Tình Yêu Tìm Đến

Chương 22

Vương Thanh xuống máy bay, đã thấy quản gia Tyson mặc bộ lễ phục màu đen đứng chờ anh ở cổng ra.

"Ông Tyson, lâu quá không gặp rồi." Vương Thanh buông hành lí, bước đến ôm lấy ông.

Tyson cũng vươn tay ôm lại anh một chút, sau đó đẩy Vương Thanh ra, chỉnh lại cổ áo, hơi khom lưng, "Cậu chủ, hoan nghênh về nhà."

Vương Thanh nhìn nụ cười cũng rất đúng mực của Tyson, bất đắc dĩ nói, "Ông Tyson à, có thể đừng gọi cháu là cậu chủ không, gọi là Chris hay Thanh là được mà."

Tyson cười lắc đầu, "Lễ nghi không thể bỏ được." Nói xong liền nhấc hành lí của Vương Thanh lên, bước ra ngoài. Vương Thanh vội vã vượt lên, cầm lại hành lí của mình, đùa à, anh làm sao dám để ông ấy cầm hành lí giúp mình? Nếu mà để ông nội anh biết, khéo bị lột mất lớp da ấy chứ!

Hai người lên xe, Tyson bảo tài xế lái xe về nhà chính của họ Kim.

Vương Thanh buồn bực, không phải nói công ti xảy ra chuyện sao?

"Ông Tyson, chẳng phải nói công ti con gặp chuyện rắc rối, cho nên ông mới bảo cháu về ngay sao?"

"Đúng là có chút việc nhỏ." Tyson thảnh thơi ngồi, cười nhìn Vương Thanh, dáng ngồi thẳng tắp mà vẫn tao nhã, nụ cười chuẩn mực, nhưng lại khiến Vương Thanh thấy sau lưng phát lạnh từng cơn. Từ nhỏ, Vương Thanh rất rõ ràng một chuyện, anh có thể đắc tội với bất luận người nào, thậm chí có thể tóm cả cá chép gấm ông nội đem nướng ăn, chỉ riêng vị quản gia lúc nào cũng cười tủm tỉm này, không thể đắc tội!

"Ông Tyson à, có chuyện gì ông cứ nói thẳng với cháu đi, dù sao thì cháu cũng đã về rồi." Vương Thanh nghĩ thông suốt, liền hiểu mình đã bị người nhà lừa về, cho nên thẳng thắn nói chuyện.

"Ừm" Tyson thỏa mãn gật đầu, ngón tay thon dài gõ gõ đầu gối, "Chuyện là thế này, lúc về nhà ông chủ có nói với tôi, cậu đang theo đuổi một cậu bé ở đó?"

"Đúng ạ." Vương Thanh gật đầu, nếu ông nội Vương Chính đã biết, anh không định giấu Tyson làm gì.

"Có thể nói về cậu ta một chút cho tôi biết không? Cậu ta tên là Kiến Vũ đúng không? Nếu có ảnh chụp thì tốt, tôi muốn nhìn xem bộ dáng cậu ta thế nào?"

Vương Thanh sờ sờ mũi, anh không có ảnh của Kiến Vũ, không phải không nghĩ tới, nhưng lần trước bị cậu bé vừa đánh đấm vừa đá khỏi cửa, Vương Thanh lại vội vàng ra sân bay, căn bản không có thời gian đòi ảnh của Kiến Vũ.

"Ông nội cháu đã gặp cậu ấy một lần rồi, ông ấy không nói với ông ạ?"

Tyson suy nghĩ một chút, lắc đầu, "Ông chủ chỉ nói cậu ta khá cao, bộ dáng thanh tú, chỉ có điều gầy quá, ôm chắc sẽ khó chịu."

Ôm sẽ khó chịu á?

Trán Vương Thanh bắt đầu nổi gân xanh, anh có nhớ đã bảo ông nội đừng nói về chuyện này nữa cơ mà?

"Ông cháu còn nói gì nữa ạ?"

"Ông chủ chỉ nói thế thôi. Tôi hơi tò mò nên đành hỏi cậu."

"Thế nên ông lừa cháu về đây?"

Tyson cười lắc lắc ngón tay, "Cái này sao gọi là lừa được? Công ti đúng là đã có chuyện xảy ra, chỉ có điều đã giải quyết xong trước khi cậu về thôi. Còn nữa, cậu xa nhà lâu như vậy, tôi cũng rất nhớ cậu đấy."

Vương Thanh bất đắc dĩ vỗ vỗ trán mình, anh có thể nói gì sao? Cái gì cũng không nói nổi nữa rồi!

