Lạc Thiên Tiên Đế

Quyển 1 - Chương 22: Ly hương

Sau tết nguyên đán, Vũ Thiên Long từ biệt phụ mẫu, rời xa cố thổ, bước những bước chân đầu tiên trên con đường truy cầu Tiên đạo, đây là lần thứ nhất hắn xa nhà, mặc dù trong lòng rạo rực hứng khởi, thế nhưng cũng không tránh được chút cảm giác hụt hẫng cùng mất mát.

Vũ Thiên Nguyên, Lý Phi Yến tuy không đành để hài tử sớm bôn ba hành tẩu, nhưng mà bọn họ thừa hiểu, từ cái ngày Vũ Thiên Long đo ra Tiên căn thì bản thân hắn đã không còn thuộc về Vũ gia, không còn thuộc về Trấn Thiên Quan này nữa rồi.

Hùng Ưng khôn lớn phải bay lượn chín tầng trời, cá chép vượt vũ môn phải vùng vẫy cửu trọng thiên, xưa nay có ai ru rú một góc mà có thể trở thành cường giả đâu! Ý hắn đã quyết cho nên bọn họ cũng không mặn mà ngăn cản, chỉ biết căn dặn con trai mình phải tuyệt đối cẩn thận cùng chúc cho hai chữ bình an.

Sáng hôm đó, tại phía bắc thành, đoàn người Vũ gia nhân số đến hơn một trăm, xếp thành hàng dài đưa tiễn Vũ Thiên Long, ai nấy đều tỏ ra ủ rũ, nhất là Lý Phi Yến, trên khuôn mặt đài trang của bà khó che dấu được sự xót xa, đôi mắt đẹp rưng rưng, lệ ngắn doanh tròng.

" Mẹ đừng như vậy! Ta chỉ là ra ngoài lịch lãm, đâu phải đi vào chốn nguy nan hay tử cảnh gì đâu! " Vũ Thiên Long đưa tay ngăn lại dòng lệ trên mắt mẫu thân.

Hắn nhìn xung quanh đám người một lần, nhìn Vũ Thiên Phong, Vũ Thiên Nguyên, trầm mặc đôi chút sau đó Vũ Thiên Long thì thào nói: " Cha! Đệ, ta sẽ sớm quay trở lại, sẽ rất sớm thôi ".

" Bốn vị thúc tổ! Cáo biệt!".

Dứt lời, Vũ Thiên Long quay người dứt khoát bước ra khỏi cổng thành, cũng không nhìn lại phía sau, trước mắt hắn con đường quen thuộc kia nay bỗng nhiên trở nên thật dài, thật vắng lặng.

Không ngựa, không xe, Vũ Thiên Long chỉ chầm chậm bộ hành, vừa đi vừa ngắm nhìn một lượt cảnh vật xung quanh, trong lòng ngổn ngang trăm mối như tơ vò, sơn thủy bao la rốt cuộc chỉ gói gọn lại trong tầm mắt.

Càng xa Trấn Thiên Quan khung cảnh càng trở nên tịch mịch, đại lộ đã hóa thành đường mòn, phố xá hóa thành đất bằng, xung quanh không một bóng người qua lại, trước mắt Vũ Thiên Long lúc này là ngọn Hải Vân sơn cao vυ't đang trầm mình thật sâu vào bên trong lớp mây mù huyền ảo.

Hải Vân sơn nằm cách Trấn Đà Nẵng một trăm dặm về hướng bắc, nơi này còn được mệnh danh đệ nhất hùng quan, đệ nhất danh thắng quốc gia Đại Việt, nó như một cái ranh giới tự nhiên chia cắt hai miền Nam, Bắc.

Trên đỉnh Hải Vân có một đầu quan đạo như cánh cửa lớn đang mở sẵn hướng lên bầu trời, câu thông hai chiều thiên địa, vậy nên người ta mới gọi nó là Hải Vân Quan.

