"Thẩm trợ lý, anh làm sao vậy?" Trong thang máy, một nữ đồng nghiệp trông thấy sắc mặt ảm đạm của Thẩm Xương Mân, không khỏi khách khí hỏi: "Có phải là bị bệnh rồi không?"
Thẩm Xương Mân ôm cặp văn kiện, phục hồi lại tinh thần mà trả lời: "Không có." Chỉ là dạo gần đây, hắn có chút mệt mỏi với sự hỉ nộ thất thường của sếp, cái kế hoạch này không biết đã làm đi làm lại, sửa đi sửa lại bao nhiêu lần rồi, vậy mà vẫn không thể làm sếp vừa ý, cũng không biết rốt cục phải như thế nào sếp mới hài lòng đây.
Tới văn phòng tổng tài, Thẩm Xương Mân đưa văn kiện đến trước gương mặt lạnh lùng của Vương Thanh: "Sếp, đây là bản kế hoạch mới mà các phòng vừa làm xong."
"Cứ để đó đi." Vương Thanh nghĩ nghĩ, lại mở miệng nói: "Gần đây công ty chúng ta có một thương vụ phải sang Nhật giải quyết đúng không?"
Thẩm Xương Mân gật đầu: "Vâng, thương vụ này là do phó tổng giám đốc phụ trách."
"Bảo ông ta không cần đi nữa." Vương Thanh tắt trang web trên màn hình máy tính: "Giao cho ông ta phụ trách thương vụ trong nước đi, ngày mai tôi sẽ khởi hành đi Nhật."
"Nhưng mà sếp à, thương vụ này đã được hẹn trước chỉ sau năm ngày nữa, anh có nên..." Nhận thấy được ánh mắt sắc bén của đối phương, Thẩm Xương Mân đành lập tức ngậm miệng, hắn đã sớm biết nhị thiếu gia hai ngày trước phải đến Nhật tham gia triển lãm tranh gì đó, nghe nói cùng đi còn có một thiếu niên mi thanh mục tú là thiên tài thi họa.
Loại cảm giác bất an này, chỉ có thể giữ trong lòng, không thể nói ra a.
Ngay hôm đó, Vương Thanh bảo Thẩm Xương Mân đặt luôn vé máy bay cho ngày mai, thông báo qua loa với các nhân viên trong công ty là tới Nhật Bản bàn thương vụ, sau đó dẫn theo Thẩm Xương Mân cùng hai gã trợ thủ khác lên chuyến bay đêm.
Đồng sự A nhìn theo bóng dáng Vương Thanh đã đi xa, cảm khái nói: "Tổng tài quả thực là một vị sếp siêng năng a, khó trách phúc lợi của Vương thị chúng ta lại tốt như vậy, đi theo sếp nhất định sẽ có cơm ăn."
Đồng sự B lạnh nhạt nheo mắt nhìn tên nhóc mới tới, loạt soạt mở văn kiện ra: "Cậu đừng sùng bái sếp vội, đấy chẳng qua chỉ là một truyền thuyết thôi, muốn biết chân tướng thì chờ tới lúc gặp được em trai của sếp ấy."
Đồng sự A:...
***
Lý Tân là một trong những thanh niên đại diện cho giới nghệ thuật gia của Trung Quốc được cử đi, lần này Trung Quốc chọn ra sáu đại diện, trong ba độ tuổi đều chọn lấy hai đại diện, đi theo còn có một vài nhân viên quốc gia, dù sao đây cũng là vấn đề liên quan đến thể diện, đương nhiên phải cẩn thận một chút. Mà người làm nghệ thuật đều có chút cao ngạo, thấy trên tên tuổi của Kiến Vũ cùng Lý Tân lại gắn thêm hai chữ "thiên tài", nên làm cho mắt của mấy lão nghệ sĩ ở đây ngứa ngáy không ít.
Lý Tân biết rõ suy nghĩ trong lòng những người này, nhưng thông minh không nói, Kiến Vũ cũng hiểu, chỉ là cậu vốn không thèm để ý mà thôi.
"Kiến Vũ, nghe nói ngày mai đại diện các quốc gia đều phải trực tiếp vẽ tranh ở trước mặt giới truyền thông, cậu định sẽ vẽ cái gì?" Vẽ trực tiếp không thể dùng một số thủ thuật riêng, cẩn thận thôi chưa đủ, mà còn phải phụ thuộc vào vận may nữa, Lý Tân ngồi bên cạnh Kiến Vũ, trên gương mặt tỏa nắng giờ đang mang theo chút bất an.
Kiến Vũ một bên đổi tư thế ngồi, một bên mở miệng: "Có khác biệt gì với bình thường sao?"
