Hai người cứ ngốc ngốc một lúc lâu, cho đến khi tiếng chuông hội thoại đến từ vòng tay của Lục Tranh cắt ngang. Người gọi là Đại thần 69 - Lục Cửu.
Lục Tranh liền ngồi thẳng người dậy, sau đó nhận cuộc gọi đến từ Lục Cửu. Cậu ta rất nhanh đi vào trọng điểm. Lục Diên bỏ nhà đi bụi được hai ngày rồi. Bên Lục gia không tìm được người nên nhờ Lục Tranh mượn sức ông anh kết nghĩa soái ca của cậu hoặc mấy người bên Khiết gia tìm tung tích, sau đó họ sẽ cử người giám thị Lục Diên.
Có vẻ người nhà không phản đối chuyện Lục Diên đi bụi và chỉ muốn đảm bảo nó an toàn còn những phương diện khác thì không muốn quản, giống như muốn Lục Diên trải nghiệm cuộc đời và ngộ ra một số thứ trước nay Lục Diên luôn cho là đúng kỳ thực rất ấu trĩ.
Lục Tranh có được toàn bộ ký ức rồi, tính tình của Lục Diên cậu lại càng hiểu rõ hơn bao giờ hết. Suy cho cùng thì Lục Diên đang trong giai đoạn dở dở ương ương sượng sượng kiểu sửu nhi, suy nghĩ thiển cận, làm việc chẳng có cái gì nên hồn nhưng luôn khát khao làm ra một cái gì đó khiến người nhà phải nhìn mình bằng ánh mắt kính nể, tuy vậy nhưng lại không bao giờ cố gắng vì mục tiêu mà chỉ viết vọng tưởng. Đã thế còn sống ích kỷ như muốn cả thế giới phải để ý này nọ đến cậu ta, lúc nào cũng muốn người khác làm theo ý mình, nếu mà người nhà không chấp thuận yêu cầu vô lý của cậu ta thì cậu ta liền mặc định không ai thương mình.
Thường thì không ai thích việc mình bị so sánh với người khác, nếu đối tượng hình mẫu đem ra so sánh lại là người trong nhà lại càng khó chịu hơn bao giờ hết bởi vì bản thân sẽ phải sống chung với một tấm gương sáng chói lóa trong cùng một căn nhà, ngày nào cũng chạm mặt. Đối với một số người sẽ không thèm để ý đến sự so sánh này nọ, đơn giản là để ngoài tai; đối một số người thì sự so sánh sẽ đem đến động lực để cố gắng hơn nhưng với một số người còn lại thì sự so sánh chỉ đem đến sự mệt mỏi, bất mãn vì chính mình không được coi trọng, từ đó ảnh hưởng đến tâm lý. Mà Lục Diên từ lúc bắt đầu hiểu chuyện đã bị đem ra so sánh với kiểu người trưởng thành sớm như Lục Tranh. Lục Tranh lại là kiểu người thứ nhất kiêm người được đem ra làm hình mẫu so sánh, còn Lục Diên lại là kiểu người thứ ba, bị so sánh và mang tâm lý không được coi trọng, cũng như vô cớ mang thêm mối hận với Lục Tranh. Tất nhiên không phải ai cũng thích việc mình bị so sánh, Lục Diên có ghét cậu cũng chẳng lạ, hơn nữa cũng chưa thể làm ra trò trống gì. Nhưng đó lại là bắt đầu của mọi chuyện.
Kỳ lạ ở chỗ Lục Diên không thích Lục Tranh, viết bài bêu xấu cậu là do Lục Diên làm nhưng trên mảng sáng tác, cậu ta vẫn rất nhiệt tình viết những truyện liên quan đến cậu và Khải Triết, những truyện này đủ thể loại, từ lâm ly bi đát, vạn kiếp bất phục, ngược tâm ngược thân cho đến điền văn, tấu hài. Ban đầu Lục Tranh không hiểu hành động này nghĩa là sao nhưng khi cậu đọc thử nội dung những thứ Lục Diên viết thì cậu triệt để hiểu rõ.
Tốc độ cập nhật của Lục Diên so với những người khác càng dọa người, một ngày có thể cập nhật ít nhất một lần, nhiều nhất mười một lần, một lần cập nhật ít nhất ba ngàn chữ, tuyệt đối vững chân đứng ở vị trí số một về tốc độ cập nhật truyện. Lục Tranh cũng có đọc qua một lần, cứ mười truyện Lục Diên viết thì có đến mười một truyện có cảnh cậu bị phế đi dị năng hoặc phế chân hoặc phế tay hoặc tâm thần phân liệt,... nói chung đủ kiểu không lành lặn về dị năng, tinh thần và thân thể. Đã thế những đoạn như vậy lại được miêu tả chi tiết đến mức Lục Tranh thấy mình mẩy cả người đều loáng thoáng phát đau.