"Tốt rồi." Tyson vỗ tay, "Chris, giờ cậu đã hiểu rồi, vậy nói cho tôi biết về cậu bé cậu đang theo đuổi đi ha?"

Vương Thanh nhìn nụ cười quen thuộc của Tyson, đành gật gật đầu.

"Được rồi, ông Tyson còn muốn biết gì nữa ạ?"

"Vậy kể mọi chuyện từ lúc cậu quen biết cậu bé kia thế nào đi."

———————–^ ^———————-

Kiến Vũ đang tập trung xem sổ sách, doanh thu tháng này của Phùng ký cơ bản cũng ổn định, Purple Line vì mới đưa thêm danh mục bàn nướng cá nhân vào kinh doanh, doanh thu tăng khá cao so với trước đó, đây là lúc cân nhắc mở rộng mục này cho các nhà hàng khác. Song khi Kiến Vũ làm vài phép tính, nhận thấy kết quả còn xa mới được như cậu mong muốn, hiện tại Phùng ký ở Bắc Kinh và Thiên Tân đã đạt tới qui mô cơ bản nhất, Purple Line mới chỉ nổi danh trong phạm vi nhỏ, kế hoạch của Kiến Vũ là cố gắng đến khi tốt nghiệp có thể phát triển Phùng ký và Purple Line thành một dạng chuỗi nhà hàng, nay còn không đến một năm nữa cậu sẽ tốt nghiệp mà tốc độ phát triển của hai thương hiệu này còn kém xa lắm. Kiến Vũ buông bút, vặn thắt lưng, xem ra, cho dù được sống lại một lần, con người ta cũng không thông minh hơn so với trước kia bao nhiêu, chỉ là biết trước một số việc mà thôi. Trèo cao vươn xa, chung qui sẽ có ngày ngã đau.

Kiến Vũ không khỏi nghĩ tới Vương Thanh, người này, so với hình ảnh luôn lạnh như băng, bình thường chỉ xuất hiện trên bìa tạp chí tài chính trong ấn tượng khi xưa của cậu thật khác xa. Ai có thể ngờ vị được coi là George Soros của phương đông lại là người như vậy? Kiến Vũ cười lắc đầu, nghĩ đến anh ta làm cái gì? Gõ gõ đầu, vẫn là nên nhanh chóng làm cho xong báo cáo tài chính quí này đi. Chờ xong vụ này, phải tuyển một nhân viên tài chính mới được.

"Con à, con xong việc chưa?"

Kiến Vũ đang làm báo cáo, Phùng Thiếu Hoa gõ cửa phòng cậu, bước vào, trên tay bê một bát to, trên còn đậy một cái đĩa. Kiến Vũ không cần ngẩng đầu cũng đã ngửi được một mùi thơm ngậy khiến cậu chảy cả nước miếng.

"Cha, cha có món gì mà thơm thế?"

Phùng Thiếu hoa đặt bát tới trước mặt Kiến Vũ, nhấc đĩa đậy ra, là một bát sườn hầm đầy ụ. Kiến Vũ không thích ăn thịt nhưng lại thích gặm sườn, nhất là sườn lợn, thêm hạt tiêu hạt hồi và mấy gia vị nữa, ninh trong nồi áp suất, không cần chế biến thêm gì, cứ đập mấy nhánh tỏi, pha với nước tương chấm ăn, Kiến Vũ có thể xơi được cả nồi.

Phùng Thiếu Hoa bỏ bát xuống, đi ra ngoài lấy đĩa tương chấm mang vào, thấy Kiến Vũ nhìn chằm chằm bát sườn chảy nước miếng thì vỗ đầu con cười ha hả, "Thơm không? Sáng nay chú Lưu nhà bên cho đấy, họ hàng nhà chú ấy đem lên cho một tảng thịt lợn lớn, nhà chú ấy ăn không hết, sợ thời tiết nóng không để được lâu nên chọn mấy miếng đem cho nhà mình, bảo là nuôi ở quê, lợn béo lắm nhưng không phải vỗ bằng thức ăn công nghiệp đâu, nấu lên thơm lắm. Con đi rửa tay đi, ăn mấy miếng."

"Dạ!" Kiến Vũ đáp lời, nhảy dựng lên chạy ra ngoài, Phùng Thiếu Hoa nhìn thấy, lắc lắc đầu, thằng bé này, ai tranh với nó đâu cơ chứ!

