"Vương tiên sinh, em trai ngài đã được chuyển từ phòng cấp cứu đến phòng hồi sức, chỉ cần điều dưỡng tốt, thân thể sẽ dần dần khôi phục."
Trải qua hơn mười tiếng đồng hồ cấp cứu, Vương gia Nhị thiếu gia cuối cùng đã tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, viện trưởng cũng thở phào một hơi, đi đến bên cạnh nam nhân đang trầm mặc, sau khi nói một số việc cần chú ý khi chăm sóc bệnh nhân, liền phát hiện đối phương dường như không có phản ứng gì.
"Vương tiên sinh?" Viện trưởng đáng thương xoa xoa mồ hôi trên trán, vì cái gì ông cảm thấy vị Vương gia đương gia này không nói lời nào cũng đáng sợ như vậy?
"Cám ơn viện trưởng."
Vương Thanh hồi thần, mở miệng nói: "Tôi đi thay trang phục vô khuẩn, tới chỗ Kiến Vũ."
"Vâng, vâng, không có vấn đề."
Viện trưởng lại thở ra một ngụm khí lớn, vội vàng bảo người đứng phía sau nhường đường, mồ hôi trên trán lại bất tri bất giác rơi xuống.
***
Đi vào phòng hồi sức, Vương Thanh cầm tay Kiến Vũ, ấm áp, giống như lòng anh bây giờ vậy, anh tựa ở bên giường, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc trên trán Kiến Vũ lên, lúc này trên mặt cậu đã được tẩy rửa sạch sẽ, không còn thấy những vết máu.
Gỡ khẩu trang xuống, nhẹ nhàng hôn hôn mu bàn tay của Kiến Vũ, Vương Thanh ghé vào bên tai cậu nói: "tiểu Vũ, em chờ anh, anh rất nhanh sẽ trở về."
Đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh, Vương Thanh nói với mấy nhân viên hỗ trợ chăm sóc bệnh nhân: "Chiếu cố thằng bé cho tốt, buổi chiều tôi sẽ về đây xem."
Mặt trời giờ phút này đang nhô lên từ phía Đông, tia nắng ban mai chiếu sáng trên mặt Vương Thanh, lại gây cho người ta có một loại cảm giác khắc nghiệt.
***
Chín giờ sáng ngày hôm đó, Vương thị tổng tài mở cuộc họp báo, nói là vụ việc này đã có cơ quan cảnh sát tham gia điều tra, hy vọng sẽ nhanh chóng làm rõ chân tướng sự thật.
Mười giờ sáng ngày hôm đó, có người thông báo cho cơ quan cảnh sát, nói đã biết rõ đến tột cùng là ai bày ra chuyện này.
Mười hai giờ sáng ngày hôm đó, Phác gia Đại thiếu gia bị cảnh sát bắt được tại một quán rượu, tội danh là thuê sát thủ gϊếŧ người.
***
"Vương tiên sinh, nghi phạm đã được đưa đến."
Một cảnh sát đi vào cửa, sau lưng còn dẫn theo một người đeo còng tay thần sắc mệt mỏi.
Phác Han thật không ngờ chính mình lại bị lộ nhanh như vậy, cũng không nghĩ đến Vương Thanh sẽ tìm tới trả thù hắn, lại còn hạ thủ mạnh tay như vậy, hắn cười lạnh nhìn về phía Vương Thanh: "Như thế nào, em trai bảo bối nhà ngươi có cứu được không?" Hắn đã nghe thủ hạ về báo tin, tuy thằng em kia của hắn không chết, nhưng Vương gia Nhị thiếu gia lại bị một phát súng xuyên ngực, cơ bản không có khả năng sống sót. Vương Thanh hôm nay có phản ứng như vậy, chẳng lẽ Kiến Vũ đã không thể sống được? Nghĩ vậy, Phác Han thấp giọng nở nụ cười, hắn mặc dù thua, nhiều nhất cũng chỉ phải nghỉ ngơi trong tù mấy năm, chính là Vương gia Nhị thiếu gia lại phải nằm cả đời trong mộ.
Vương Thanh mặt vô biểu tình liếc nhìn Phác Han, sau khi nhìn qua luật sư bên cạnh mới nói: "Rất đáng tiếc, Kiến Vũ vẫn còn sống, chỉ là cuộc sống của ngươi sau này có lẽ sẽ không thể yên ổn."
"A, bị một viên đạn xuyên thủng ngực mà còn có thể sống được."
Phác Han ngồi xuống đối diện Vương Thanh, tựa tiếu phi tiếu nói: "Chẳng lẽ Vương gia Nhị thiếu gia là yêu nghiệt?"
Vương Thanh nheo mắt, căn bản không thèm để ý đến những lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ này của Phác Han, mà chỉ chậm rãi dùng đầu ngón tay gõ xuống mặt bàn, đột nhiên mở miệng nói: "Biết rõ cuộc sống trong tù là dạng gì không?"
Phác Han không trả lời.
"Phòng dơ bẩn, còn có những phạm nhân thô lỗ, ta thực muốn biết, một Phác Đại Thiếu gia phong lưu ở trong tù sẽ thành bộ dáng gì nữa?" Vương Thanh mỉm cười: "Chắc sẽ vô cùng thú vị, cho dù mẹ của ngươi có nghĩ cách cứu ngươi ra tù, lúc đó Phác gia cũng sẽ không còn là của ngươi nữa."
Sắc mặt Phác Han biến biến: "Vương Thanh!"
