Boss À, Đến Bao Nuôi Em Đi!

Chương 3: Đoàn tụ(1)

Hôm nay cả gia đình nhà họ Dương ra ngoài để dự tiệc,bỏ lại mình cô bơ vơ ở nhà.Cũng là cơ hội tốt nhất cho cô đi tìm con.

Cô buộc hết mấy cái rèm cửa lại,vật vã bò từ tầng hai xuống.Hai tay đỏ tấy như quả cà chua.

-"Chị Yến,đến cửa sau nhà họ Dương đón em!"_Cô hớt hải cầm điện thoại gọi đi.

Một lúc sau,Đông Yến cùng một chiếc xe tới đón cô.

- "Em làm chị sợ chết được.Ai mà tin tưởng được bộ mặt của nhà họ Dương chứ.....bla bla...." _ Đông Yến nói.

-"Chị đừng nói nữa.Em mêt lắm rồi.Chị đưa em về ngôi nhà ở ngoại ô đi."

Trốn khỏi Dương gia được một tuần mà vẫn không có tung tích của A Thiên.Cô sợ lắm.Khi còn ở Mĩ,mấy mẹ con cô luôn ở bên nhau chưa từng nghĩ sẽ phải chia cách như bây giờ....Chỉ tiếc....

Hôm nay Boss có một tiệc rượu ở một khách sạn vùng ngoại ô.Anh dẫn Vương Gia lâm đi cùng.Vương Gia Lâm dẫn A Thiên đi cùng...

Thằng lớn dẫn thằng vừa,thằng vừa dẫn thằng nhỏ.Cảm giác như người chồng dẫn người vợ cùng với đứa con trai được thụ tinh nhân tạo dự tiệc.

Vì một vài lý do gì đó tiểu Nhật nhà chúng ta cũng được

mời a.

....

Nơi đó là một ngôi nhà có kiến trúc kiểu phương Tây,đại khái là Phápp.Sau cánh cửa lớn là một gian phòng lớn với một số doanh nhân và diễn viên.

Đây là một bữa tiệc hóa trang thường niên của thành phố S.

Mỗi người mỗi chiếc mặt nạ đều đẹp đẽ và không kém phần long trọng với giá tiền của nó.Có những chiếc tới mấy trăm ngàn USD.Có những bộ trang phục củ các nhà thiết kế nổi tiếng thế giới,thậm chí chỉ có một bộ duy nhất.Có thể nói dựa trên cách ăn mặc và cách hành sự ở đây thì có thể nghĩ ngay ra được đây là một bữa tiệc quan trọng.Là cách duy nhất để gặp mặt các thương gia có tiếng và các đạo diễn chuyên nghiệp.

Hôm nay cô diện cho mình một bộ lễ phục trắng,một chiếc đồng hồ đeo tay của nữ.Thuần khiết mà thoát tục.Một đôi hoa tai có tiết tấu nhỏ nhắn lúc ẩn lúc hiện trong mái tóc dài gợn sóng mà suôn mượt của mình.Lễ phục trắng bó sát người tạo nên những đường cong gợi cảm mà kể gái chưa lấy chồng cũng không có phước có được.Điểm nhấn của bộ ddò là đường cong cùng với bờ vai thoắt ẩn thoắt hiện làm cho nguoqì ta nhìn vào si mê mà phải chùn bước.

Phải nói Boss đẹp tự nhiên nên không cần phait stylish.Bộ đồ Tây tao nhã làm cho Boss trở thành tâm điểm.Đi kèm với ánh mắt lạnh lùng khoến cho mấy chị em phụ nữ chỉ muốn đè ra mà phạm tội.

Thiên ca của chúng ta cúngáng ngời giữa đêm tối....kaka.. Đẹp trai là do gen di truyền..

Cô bước vào bữa tiệc trước sự trầm trồ của một số người.Và cũng trước sự đố kị không hồi kết.

Dương Trầm Ngư ở một góc bữa tiệc nhìn thấy cô cũng sinh sự,ghen tị.Còn người đàn ông ben cạnh cô ta thì không liêm sỉ mà nhìn theo cô.