Kiến Vũ rửa tay, về liền cầm một miếng sườn lên gặm, đúng là không giống thịt lợn chăn nuôi công nghiệp, nhai thích hơn mà lại thơm nữa, "Cha, cha cũng ăn mấy miếng đi."

Phùng Thiếu Hoa lắc đầu, "Ăn mấy miếng thịt thôi, xương này cha không gặm được. Răng lợi yếu cả rồi."

Kiến Vũ vui vẻ, cầm một miếng xương, gỡ thịt ra chấm nước tương, nhét vào miệng Phùng Thiếu Hoa, ông nhai nhai mấy cái, nuốt vào, Kiến Vũ lại nhét miếng khác.

Phùng Thiếu Hoa ăn mấy miếng, thấy Kiến Vũ định tiếp tục gỡ thịt, vội vã nói, "Thôi thôi, con ăn đi, cha ăn miếng nào sẽ tự gỡ, hơn nữa cái này là nấu cho con ăn đấy, trong tủ lạnh còn một ít xương ống, để hôm khác cha sẽ đập ra lấy tủy nấu canh."

"Vâng" Kiến Vũ chọn mấy miếng nhiều nhiều thịt cho cha, thấy Phùng Thiếu Hoa bắt đầu từ từ ăn mới cúi xuống ra sức gặm phần của mình.

Hai cha con cứ thế cha một miếng con một miếng xử lí hết bát sườn hầm, trên bàn chỉ còn một đống xương sườn, Kiến Vũ gom vào bát, "Cha, con đem đổ đã."

"Ừ" Phùng Thiếu Hoa gật đầu, "Bát cứ để trong bếp ấy, đừng rửa vội, ra đây cha có chuyện muốn nói với con."

"Dạ" Kiến Vũ đáp lời, râ ngoài đổ xương đi, sau đó cầm bát vào bếp tráng qua bằng nước, rửa tay rồi cầm một cái khăn sạch vò qua, mang vào phòng.

"Cha, cha lau tay đã."

"Ừ"

Phùng Thiếu Hoa vừa lau tay vừa chăm chú quan sát Kiến Vũ, cho đến khi Kiến Vũ thấy cả người mất tự nhiên.

"Cha, cha nhìn gì thế?"

Phùng Thiếu Hoa buông khăn xuống, suy nghĩ một chút, cân nhắc rồi mở lời, "Con à, vị Vương tổng tài kia sao không thấy đến tìm con nữa? Không phải là tại chuyện lần trước nên tức giận đấy chứ?"

"Cha, đang yên đang lành cha hỏi đến anh ta làm gì? Anh ta đi công tác, tuần sau mới về cơ ạ."

"Thế à." Phùng Thiếu Hoa gật đầu, vẫn hơi lo lắng, "Con với anh ta, đã xác định rồi?"

Kiến Vũ suy nghĩ một chút, "Chuyện này con còn phải nghĩ lại đã, cha, sao hôm nay cha hỏi về anh ta mãi thế?"

Phùng Thiếu Hoa chậc lưỡi, "Thì con cứ nghĩ kĩ đi, lần trước nghe anh ta nói, có vẻ nhà anh ta nhiều tiền quá, con cùng anh ta ở chung, liệu có phải chịu thiệt không? Con gặp người nhà anh ta chưa?"

"Con có gặp ông nội anh ta, có điều cũng chỉ nói chuyện vài câu." Kiến Vũ nghĩ nghĩ, lại mở miệng, "Cha, con nói thật đấy, nếu cha thấy anh ta không ổn, con sẽ không gặp lại anh ta nữa."

Phùng Thiếu Hoa lắc đầu, "Chẳng phải lần trước cha đã nói, chỉ cần tốt với con, có thể cho con một mái nhà, là được rồi, chuyện khác, cha không yêu cầu gì nhiều. Được rồi," Phùng Thiếu Hoa dừng một chút, "Con và anh ta đã làm chuyện này chưa?"

"Chuyện gì ạ?" Nhất thời, Kiến Vũ chưa kịp phản ứng lại, nhìn ánh mắt Phùng Thiếu Hoa, hiểu ra rồi, mặt cậu chốc lát đã đỏ bừng, tuy cậu không còn là đứa trẻ chưa từng trải nhưng bị cha mình hỏi thẳng vấn đề này, cậu vẫn thấy rất xấu hổ, "Chưa mà."

"À" Phùng Thiếu Hoa thở phào một cái, "Thế thì tốt. Con à, mọi việc phải lưu tâm một chút, con còn nhỏ tuổi, không được để người dụ dỗ, có hại cho bản thân con sau này."