Nơi đây một cánh rừng già trải rộng dường như vô tận, xa xa còn có thể nghe được thanh âm của sâm lâm, của đại ngàn réo gọi, Hải Vân sâm lâm sở dĩ ít người thông hành, bởi vì bên trong tồn tại rất nhiều yêu thú, đối với phàm nhân thì đây là một địa phương nguy hiểm, nhưng đối với tu chân nhân sĩ mà nói, đây lại là một nơi lịch duyệt tuyệt vời.

Vũ Thiên Long đang ngẫn ngơ suy nghĩ thì đúng lúc này một thanh âm ồm ồm phát ra từ nơi gần đó " Tiểu tử đứng lại ".

Thoạt nhiên đi ra là hai đại hán cao lớn, trên khuôn mặt vằn vện từng vết sẹo lồi lõm, hai người bọn họ, một người đeo trường thương một người cầm trọng phủ, diện mạo giống nhau như đúc, duy chỉ có những vết sẹo không đồng nhất trên khuôn mặt là thứ để phân biệt.

Hai ngươi này tu vị Vũ Thiên Long không thể nhìn ra được, nhưng từ linh lực ba động khuếch tán bên ngoài thì tu vị ước chừng cũng ở vào khoảng Ngưng Khí năm đến sáu tầng.

Vũ Thiên Long đảo mắt một vòng âm thầm đánh giá, hai người này khí thế hung ác, thân thể được bao phủ bởi một vòng u quang nhàn nhạt tượng trưng cho sát khí, chứng tỏ bọn họ cũng từng kinh qua không ít trận chiến, gϊếŧ hại không ít người.

" Địa giới U Linh Sơn Trang, bước thêm nửa bước, chết...! " một trong hai tên đại hán nhàn nhạt cất tiếng.

Nghe vậy Vũ Thiên Long thoáng chút giật mình, sau đó hắn đạm mạc cúi đầu chắp tay: " Tiểu đệ từ xa đi đến nơi này, không thông thuộc địa hình, vô tình mạo phạm quý trang, xin hai vị huynh đài bỏ quá cho, ta sẽ tìm lối khác đi vòng qua ".

Một trong hai tên thoáng gật đầu, tên còn lại đảo mắt đánh giá Vũ Thiên Long, chợt đôi mắt hắn dừng trên ống tay áo Vũ Thiên Long, lúc này viên Trúc Cơ đan được Lý Trác Thần ban tặng trước sau vẫn không ngừng tỏa ra một luồng khí tức hết sức lôi cuốn, ngửi được mùi bảo vật, đại hán kia vội vàng nuốt xuống một ngụm nước bọt, đôi mắt tham lam phát sáng, hai tên thì thầm to nhỏ với nhau một hồi.

" Tiểu tử, ta không cần biết ngươi vô tình hay cố ý đi vào cấm địa sơn trang ta, nhưng không phải cứ muốn vào thì vào, muốn đi thì đi, hoặc ngươi để lại mạng, hoặc để lại một vài vật trên người ".

Bọn hắn nói thẳng chủ ý, Vũ Thiên Long cũng có thể ngờ được, đây rõ ràng là muốn đoạt bảo, tuy nói giao ra Trúc Cơ đan có thể toàn mạng, nhưng làm người thông tuệ, hắn thừa hiểu một khi giao đan cũng chính là giao mệnh, Vũ Thiên Long giỏi nhất là nhìn mặt đánh giá thâm ý con người.

" Hai vị huynh đài này! Cổ nhân nói không biết tức là không có tội, hà cớ gì phải chèn ép một tiểu bối như ta, ta tuy nhỏ yếu nhưng không phải là trái hồng mềm cho các ngươi muốn nắn sao thì nắn a! " Vũ Thiên Long nắm chặt đôi bàn tay, trên mắt hiện ra một vòng lăng lệ ý chí.

Hai tên đại hán nhìn nhau phì cười: " Ngươi nhìn ngươi đi, thấy ngươi tuổi nhỏ lại ốm yếu thế kia, đại gia cho một con đường giữ mạng, còn không biết khấu đầu đa tạ.. Mà thôi, kẻ như ngươi sống trên đời cũng không còn gì thú vị, đại gia thành toàn cho ngươi ".

