Biên tập: B3
Đối với Mạc Hàm thì sự xuất hiện của Lý Việt Hải không khác nào vớ được cục than sưởi ấm giữa ngày tuyết rơi.
Sau khi tới Bắc Kinh, bọn họ cất hành lý ở khách sạn đã đặt trước, cơm cũng chẳng buồn ăn, việc cấp bách cần làm ngay là tìm thuê một phòng để luyện thanh, tận dụng tất cả thời gian để tập luyện.
Buổi tối hôm đó bọn họ diễn tập trong trường quay, sáng ngày hôm sau mới chính thức thi đấu, thời gian để chuẩn bị cũng coi như dư dả.
Ngoài dự tính của Mạc Hàm chính là Lý Việt Hải hát bài này hay hơn Vương Lâm nhiều, hai người phối hợp rất ăn ý, biểu diễn liền một mạch, hấp dẫn toàn bộ mọi người xung quanh.
Bọn họ bận rộn suốt từ sáng sớm đến tận tối mịt, trên đường từ đài truyền hình trở về khách sạn, rốt cuộc hai người mới có một chút thời gian để thở.
Mạc Hàm đắm mình trong gió đêm mát mẻ, không nhịn được cười một tiếng, cô giang hai cánh tay ra đón lấy từng làn gió thổi: “May là anh đến kịp lúc, nếu không chắc là đêm nay em phải độc diễn rồi.”
Lý Việt Hải nói: “Sáng sớm hôm nay Vương Lâm mới gọi điện thoại cho anh, suýt chút nữa thì bị lỡ chuyến tàu đó.”
Thảo nào hôm nay hắn không cả kịp xịt gel tóc, Mạc Hàm không khỏi tức cười: “Bất luận thế nào thì cũng đều cám ơn anh.”
Lý Việt Hải không quen lắm khi Mạc Hàm khách sáo như vậy, nhất thời không lên tiếng.
Mạc Hàm hỏi tiếp: “Có phải anh thường bí mật tập luyện bài hát này không? Sao lại thành thạo như vậy?”
Lý Việt Hải khẽ gật đầu.
“Không phải nói là không có thời gian sao?” Mạc Hàm hiếu kỳ hỏi.
“Coi như là lần cuối cùng đi.” Lý Việt Hải thở dài: “Để kỷ niệm về tuổi trẻ nhiệt huyết của anh, về đam mê với dòng nhạc rock n roll mà anh đã theo đuổi suốt mấy năm qua. Sau này sẽ thay đổi biến thành con người mới.”
Mạc Hàm nghe vậy thì nghiêng đầu, tỉ mỉ quan sát chàng thanh niên như ánh mặt trời trong trí nhớ.
Trước kia hắn thường thay đổi đủ loại kiểu tóc, còn bây giờ chỉ để mỗi kiểu tóc húi cua đơn giản nhất, những đau thương trong ánh mắt cũng đã nhạt đi không ít.
Có lẽ mỗi người ai cũng sẽ đều phải trải qua quá trình như vậy, từ buông thả lột xác trở nên thành thục trưởng thành, từ nóng nảy bộp chộp trở nên bình tĩnh trầm ổn. Sự thay đổi to lớn này chỉ có tự bản thân mỗi người hiểu được.
Mạc Hàm đã không còn nhớ tại sao hồi mười bảy tuổi lại thích Lý Việt Hải đến mức chết đi sống lại như thế nữa.
Ban đầu chỉ vì một chút mâu thuẫn nhỏ mà đã bị cô nhạy cảm làm quá lên thành không thể tha thứ, bây giờ nghĩ lại thì cảm thấy chuyện nhỏ như vậy thực ra chẳng đáng để nhắc tới.
Bao nhiêu chuyện cũ tan biến theo cơn gió, bình rượu cũ gặp nhau, những khúc mắc trước đây chỉ cần một nụ cười là hoá giải hết.
Có lẽ là đã bị thời gian bào mòn hết đi các góc cạnh, cũng có lẽ là bây giờ tất cả mọi sự quan tâm của cô đều đã dành cho người kia, thế nên đối với những người xung quanh, ngay cả việc oán trách cô cũng cảm thấy dư thừa.