Kiến Vũ nhìn Phùng Thiếu Hoa, không nói nên lời, cậu cũng chẳng phải xử nam gì, ai có hại còn chưa biết đâu!

———————-***———————–

Vương Thanh đang bàn chuyện công ti với Vương Chính, đột nhiên hắt xì một cái, Tyson bưng khay trà vào, thấy vậy liền nói, "Chris, chắc là người yêu bé nhỏ ở Trung Quốc đang nhớ cậu đấy."

Vương Thanh xoa xoa mũi, Kiến Vũ nhớ anh? Có khả năng này sao? Phỏng chừng là nghĩ muốn cho anh một trận nghe còn thực tế chút.

"Ông Tyson à, tuần sau cháu về Trung Quốc, nghe ông nội nói, ông cũng muốn đến chỗ cháu một thời gian ạ?"

"Đúng vậy." Tyson buông khay trà, gật đầu.

"Vì sao?"

"Tôi nghe ông chủ nói cậu bé người yêu cậu quá gầy, vì cuộc sống hạnh phúc sau này của hai người, tôi muốn đi gặp cậu ta một lần, nếu cậu ta gầy yếu quá, tôi muốn cải thiện cho cậu ta một chút, chí ít, cho đến mức có thể tiếp nhận nhu cầu của cậu sau này." (≧∇≦)

Vương Thanh nhìn vẻ mặt Tyson vô cùng nghiêm túc khi nói những lời này, lại nhìn ông nội mình đang vờ vĩnh thảnh thơi không thèm để ý, anh có thể đoán được, lúc Kiến Vũ gặp Tyson sẽ trưng ra vẻ mặt thế nào, tay lại vô thức xoa xoa bụng, trong lòng chỉ có thể yên lặng cầu nguyện, Amen!

—————————-&&&——————————-

George Soros: (sinh ngày 12 tháng 8 năm 1930) là một tỷ phú người Mỹ gốc Do thái Hungary, và là ông chủ của tập đoàn Soros Quantum Fund. Ông được coi là nhà đầu tư tài chính vĩ đại nhất lịch sử.

Kiến Vũ ra khỏi cổng trường, đang định đến Purple Line một lát, thời gian này bàn nướng cá nhân khá đắt khách, tầm một tháng nữa, thời tiết lạnh hơn sẽ rất đắt hàng đây, đến lúc đó có thể cân nhắc đến chuyện mở rộng kinh doanh mục này ở chi nhánh Purple Line được rồi. Nếu mở thêm 2, 3 chi nhánh cho Purple Line nữa thì còn có thể tính đến chuyện đem mục kinh doanh bàn lẩu cá nhân vào.

Kiến Vũ vừa nghĩ vừa hướng về phía trạm xe bus, chưa đi được mấy bước đã nghe có tiếng ai đó gọi cậu.

"Kiến Vũ."

Kiến Vũ quay lại, nhận ra người kia, "Vương nhị ca?"

"Kiến Vũ, muốn gặp cậu một lần đúng là không dễ." Vương Tuấn Tú bước lại, đã nhập thu, thời tiết cả sáng và chiều đều se lạnh, Vương Tuấn Tú mặc một cái áo jacket dài, thấy Kiến Vũ chỉ mặc một áo sơ mi liền nhíu nhíu mày, "Trời lạnh như vậy, mặc ít áo thế không sợ cảm lạnh sao?"

"Không việc gì đâu." Kiến Vũ lắc đầu, thật ra cậu không muốn gặp mặt Vương Tuấn Tú lắm, chuyện lần trước anh ta nói với cậu, cậu vẫn còn nhớ rõ, cho nên cố gắng lảng tránh anh ta, vốn mong cho qua đi, không ngờ anh ta lại đến tận trường tìm cậu.

Vương Tuấn Tú thấy Kiến Vũ không nhiệt tâm tiếp chuyện với mình, ánh mắt thoáng lóe lên, "Kiến Vũ, có thể dành cho tôi chút thời gian của cậu không?"

Kiến Vũ ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Vương Tuấn Tú, "Cũng được ạ."

Vẫn quán cà phê cũ, vẫn vị trí cạnh cửa sổ, vẫn hai người ngồi đối diện nhau, chỉ là tâm tình của cả hai so với ngày đó không hề đồng nhất.

Vương Tuấn Tú gọi ly cà phê đen, gọi cho Kiến Vũ một tách Mocha, Kiến Vũ không nói gì, chỉ cảm thấy tuy đôi khi Vương Tuấn Tú làm người ta cảm giác anh ta thật độc đoán nhưng cử chỉ săn sóc lại cho thấy rất tỉ mỉ cẩn thận.