Lục Tranh có cảm giác đây không phải là sự cố gắng hoàn thành mục tiêu muốn mọi người công nhận của Lục Diên mà chỉ đơn giản là Lục Diên không thể hành hạ cậu ngoài đời nên hành hạ dưới ngòi bút, ngoài ý muốn lại gặt được thành công và kiếm được một số tiền lớn.
Có một số truyện Lục Diên biểu đạt tâm lý rất đỉnh, nhất là những đoạn ngược, rõ ràng chỉ là một suy nghĩ thoáng qua cũng có thể múa phím đến mười ngàn chữ. Lục Tranh chỉ có thể cảm thán vốn từ của Lục Diên rất rộng nhưng cậu lại không hiểu sao cái vốn từ đó chỉ phát huy trên mảng sáng tác mà không phát huy ở ngoài đời. Nhiều lúc nói chuyện với Lục Diên, Lục Tranh còn cảm thấy mệt mỏi vì cậu ta nghe có chọn lọc nhưng không bao giờ nói có chọn lọc. Cứ có cảm giác người viết bài và người đứng trước mặt là hai con người khác nhau hoàn toàn. Lục Tranh từng hoài nghi hai khả năng, một là là do có cậu nên Lục Diên mới có thái độ đó, hai là Lục Diên bị tâm thần phân liệt.
Chốt lại một câu: Lục Diên có biểu hiện ra sao thì cậu ta vẫn là một con người rất mâu thuẫn trên mọi phương diện, mâu thuẫn đến mức khiến cho người xung quanh không thể nắm bắt được.
Ví dụ như Lục Diên muốn người xung quanh quan tâm, hiểu mình nhưng chưa bao giờ nói ra những gì mình nghĩ, những gì mình muốn. Mà không nói ra thì ai biết đường nào mà lần. Cậu ta mong muốn tất cả mọi người đều có khả năng đọc suy nghĩ của cậu ta chắc?
Ví dụ như lúc nào Lục Diên cũng nói không ai hiểu cậu ta, quan tâm cậu ta nhưng khi có người quan tâm thì chê phiền, người ta đi rồi thì bảo mình không được yêu thương, sau đó lại bắt đầu chìm đắm vào thứ đau khổ do mình tự tạo ra rồi khóc lóc các thứ.
Về chứng dở dở ương ương của Lục Diên, Lục Tranh cảm thấy mệt mỏi thật sự. Tất nhiên không chỉ Lục Tranh mệt mà ai trong Lục gia cũng mệt mỏi. Mệt mỏi đến mức không thèm để ý, hoàn toàn trơ (không thay đổi trước mọi tác động).
Có thể nói, ngoài bản thân mình ra, Lục Diên chưa từng để ý đến bất kỳ ai hay cảm xúc của người nào, cũng chưa bao giờ suy xét cho hành động của mình, tất nhiên cũng chưa từng nghĩ đến tiền căn hậu quả so hành động bộc phát của mình mang lại. Vì vậy sau vụ không được phép kiếm tiền bằng cách viết bài trên mảng sáng tác, mất đi một nguồn thu nhập lớn, Lục Diên liền đổ hết trách nhiệm lên đầu Lục Tranh, cậu ta tự cho mình là đúng liền lên nhóm kín viết bài bêu xấu cậu.
Với tâm lý thích đổ lỗi, kiểu người như Lục Diên nếu không tỉnh ngộ thì sẽ biến thành loại hình người nhà cực phẩm, lúc nào cũng mặc định cho dù có sai cũng là cả thế giới sai chứ không phải bản thân sai.
Lục Diên đúng là kiểu người không thể khiến người ta yêu thương được mà.
Về chuyện Lục Diên bỏ nhà đi bụi mà người nhà lại muốn giám thị chứ không muốn đưa người về, Lục Tranh bày tỏ cậu không có chút ý kiến nào cả. Dẫu sao mọi người cũng chỉ muốn hoàn cảnh môi trường xung quanh bức ép Lục Diên hiểu ra cậu ta đã không biết hưởng thụ cuộc sống lẫn trân trọng những thứ mình đang có ra sao.
Kết thúc cuộc hội thoại, Lục Tranh nói với Khải Triết một tiếng rồi bước ra khỏi phòng, chính mình đi đến thư phòng gặp Lục Hoành Lãng. Lúc đi ngang qua phòng khách ngoài ý muốn không thấy hai con vẹt xanh xà nẹo với nhau mà thấy cảnh đuổi bắt, hai con vẹt xanh chạy, hổ mập với đồng đội nó là hắc hồ ly mỗi con đuổi theo một con vẹt xanh. Kỳ thực bọn nó không sử dụng đến sức mạnh chân chính, hai con vẹt xanh vẫn không dùng cánh mà chỉ dùng đôi chân ngắn tủn của mình. Lục Tranh chỉ thấy hai cái bóng một cam một đen đuổi theo hai cái bóng xanh nhỏ xíu, thỉnh thoảng sẽ có tiếng *cốp* *cốp* do va chạm với nội thất hoặc tường. Tuy đang trong tình trạng bị truy đuổi nhưng hai con vẹt vẫn không từ bỏ show ân ái bằng cách nói chuyện, cũng vì thế và âm thanh ưỡn ẹo của chúng phá lệ to hơn, vang vọng hơn trong phòng khách hơn so với thường ngày.