Mạc Hàm thấy những người bị cô thích là thật xui xẻo, cô có thể tha thứ cho người khác nhưng lại dồn tất cả những lo âu nghi ngờ vào người kia.
Đêm đó cô mời Lý Việt Hải ăn bữa khuya, bọn họ đi ngủ tương đối sớm, để ngày thi có thể đạt được trạng thái tốt nhất.
***
Sáng ngày hôm sau, Mạc Hàm thức dậy liền đi mua bánh bao và sữa đậu nành, sau đó đến gõ cửa phòng Lý Việt Hải.
Bọn họ hẹn nhau tám rưỡi sẽ xuất phát, thế nhưng cô ấn chuông nửa ngày vẫn không thấy ai trả lời. Qua cánh cửa, cô mơ hồ nghe thấy tiếng phụ nữ phẫn nộ gào thét chói tai.
Mạc Hàm không biết trong phòng đang xảy ra chuyện gì nên đứng chờ ở bên ngoài, đột nhiên cửa phòng mở ra, Lý Việt Hải bước ra ngoài thật nhanh, mang theo một cơn gió mạnh.
Một cái bình hoa bất thình lình ném về phía cửa, Mạc Hàm suýt nữa thì trúng chiêu, may mà thân thủ nhanh nhẹn đã kịp thời né được, bình hoa rơi trên mặt đất vỡ tan tành.
Theo sát sau lưng Lý Việt Hải chính là Lâm Đoá Nhi, dáng vẻ đẹp đẽ của cô ta bởi vì tức giận mà trở nên vặn vẹo: “Lý Việt Hải, em nói anh có nghe hay không? Ngay bây giờ theo em về Đồng Quan!”
Lông mày Lý Việt Hải nhíu chặt, đó chính là biểu hiện khi hắn sắp không thể nhịn được nữa: “Em về trước đi, buổi chiều anh sẽ về.”
Lâm Đoá Nhi trợn mắt lên: “Hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của em, anh để em phải tiếp khách một mình, bạn bè em sẽ nghĩ thế nào đây hả?!”
“Bọn họ thích nghĩ như thế nào thì nghĩ.” Lý Việt Hải lạnh nhạt: “Em ở một mình nửa ngày thì sẽ chết sao?”
“Em mặc kệ, bây giờ anh phải theo em ngay!”
Cô ta giơ tay lên, hung dữ chỉ về phía Mạc Hàm: “Anh đã đồng ý với em là sẽ không bao giờ gặp lại cô ta nữa, bây giờ anh muốn bội ước đúng không?!”
“Anh đã nói là anh có việc quan trọng.”
“Việc quan trọng? Anh thì có cái việc gì quan trọng?” Lâm Đoá Nhi cực kỳ khinh thường: “Bạn bè của anh đều là mấy thành phần bại hoại của xã hội! Một lũ điên điên khùng khùng, có bao giờ làm việc gì đàng hoàng!”
“Mau sớm vứt bỏ mấy thứ gọi là rock n roll của anh đi, chỉ toàn lãng phí thời gian!”
Lý Việt Hải bị cô ta cố tình lải nhải gây sự khiến không thể kiên nhẫn thêm được nữa, hắn liền mặc kệ không thèm để ý, dắt tay Mạc Hàm đi thẳng.
Lâm Đoá Nhi bị thái độ của hắn làm cho phát điên, đứng ở phía sau gầm thét khàn cả giọng: “Lý Việt Hải! Anh quay lại cho em!”
“…”
“Hôm nay mà anh không đi cùng em, em thề là em sẽ khiến anh hối hận cả đời!”
“…”
Lâm Đoá Nhi bất lực thở hổn hển, cô ta liền cúi xuống nhặt mấy mảnh vụn của bình hoa, dùng hết sức ném ra ngoài: “Đôi cẩu nam nữ chết tiệt! Đi chết đi!”
Lúc ngồi trên xe taxi đến đài truyền hình, Lý Việt Hải không giấu được mệt mỏi, lấy tay xoa bóp mi tâm để đỡ đau đầu.
