Who Are You ??? [Thanh Vũ]

Chương 82: Kết thúc ...

Ngày Kiến Vũ xuất viện, mặt trời rực rỡ tỏa sáng trên cao, ánh nắng rọi lên người, làm phỏng rát làn da, ngẩng đầu nheo mắt nhìn mạt trời, rất nhanh đã có một cái ô che trên đỉnh đầu của cậu.

Nghiêng đầu liền nhìn thấy gương mặt tươi cười ôn hòa của Vương Thanh, Kiến Vũ cong cong khóe miệng, nắm lấy bàn tay đang cầm chuôi ô của anh, sau đó... rút ra một chiếc quạt, nhàn nhã quạt gió, vừa mới đi một bước ra khỏi cửa chính của bệnh viện, nháy mắt đã nghe thấy tiếng "tách tách" vang lên khắp bốn phía.

Ngó đầu ra ngoài cái ô, chỉ thấy một đám phóng viên đang ùn ùn chen tới chen lui, Kiến Vũ dừng bước, chậm rãi thu hồi cánh tay đang cầm quạt giấy không hề có chút hình tượng của mình, sau đó điều chỉnh biểu lộ, cầm cái ô trong tay Vương Thanh, một bức tranh mười phần huynh hữu đệ cung ra lò.

"Vương tổng tài, chào ngài, ngài có ý kiến gì về chuyện Phác gia Đại thiếu gia bị bỏ tù hay không?"

"Vương nhị thiếu gia, về chuyện phác gia Đại thiếu gia có ý định mưu sát, cậu có điều gì muốn nói không?"

"Vương nhị thiếu gia, tình trạng thương thế của cậu bây giờ thế nào?"

"Vương tổng tài, về sự kiện Nhị thiếu gia bị mưu sát có lời đồn nói là do ngài bày ra, ngài có gì muốn nói không, những đồn đãi này có ảnh hưởng đến thân tình giữa ngài cùng Nhị thiếu gia hay không?"

Kiến Vũ nghe được câu này, thu lại ô che nắng, trên khuôn mặt dễ nhìn không có một tia biểu lộ, cậu vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía phóng viên vừa đưa ra vấn đề, không chút do dự mở miệng nói: "Về loại lời đồn này, tôi không muốn nghe đến lần thứ hai, anh trai tôi đối với tôi rất tốt, lại càng sẽ không bao giờ làm chuyện tổn thương tôi, tôi không muốn lại nghe những đồn đại như thế này nữa, bằng không tôi sẽ khởi tố anh tội phỉ báng, cám ơn."

Những lời này của Kiến Vũ làm cho những phóng viên ở đây ngẩn người, lập tức hiểu rõ đây là Vương gia Nhị thiếu gia đang tỏ rõ lập trường, vì vậy phản ứng lại rất nhanh: "Nhị thiếu gia, như vậy về việc Phác gia Đại thiếu gia thuê sát thủ gϊếŧ người, cậu có ý kiến thế nào?"

Phóng viên cứ liên tục hỏi như điên, Kiến Vũ đều cười mà không đáp, Vương Thanh liếc mắt nhìn trời càng ngày càng nóng, liền ra hiệu với một vệ sĩ theo sau lưng, rất nhanh liền có một cái ô che trên đầu Kiến Vũ. Vương Thanh nhẹ gật đầu với đám phóng viên: "Về sự việc lần này, tôi tin tưởng các cơ quan điều tra đã có phán quyết, hôm nay là ngày em trai tôi xuất viện, thân thể của em ấy vừa mới hồi phục, không thể phơi nắng lâu, xin mọi người nhường đường một chút, cám ơn đã hợp tác."

Nói xong, rất nhanh liền có vệ sĩ đứng ra tách đám phóng viên, Vương Thanh ôm Kiến Vũ trong ngực, cẩn thận đẩy tất cả người hoặc vật có thể đυ.ng vào Kiến Vũ ra, cho đến khi hai người chen được lên xe, Vương Thanh mới thở phào một hơi, đối với bọn họ mà nói, phóng viên cũng là một sự tồn tại đáng sợ.

Trong xe mở điều hòa, Kiến Vũ cảm thấy tất cả cái nóng bên ngoài đều đã biến mất không dấu vết, sau khi tùy ý để Vương Thanh cài dây an toàn cho cậu, mới mở miệng hỏi: "Chuyện Phác Hàn anh giải quyết như thế nào?"