Lục Tranh nổi một thân da gà, bình tĩnh bỏ qua màn trình diễn trước mắt, mở cửa thư phòng của Lục Hoành Lãng rồi bước vào.
Lục Hoành Lãng vừa ký xong một văn kiện, nghe thấy tiếng mở cửa rồi nhưng không không nhìn lên, cũng không nói gì mà vươn tay lấy một xấp tài liệu đặt lên mặt bàn. Lục Tranh cũng thừa biết Lục Hoành Lãng đã nhận ra sự có mặt của mình từ trước khi cậu vào nên tự động ra sô pha ngồi chờ. Sau đó Lục Hoành Lãng ra sô pha ngồi đối diện Lục Tranh.
- Để anh chuyển tài liệu sang cho mày.
Lục Tranh nhận được một tin nhắn của Lục Hoành Lãng, bên trong có một tệp mang tên "Lục Diên".
Lục Tranh cũng thừa biết Lục Hoành Lãng đã đọc đoạn ký ức gần nhất của cậu nên mới đưa tài liệu về Lục Diên. Còn tại sao hắn ta lại theo dõi Lục Diên thì chỉ có thể vì cậu ta từng viết bài bêu xấu cậu nên Lục Hoành Lãng đặc biệt cho người để ý đường đi nước bước của cậu ta đi.
Khi Lục Tranh đang xem tệp tài liệu này thì Lục Hoành Lãng ngay trước mặt cậu gọi điện cho một người, có vẻ là người được chỉ định theo dõi Lục Diên. Nội dung chỉ có hắn ta muốn người kia báo cáo một lần nữa cho Lục Tranh.
Lục Hoành Lãng lại sử dụng màn hình giả lập đang chiếu trên cổ tay, Lục Tranh đoán chắc hắn ta đang chuyển thông tin liên lạc của cậu cho người kia và chuyển thông tin liên lạc của người kia cho mình. Quả nhiên cậu nhận được thêm một tin nhắn của Lục Hoành Lãng có thông tin liên lạc của người kia.
Tốc độ đọc của Lục Tranh khá nhanh, thông tin trong tệp cũng không quá nhiều, đại thể Lục Diên mới bỏ đi có hai ngày nên cũng chẳng có thêm thông tin gì nhiều, chốc lát cậu đã đọc xong. Ngoài việc Lục Diên gặp trắc trở nhưng không quá lớn thì không có gì đáng ngại.
Lục Tranh nhìn qua Lục Hoành Lãng, hắn ta đang mang lên mặt bộ dạng dửng dưng chẳng quan tâm sự đời. Lục Tranh liếc qua thông tin mình đọc được, lại nhìn đến vẻ dửng dưng không liên quan của ai kia, chính mình đã ngộ được huyền cơ.
- Anh, mấy rắc rối mà Lục Diên gặp phải là anh cho người bày ra?
- Một chút. Dẫu sao cũng phải cho cậu ta biết cái gì gọi là khổ chứ. Lục Diên là người khá ương ngạnh, quyết định bỏ nhà đi có lẽ đã nghĩ đến chuyện không muốn trở về, cái tôi của cậu ta lại không muốn bị cho là yếu kém. Có khó khăn cỡ nào cậu ta cũng sẽ cố chịu cho bằng được, anh mày chỉ là khiến cậu ta khổ hơn một chút mà thôi. Đến một lúc nào đó, cậu ta không chịu nổi sẽ phải chấp nhận sự thật mình chẳng là cái gì trong xã hội mà tìm đường trở về nhà. Đối với Lục gia, Lục Diên trở về sớm một chút, hiểu chuyện nhanh hơn một chút không phải là càng tốt sao.
Cho nên nói anh hành hạ con cháu nhà người ta mà họ còn phải cảm ơn anh sao?
Đổi lại cái suy nghĩ của cậu chỉ là cái nhún vai "Sao cũng được" của Lục Hoành Lãng.
-------------
Truyện chỉ được đăng bởi trang_kenny ở s1apihd.com và Sweek, mọi trang web khác đều là giả mạo!
Vui lòng không chuyển ver hay bưng bê đi nơi khác!
Vui lòng tôn trọng công sức viết truyện của mình!
Thân ái và quyết thắng!