Who Are You ??? [Thanh Vũ]

Chương 73: Một bát canh

Xe hơi đỗ trước biệt thự Vương gia, Vương Thanh sờ sờ đầu Kiến Vũ: "Em vào nhà bảo nhà bếp chuẩn bị trước đi, thích ăn gì cứ nói."

Kiến Vũ liếc nhìn Vương Thanh, cũng không hỏi gì khác, chỉ nhẹ gật đầu, mở cửa xe ra, bước nhanh vào cửa chính Vương gia.

Sau khi Kiến Vũ đi vào cửa, nụ cười trên mặt Vương Thanh lập tức biến mất, giương mắt nhìn tài xế trên ghế lái xe, không nói một lời.

Tài xế trong lòng bàn tay đã đầy mồ hôi lạnh, chuyện mà hắn được chứng kiến đêm nay đã vượt qua phạm vi hiểu biết của hắn. Kẻ có tiền có rất nhiều chuyện không thể để người khác biết, nuôi tình nhân, nuôi MB, thậm chí sinh hoạt cá nhân tɧác ɭoạи, hắn gặp qua cũng không ít, nhưng hắn thật không ngờ hai anh em Vương gia lại có loại quan hệ này.

Vương Thanh quang minh chính đại cho hắn biết bí mật này, càng khiến cho hắn kinh hồn táng đảm.

"Chú đã ở nhà chúng tôi công tác được gần mười năm rồi." Vương Thanh tựa tiếu phi tiếu mở miệng: "Có gì không quen không?"

Tài xế thanh âm khô khốc nói: "Không có." Tiền lương Vương gia phát cho rất cao, phúc lợi tốt, thậm chí có việc xin nghỉ cũng không sao, công việc này là vô cùng tốt, nhưng trong lòng của hắn lại hiểu rõ, sự tình hôm nay nếu như không giữ được bí mật, hắn không chỉ sẽ mất đi công việc, trong thời đại nhìn như thái bình này, kẻ có tiền có rất nhiều thủ đoạn dã man dùng để giải quyết phiền toái.

"Chú vẫn muốn tiếp tục như vậy chứ?" Vương Thanh mỉm cười hỏi.

Huynh đệ lσạи ɭυâи, tuy kinh thế hãi tục, nhưng cũng chẳng có quan hệ gì với hắn cả, hắn chỉ biết rõ trong nhà muốn xây thêm phòng, đứa con học lên cao trung được cũng là nhờ quan hệ của Vương gia, còn có mẹ mình thân thể cũng không khỏe, cần dùng tiền. Nghĩ vậy, lái xe nhẹ gật đầu: "Ở Vương gia công tác rất vui vẻ, có thể tiếp tục duy trì mãi như vậy tôi thật không mong gì hơn."

Vương Thanh gật gù nói: "Tôi nhớ rõ mẹ chú gần đây thân thể không tốt đúng không, đem bà đến bệnh viện Vương thị khám xem, nếu là người nhà của tài xế chuyên dụng của Vương gia chúng ta, cũng không cần thu phí, phí điều trị cứ đến chỗ tài vụ xin chi trả."

Bây giờ tiền chữa trị rất cao, Vương Thanh một câu như vậy, đã giảm phần lớn gánh nặng trong nhà, lái xe trong lòng khẽ động, nhịn không được cúi đầu: "Cảm ơn Vương tổng."

"Không cần." Vương Thanh mở cửa ra, sau khi xuống xe mới nói: "Trời cũng không còn sớm nữa, vợ con chú chắc còn chờ chú đấy, mau trở về nhà đi." Sau khi đi một bước, lại nói: "Con của chú đang học trung học đúng không, chú nhất định phải dẫn vợ con đến Vương gia đấy, bảo Vương quản gia thu xếp chỗ ở cho mọi người."

Lái xe khẽ giật mình, lại liên tục không ngừng nói lời cảm tạ, nhìn theo bóng lưng Vương Thanh, lái xe mới xem như chính thức thở ra, Vương Thanh xem như là người tốt, nếu hôm nay gặp phải người lòng dạ ác độc, hắn tối hôm nay sợ là không còn được gặp lại vợ con.