Vương Thanh sờ sờ đầu của cậu: "Đương nhiên là dựa theo trình tự tư pháp bình thường, những chuyện này em cũng không cần lo lắng, trước tiên về nhà uống chút súp giải xui gì đó đã."

Kiến Vũ mở to hai mắt, lập tức gật đầu. Cậu chỉ cần biết rõ người này... là thật tâm đối tốt với cậu, như vậy là đủ rồi.

***

Về đến nhà, lại phải qua một vòng ân cần thăm hỏi, quản gia bưng súp ngân nhĩ đến, nói là cho Kiến Vũ giải xui, cũng không phải món gì đặc biệt trân quý, nhưng Kiến Vũ uống đến một giọt cũng không thừa, loại quan tâm đơn thuần như vậy, luôn khiến cậu cảm thấy cuộc đời này mình rất may mắn.

Vương quản gia thu lại chén không, chứng kiến Vương Thanh cùng Kiến Vũ tiến lên lầu rồi mới thu hồi ánh mắt, tay cầm chén siết chặt, lập tức thoải mái cười, xoay người vào phòng bếp.

***

Trong đêm, tình cảm mãnh liệt qua đi, Vương Thanh ôm Kiến Vũ nằm ở trên giường, tay vuốt ve vết sẹo lưu lại sau khi phẫu thuật ở trước ngực Kiến Vũ, không khỏi lại đem Kiến Vũ ghì chặt vào trong ngực.

Cảm giác được sự bất an của Vương Thanh, Kiến Vũ vòng tay qua eo anh: "Em không sao."

Vương Thanh hôn hôn cái trán ẩm ướt mồ hôi của cậu: "Lúc đó anh gọi điện thoại cho em, tại sao em không nói cho anh biết."

Kiến Vũ có chút gượng gạo mở to hai mắt: "Em cho rằng sẽ không có việc gì." Cậu biết rõ, cho dù cậu nói cho Vương Thanh đang ở nước Mỹ xa xôi, ngoại trừ khiến anh lo lắng ra, cũng không giúp ích được gì, lúc cậu cảm thấy tình thế không ổn, thì đã phát tin cầu cứu cho quản gia, cậu là một người nam nhân, tại thời khắc nguy nan, điều đầu tiên nghĩ đến chính là làm sao tỉnh táo để giải quyết sự tình, mà không phải mang đến lo lắng vô nghĩa cho người bên cạnh.

Vương Thanh cũng không tiếp tục hỏi nữa, chỉ là càng thêm ghì chặt Kiến Vũ vào trong lòng mình: "Anh đã đem chuyện của công ty đã sắp xếp xong xuôi, một tuần này anh sẽ ở bên chăm sóc em."

Kiến Vũ cười rúc đầu vào ngực Vương Thanh, trầm lắng ngủ.

Thật lâu sau, Vương Thanh mở mắt, ngắm nhìn thiếu niên yên tĩnh nằm ở trong lòng mình, trong mắt tràn đầy thâm tình. Anh chưa bao giờ kỳ vọng mình lại có thể gặp được một người yêu thật sự, trong thế giới phù hoa này, tình yêu đối với rất nhiều người mà nói, chỉ là một vật xa xỉ gì đó, huống chi sống trong loại hoàn cảnh như anh, tình yêu càng là thứ chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, anh từng nghĩ tới chuyện tìm một người phụ nữ phù hợp làm vợ của mình, nghĩ tới có một đứa con. Nhưng sau khi anh chính thức yêu Kiến Vũ, mới biết được, tình yêu sở dĩ khiến cho rất nhiều người phải chờ đợi, cũng là bởi vì nó rất khó có được.

Cùng với thời gian, có thể gặp được người ấy, không chỉ cần có duyên phận, còn phải có sự kiên định của mình, anh cảm thấy thật may mắn vì mình đã phá tan được sự trói buộc của thế tục, kiên trì theo đuổi nửa kia của mình.

Anh rất tỉnh táo biết rằng, anh yêu người này, cho dù người này là ai, là nam hay là nữ đều không có quan hệ.

***

Mơ hồ tỉnh dậy, không có mùi thuốc khử trùng của bệnh viện, không có bác sĩ cùng y tá tới kiểm tra, Kiến Vũ cảm giác mình càng ngày càng lười, thậm chí sáng sớm cũng không muốn rời giường luyện tập nữa, cậu ghé vào trên ngực Vương Thanh: "Em càng ngày càng lười biếng."