Lý Tân chớp mắt hỏi: "Nhiều kênh truyền hình nước ngoài tới thu hình như vậy, cậu không căng thẳng sao?"
"Căng thẳng hay không căng thẳng thì có tác dụng gì." Kiến Vũ biết Lý Tân lo lắng, vì thế tắt cái TV không biết đang nói tiếng gì kia đi: "Cậu cũng không phải không bằng người khác, lo lắng cái gì?"
Lý Tân nghe vậy, nghĩ nghĩ một lát, liền gật đầu: "Nói cũng đúng." Chỉ là vẫn không tránh được hồi hộp, hắn nhìn nhìn người đang nằm bò trên ghế sa lon bên cạnh, thần thái có chút biếng nhác, nhưng tư thế ngồi lại vô cùng đẹp mắt, hắn nhớ rõ trước khi xuất ngoại, thầy dạy họa của mình đã từng nói qua, thi họa của Kiến Vũ đều mang hơi thở cổ xưa, hơn nữa người này rất có gia thế, sang nước ngoài cũng không sợ bị người ta ăn hϊếp, cho nên mình đi theo cậu ta nhất định sẽ không phải chịu thiệt thòi. Qua vài ngày ở chung, hắn cũng đã biết được tài hoa của người này đích xác không phải do giới truyền thông thổi phồng lên, mà đúng là năng lực chân chính, thậm chí còn có hơn chứ không kém.
Ngồi một hồi, Lý Tân vẫn không yên lòng mà hỏi: "Lỡ như tôi phạm lỗi, không phải sẽ khiến quốc gia mất mặt sao? Thôi rồi, tối nay tôi nhất định sẽ không ngủ được mất." Vô luận nói như thế nào, Lý Tân vẫn còn là một thanh niên mới hai mươi hai tuổi, đứng trước loại sự kiện lớn như thế này đương nhiên khó tránh khỏi căng thẳng, chưa nói đến hắn, ngay cả một số lão nghệ sĩ cao tuổi cũng không chắc có thể giữ cho tâm tình mình thanh tĩnh như nước được.
Lý Tân ngồi vạ vật trong phòng Kiến Vũ mấy tiếng đồng hồ, rốt cục cùng Kiến Vũ chen chúc nằm trên một cái giường, lúc đi vào giấc ngủ, hắn còn không biết, đây mới là ác mộng lớn nhất sau này của hắn.
***
Chờ khi đoàn người Vương Thanh mang vẻ phong trần mệt mỏi lết tới được khách sạn mà các đại diện Trung Quốc đang ở, đã là 7 giờ sáng, cũng đã có không ít người ra khỏi phòng dùng bữa, Vương Thanh sớm đã biết Kiến Vũ ở tại phòng nào, vì thế đem toàn bộ hành lý vứt cho trợ lí, còn mình thì lập tức tới phòng Kiến Vũ.
Lúc tiếng đập cửa vang lên, Kiến Vũ đang thay quần áo trong buồng vệ sinh, Lý Tân mặc áo ngủ dụi dụi cặp mắt mông lung ra mở cửa, cũng không thèm nhìn rõ ai đến mà nói luôn: "Chúng tôi không gọi phục vụ."
Vương Thanh thấy trong phòng Kiến Vũ xuất hiện một người xa lạ, nhưng lại mặc áo ngủ, liền nhăn lông mày lại: "Vị tiểu sinh này, cậu đi nhầm phòng đúng không?"
Lý Tân xoa xoa cặp mắt, thấy rõ người đứng trước mặt mình là một nam nhân anh tuấn mặc vest, cộng thêm đối phương nói tiếng Trung rất chuẩn, vì thế không chút nghĩ ngợi liền mở miệng: "Tiên sinh, là anh đi nhầm phòng, đây là phòng của bạn tôi."
"Nếu là phòng của bạn cậu, vậy sao cậu lại ở trong phòng người ta?" Sắc mặt của Vương Thanh tối lại, anh tỉ mỉ quan sát người thanh niên trước mắt, bộ dạng tuy rằng không gọi là xấu, nhưng cũng không nhìn ra có tư sắc gì. (Bạch: Tình địch trong mắt hóa Chí Phèo =))))
Bị ánh mắt soi mói từ cao đến thấp của Vương Thanh làm cho rùng mình, Lý Tân vội ho một tiếng: "Tôi không ngủ được, cho nên mới sang ngủ cùng với bạn, tiên sinh, anh đây là có chuyện gì sao?"
Ngươi ngủ trên giường của em trai nhà tôi, còn dám hỏi tôi có chuyện gì? Mặt Vương Thanh càng ngày càng đen: "tiểu Vũ đâu?"