"Kiến Vũ, chuyện lần trước tôi nói với cậu, cậu đã từng cân nhắc tới?"

"Tôi đã suy nghĩ tới." Kiến Vũ nghĩ nghĩ một chút, quyết định ăn ngay nói thật thì hay hơn, "Vương nhị ca, cảm ơn tình cảm anh dành cho tôi nhưng tôi không thể nhận lời anh."

"Vì sao? Chú Phùng không đồng ý à?"

Kiến Vũ lắc đầu, lúc này phục vụ sinh đưa Mocha của cậu tới, Kiến Vũ cầm tách uống một hớp, "Vấn đề của tôi cha tôi đã biết, ông không phản đối."

"Vậy là vì tôi không đủ tốt?"

"Cũng không phải." Kiến Vũ dừng một chút, buông tách cà phê, nhìn thẳng Vương Tuấn Tú, "Vương nhị ca, anh rất tốt, nhưng không thích hợp với tôi. Anh cũng từng nói, không phải anh đã thích tôi mà chỉ vì ở cạnh tôi, anh thấy rất thoải mái, đúng không? Nếu là như thế, giả sử sau này anh gặp được một người anh thích, anh sẽ làm thế nào? Điều này đối với cả tôi và anh đều không công bằng. Huống chi, hiện tại tôi đã có người khiến tôi muốn nghiêm túc suy xét đến chuyện ở bên người đó lâu dài, cho nên, xin lỗi anh."

Vương Thanh sửng sốt một chút, "Ai vậy, có thể nói cho tôi biết không?"

"Xin lỗi," Kiến Vũ lắc đầu, "đây là chuyện riêng tư, có điều, sau này nếu có cơ hội có thể gặp nhau."

Kiến Vũ thấy Vương Tuấn Tú không định nói thêm gì liền đứng dậy, cầm lấy hóa đơn, "Lần này để tôi thanh toán, Vương nhị ca, tôi còn có việc, xin phép đi trước, hẹn gặp anh sau."

Nói xong, cậu tiến về phía quầy thu ngân trả tiền, quay lưng bước ra ngoài.

Vương Tuấn Tú vẫn ngồi thần người một lát, vô thức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Kiến Vũ đang đứng bên vạch đường chờ đèn, vóc dáng cao gầy, gương mặt thanh tú, trên người tản ra khí chất thiếu niên và thanh niên mâu thuẫn nhau, lại khiến Vương Tuấn Tú hơi thất thần, thực sự chỉ là có chút hảo cảm với cậu ta? Thực sự không thích cậu ta? Vậy vì sao lúc nghe cậu ta nói có người trong lòng, tâm tình của mình lại phức tạp như thế? Vương Tuấn Tú nhủ thầm, mình hẳn nên dành thời gian suy nghĩ kĩ càng việc này.

Kiến Vũ tới trạm xe, nhìn đồng hồ trên tay, vừa rồi mất không ít thời gian, vậy không đi Purple Line nữa, về nhà thôi. Mấy ngày nay trời chuyển lạnh, bên chân bị thương của Phùng Thiếu Hoa đôi khi đau nhức, mỗi tối Kiến Vũ đều chườm nóng cho ông, còn tới chỗ vị trung y già nọ xin đơn thuốc, nhưng chân Phùng Thiếu Hoa vẫn không thấy khá hơn, Kiến Vũ bắt đầu lo lắng.

"Cha, con về rồi." Kiến Vũ đẩy cửa, gọi một tiếng, phát hiện Phùng Thiếu Hoa không ở trong phòng, hơi lấy làm lạ, đặt túi sách xuống, bước vào bếp, quả nhiên, Phùng Thiếu Hoa đang ở trong bếp hầm canh.

"Về rồi à." Phùng Thiếu Hoa quay lại thấy Kiến Vũ bước vào bèn cười cười, "Đi rửa tay đi, chuẩn bị ăn, cha hầm canh xương heo mà con thích ăn nhất đấy."

Kiến Vũ gật đầu, lại nói, "Cha, hôm qua con đã bảo cứ để con về làm mà? Mấy ngày nay chân cha cứ đau suốt, cha ở trên giường nghỉ ngơi thôi."

"Không việc gì." Phùng Thiếu Hoa cười lắc đầu, "Lại là bệnh thấp khớp tái phát ấy mà, nhịn một chút là ổn." Nói xong liền múc canh xương ra, lập tức gian bếp nho nhỏ ngập tràn hương thơm.