Vương Thanh để Kiến Vũ nằm chết dí trên người của mình, vuốt chiếc eo mảnh khảnh trơn trượt của cậu: "Không sao, dù em lười biếng đến mức nào anh cũng đều nuôi em."

Cảm giác được dưới hạ thân của ai đó nổi lên tinh thần, Kiến Vũ chọc chọc lên ngực Vương Thanh: "Sáng sớm anh đã có tinh thần như vậy?" Còn nói sẽ để cậu lười biếng, ngày nào cũng làm như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ mệt chết cậu. Cho dù cậu luôn thường rèn luyện thân thể, cũng chịu không nổi trình độ đói khát quá mức của người nào đó a.

Xoay người đem Kiến Vũ đặt ở dưới thân, tay Vương Thanh bắt đầu luồn xuống, sau đó cười ngậm lấy vành tai Kiến Vũ: "Của em cũng vậy mà." Nói rồi, liền vươn tay cầm lấy.

"Ưʍ..." Kiến Vũ cắn một ngụm lên môi Vương Thanh cho hả giận, cuối cùng vì không muốn cắn quá mạnh, ngược lại còn đem lửa trên toàn thân Vương Thanh triệt để nhóm lên.

Dưới lầu, Vương quản gia ngồi ở trong phòng mình, dùng chiếc đũa gắp lấy một chiếc bánh bao nhỏ ném vào miệng mình, sau khi nuốt xuống bụng, mới hơi khó xử nghĩ, ông đã lỡ ăn hết điểm tâm sáng của hai vị thiếu gia rồi, hay là bảo phòng bếp chuẩn bị cơm trưa phong phú hơn một chút đi.

Làm một quản gia chu đáo, Vương quản gia cảm giác mình vô cùng khó xử.

Làm một quản gia đã khó, làm một quản gia tốt càng khó, làm một quản gia tốt khéo hiểu lòng người thật là khó càng thêm khó.

*******~~~~~~*******

Chỗ thăm hỏi trong ngục giam, Phác Hữu Thiên cùng Phác Han đối mặt, Phác Han cười lạnh: "Tôi thua."

Phác Hữu Thiên nhìn hắn, không nói gì, chỉ là cười.

"Cậu rất đắc ý?" Phác Han mặt không đổi sắc: "Nếu như không phải Vương Thanh, tôi sao có thể thất bại?"

Phác Hữu Thiên thương cảm nhìn Phác Han: "Không có Vương Thanh, anh cũng vẫn thất bại, tên tôi được viết trên di chúc của ông nội."

Ánh mắt Phác Han chìm chìm: "Nếu như không phải lão gia hỏa kia lập di chúc, tôi như thế nào lại đi bước này."

Phác Han nheo mắt: "Cho nên anh thua, anh không tính đến việc Kiến Vũ lại có trên xe, cũng không ngờ khả năng bắn súng của Kiến Vũ tốt như vậy, càng không có tính đến thế lực của Vương gia, anh thậm chí còn hoài nghi tình cảm giữa hai anh em Vương gia không tốt như bề ngoài. Đáng tiếc anh tính sai rồi, đối với Vương Thanh mà nói, Kiến Vũ so với chính bản thân anh ta còn quan trọng hơn."

"Em trai thân mến của tôi, so với anh cậu thì cậu cũng đâu có tốt hơn chỗ nào." Phác Han trào phúng nhìn về phía Phác Hữu Thiên: "Cậu cùng Kiến Vũ làm bạn, cũng chỉ bởi thế lực của Vương gia, Kiến Vũ thiếu chút nữa vì cậu mà mất mạng, trên người của cậu chảy cùng dòng máu với tôi, cũng là cùng một loại người như tôi thôi."

Phác Hữu Thiên giật giật lông mi, thật lâu sau mới nói: "Anh sai rồi, tôi không lợi dụng Kiến Vũ." Cậu không muốn nói cho Phác Han biết, là Vương Thanh cho hắn kết bạn với Kiến Vũ, lý do chính là lo lắng Kiến Vũ một người cô đơn. Cậu cũng không muốn nói cho Phác Han, cậu thật sự coi Kiến Vũ là bạn. Nói cho hắn ta biết thì có ích lợi gì, trong suy nghĩ của anh trai cậu, không có tình bạn chân chính, chỉ có lợi ích cùng toan tính mà thôi.

Có lẽ, trên chiến trường này, Phác Han là thật sự đã thua. Mà cậu, cũng không có được chiến thắng trọn vẹn.