Lý Tân rốt cục cũng đoán được, người này hẳn là có quen biết với Kiến Vũ, vì thế vội trả lời: "Kiến Vũ đang thay quần áo trong phòng vệ sinh, anh quen cậu ấy à?"
Cư nhiên dám đi thay quần áo khi trong nhà đang có người lạ (tối nay em chết với anh =))) sắc mặt Vương Thanh đen kịt lại, nhìn Lý Tân còn đang đứng chắn ở cửa: "Chẳng lẽ cậu muốn tôi cứ đứng ở cửa mà nói chuyện sao?"
Lý Tân xấu hổ, vội đứng tránh ra cho Vương Thanh vào phòng, ngay lúc này, Kiến Vũ vừa thay xong quần áo đi ra, bắt gặp Vương Thanh, đầu tiên là ngẩn người, sau đó liền lập tức vui sướиɠ tiến lên ôm lấy Vương Thanh: "Anh, sao anh lại tới đây?" Về phần sắc mặt đen như đáy nồi kia của Vương Thanh, Kiến Vũ không có mảy may chú ý tới.
Đứng ở một bên, Lý Tân trợn mắt há mồm nhìn Kiến Vũ đột nhiên từ thiên nga biến thành mèo con, lại nhìn nhìn người đàn ông đang mỉm cười kia, thì ra vị này chính là đại thương gia Vương Thanh trong truyền thuyết?
Hắn vừa rồi có phải... đã đứng ngăn anh ta ngoài cửa không nhỉ?
***
Nhân viên giám hộ của đoàn khi nhìn thấy Vương Thanh xuất hiện, đều bày ra bộ dáng khách khách khí khí, vì thế Vương Thanh liền rất tự nhiên leo lên chiếc xe chở đại biểu đến buổi triển lãm tranh, cũng muốn đi xem thử nó như thế nào.
Chỉ là không biết có phải do Lý Tân hoang tưởng hay không, hắn cứ cảm thấy vị Vương
tổng tài này đối với hắn chẳng có mấy hảo cảm thì phải, hai ngày trước mỗi khi ăn điểm tâm hắn đều ngồi cạnh Kiến Vũ, nhưng sáng nay lúc hắn mới vừa đặt mông xuống ghế, Kiến Vũ đã bị anh trai mình kéo phắt sang bên kia.
Chẳng lẽ bộ dạng mình giống mấy tên bất lương lắm sao, Vương Thanh sợ hắn sẽ làm hư Kiến Vũ sao? Lý Tân cảm thấy thật tủi thân biết mấy.
Sau khi đại diện của Trung Quốc tới, lập tức liền thu hút sự chú ý của một số phóng viên truyền thông, vô luận như thế nào, quốc gia phương Đông cổ xưa tràn ngập những điều thần bí này, luôn sẽ có thứ gì đó xuất hiện khiến cho người ta phải kinh diễm.
Phía Nhật Bản rất nhanh cũng có nhân viên đi lên tiếp đãi, chỉ trong chốc lát, đại biểu cùng giới truyền thông đều đã tới đông đủ, Vương Thanh nhìn cảnh này, liền hiểu được đây chỉ đơn giản là cuộc so đấu vì mặt mũi của các quốc gia mà thôi, anh nghiêng đầu nhìn về phía Kiến Vũ đang mặc một bộ trang phục Trung Quốc truyền thống với hoa văn đặc sắc thêu trước ngực, trên mặt lộ ra thần sắc kiêu ngạo cùng vinh quang. Trước kia anh luôn thấy cái từ này biểu trưng cho dối trá, nhưng từ lúc tiểu Vũ đạt được một chút thành tựu, anh vẫn luôn cảm thấy vui sướиɠ thay cho cậu, thì ra khi mình coi một người còn quan trọng hơn chính bản thân, thì một chút việc nhỏ của đối phương cũng đủ để ảnh hưởng tới mọi hỉ hỉ nộ ái ố của mình.
Khi Kiến Vũ vẽ tranh, tư thái luôn vô cùng nghiêm túc, Vương Thanh xuất thần dõi theo nhất cử nhất động của cậu, cho đến khi toàn bộ khán phòng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Kiến Vũ thu bút, trên bức tranh trước mặt cậu, đơn giản chỉ có một tảng đá, mấy khóm cỏ nhỏ, còn có một con thỏ con đang ngây ngô ngủ gật cạnh đó.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, có thể dùng bút lông mềm mà vẽ ra thứ quá sống động như thế, cũng khó trách người xung quanh phải kinh ngạc tán thưởng.
Chỉ là những tiếng tán thưởng đó đều không lọt vào trong tai Kiến Vũ, cậu ngẩng đầu nhìn về nơi Vương Thanh đang đứng, đúng lúc cũng đυ.ng phải ánh mắt của anh.