Kiến Vũ hít lấy hít để, "Cha, nếu cha đến quản lí nhà bếp, chắc là đầu bếp của Phùng ký đều phải gọi cha là ông tổ hết đấy."

"Biến đi! Ba hoa vừa thôi! Đi cầm bát đũa ra." Phùng Thiếu Hoa cười cười, gõ đầu con.

Kiến Vũ sờ sờ đầu, đón lấy bát tô trong tay Phùng Thiếu Hoa, bưng ra ngoài.

Hai cha con đang dùng cơm, chợt nghe có tiếng gõ cửa, Kiến Vũ và Phùng Thiếu Hoa đều lấy làm lạ, nhìn đồng hồ, ai tới giờ này nhỉ? Kiến Vũ bước ra mở cửa, thấy một người đàn ông tóc bạc, mặc một bộ âu phục thẳng tắp đứng cạnh đó, cậu sửng sốt, người này, là ai nhỉ?

"Xin hỏi, ông tìm ai ạ?"

"Chào cậu!" Tyson cười, đáp lời Kiến Vũ, "Mạo muội quấy rầy rồi, tôi là Tyson, quản gia của Vương Chính tiên sinh, Vương Chính tiên sinh là ông nội của Vương Thanh tiên sinh." Nói xong, lại lễ phép quan sát Kiến Vũ một chút, "Như vậy, cậu là Kiến Vũ?"

"À, chào ngài! Ngài tìm tôi có chuyện gì không ạ?"

"Nếu không ngại, có thể vào trong nói chuyện chứ?"

"A, ngại quá, mời vào." Kiến Vũ đưa Tyson vào nhà, Phùng Thiếu Hoa ngẩng đầu nhìn thấy Tyson, hơi sửng sốt, ông lão người nước ngoài này là ai?

Vương Thanh đỗ xe cạnh cửa nhà Kiến Vũ, bắt đầu hối hận vì sao mình lại dễ dàng nói ra địa chỉ nhà Kiến Vũ cho Tyson, vừa nghe Sheena nói Tyson trực tiếp bảo tài xế của công ti đưa ông tới nhà Kiến Vũ, anh đã bắt đầu bồn chồn, song, chờ Kiến Vũ mở cửa, Vương Thanh lại không thấy được vẻ mặt như trong dự liệu của anh, Kiến Vũ chỉ bình tĩnh để anh vào nhà, làm Vương Thanh không hiểu đầu cua tai nheo gì. Vào phòng, anh liền thấy Tyson đang ngồi bên Phùng Thiếu Hoa, cầm một bát canh xương uống hăng say, thấy Vương Thanh liền lấy khăn tay lau khóe miệng, tủm tỉm cười ngoắc anh lại đây.

"Vương Thanh tới rồi. Phùng tiên sinh, kì thực Vương Thanh nhà chúng tôi là người rất tốt, tuy tính cách không dễ ưa lắm nhưng xin ngài tin tưởng, cậu ấy sẽ cư xử tốt với con trai ngài."

"Vâng." Phùng Thiếu Hoa gật đầu, lại múc thêm canh cho Tyson, "Vương Thanh, cháu ăn chưa? Nếu chưa ăn thì ngồi xuống dùng một chút, con à, đi lấy thêm đôi bát đũa lại đây."

Kiến Vũ đứng lên, vào bếp lấy bát đũa đặt trước mặt Vương Thanh, múc cho anh một bát cạnh, thuận tiện liếc anh một chút, người cũng tốt, hửm?

Vương Thanh bưng bát uống một hớp, nhìn về phía Kiến Vũ nháy mắt mấy cái, đúng là rất tốt mà!

Kiến Vũ quay đi, không buồn liếc anh lấy một cái nào nữa. Vương Thanh cười tủm tỉm, ghé sát lại bên Kiến Vũ, vươn tay chọc chọc vào thắt lưng cậu, từ hai lần tiếp xúc trước đó, Vương Thanh phát hiện ra chỗ này của Kiến Vũ rất mẫn cảm, quả nhiên, bị Vương Thanh chạm nhẹ một cái, cả người cậu giật nảy.

"Con sao thế?" Phùng Thiếu Hoa thấy con hơi bất thường bèn hỏi.

"Không sao ạ." Kiến Vũ lắc đầu, hung hăng trừng mắt với Vương Thanh một cái, Vương Thanh cười cười vẻ rất vô tội, nhún vai, ăn canh tiếp, hương vị đúng là ngon thật.