***

Kiến Vũ đang ngồi bên bàn, ăn một bát canh nấm hương thơm ngào ngạt, nhìn thấy Vương Thanh đi đến, nghiêng đầu: "Anh muốn ăn không, em bảo đầu bếp đại thúc làm cho anh."

Vương Thanh cắn một ngụm lên miếng nấm hương trên chiếc đũa của cậu, nha nhai, nuốt xuống sau mới nói: "Mùi vị không tệ."

"Đây là của em mà!" Kiến Vũ che bát của mình.

"Thiếu gia, đó là của Nhị thiếu gia!" Vương quản gia thấy Vương Thanh lại đoạt thứ gì đó trên chiếc đũa của Kiến Vũ, lập tức bắt đầu trách cứ Vương Thanh không biết kính trên nhường dưới.

Vương Thanh cũng không để ý, mà chỉ mỉm cười nhìn về phía Kiến Vũ: "tiểu Vũ, em đã quên lời vừa nói trên xe sao, bây giờ ngay cả một bát canh cũng không chịu cho anh?"

Kiến Vũ mở to hai mắt: "Vậy bây giờ em thu hồi lại được không?"

Vương Thanh mỉm cười: "Em nghĩ bát nước mình đã hất đi rồi có thu lại được không?"

Kiến Vũ không tình nguyện đem chén canh đẩy sang bên cạnh, cẩn cẩn dực dực liếc mắt nhìn quả trứng chần nước sôi phình phình cái bụng dưới đáy chén: "... Anh nhớ để dành quả trứng chần này lại cho em đấy, đây là đầu bếp đại thúc cố ý làm riêng cho em."

Gọi nữ hầu bên cạnh lấy cho mình chiếc đũa, Vương Thanh gắp miếng trứng chần lên, đưa tới trước mặt Kiến Vũ: "Đến đây, há mồm."

Kiến Vũ an tâm tiếp nhận nghĩa vụ vinh quang của Vương Thanh, a ô một ngụm, cắn tới non nửa quả trứng, lộ ra phần lòng đỏ tươi ngon.

"Ăn ngon không?" Vương Thanh hỏi.

Kiến Vũ sau khi gật đầu, liền trố mắt thấy Vương Thanh đang nhìn chăm chăm vào chỗ cậu vừa cắn qua, cũng cắn một miếng, sau đó lộ ra một nụ cười ôn nhu: "Ừm, đúng là ăn rất ngon."

Vương quản gia sắc mặt đại biến, vô cùng đau đớn nói: "Thiếu gia, sao cậu có thể làm ra chuyện như vậy chứ?!"

Vương Thanh lúc này mới nhớ tới,

quản gia còn ở đây, nếu ông biết chuyện giữa mình và Kiến Vũ, không biết sẽ phản ứng ra sao, giương mắt nhìn về phía Kiến Vũ, phát hiện trên mặt cậu cũng lộ ra một tia lo lắng.

" quản gia, tôi......" Vương Thanh cảm giác mình hẳn là phải tôn trọng lão quản gia đã chiếu cố mình hơn hai mươi năm này, chỉ là lời nói còn chưa ra khỏi miệng, đã bị đối phương cắt đứt.

"Cậu không cần nói." Thanh âm Vương quản gia mang theo tức giận: "Thiếu gia, không phải tôi nói cậu, cậu xem cậu cũng hơn hai mươi tuổi rồi, đã muốn cướp bát canh thì thôi, sao ngay cả trứng trần nước sôi mà đầu bếp làm cho Nhị thiếu gia cũng muốn đoạt, Nhị thiếu gia ngay cả cổ phần công ty Vương thị giá trị như vậy cũng đã cho cậu, cậu thậm chí cả quả trứng cũng không chịu nhường cho Nhị thiếu gia, uổng công tôi còn cảm thấy cậu là người hiểu chuyện. Cậu xem cậu bây giờ càng ngày càng quá đáng, Nhị thiếu gia gần đây khuôn mặt nhìn đã tóp lại, đã gầy đến vậy rồi, cậu làm anh trai cũng không biết quan tâm balabala."