Hai người nhìn nhau, bao lời khen ngợi cùng tôn vinh, cũng không thể bằng điều này được.
Phóng viên bốn phía không ngừng giành nhau góc độ thật tốt để quay chụp, cố gắng đem thần khí của bức họa này sao lưu lại vĩnh viễn.
Vương Thanh kinh ngạc nhìn Kiến Vũ lách ra khỏi đám phóng viên, từng bước một đi về phía anh, không khỏi nở nụ cười, nhân vật xuất sắc như thế, lại nguyện ý làm bạn cả đời cùng anh, anh còn gì lo lắng nữa? Là bởi vì tiểu Vũ chưa bao giờ nói qua tiếng "yêu" này, hay là do chính bản thân anh thiếu tự tin?
Chờ khi Kiến Vũ đã đi đến bên Vương Thanh, xung quanh không ngừng vang lên tiếng chụp hình dồn dập, một số phóng viên dùng
tiếng Anh phỏng vấn cậu.
Tiếng Anh của Kiến Vũ chỉ đạt đến trình độ có thể miễn cưỡng nghe hiểu ngôn ngữ thường dùng, Vương Thanh thấy thế, đành phải phiên dịch từng câu một cho cậu nghe, nghe tới một phóng viên hỏi mình là ai, Vương Thanh cười nói với Kiến Vũ: "Phóng viên người Mỹ này hỏi anh là gì của em?"
Kiến Vũ nghe vậy cười cười, hồi đáp lại nam phóng viên kia: "Đây là anh trai của tôi, cũng là người quan trọng nhất với tôi trong cuộc đời này." Nói xong, vươn tay nắm lấy tay của Vương Thanh, mỉm cười trước ống kính: "Nếu tách khỏi anh ấy, có lẽ ngay cả bút vẽ tôi cũng không biết phải cầm như thế nào nữa."
Vương Thanh cúi đầu nhìn Kiến Vũ, cùng cậu đan tay siết chặt lấy nhau, trong tim tràn ngập ấm áp.
Từ đây đến rất nhiều năm về sau, vô luận là người của thương giới hay thi họa giới, đều nói tình cảm hai anh em Vương gia rất sâu sắc, khiến cho bất cứ người nào có anh chị em cũng phải hâm mộ vô cùng.
...........................................................
Triển lãm tranh diễn ra rất thuận lợi, nhưng Kiến Vũ nghe không hiểu ngôn ngữ của dân bản xứ, nên ra ngoài lúc nào cũng phải mang theo người phiên dịch xa lạ, thật bất tiện. Hiện giờ Vương Thanh đã đến đây, anh cũng không ngại phải đi đi lại lại, hầu hết thời gian đều theo bên cạnh Kiến Vũ, làm phiên dịch cho cậu.
Người của đoàn đại biểu biết rõ tình cảm gắn bó giữa hai anh em, ngay cả thấy Kiến Vũ có đôi khi không trở về phòng mình, bọn họ cũng sẽ nhắm một mắt, mở một mắt mà làm ngơ. Chỉ có Lý Tân là thỉnh thoảng sẽ cảm thấy mình có chút đáng thương bởi số kiếp bị hắt hủi, nhưng hắn không hiểu tại sao, vị Vương Thanh tổng tài kia hình như luôn không thích để mình quá thân cận với Kiến Vũ, hay đó chỉ là do bản thân hắn tưởng tượng?
Đoàn người Vương Thanh và đoàn đại biểu của Kiến Vũ đặt chỗ ở cùng một khách sạn, chỉ khác biệt là, Kiến Vũ được đoàn đại biểu chu cấp trọn gói, còn Vương Thanh thì phải tự trả tiền.
***
Kiến Vũ tắm rửa xong liền chui vào trong chăn xem mấy nhân vật hoạt hình chạy đi chạy lại trên TV, lúc Vương Thanh đi ra từ phòng tắm, thấy Kiến Vũ đang cười lăn lộn trên giường, anh thở dài, cầm lấy khăn mặt, đi đến ngồi xuống bên giường, kéo Kiến Vũ đến dựa vào đầu gối của mình, tận tâm lau tóc cho cậu.
Đang chiếu trên TV là đĩa phim hoạt hình tiếng Trung mà anh đã mua cho Kiến Vũ, cũng chính là câu chuyện về một con mèo ngốc cùng một con chuột láu lỉnh, nhìn từ con mắt của anh, hoàn toàn không thấy được có điểm gì thú vị.