Mạc Hàm nhìn hắn, lo lắng hỏi: “Không sao chứ?”
Lý Việt Hải lắc đầu: “Đừng để ý tới cô ta, phụ nữ chuẩn bị bước vào thời kỳ mãn kinh đều như vậy.”
“…”
Việc riêng của họ Mạc Hàm không tiện hỏi quá nhiều, Lâm Đoá Nhi khóc nháo hay đòi thắt cổ gì cũng mặc kệ, chỉ cần cô ta không tiếp tục tìm Lê Khả gây sự thì cô cũng chẳng buồn quan tâm.
***
Sau khi đến trường quay, mười bảy thí sinh dự thi cùng nhau rút thăm để quyết định thứ tự biểu diễn. Mạc Hàm xui xẻo rút trúng vị trí đầu tiên, nhưng nghĩ lại thế cũng tốt, hát xong sớm một chút thì cũng đỡ áp lực.
Cô chọn bài hát “Love The Way You Lie”, bài hát tiếng Anh mà tất cả những người trẻ tuổi đều quen thuộc, bài hát này đã nổi tiếng suốt một thời gian từ Nam ra Bắc.
Càng là ca khúc nổi tiếng thì để hát tốt sẽ càng không dễ dàng gì, đây cũng chính là lý do tại sao Mạc Hàm phải luyện tập suốt mấy tháng trời mới dám mang ra biểu diễn.
Trước khi ra sân, Mạc Hàm gặp Thôi Uẩn khi hắn đến thăm hỏi các thí sinh phía ở sau hậu trường, tất nhiên là Thôi Uẩn không hề cho cô một vẻ mặt tốt.
Mạc Hàm tự khích lệ bản thân mình phải thật bình tĩnh tập trung, không để bất cứ điều gì làm ảnh hưởng, chỉ cần hát thật tốt là được rồi.
Hôm nay có hơn sáu trăm khán giả đến cổ vũ, lúc cuộc thi chính thức bắt đầu, tất cả mọi người đều rất phấn khích, đứng hết lên vỗ tay.
Đối với quần chúng thì Mạc Hàm cũng không còn là một khuôn mặt quá xa lạ nữa, hôm nay cô mặc một chiếc váy đuôi cá màu đỏ thẫm, từ cách trang điểm cho đến phong thái đều không gì có thể sánh được, làm người khác không tài nào rời mắt khỏi.
Lý Việt Hải thì ăn mặc theo phong cách punk, một thân đồ da đen bóng khảm đầy đinh tán, đường cắt khéo léo tôn lên vẻ đẹp trai lạnh lùng.
Từ trước đến nay sự kết hợp giữa hai màu sắc đỏ và đen vẫn luôn được người ta yêu thích, cũng rất phù hợp để tạo ra bầu không khí cho bài hát này, thần bí mà xinh đẹp.
Cả quá trình thi đấu đều không cho phép bỏ phiếu, Mạc Hàm đứng giữa sân khấu, không nói lời nào, chỉ mỉm cười rồi cúi đầu thật thấp chào khán giả.
Bài hát này không có khúc nhạc dạo mở đầu, sau khi chờ tiếng vỗ tay dần dần lắng xuống, đột nhiên cô cất giọng, tiếng hát cao vυ't vang lên, chỉ trong nháy mắt đã thiêu đốt cả khán phòng.
Sau khi được chỉnh sửa, không thể nghi ngờ là bài hát này đã gây bùng nổ lực sát thương của mình, vô cùng thích hợp dùng để hát live.
Giọng hát của Mạc Hàm hơi lười biếng, lúc chuyển qua phần điệp khúc lại giống như khi giữa đêm tỉnh khỏi giấc mộng, nhẹ nhàng khàn khàn vang lên bên tai, không vui không buồn kể về cái ranh giới vặn vẹo của tình yêu.
Tiếng hát của cô dần dần cao lên, nỗi buồn từ từ tích tụ, khi đến cao trào của bài hát thì cũng chính là lúc khiến cho khán giả phải rơi lệ.
“Just gonna stand there anh watch me burn.
Anh chỉ đứng đó và nhìn em bị thiêu cháy.
That’s alright because I like the way it hurts.