-"Anh Minh!Em với người phụ nữ đó ai đẹp hơn?"_Dương Trầm Ngư chà đầu vào ngực hắn nói.

Lại là một câu hỏi thiếu chất xám.Có điều,mặc dù cùng giống loài nhưng có những loại phụ nữ rất khác lạ.Rất thích nghe nói ngọt đặc biệt thích được phái đực chú ý...

-"Ngốc à.Tất nguen là em rồi.Ai mà biết người phụ nữ đó ra sao chứ..."

BỤP

Cô vô tình quệt qua vai một nam nhân.

-"A.Vị tiên sinh đây.Xin lỗi"

Ánh mát cô xẹt ngang trang phục của anh rồi dừng lại ở đôi mắt anh.Hai đôi mắt chạm nhau một lúc xong không có chuyện gì xảy ra.

Toàn bộ bữa tiệc đều hoàn hảo.

Bây giờ là 9h35" tối.Cô mệt mỏi ra khỏi nơi ồn ào dó mà tựa mình ở một ghế đá gần cổng.

Từ xa xa có một bóng dáng nhỏ bé tiến tới chỗ cô.Từ từ,từ từ mà xuất hiện.

-"Ai?"_im lặng một lúc_"Tỉ đây có karate đây.Ra đi!"_Một chút say xỉn hiện lên,máu lưu manh cũng dâng trào một chút ít.

Cánh tay nhỏ nhắn vòng qua chân cô ôm chặt.

-"Mẹ... ơi!"_Tiếng nói run run sợ hãi làm cho cô rùng mình cúi xuống.

-"Thiên ca...Là con sao?.Mẹ...nhớ co...n quá."_Cô ôm chầm lấy cậu nhóc nức nở.

-"Mẹ,trước rời khỏi đây đã"_ Cậu nhóc nói.

Cô nghe thấy liền ôm cậu nhóc lên,đi về phía cổng.

Trên chiếc xe của Đông Yến..

-"Thiên ca,mẹ nhớ con chết được í.Cứ nghĩ không tìm được con nữa cơ..."_Cô thút thít khóc

Cậu nhóc lấy hai tay đặt len đầu cô vuốt tóc mà vỗ về.Cảm giác như người cha đang vỗ về người con gái thất lạc.

Một bên thì xung túc ấm áp.Một bên thì lửa giận đùng đùng.Anh vì không tìm thấy A Thiên nên lôi hết mấy tên chủ trì bữa tiệc ra đánh.Mỗi một đòn giáng xuống là một sự đau đớn đến nghẹt thở.

Tên quản lí nước mắt lưng tròng quỳ xuống cầu xin anh.

-"Tôi nuôi chó,chó còn biết trông nhà.Mấy người chỉ có một đứa trẻ mà không giữ nổi sao?"_Boss bực dọc nói_"Lấy tièn của tôi, nghe luật của tôi..."

Chỉ qua một lúc hội trường đã hoàn toàn trở nen im lặng.Camera ở cổng bị hỏng. Chiếc camera phụ ở gàn đó cũng chỉ hiẹn được có đoạn cậu nhóc đi ra phía cổng.Không có tung tích gì hơn.

Nhưng Boss nói như vậy là cuãng hơi quá.Bởi không phải do bảo vệ ngu dốt mà là do con trai anh quá gian trá.Tính kĩ về bữa tiẹc từ trước đây 1 tuần.Cậu nhóc giống anh,việc bản thân làm hoàn toàn có thể dễ dàng che đậy.Ai mà nghĩ được cậu nhóc 6 tuổi có thể làm như thế.Hư cấu mà...

Cô cùng A Thiên trở về ngôi nhà ngoại ô,từ từ nghe thằng bé kể chyện...Mặc cho một nơi nào đó,Hỏa Diện Sơn cháy đùng đùng.

Chuyện xảy ra cũng nhẹ nhàng quá,tới bây giờ cô vẫn chưa phải dở thói lưu manh ở cái thành phố S này