Kiến Vũ ngả lên người Vương Thanh, vươn tay ôm lấy Vương Thanh, Vương Thanh một thoáng không chú ý, liền bị kéo ngã xuống giường, anh bất đắc dĩ để khăn mặt qua một bên, ôm Kiến Vũ vào trong ngực, vuốt ve mái tóc còn chưa khô của cậu, vẻ như lơ đãng hỏi: "Cái cậu Lý Tân kia... là người như thế nào?"
"Tranh cậu ấy vẽ không tồi, tính cách cũng rất thú vị." Kiến Vũ đùa nghịch dây lưng trên áo ngủ của Vương Thanh, tựa vào ngực anh, gỡ bỏ sự phòng bị cùng cảnh giác thường ngày: "Anh không thích cậu ấy sao?"
Vương Thanh mang ngữ khí bình thản nói: "Anh chỉ thích mình em." Tay lần xuống phía dưới, tháo dây áo ngủ của Kiến Vũ ra, xoay người áp cậu dưới thân mình, hôn lên cái trán của cậu: "tiểu Vũ, anh không thích em quá thân cận với người khác."
Kiến Vũ vòng tay qua cổ Vương Thanh, nhếch lên khóe miệng: "Bộ dáng này của anh xem như đang ghen tuông bậy bạ sao?" Tay lại nhéo nhéo vành tai Vương Thanh, Kiến Vũ cười đến ấm áp: "Hay là nói, anh không tin tưởng em?"
Kéo bàn tay đang nghịch ngợm kia đưa đến miệng hôn hôn, Vương Thanh cúi xuống bên tai Kiến Vũ nhẹ giọng nói: "Anh chỉ là quá để ý đến em thôi."
Hơi thở ấm áp phả qua vành tai, khiến Kiến Vũ khẽ rụt cổ, tay lại chậm rãi vòng qua eo Vương Thanh. Vương Thanh sao lại không phát hiện ra động tác đáng yêu này, anh hôn lên khóe môi cậu, dần dần thâm nhập, bao lấy bờ môi mềm mại, nhẹ nhàng mυ'ŧ vào, tay từ từ lần xuống, vuốt ve bên hông, đùa nghịch một chút nơi cái rốn, sau đó cầm lấy hạ thân của cậu.
"Ưʍ..." Tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn bị nụ hôn kia nuốt lấy, động tác phía dưới tay Vương Thanh vẫn không hề chậm lại, trái lại càng thêm kɧıêυ ҡɧí©ɧ, thậm chí đầu ngón tay còn lướt qua đỉnh qυყ đầυ mẫn cảm.
Cánh tay vòng qua eo cậu tăng thêm lực, Vương Thanh buông tha bờ môi Kiến Vũ, đầu lưỡi lướt xuống cổ họng trắng nõn của cậu, thực vừa lòng khi nghe thấy tiếng thở dốc trầm nặng của đối phương, anh không dừng lại lâu, lại nhẹ nhàng hôn lên điểm nhỏ trước ngực cậu, lúc đối phương rêи ɾỉ thành tiếng lại xấu xa nhả nó ra.
"Anh..." Kiến Vũ bất mãn mở mắt, ngay sau đó toàn thân lại trở nên căng thẳng, bởi vì nơi nào đó dưới hạ thân bị hàm nhập vào một không gian ấm áp, khiến cho cậu có cảm giác sảng khoái nói không nên lời.
"Ưʍ..." Cậu siết chặt lấy tấm ga giường phía dưới, cho đến khi hạ thân đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới điểm cực hạn: "Anh, em..." Cảm giác toàn thân nổ tung làm cho cậu cảm thấy thật vô lực, thế nên khi "nơi ấy" chợt bị thứ gì đó lạnh lẽo xâm nhập cũng không phát hiện ra.
Chờ khi cậu kịp phản ứng, phía dưới đã có ba ngón tay tiến nhập vào, kí©ɧ ŧɧí©ɧ ở "chỗ nào đó" làm hô hấp của cậu lại càng gấp hơn.
Khoảnh khắc khi hợp lại làm một, hai người đều gắt gao ôm chặt lấy đối phương, trao cho nhau những nụ hôn nồng nhiệt, không còn quan tâm đến thứ gì khác nữa.
Trên màn hình TV, con mèo nhỏ tên Tom đang đưa cho con chuột nhỏ Jerry một miếng bánh ngọt ngon lành vào đêm Giáng Sinh, con chuột nhỏ vừa cầm lấy đĩa bánh ngọt, một cái bẫy chuột liền đột nhiên bắn ra từ trong chiếc bánh, nhưng cái bẫy này không hề bắt được con chuột, mà là phát ra ca khúc du dương của lễ Giáng Sinh.