Nghe nói như vậy, những lo lắng trong lòng Vương Thanh mới buông lỏng, quay đầu lại nhìn Kiến Vũ, mới phát hiện cậu đang cắn chiếc đũa trong tay mình, bên má căng phồng, hiển nhiên là đã nhân cơ hội đem trứng ăn hết.

"Nhìn xem, Nhị thiếu gia của chúng ta đã bị cậu khi dễ có bao nhiêu đáng thương."

quản gia tiến lên sờ sờ đầu Kiến Vũ, ôn hòa nói: "Nhị thiếu gia, chờ một chút, tôi đi bảo đầu bếp lại làm cho cậu hai quả nữa." Nói xong, lại trừng Vương Thanh: "Không có phần cho cậu!"

Vương Thanh ngạc nhiên, địa vị của anh khi nào thì càng ngày càng hạ xuống, đã thấp đến mức ngay cả phần ăn cũng không có, chẳng lẽ mọi người trong nhà đều đã quên mình mới là người phát tiền lương cho họ hay sao?

Đợi khi

quản gia đi vào phòng bếp, Kiến Vũ kéo cái bát đến trước mặt mình, cầm đũa, gắp lên thổi phù phù bắt đầu ăn, chiếc đũa Vương Thanh vừa mới đưa tới, đã bị Kiến Vũ gạt ra, cười đến vẻ mặt sáng lạn: "Đây là của em, Vương thúc thúc nói, không có phần cho anh."

"Hửm, thật không có phần cho anh?" Vương Thanh cũng không giận, kéo kéo ghế sát lại bên cạnh Kiến Vũ, phóng thấp giọng nói: "Kiến Vũ, bụng anh rất đói." Kiến Vũ trước mặt anh biểu hiện như một thiếu niên đơn thuần, điều này khiến anh rất thỏa mãn. Bởi vì người khác không thể thấy được một Kiến Vũ như vậy, chỉ có anh, mới có thể có được sự tín nhiệm toàn tâm toàn ý này, cũng chỉ có anh mới có thể làm cho Kiến Vũ biểu hiện ra một mặt tính tình của trẻ con như thế.

Đối với người yêu Kiến Vũ như anh mà nói, đó đã là niềm hạnh phúc lớn nhất.

"Thật sự đói bụng?" Nhớ tới Vương Thanh ở Thôi gia cũng không ăn gì cả, Kiến Vũ mới đem bát đẩy đến trước mặt Vương Thanh: "Vậy anh ăn đi, em bảo đầu bếp thúc thúc làm thêm một bát nữa."

Vương Thanh nhìn bát canh gà thơm thơm này, không còn nhớ chút gì việc không lâu trước chính mình còn chán ghét ăn trứng gà, chán ghét ăn canh, cười đến vẻ mặt hạnh phúc đem chiếc đũa hướng đến cái bát canh.

"Thiếu gia, tôi đã nói, cậu không thể đoạt đồ ăn của Nhị thiếu gia! Nhị thiếu gia, cậu luôn nhường nhịn thiếu gia như vậy, sẽ đem cậu ấy làm hư!" Vừa lúc đó, Vương quản gia lại hiện thân.

Một tiếng rống giận này, làm cho Vương Thanh lần đầu tiên biết rõ, thì ra mình là bị Kiến Vũ làm hư, anh nhìn bát canh còn đang bốc hơi nóng trong tay Vương quản gia, trên mặt còn có hai quả trứng chần nước sôi mập mạp, lần đầu tiên thật sự cảm thấy lo lắng, tại Vương gia, anh là còn có địa vị gì đáng nói hay không.

"Vương thúc thúc, không sao, cháu yêu mến anh trai, hẳn là phải sủng anh ấy." Kiến Vũ khéo hiểu lòng người mở miệng.

Vương quản gia đem bát đặt tới trước mặt Kiến Vũ, cảm động nói: "Nhị thiếu gia a, nếu thiếu gia cũng hiểu chuyện giống như cậu vậy thì tốt rồi."