Nhưng không sao cả, vì em thích cái cảm giác đớn đau ấy.
Just gonna stand there and hear me cry.
Anh chỉ đứng đó và nghe tiếng em khóc.
That’s alright because I love the way you lie.
Nhưng không sao cả, vì em yêu sự dối lừa của anh.
Love the way you lie.
Yêu sự dối lừa của anh.
Love the way you lie.
Yêu sự dối lừa của anh.”
Mạc Hàm vừa hát vừa đi đến trước sân khấu, cô cúi người giữ chặt lấy vị trị của trái tim.
Dường như đã dùng đến cạn kiệt tất cả sức lực của cơ thể, ngay cả gân xanh ở cần cổ mảnh khảnh của cô cũng nổi hết lên.
Tiếng hát của cô xiết chặt vào tâm can, làm người ta si mê, chìm đắm vào sự đau đớn giãy giụa của bài hát.
Cho dù là thiên sứ thì cũng có lúc đùa dai, huống chi là lòng người phức tạp.
Từ yêu thương chuyển sang hành hạ, giày vò lẫn nhau. Tình yêu giống như một lâu đài cát, đầy nguy hiểm nhưng lại có sức cám dỗ khiến cho con người muốn ngừng cũng không được, ngay cả khi khiến mình đầy thương tích thì cũng vẫn cam tâm tình nguyện bước vào.
Sau phần hát của Mạc Hàm là đoạn Lý Việt Hải đọc rap, cô ở bên cạnh phối hợp với hắn.
Lý Việt Hải vốn là hát chính của ban nhạc rock, giọng hát mạnh mẽ đầy nội lực, kết hợp với tiếng đàn guitar cao vυ't, tạo nên một trận bùng nổ khác.
Tiếng hát của cả hai hoà chung một chỗ, quả thực không chê vào đâu được.
Bài hát được sửa lại nhiều nhất ở đoạn cuối, Mạc Hàm không dần ngân dài ra, mà đột ngột ngừng lại ở ngay đoạn đau khổ nhất, kết thúc hoàn hảo.
Cô diễn tả một kết cục khác của tình yêu trong bài hát này, càng yêu càng đau, không bằng một đao đoạn tuyệt, không bao giờ quay đầu lại.
Mạc Hàm rất hài lòng với màn biểu diễn của mình, cuối cùng thì cô đã không phụ lòng bản thân mình, cũng không phụ lòng những fan hâm mộ đã luôn dõi theo và ủng hộ cô.
Phóng mắt nhìn xuống bên dưới, sáu trăm khán giả gần như đứng hết lên, tiếng vỗ tay như sấm hoà lẫn với tiếng hô vang ủng hộ.
Cô cúi người chào khán giả, cho đến khi những tiếng vỗ tay dần lắng xuống mới đứng thẳng dậy lui vào trong hậu trường.
***
Kết quả cuộc thi được công bố ngay trong ngày, mặc dù không hề mong muốn nhưng dù sao thì cũng đã sớm đoán trước.
Mạc Hàm xếp hạng thứ mười lăm, bị loại rất đáng tiếc, tiền thưởng đã vụt khỏi tầm tay, nhưng cô không hề hối hận.
Khi từ giã với cuộc thi ca hát thì Hoa Kỳ X cũng bắt đầu bước vào kỳ nghỉ hè, cuộc sống của Mạc Hàm bỗng trở nên nhàn rỗi hơn rất nhiều.
Các fan hâm mộ vẫn không ngừng quyên góp tiền cho cô, trong thời gian này tạm thời cô không gặp áp lực về kinh tế, nhưng vẫn không dám lơ là chút nào, ban ngày cô ở bệnh viện chăm sóc Mạc Tiểu Dương, buổi tối thì ra ngoài làm thêm.
Cuộc phẫu thuật của Mạc Tiểu Dương diễn ra rất thuận lợi, thế nhưng sức khoẻ cũng không vì thế mà chuyển biến tốt hơn, trong lần kiểm tra tổng quát mới nhất, lại phát hiện thêm tế bào ung thư, lần này đã di căn sang dạ dày của cậu bé, hơn nữa tốc độ lan truyền rất nhanh, các chuyên gia đang thảo luận xem có nên phẫu thuật một lần nữa hay không.