Nếu ngay cả mèo và chuột đều có thể ở cùng nhau một cách hòa bình, thế giới này, còn điều gì không thể nữa?
Một ngày không gặp, như cách tam thu, Vương Thanh đã mấy ngày không được chạm vào Kiến Vũ, cho nên khi hai người bên nhau, chính là củi khô lửa bốc, trải qua nhiều lần triền miên, mới chấm dứt hoàn toàn.
Kiến Vũ nằm bất động trên giường, Vương Thanh cần mẫn đi xả nước tắm điều chỉnh độ ấm vừa phải, lại quay về bên giường ôm Kiến Vũ vào trong ngực, dùng kiểu bế công chúa mà đem "vợ" mình vào phòng tắm.
Kiến Vũ nằm trong bồn tắm lớn vẫn không nhúc nhích, Vương Thanh tiếp tục hầu hạ tắm rửa, lau khô toàn thân cho Kiến Vũ, sau đó lại bế cậu trở về giường ngủ, một loạt động tác làm đến vô cùng thuần thục, kinh nghiệm mười phần.
Khi nằm lại xuống giường, Kiến Vũ đã là nửa mê nửa tỉnh, trong lúc mơ mơ màng màng tựa hồ nghe thấy Vương Thanh nói muốn đi ngân hàng XX xử lý chút chuyện, cậu rúc rúc vào lòng Vương Thanh, lại lâm vào mê man.
***
Ngày hôm sau tỉnh lại, đã là hơn chín giờ sáng, Vương Thanh chẳng biết đã rời đi từ lúc nào. Bởi vì hôm nay chỉ cần đem tranh ra triển lãm, cũng không cần tác giả phải có mặt, cho nên Kiến Vũ thay quần áo chỉnh tề xong, liền thong thả đi xuống nhà ăn tầng dưới dùng bữa sáng. Mới vừa gọi món, ghế bên cạnh lại có thêm một người.
"Kiến Vũ, hôm nay cậu cũng không đi xem triển lãm sao?" Lý Tân tùy ý gọi hai món khác, nhìn bộ dáng hơi mệt mỏi của cậu, lập tức thấu hiểu nói: "Tình cảm giữa cậu và anh trai thật tốt, chắc tối qua phải hàn huyên tán gẫu rất lâu nhỉ?"
Nhớ đến đêm qua, Kiến Vũ vội ho một tiếng: "Đúng vậy, có hơi lâu." Cậu đảo mắt qua chiếc TV lớn trong phòng ăn, cảnh tượng trên màn hình có chút hỗn loạn, loáng thoáng còn xuất hiện cảnh sát, cậu nghe không hiểu tiếng Nhật, đành phải hỏi Lý Tân ngồi bên cạnh: "TV đang nói gì vậy?"
Lý Tân may mắn cũng hiểu một ít tiếng Nhật, mơ mơ hồ hồ nghe ra được nội dung đại khái: "Hình như họ đang nói về ngân hàng nào đó vừa gặp phải mấy tên cướp, kết quả khi cảnh sát đến, chúng liền bắt cóc một khách hàng đúng lúc đang bàn chuyện làm ăn với giám đốc ngân hàng."
"Ngân hàng..." Kiến Vũ biến sắc, hai mắt gắt gao dán chặt vào màn hình, nhưng ngoài đám phóng viên cùng cảnh sát đang vây bên ngoài, thì chẳng nhìn thấy gì khác nữa: "Ngân hàng nào vậy?"
Lý Tân nghe kĩ lại, mới khẳng định nói: "Ngân hàng XX."
Kiến Vũ trầm mặt, nhớ lại chuyện ngày hôm qua Vương Thanh nói muốn tới ngân hàng này bàn việc, cậu vội rút di động ra, nhấn nút gọi nhanh, cũng chính là số của Vương Thanh, tiếng tút tút vang lên thật lâu, vẫn không có ai bắt máy. Bất an trong lòng cậu càng ngày càng mãnh liệt, bình thường cho dù Vương Thanh đang họp, nhưng chỉ cần mình gọi điện, anh ấy đều sẽ nghe máy ngay, sao bây giờ tiếng chuông điện thoại lại kéo dài như vậy.
Càng nghĩ càng hoảng, cậu đột ngột đứng lên, khoác thêm áo ngoài, Lý Tân thấy sắc mặt Kiến Vũ không ổn, vội vàng đuổi theo: "Kiến Vũ, cậu làm sao vậy?"
***
Di động trong túi áo đang không ngừng rung, nhưng Vương Thanh lại không thể cử động, bởi vì anh cùng giám đốc ngân hàng còn có Thẩm Xương Mân đang bị ba tên cướp dùng súng chĩa vào, bất lực nhìn cảnh sát và đội cứu hộ đang đứng đầy ở bên ngoài cửa kính.