Vương Thanh giận tái mặt nói: "Đáng lẽ ngươi không nên làm tổn thương Kiến Vũ. Ta ngay cả một câu nặng lời cũng chưa từng nói qua với thằng bé, vậy mà ngươi cũng dám sai người ta làm thằng bé bị thương thành như vậy."
Vương Thanh nghĩ đến quá trình cấp cứu kinh tâm động phách đêm qua, khóe miệng bật ra một tia cười lạnh: "Phác Đại Thiếu gia, ta sẽ khiến cho ngươi hưởng thụ cuộc sống trong tù thật là tốt."
Phác Han thấy biểu tình này của Vương Thanh, trong lòng hoảng hốt, hắn đương nhiên biết rõ ở nơi này có thể mua được bao nhiêu tay chân, hơn nữa Vương Thanh rõ ràng có thể dùng rất nhiều phương pháp để trả thù hắn, tại sao phải lựa chọn một loại trả thù nhìn có vẻ bình thường nhất trong số những loại bình thường nhất như vậy.
Nếu nói đây là bởi vì Vương Thanh tuân theo pháp luật, Phác Han chỉ cảm thấy đây là trò cười đáng cười nhất trên đời này.
Có đôi khi, khiến cho người ta mất đi tất cả thì sống so với chết còn đáng sợ hơn.
Vương Thanh cất kỹ tài liệu trong tay, lạnh lùng mở miệng nói: "Ta sẽ chờ phán quyết cuối cùng của pháp luật đối với ngươi."
***
Trong bệnh viện, quản gia đang đứng canh giữ ở ngoài phòng bệnh, ánh mắt rơi xuống trên người thiếu niên mặc quần áo bệnh nhân trước mặt, ông lễ phép khom người nói với thiếu niên: "Phác Nhị thiếu gia, mời cậu trở về nghỉ ngơi, thiếu gia nhà chúng tôi đã vượt qua cơn nguy kịch, hiện tại chỉ cần tĩnh dưỡng mà thôi."
Phác Hữu Thiên nhìn ra được lão nhân trước mắt đối với mình mang theo chút bài xích, tuy đây là một phần giận chó đánh mèo, thế nhưng hắn lại là cam tâm tình nguyện, dù sao nếu không phải do mình, Kiến Vũ vốn sẽ không bị thương như vậy, lại còn thiếu chút nữa đã mất đi mạng sống.
Buổi sáng lúc nghe y tá ở đây nói một số chuyện xảy ra đêm qua, hắn thật không dám đi nghĩ, nếu như Kiến Vũ thật sự xảy ra chuyện gì, hắn sẽ làm sao chịu nổi.
quản gia đứng thẳng người, bày ra tư thái chuẩn mực của một quản gia, chỉ là đến bây giờ Nhị thiếu gia vẫn còn nằm ở trong phòng hồi sức, nên trong sự lễ phép này lại có thêm vài phần xa cách.
Một người nếu đã chết đi, vậy thì cái gì cũng không còn nữa, sau khi ông biết rõ chuyện giữa thiếu gia cùng Nhị thiếu gia, có khϊếp sợ, có tự trách, cũng đã từng định làm cho hai vị thiếu gia tách ra, chính là sau khi biết được Nhị thiếu gia gặp chuyện không may, ông mới cảm thấy, hết thảy cũng không quan trọng, quan trọng là... Nhị thiếu gia vẫn là sống tốt, thiếu gia cũng sống tốt.
Nếu hai vị thiếu gia ở bên nhau, có thể sống hạnh phúc vui vẻ, những thứ khác liền không còn quan trọng nữa.
Có đôi khi ánh mắt của thế tục, lại là nấm mồ chôn vùi hạnh phúc, Vương gia nhị vị thiếu gia, không cần vì những hư danh kia mà lãng phí cuộc đời của mình. Ông là quản gia của Vương gia, đồng thời cũng là một bậc trưởng bối đã dõi theo thiếu gia lớn lên, tự đáy lòng ông hy vọng đứa bé lạnh lùng từ nhỏ này có thể hiểu được yêu một người là như thế nào, và được một người yêu là như thế nào.
***
Phác Hữu Thiên trở lại phòng bệnh của mình sau, bắt gặp Hạ Quân đang mang theo một giỏ hoa quả tiến đến, nhìn thấy hắn, Hạ Quân đỡ hắn đến trên giường: "Cậu bị thương, tốt nhất đừng chạy loạn."
Phác Hữu Thiên nhìn hắn một cái: "Tôi đi thăm Kiến Vũ."
Sắc mặt Hạ Quân có chút buồn bã: "Đêm qua, cậu ta thiếu chút nữa..."
Nghĩ đến những hành động kia của Vương Thanh, hắn vẫn nhịn không được cảm thấy kinh hãi.
"Tôi biết."
Tay Phác Hữu Thiên có chút phát run, trong mắt có loại tâm tình nào đó chợt lóe lên, nhưng lập tức đã biến mất không dấu vết, miễn cưỡng cười nói: "May mà cậu ta không sao."
Trong đầu hiện lên hình ảnh trên chiếc áo sơmi màu sáng nhuộm đầy máu tươi, Phác Hữu Thiên cảm thấy toàn thân không ngừng phát run.
Thì ra... hắn sợ hãi người này biến mất đến như vậy.
"Vương Thanh... anh ta rất quan tâm tới cậu em trai này."
Hạ Quân gọt một quả táo đưa cho Phác Hữu Thiên: "Vô cùng quan tâm."
Quan tâm đến mức đã vượt qua ranh giới của tình anh em.
Phác Hữu Thiên cắn một miếng táo, cảm thấy trong cổ có chút khổ sáp, một lúc lâu sau, hắn lên tiếng nói: "Tôi biết."