Dứt lời thanh trọng phủ trên tay hắn nhằm hướng đỉnh đầu Vũ Thiên Long nện thẳng xuống, trọng phủ kia to lớn, nặng không dưới trăm cân, vả lại phạm vi rất gần cho nên lúc này Vũ Thiên Long chỉ cảm thấy da đầu thoáng tê dại, một cỗ lực lượng cuồng bạo từ trên trời giáng xuống, phong bạo bên tai chợt nổi lên.

Không ngờ vừa mới bước chân ra ngoài đã gặp ngay địch nhân, Vũ Thiên Long làm người rõ ràng, đối với loại cường hào ác bá này hắn cũng không ngại xuất thủ giáo huấn một hồi.

Vũ Thiên Long nhanh chân lách mình lùi về sau năm trượng tránh thoát một kích, trọng phủ nện trên mặt đất khiến cho đại địa nứt toác ra một vệt sâu hoắm.

Vũ Thiên Long khuôn mặt âm trầm, tay phải linh hoạt bắt quyết, đánh ra một chưởng.

" Toái Tâm Chưởng ".

Lời nói rơi xuống, một chưởng ấn màu vàng kim với tạo hình sắc nét, có thể nhìn thấy rõ ràng từng đường vân, thình lình hiện hữu giữa hư vô.

Tức thời khoảng không phía trước chợt xao động, một luồng phong hàn như lợi kiếm sắc bén quét về bốn phía, không khí xung quanh theo đó nổ vang liên hồi, phong mang bàng bạc như trọng kiếm đánh thẳng hướng đại hán cầm trọng phủ.

Chưởng ấn lại hóa thành một tấm khiên lớn màu vàng kim, đứng bất động che chắn trên hư không, chỉ là dư ba lực lượng của Toái Tâm Chưởng vậy mà khiến tên đại hán kia xanh mặt khϊếp sợ, hắn ẩn ẩn còn cảm giác được một loại khí tức tử vong.

Không chút chủ quan, tay hắn bắt quyết tạo hình một loại thủ pháp kỳ dị, ngay lập tức thân thể hắn thoáng run rẩy, sau đó thình lình biến lớn gấp đôi, đại hán ngữa mặt lên trời gầm thét, cũng vội vàng đánh ra một phủ đối kháng.

Ầm..ầm..

Từng hồi tiếng nổ cuồng bạo vang lên, cát bụi bay mù mịt, một luồng chưởng khí mạnh mẽ đánh thẳng vào ngực tên đại hán khiến hắn bay ngược về sau hơn mười trượng, đυ.ng gãy vài thân cây nhỏ, khuôn mặt tái nghét, miệng liên tục nhổ ra đến mấy ngụm máu tươi, y nhìn chằm chằm vào Vũ Thiên Long, biểu tình kinh hãi cùng khϊếp sợ.

" Tam đệ, cùng ta hợp sức chém gϊếŧ tên này ".

Đại hán còn lại tay lăm lăm trường thương, cẩn thận dò xét Vũ Thiên Long thêm một lần nữa.

" Kẻ này tu vị không cao, khí lực bất ổn thế nhưng chưởng pháp kia lại rất cổ quái, nếu không muốn gọi là thần thông ".

Nét mặt vô cùng nghiêm túc, thanh trường thương từ tay hắn nhằm hướng Vũ Thiên Long đâm tới, ngân quang xẹt ngang bầu trời, thấy đồng bạn động thủ, đại hán cầm trọng phủ cũng phi thân, nặng nề đánh ra một kích.

Trước thế công như vũ bão, Vũ Thiên Long khuôn mặt âm trầm càng tĩnh lặng như nước, không có lấy một chút dao động, toàn bộ linh lực trong cơ thể được vận chuyển đến đôi song thủ, lúc này hai cánh tay nhất tâm nhị dụng cùng đồng thời đánh ra hai loại võ kỹ khác nhau.

Lăng Không Kình nhanh như thiểm điện, chỉ thấy một tia quang trụ rạch phá không gian.

" Víu ".

Tên đại hán cầm trường thương chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì đã ngã vật trên mặt đất, tại mi tâm hắn một chiếc lỗ máu đen ngòm như bị mũi tên bắn trúng, xuyên thấu trước sau.