Chuyên gia đàm phán còn chưa kịp lên tiếng, đã bị bọn cướp quát lui, Vương Thanh cười khổ một trận trong lòng, cũng không biết hôm nay có thể toàn thây thoát ra khỏi đây hay không. Anh liếc mắt nhìn giám đốc ngân hàng mang sắc mặt trắng bệch đứng bên cạnh, cùng Thẩm Xương Mân trán đầy mồ hôi, trong đầu chợt nghĩ, nếu tiểu Vũ biết nơi này đã xảy ra chuyện, không biết sẽ nôn nóng thành bộ dáng gì nữa.
Khi Kiến Vũ chạy tới hiện trường, cảnh sát đã phong tỏa ngân hàng, bốn phía chật ních phóng viên của các nhà đài, có phóng viên nhận ra Kiến Vũ trong buổi triển lãm hôm trước, vội chen lên dùng thứ tiếng Trung trúc trắc hỏi: "Kiến Vũ kun (ở Nhật, người ta thường thêm từ "kun" vào sau tên con trai khi nói chuyện), anh trai cậu hiện đang bị bọn cướp bắt làm con tin, xin hỏi cậu có ý kiến gì không?"
"Đang trong tình cảnh này rồi, lại còn hỏi ý kiến ý cò gì nữa!" Đi theo phía sau Kiến Vũ, Lý Tân vừa thở hổn hển vừa nhẹ giọng mắng, sau đó hắn liền chứng kiến một Kiến Vũ luôn luôn lịch sự với người ngoài, thế nhưng lại thô lỗ đẩy đám phóng viên ra, lập tức chạy về phía cửa chính của ngân hàng, có hai cảnh sát tiến lên ngăn cậu lại, bị cậu gạt ra, trông đơn giản cứ như đẩy ra hai con thỏ ấy.
Lý Tân trợn mắt há mồm nhìn Kiến Vũ chỉ bằng vài cái lắc mình, đã đi tới được trước cửa ngân hàng, sau đó lại chỉ bằng một cái vung chân, cánh cửa thủy tinh dày cộp đã "choang" một cái, vỡ tan thành mảnh nhỏ.
"Lý Tiểu Long tái thế!" Lý Tân càng thêm kinh hãi.
Cảnh sát cùng toán cướp đều ngây ngẩn cả người, hiển nhiên không kịp phản ứng trước biến cố bất ngờ này, mặc cho ai cũng không tưởng tượng được, tấm cửa thủy tinh chống đạn kia, liền cứ như vậy bị người ta dùng một chân đạp vỡ. Đây rốt cục là kính chống đạn, hay chỉ là một lớp plastic mỏng hả?
Chứng kiến Kiến Vũ đi tới, ba tên cướp mới phục hồi tinh thần, kéo ba con tin dậy, kề họng súng vào thái dương bọn họ.
Mà cảnh sát phía sau Kiến Vũ cùng các tay bắn tỉa bố trí trên tòa nhà đối diện cũng khẩn trương sắp xếp trận địa sẵn sàng đón địch. Cảnh sát trưởng sau khi nghe phóng viên thông báo về thân phận của hai anh em Vương gia, thiếu chút nữa đã ngất xỉu tại chỗ, ai mà ngờ, không chỉ một giám đốc ngân hàng gặp nguy, mà ngay cả đại gia của một công ty lớn ở nước ngoài cùng thiên tài hội họa cũng bị kéo vào, nếu để bọn họ xảy ra chuyện, đây sẽ là nỗi nhục của quốc gia, thậm chí có thể sẽ gây ra xích mích giữa hai nước.
"Không được tới đây!" Tên cướp quát Kiến Vũ: "Tao sẽ nổ súng đấy!"
Kiến Vũ không biết đối phương nói cái gì, nhưng cũng hiểu được ý tứ đại khái, cậu liếc mắt nhìn Vương Thanh, trên mặt nở nụ cười miễn cưỡng: "Anh trai, tin ở em."
Vương Thanh còn chưa tới kịp nói gì, chỉ thấy một luồng bạch quang chợt lóe qua trước mắt, bên cạnh vang lên tiếng kêu rên, sau đó lại là một tiếng súng nổ, anh còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy có mấy bóng đen xẹt xẹt qua lại, bốp bốp vài tiếng, ba khẩu súng lục đã bay ra ngoài cửa, vỡ nát thành mấy mảnh. Sau đó hai kẻ đang kèm bên người anh cũng nhẹ nhàng bị đá bay ra ngoài, anh được Kiến Vũ bảo vệ đằng sau tấm lưng đơn bạc của mình.