Ra khỏi trại tạm giam, Hạ Quân đã lái xe chờ ở bên ngoài, Phác Hữu Thiên ngồi lên xe, sau khi cài dây an toàn mới nói: "Bữa tiệc tối nay ở Vương gia, cậu có đi không?"

Hạ Quân quay đầu xe, cười tủm tỉm mở miệng: "Sao lại không đi, khó có cơ hội được mời đến bữa tiệc do Vương gia tổ chức."

Phác Hữu Thiên liếc mắt nhìn hắn: "Tôi thấy cậu chỉ là muốn đi xem náo nhiệt thôi."

Hạ Quân gật đầu: "Người hiểu tôi, chỉ có Phác Hữu Thiên."

(sao 2 bạn này cứ như hình với bóng thế nhỉ:">)

***********************************

Vương gia tổ chức dạ tiệc, thương giới chính giới không ít người đến góp mặt trình diện, hơn nữa nơi tổ chức buổi dạ tiệc này không phải là khách sạn nào đó, mà là chính tại biệt thự Vương gia. Từ khi Vương Thanh tiếp nhận Vương thị đến nay, chưa bao giờ tổ chức bữa tiệc nào ở trong nhà mình, ý nghĩa của dạ tiệc lần này, đối với rất nhiều người mà nói, là rất quan trọng, nhất là với những cô gái trẻ tuổi chưa lập gia đình.

Khi Vương Thanh cùng Kiến Vũ mặc hai bộ tây trang cùng kiểu đi ra, các vị khách đều tiến lên phía trước hào hứng tán dương hai người tài mạo song toàn.

Có vị khách tinh mắt phát giác trên tay hai anh em có đeo thêm hai chiếc nhẫn nam cùng kiểu dáng, thì có chút hiếu kỳ.

"Tôi và Kiến Vũ lần này ra nước ngoài du lịch, gặp được một vị cao nhân, nói hai anh em tôi cùng đeo một loại nhẫn, sau này nhất định sẽ thuận thuận lợi lợi, cho nên tôi liền làm cặp nhẫn này, mọi người cũng đừng chê cười." Vương Thanh quang minh chính đại giơ lên ngón tay đeo nhẫn, không có nửa điểm chột dạ.

Lời này vừa nói ra, các vị khách lại khen ngợi một hồi, nói hai người tình cảm thâm hậu gì đó. Chỉ là vài chục năm sau này, hai anh em thật sự luôn hòa hòa thuận thuận, mà nhẫn trên tay hai người cũng chưa bao giờ thấy tháo xuống, nhưng càng làm cho người ta kinh dị chính là, hai người họ lại đều không kết hôn, đương nhiên, đây là nói sau.

Lúc này Vương Thanh nghe người ta tán thưởng đến mặt mũi tràn đầy tươi cười, cũng luôn sóng vai đứng bên cạnh Kiến Vũ, chưa bao giờ rời đi nửa bước.

PHT (Phác Hữu Thiên) cùng Hạ Quân (HQ) đứng ở trong góc nhỏ, liếc mắt nhìn nhau, cái này không phải là một cách biến tướng để nói cho người khác biết, tình cảm hai người rất tốt, Kiến Vũ cũng có thể đại diện cho Vương thị sao?

PHT nâng ly Champagne, nheo mắt nhìn về phía Vương Thanh, Vương Thanh coi như là hao tâm tổn trí, Kiến Vũ ở bên anh ta, cũng đã có thể hạnh phúc cả đời.

"Trương tổng thật biết nói đùa, đối với tôi mà nói, Kiến Vũ chính là người quan trọng nhất, em ấy chính là tay chân của tôi, không có em ấy, tôi không thể đi đâu được." Vương Thanh cầm tay Kiến Vũ, cự tuyệt lời mời của mấy người phụ nữ, cười đến ôn hòa và kiên định.

Kiến Vũ cảm nhận được lực đạo cùng nhiệt độ truyền đến từ bàn tay kia, chậm rãi nở nụ cười.

Nhẫn bạch kim hình dáng đơn giản, ở dưới ánh đèn, tản ra ánh sáng ôn hòa và mộng ảo, giống như là hạnh phúc, thứ làm cho người ta kỳ vọng nhưng lại không sờ được.

Cứ như vậy, có một người như vậy, một cuộc sống như vậy, chính là điều may mắn lớn nhất của đời người.

Mười ngón tay đan cài, không bao giờ tách ra.