Tay cầm chiếc đũa của Vương Thanh cứng ngắc lại giữa không trung, giữ nguyên động tác này thật lâu thật lâu không thể nhúc nhích.

= =! = =! = =!~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ = =! = =! = =!

Hôm nay, Thẩm Xương Mân vào văn phòng tổng tài, thấy sếp nhà mình đầy mặt oán khí đang xử lý văn kiện, trong lòng nghi ngờ tự hỏi, cái sắc mặt này của sếp là tỏ vẻ anh ta đang thất tình hay táo bón?

"Tổng tài, đây là báo cáo tháng này của phòng bán hàng." Thẩm Xương Mân đem văn kiện đưa cho Vương Thanh, không đến một phút đồng hồ, chợt nghe Vương Thanh lạnh lùng mở miệng: "Lợi nhuận tháng này sao so với tháng trước lại không tăng chút nào, mấy người ở phòng bán hàng làm ăn kiểu gì vậy?"

Thẩm Xương Mân do dự một chút rồi mới nói: "Sếp à, hiện tại vật giá tăng cao, tiền lương không thêm, có thể có lượng tiêu thụ tốt như vậy......"

"Như thế nào, chẳng lẽ không có tiến triển vẫn coi là chuyện tốt?" Vương Thanh đem văn kiện ném qua một bên. Chỉ tiêu tháng sau của phòng bán hàng tăng thêm 5%."

Thẩm Xương Mân vội ho một tiếng: "5%?" Chẳng lẻ bắt họ tăng 500% sức lực sao?

Vương Thanh ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Xương Mân: "Nếu như cậu cảm thấy quá thấp, tôi sẽ thông báo cho phòng bán hàng biết cậu muốn chỉ tiêu tháng này của bọn họ tăng thêm 8%."

"Không, tổng tài anh quyết định rất anh minh." Thẩm Xương Mân lập tức mở miệng.

"Ừm, được, tôi sẽ để phòng bán hàng biết, cậu rất đồng ý với quyết định này."

Thẩm Xương Mân đờ đẫn, hắn hôm nay ra khỏi cửa hẳn là nên mặc quần trong màu đỏ, không chừng có thể tránh được mấy chuyện xui xẻo này.

Vương Thanh nhớ lại buổi sáng hôm nay ăn bánh bao đậu cùng bánh đậu cháo, lập tức thay đổi sắc

mặt.

Rõ ràng là thứ mình chán ghét nhất, nhưng trong ánh mắt của Kiến Vũ, lại không thể không ăn tận bốn cái, sắc mặt Vương Thanh lại là một hồi xanh xao.

Địa vị của anh đã hạ thấp đến mức ngay cả đầu bếp cũng không muốn đếm xỉa đến khẩu vị của anh nữa sao?

***

Góc nào đó trong phòng bếp Vương gia.

Vương quản gia vỗ vỗ vai đầu bếp: "Bữa sáng hôm nay rất khá, sáng ngày mai tiếp tục."

Đầu bếp do dự nói: "Cái kia... Vương quản gia, không phải nói thiếu gia không thích ăn các loại bánh đậu gì đó sao?"

Vương quản gia mở to hai mắt, nghi ngờ nói: "Phải không?"

Đầu bếp khẳng định gật đầu: "Hồi tôi mới được nhận vào làm, ông đã nói như vậy."

Vương quản gia nghĩ nghĩ, thấm thía nói: "Ai, làm đầu bếp mà trí nhớ không tốt rất nguy hiểm a."

Đầu bếp nghe vậy, ngộ ra nói: "A, đúng đúng, là tôi nhớ lầm, cảm ơn Vương quản gia đã nhắc nhở, như vậy buổi sáng ngày mai... Tiếp tục làm bánh bao đậu?"

Vương quản gia gật đầu, cười đến lộ cả hàm răng: "Đương nhiên, Nhị thiếu gia rất thích ăn mà."

Anh trai khi dễ em trai, luôn phải bị giáo huấn.