Lại là hai tiếng vang nặng nề, ba tên cướp nằm vật trên mặt đất, không ngừng kêu rên, nhưng gắng thế nào cũng không đứng dậy nổi.
"Anh, anh có sao không?" Tay bị siết chặt đến phát đau, Vương Thanh nhìn vẻ mặt trắng bệch của Kiến Vũ, vội kéo cậu vào lòng: "Đừng sợ, đừng sợ, anh không sao."
Kiến Vũ ôm chặt lấy eo Vương Thanh, một câu cũng nói không nên lời, may mắn bọn người kia không biết võ công, may mắn nơi này không phải thế giới nơi cậu từng sống.
Đứng ở một bên, giám đốc ngân hàng kinh ngạc nhìn góc áo vừa bị đường đạn xuyên thủng của mình, bủn rủn ngồi bệt xuống đất, nửa ngày vẫn không đứng dậy được.
"Ôi, Thiên Hoàng ơi (người đứng đầu hoàng gia Nhật Bản, được người dân Nhật tôn kính như thần, câu này kiểu như "Oh my God!" thôi =))), đây thật sự là kungfu Trung Hoa sao?" Cảnh sát trưởng chứng kiến cảnh tượng vừa xảy ra trước mắt, ngơ ngác một lúc mới quay sang hỏi một cảnh sát bên cạnh: "Cậu có nhìn thấy không, hai tiếng "vèo vèo" vừa rồi ấy."
Viên cảnh sát lắp bắp: "Ám khí?"
Hai người nhìn nhau không nói gì.
Lúc cảnh sát ập vào đại sảnh của ngân hàng, mới thấy rõ trên tay phải của ba tên bắt cóc, đều đang cắm một vật màu bạc lấp lánh – cái dĩa.
Ngay tức khắc, tất cả cảnh sát có mặt ở đó đều cảm thấy kính nể Kiến Vũ.
Phóng viên cũng ào vào như ong vỡ tổ, nhưng đám người Kiến Vũ nhanh chóng đã được cảnh sát bảo hộ lên xe cảnh sát, cho đến lúc ngồi trên xe, Kiến Vũ vẫn còn chưa phục hồi tinh thần, lòng bàn tay lạnh cóng.
"Anh không sao mà." Vương Thanh lại lần nữa ôm cậu vào lòng: "Tất cả đều ổn rồi."
Kiến Vũ siết chặt tay Vương Thanh: "Ngay mai chúng ta về nhà đi."
"Được." Thấy sắc mặt Kiến Vũ vẫn trắng bệch, lòng anh quặn đau từng hồi. Trong tâm tưởng vốn luôn có chút không tự tin, không xác định, lúc này đã chẳng còn băn khoăn gì nữa.
Nếu mình còn hoài nghi tiểu Vũ chưa đủ yêu mình, vậy đó sẽ là sự vũ nhục đối với tình cảm này của Tiểu Vũ. Anh thực may mắn, vì người mà mình yêu, cũng rất yêu mình.
Bị dọa đến nhũn chân ngồi lủi thủi một góc, Thẩm Xương Mân nhìn hai anh em đang an ủi nhau, nhất thời lệ rơi đầy mặt, các người đừng xem tôi như không tồn tại vậy chứ, bất quá nhị thiếu gia đích thật là một cao thủ, bằng không hắn bây giờ chắc đã ăn một viên đạn vào đầu cũng nên.
Thật lâu về sau, Thẩm Xương Mân mới biết được, thì ra cái chiêu thức kia gọi là "Thiếu Lâm liên hoàn cước". Mà lúc ở nhà hàng, mấy vị khách bị Kiến Vũ thuận tay lấy đi dĩa ăn đều tỏ vẻ vô cùng vinh hạnh.
Không lâu sau, ngân hàng nọ ký hợp đồng với Vương thị, cũng càng thêm cảm kích Kiến Vũ, hợp tác hòa thuận đến mấy chục năm.
Sau sự kiện này, lượng người nước ngoài theo học Kungfu Trung Hoa cũng tăng vọt, càng ngày càng có nhiều người nói, Trung Quốc là một quốc gia thần bí. Cũng không thiếu kênh truyền thông tôn Vương nhị thiếu gia làm cao nhân, nhưng tất cả những điều này đều không ảnh hưởng tới Kiến Vũ, cậu chỉ cần mỗi ngày ăn món mình thích, tâm tình tốt thì vẽ mấy bức tranh, viết vài ba cái chữ, thỉnh thoảng thì tham gia một số chương trình TV mỗi ngày dù làm gì cũng có Vương Thanh tận tâm phục vụ bên cạnh, vậy là đủ rồi.