Tyson ngồi bên vừa uống canh vừa híp mắt nhìn trò lén lút của hai người, khóe miệng hơi nhếch lên thành một nụ cười thỏa mãn, quả nhiên, là người không tệ a.

Tyson và Vương Thanh chào từ biệt cha con họ Phùng, ra về, Vương Thanh bảo tài xế lái xe về công ti, anh tự mình đưa Tyson tới khách sạn. Không phải anh chưa nghĩ tới chuyện mời ông về nhà mình mà vì ông cụ nói, ở nhà đã hầu hạ ông nội anh, lẽ nào ra ngoài còn định hầu hạ đứa cháu? Vì vậy, Vương Thanh chỉ có thể đặt một phòng tổng thống ở khách sạn 5 sao cho ông ở lại. Tyson rất hài lòng, nhưng khi Vương Chính biết chuyện liền gọi một cuộc điện thoại đường dài tới chửi cho Vương Thanh một trận, làm cho anh phiền muộn nghĩ, liệu có phải hai ông cụ này bày kế với nhau trước rồi không? Bằng không sao một người vừa chân trước bước vào khách sạn, người kia chân sau đã gọi điện tới mắng anh?

Đêm đó, Tyson không nói gì thêm với Vương Thanh, sáng hôm sau, ông tới Time từ sớm, đóng cửa phòng làm việc của tổng tài lại, bảo bốn cô thư kí, nếu không có việc quan trọng thì đừng tới quấy rầy hai người.

"Ông Tyson à, nếu không có chuyện gì gấp thì có thể đợi lát nữa không, cháu sắp có một cuộc họp."

Tyson lắc đầu, "Không mất nhiều thời gian của cậu đâu."

"Vậy được ạ." Vương Thanh đứng lên, tới sô pha bên cạnh ngồi xuống, "Ông Tyson có gì muốn nói với cháu ạ?"

Tyson trầm ngâm một chút, "Chris, tuy hôm nay là lần đầu tôi gặp cha con họ Phùng nhưng tôi có thể khẳng định, hai người đó tốt lắm."

Vương Thanh gật đầu, người có thể khiến Tyson gặp lần đầu đã khen ngợi không nhiều lắm, xem ra hai cha con Kiến Vũ đã tạo một ấn tượng rất tốt với vị quản gia này.

"Kiến Vũ cũng là một đứa bé tốt. Tuy thời gian nói chuyện không nhiều nhưng cậu bé này cho tôi cảm giác là người tính tình trầm ổn, phong thái đúng mực, nói thật, khí chất của cậu ta không phù hợp với tuổi tác lắm, song cũng có lẽ điều này đã gây cho cậu ta một lực hấp dẫn khác người." Tyson dừng một chút, "Chris, cậu thành thật nói cho tôi biết, cậu, đối với cậu bé kia, xác thực chắc chắn về tình cảm của cậu rồi? Dự định cùng cậu ta suốt đời bên nhau?"

Vương Thanh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tyson, ngồi thẳng lên, mở miệng, "Ông Tyson, ông là người chứng kiến cháu trưởng thành, đôi khi còn hiểu cháu hơn ông nội cháu, ông biết tính cháu rồi, đối với những chuyện đã nghiêm túc xác định, cháu sẽ không do dự. Vấn đề ông hỏi cháu, cháu có thể trả lời, đúng vậy, cháu đối với Kiến Vũ là hoàn toàn nghiêm túc, dự định cùng cậu ấy gắn bó cả đời. Cháu biết có thể ông nghĩ sẽ có chuyện như cha mẹ cháu xảy ra cho cháu, song cháu hi vọng ông có thể dẹp bỏ được ý nghĩ này, cháu là cháu, không hề có quan hệ gì đến chuyện cha mẹ cháu hết."

"Ừm." Tyson gật đầu, "Vậy tôi an tâm rồi. Nói thật, lúc nghe ông chủ bảo cậu đang theo đuổi một cậu con trai, tôi đã rất lo lắng, dù sao thì, con đường này không dễ đi, tuy xã hội hiện tại đã thoáng hơn xưa, cũng không bị tôn giáo can thiệp, song đối với quyết tâm của cậu, tôi vẫn cảm thấy cần cân nhắc. Có điều, nếu cậu đã nói được những lời này, tôi yên tâm. Cậu bé Kiến Vũ kia, tôi có thể nhìn ra, là một người khá lãnh đạm, song, nếu có ngày để tâm đến ai đó sẽ rất khó thay đổi, mong cậu có thể nắm chắc lấy. Đó là một đứa nhỏ hiếm có, có thể khiến cậu hạnh phúc."

