu anh, anh đều biết. Có lúc anh định bỏ đi thật xa, nhưng từng cử chỉ hành động của cậu đều khiến anh không nỡ rời xa cậu dù chỉ một chút. Với cậu, quả thật nghị lực của anh hoàn toàn không có mà, anh cười nhạt. Chỉ là đáng tiếc trong cuộc tình này mãi mãi không thể tồn tại thêm một đứa trẻ nữa.
Tiêu Chiến vừa đi vừa suy nghĩ bâng quơ, đầu anh đột ngột đau nhức, cả người cảm thấy chao đảo, anh không thể trụ vững nữa, còn xíu nữa là ngã nhào ra sau. Bỗng phía sau, một vòng tay đỡ lấy anh, khẽ lay gọi.
- Anh Tiêu, anh sao thế?
Tiêu Chiến mơ hồ nhìn kĩ người vừa đỡ mình kia là ai rồi mới chậm rãi trả lời.
- Cảm ơn bác sĩ Trịnh. Tôi chỉ có hơi chóng mặt.
- Ba tháng đầu cơ thể anh phản ứng với thai nhi khá mạnh, anh ra ngoài nên cẩn thận một chút, đừng đi một mình, rất nguy hiểm đó.
Trịnh Phồn Tinh cằn nhằn anh xong liền dìu anh ngồi xuống dãy ghế bên đường rồi lấy trong túi ra một túi thuốc nhỏ đưa cho anh.
- Lúc nãy anh đi vội tôi chưa kịp đưa cho anh. Thuốc này giúp anh giảm nhẹ triệu chúng thai nghén, sẽ giúp anh đỡ chịu khổ một chút. Nhưng anh nhớ rõ, anh đang mang thai không thể uống thuốc lung tung được, cần gì thì đến chỗ tôi nhé.
- Cảm ơn bác sĩ Trịnh. - Anh mỉm cười khẽ gật đầu khách khí.
.
Phim trường Hàng Châu....
Vương Nhất Bác vừa kết thúc cảnh quay liền lấy điện thoại gọi ngay cho Tiêu Chiến. Bỗng một dãy số quen trong danh bạ nhấp nháy hiện lên, cậu lạnh lùng đáp.
- Quách Thừa, cậu gọi tôi có việc gì thế?
- Cậu nói chuyện với ai cũng đều lạnh ngắt vậy à? Không thể dịu dàng tình cảm hơn sao? - Quách Thừa tức giận mắng. - Cũng phải, ngoài Tiêu Chiến nhà cậu ra thì còn dịu dàng với ai.
- Cậu bớt phí lời đi! - Vương Nhất Bác bực mình quát lại.
- Được, cậu thương người ta mù quáng quá thì làm ơn tỉnh lại cho tôi. Cậu xem hình tôi vừa gửi qua wechat cho cậu đi rồi cậu sẽ hiểu.
Vương Nhất Bác vẫn không tắt điện thoại, cậu lướt wechat xem thử rồi trầm mặc vài giây. Giọng nhạt đi không ít, cậu tiếp tục câu chuyện với Quách Thừa.
- Sao cậu chụp được?
- Không phải tôi đi theo Tiêu Chiến nhà cậu, đừng hiểu lầm. Hôm nay tôi đi ngang qua chỗ đó thấy Tiêu Chiến của cậu đang đi một mình, tôi định lại gần gọi nhưng vừa tới liền thấy tên này chạy đến ôm anh ta. Hai người có vẻ rất thân thiết, anh Tiêu cũng không ngại đẩy tên đó ra, cả hai còn ngồi cạnh nhau nói chuyện rất lâu. Nhưng nói gì thì tôi không nghe rõ....
- ....
Vương Nhất Bác im lặng không nói lời nào mặc cho Quách Thừa luyên thuyên không ngớt cả buổi. Từ lúc nhìn thấy tấm ảnh anh cùng một người con trai khác ngồi cạnh nhau, tên kia còn choàng tay ôm vai anh, cùng nhau vui vẻ nói chuyện. Tim cậu đau như bị hàng vạn mũi tên đâm vào. Cậu không còn nghe thấy những gì Quách Thừa nói nữa. Tay cậu siết chặt chiếc điện thoại như sắp vỡ vụn. Rốt cuộc giữa anh và người kia là thế nào, và tình cảm giữa cậu và anh ra sao, cậu thật sự rất muốn đến trước mặt anh lúc này để hỏi ra lẽ.
- Vương Nhất Bác, cậu đừng lo, tôi sẽ điều tra tên đó cho cậu....
Chưa kịp nghe hết lời Quách Thừa, đầu dây bên kia đã trả lời lại anh một tràn âm thanh "tút...tút..." ngân dài. Đúng là thiếu kiên nhẫn mà, nhưng đã là bạn bè, tôi nhất định sẽ giành lại công bằng cho cậu, Quách Thừa thầm nói trong lòng.
=======
Thông báo nhỏ:
Trước hết gửi lời cảm ơn các bạn đã ủng hộ fic của mình. Chỉ là tạm thời mình bước vào kì thi, nên không đủ thời gian viết chap mới nữa, nên khoảng 10 ngày nữa mới up được. Mong các bạn thông cảm và luôn ủng hộ mình. Mình sẽ sớm trở lại 😘😘😘😘