Đêm hôm đó Mạc Hàm gặp ác mộng, cô mơ thấy tất cả lục phủ ngũ tạng của Mạc Tiểu Dương đều bị vi khuẩn ăn mòn, những cuộc phẫu thuật liên tiếp khiến toàn thân cậu bé không còn chỗ nào lành lặn, nội tạng đều bị móc sạch, chỉ còn lại một cái xác rỗng với chút hơi tàn thoi thóp.
Cô bật dậy khỏi cơn mơ, đầu tóc ướt sũng mồ hôi, trái tim đập như trống.
Vội vàng chạy sang xem Mạc Tiểu Dương đang ngủ ở giường bệnh, cậu bé vẫn đang ngủ rất yên ổn, hô hấp đều đặn.
Mạc Hàm vẫn còn sợ hãi trong lòng, cô đứng nhìn cậu bé thật lâu, không dám tiếp tục ngủ nữa.
Mạc Tiểu Dương của ngày hôm nay cùng với cậu của nửa tháng trước giống như hai người hoàn toàn khác nhau, từ nhỏ thể chất cậu bé đã yếu ớt, thế nhưng chưa bao giờ gầy đến như vậy, vành mắt lõm xuống thật sâu, tóc cũng rụng đi hơn nửa, khiến cậu bé luôn phải đội mũ để che đi.
Mạc Hàm nhẹ nhàng kéo ống tay áo của cậu bé lên, lộ ra một đoạn cánh tay gầy trơ cả xương, làn da bị nhiễm trùng càng ngày càng nặng, chỉ nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được những nốt đỏ lấm tấm phủ đầy cánh tay của cậu, vô cùng doạ người.
Mạc Hàm không biết sau này sẽ phải thế nào, cô thở dài một hơi, giúp Mạc Tiểu Dương đắp chăn thật kín.
***
Buổi chiều ngày hôm sau, lúc Mạc Hàm đang đẩy xe lăn đưa Mạc Tiểu Dương đi dạo trong vườn hoa bệnh viện, thì nhận được điện thoại của chị Hồng.
Kể từ khi chị Hồng chuyển sang làm quản lý của công ty đại diện thì vô cùng bận rộn, nên rất ít khi liên lạc với Mạc Hàm, nhưng lần này cô ấy lại mang đến cho cô một tin cực vui.
Chị Hồng nói rằng tổng giám đốc công ty cô ấy đã xem qua phần biểu diễn của Mạc Hàm, cảm thấy cô có biểu hiện rất xuất sắc, vô cùng thưởng thức tài năng của cô, vì thế rất muốn mời cô đầu quân vào công ty. Nếu như Mạc Hàm cũng đồng ý thì ngày mai có thể đến công ty bàn bạc về việc ký hợp đồng.
Gần đây Mạc Hàm nhận được không ít cành ô liu chìa ra với mình như thế, nhưng đối phương đều không thực sự hào hứng, cũng không đến gặp mặt trực tiếp với cô, mà chỉ chào mời, vẽ ra một tương lai sáng lạn qua điện thoại, sau đó thì lại biến mất tăm, giống như là lừa đảo vậy.
Thế nhưng lúc này đã có chị Hồng đảm bảo, chắc chắn là không sai được.
Theo như chị Hồng nói thì tổng giám đốc của công ty cô ấy rất coi trọng tố chất của cô, thậm chí còn hứa hẹn bằng một bản hợp đồng quý giá. Đối với một gương mặt mới chưa có danh tiếng gì mà nói, thì điều kiện như vậy đúng là xưa nay chưa từng có.
Trong hoạ có phúc, Mạc Hàm có thể có ngày này, cũng coi như là ở hiền gặp lành.
Mặc dù vẫn chưa chắc chắn về bản hợp đồng, nhưng chị Hồng nói là chỉ cần cô đồng ý thì đã coi như nắm chắc chín phần mười.
Mạc Hàm nhất thời không kìm được nỗi vui mừng, ngay lập tức muốn thông báo tin tốt này cho Chu Viễn An.