"Ông Tyson, cảm ơn ông."

"Ừm" Tyson nở nụ cười, "Nhưng đúng là cậu ta hơi gầy, thảo nào ông chủ nói ôm sẽ khó chịu đây, cần phải tẩm bổ một chút, để tôi gọi điện cho Jonny bên Mỹ, phải hỏi cụ thể vị chuyên gia dinh dưỡng này, xem nên ăn gì mới tốt."

Tyson nói xong, đứng dậy ra ngoài, để lại Vương Thanh ngồi đó đầy bất đắc nhìn theo bóng lưng ông, thở dài, còn tưởng ông ấy chỉ nói chơi thôi, ai ngờ lại nghiêm túc như vậy. Xem ra, trận đòn này, anh không tránh được rồi.

Kiến Vũ nhận được điện thoại của Vương Thanh, mang theo báo cáo tài vụ đã hoàn thành tới Time quốc tế. Sheena và Amanda vừa từ phòng làm việc của tổng tài đi ra, thấy Kiến Vũ liền nháy mắt với cậu, Kiến Vũ chỉ đành cười khổ, mấy người đẹp này, từ khi biết quan hệ mờ ám của cậu và Vương Thanh, mỗi lần thấy cậu đều bày ra vẻ mặt như vậy. April càng khoa trương hơn, ngày đó biết chuyện rồi liền trưng ra vẻ mặt cầu xin cầm lấy tay Kiến Vũ, than thở rằng thế giới lại mất một người đàn ông hoàn hảo! Cô nhất định muốn Kiến Vũ cho cô một nụ hôn an ủi một tâm hồn bị tổn thương, kết quả Sheena và Amanda thấy thế cũng vào góp vui, ba người khiến Kiến Vũ đầy mặt là son môi, chật vật vô cùng, gần như chạy khỏi Time luôn.

"Vương tổng, đây là báo cáo tài vụ quí này, mời anh xem." Kiến Vũ bước vào phòng làm việc của Vương Thanh, lúc này anh đang đeo một đôi mắt kính gọng bạc, nghe thấy giọng cậu liền ngẩng đầu cười cười, "Cứ để đó cho anh."

"Được." Kiến Vũ đặt văn kiện lên bàn, "Không có việc gì thì tôi về trước nhé."

"Chờ chút." Vương Thanh gọi Kiến Vũ lại, "Cùng ăn một bữa cơm nhé, nếu em có thời gian."

Kiến Vũ suy nghĩ một chút, "Sợ là không được, chiều nay tôi có tiết học, phải về sớm."

"Tiếc quá nhỉ." Vương Thanh than thở, tháo mắt kính xuống, đứng lên bước tới trước mặt Kiến Vũ, "Vậy để bồi thường anh, em hôn anh một cái."

Gì?! Cậu đã làm chuyện gì có lỗi với Vương Thanh hả? Còn phải bồi thường?

"Thì hôn một cái thôi mà." Vương Thanh ôm thắt lưng Kiến Vũ, lắc lắc, "Từ lúc anh về nước, chúng mình chưa nói chuyện được mấy câu, giờ em đến hôn anh cũng không muốn sao?"

Kiến Vũ giật giật khóe miệng, người đàn ông này là đang – làm nũng? Đang đùa gì thế?

Nhưng mà, chẳng có gì không ổn cả nhỉ. Kiến Vũ nở nụ cười, vươn tay, ôm lấy cổ Vương Thanh, hôn lên môi anh. Vương Thanh hé miệng, cắn nhẹ lên đầu lưỡi cậu, cả hai đều cảm nhận được một cơn tê dại lan dần khắp cơ thể, không mang theo du͙© vọиɠ nhưng lại khiến người ta vô cùng lưu luyến và thoải mái.

Kết thúc nụ hôn, Vương Thanh khẽ cụng trán với Kiến Vũ, lẩm bẩm, "Kiến Vũ, em không biết anh thích em nhiều đến thế nào đâu, thực sự không biết..."

Kiến Vũ không nói gì, ngẩng đầu, hôn nhẹ lên cằm anh, "Ừm, tôi nghĩ, chúng ta có thể thử bên nhau xem sao."

"Thật?" Vương Thanh ôm siết lấy thắt lưng Kiến Vũ.

"Vâng"

Kiến Vũ nở nụ cười, cũng thở ra một hơi dài, đôi khi, lựa chọn cũng không quá khó khăn như cậu vẫn tưởng.