Từ sau khi tới làm ở viện khoa học kỹ thuật, chiều nào Chu Viễn An cũng phải tham dự mấy hội nghị liền, điện thoại luôn ở trong trạng thái tắt máy.
Sáu giờ tối anh mới ra khỏi phòng họp, nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của Mạc Hàm thì liền gọi lại ngay cho cô.
Lúc đó Mạc Hàm đã qua cơn kích động, lời vừa đến miệng thì lại nuốt trở vào.
Cô ngẫm nghĩ lại, cuối cùng quyết định chờ đến khi nào chắc chắn rồi mới nói cho Chu Viễn An biết, để anh đỡ phải lo lắng cho cô.
Công ty rất hào phóng gửi vé máy bay khứ hồi cho Mạc Hàm, sáng ngày hôm sau cô liền lên máy bay đến Bắc Kinh để gặp mặt chị Hồng.
Hai người hẹn gặp nhau ở một quán cà phê, không thể không ngồi hàn huyên tâm sự một phen.
Mạc Hàm khéo nói: “Chị Hồng đúng là càng ngày càng trẻ ra.”
Chị Hồng cười tươi như hoa, phất phất tay: “Già rồi già rồi, sao có thể so sánh được với cô gái trẻ trung hai mươi mấy tuổi như em chứ.”
Mạc Hàm chỉ cười không nói, ánh mắt chị Hồng sáng quắc đánh giá cô hồi lâu, không nhịn được trêu chọc: “Nói về bạn trai cái nhỉ? Bây giờ mỗi khi đến tháng có còn đau bụng nữa không?”
Mạc Hàm nghe cô ấy nói vậy thì mặt nóng bừng, ngượng ngùng ấp úng trả lời: “Ừm… Cũng đỡ hơn nhiều rồi…”
Chị Hồng cười càng vui vẻ, che miệng gật đầu liên tục, không biết là đang vui mừng cái gì.
Sau khi tán gẫu thì hai người quay trở lại chuyện chính.
Chị Hồng lấy một bản hợp đồng từ trong túi xách ra, đưa đến trước mặt Mạc Hàm: “Đây là bản hợp đồng mẫu, em đọc nếu như có chỗ nào không hài lòng thì có thể nói ra để chúng ta cùng thảo luận kỹ hơn.”
Mạc Hàm nghe vậy thì nghiêm túc nhận lấy, cẩn thận xem qua một lần.
Chị Hồng ngồi bên cạnh nói: “Chúng ta quen biết nhau lâu như vậy rồi, em cũng coi như là một tay chị dẫn dắt, thân thiết hơn nhiều so với những nghệ sỹ khác. Chị đã cố gắng hết sức giúp đỡ để em có được nhiều quyền lợi nhất trong bản hợp đồng này, em cứ yên tâm đi.”
Mạc Hàm mỉm cười gật đầu: “Cám ơn chị Hồng.”
Tuy đã nói vậy nhưng cái gì có liên quan đến pháp luật thì đều không thể sơ suất, Mạc Hàm chăm chú đọc từng điều khoản trong bản hợp đồng.
Ngay lúc ấy chị Hồng có một cuộc điện thoại gọi đến, cô ấy bèn xin lỗi Mạc Hàm rồi đi sang một chỗ khác để nghe máy.
Không biết ở đầu dây bên kia thông báo cho cô ấy tin tức gì xấu, mà chị Hồng càng nghe thì vẻ mặt càng ngưng trọng.
Mấy phút sau cô ấy quay trở lại chỗ ngồi, nặng nề gọi tên Mạc Hàm: “Tiểu Hàm.”
Mạc Hàm ngẩng đầu lên: “Sao vậy?”
Sắc mặt chị Hồng vô cùng khó coi, đột nhiên thay đổi quyết định: “Chuyện ký hợp đồng, sợ là chúng ta còn cần thêm thời gian để thương lượng…”
Mạc Hàm không hiểu lắm, mày hơi nhíu lại: “Tại sao?”
Chị Hồng khẽ thở dài, đưa điện thoại di động đến trước mặt cô: “Tự em xem đi.”
Hết chương 53.