Lão K giải tán. Hàn Giang vướng vào nghi án gϊếŧ hại Tiểu Lô. Việc tìm ra bí ẩn của bốn kệ tranh ngọc Tây Hạ tưởng như lâm vào bế tắc, nhưng Hàn Giang không bỏ cuộc, anh bí mật tìm Đường Phong.
Dựa vào bức thư do Misha để lại và tấm bản đồ cổ phía sau kệ tranh ngọc Tây Hạ, nhóm Đường Phong - Hàn Giang lại lặng lẽ tiến sâu vào sa mạc Gobi, quyết tìm ra Hạn Hải Mật Thành.
Trong sa mạc mênh mông tưởng như vô tận ấy, họ đã gặp biết bao trắc trở, hiểm nguy và đã được chứng kiến rất nhiều điều kỳ lạ như tòa thành mê cung đầy xương người, Hắc Thạch sừng sững giữa sa mạc, người đàn bà đeo mặt nạ bí ẩn, chiếc xe Jeep không người lái chạy trên sa mạc, lời cảnh báo của hoàng hậu Một Tạng trong giấc mơ… tất cả đều nằm ngoài sự lý giải của con người. Thế rồi vì lạc đường trên sa mạc, họ lại vô tình tới khu căn cứ Tiền Tiến và khám phá ra sự tồn tại của “Lô cốt số 21”, một công trình quy mô cực lớn được xây dựng dưới lòng đại sa mạc trong những năm 1960 và vai trò quan trọng của Branch ở nơi đây.
Trong lúc cận kề cái chết, nhóm Hàn Giang lại được một thế lực bí ẩn giải cứu, và điều bất ngờ lớn nhất là họ phát hiện ra rằng họ đã từng ở rất gần Hạn Hải Mật Thành...
Chương 1: Bức thư vẫn chưa được gửi đi
Đây là bức thư Misha viết cho Lương Vân Kiệt, năm đó nó bị KGB tịch thu nên không gửi được tới Trung Quốc. Nhưng giờ đây nó lại xuất hiện trong đống di vật của Lưong Vân Kiệt. Vậy trong đó rốt cuộc viết về chuyện gì?
1
Đường Phong quay trở lại trường học đã được hơn nửa tháng, trong nửa tháng đó, Đường Phong không ngừng dò la tin tức của Hàn Giang, nhưng Hàn Giang cứ như đã bốc hơi vậy, không có một manh mối nào của anh. Trong lòng Đường Phons hoảng loạn, anh đoán rằng Hàn Giang lành ít dữ nhiều, khả năng lớn là đã bị hội Triệu Vĩnh bắt lại rồi.
Đường Phong không cam tâm chấp nhận một kết thúc như vậy, nhưng hiện giờ manh mối trong tay anh chi có mấy bức ảnh của kệ tranh ngọc, từna dòng chữ Tây Hạ bí ẩn hiện lên trên đó khiến Đường Phong phải vắt kiệt cả trí óc. Những văn tự thật kỷ lạ, hơn nửa tháng nay, như ngày nào Đường Phong cũng giam mình ớ thư viện tra cứu các loại tài liệu. Tuy Đường Phong đã giải mà dược phần lớn chữ Tây Hạ trên bức ảnh, nhưng bất luận thế nào anh cũng không tài nào ghép được những chữ quái quỷ này thành câu, càng không thể biết được ý nghĩa thật sự của những văn tự Tây Hạ này.
Ngoài cửa sổ mưa như trút nước, khoảnh trời tối đen, đã là 10 giờ đêm, Đường Phong quay lại nhìn thì trong thư viện chỉ còn lại vài độc giả. “Lẽ nào đây chính là lời nguyền Tây Hạ mà Tymoshenko nhắc tới trong bài luận văn?”, Đường Phong lẩm bẩm, anh vươn vai, nặng nề đổ người ra thành ghế. Đột nhiên, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện ngay phía sau anh.
Đường Phong giật bắn mình, đứng phắt dậy, sững sờ nhìn người đó, người đó đang thản nhiên ngồi ở hàng ghế đối diện anh, cười nói: ‘;Sao vậy, trông thấy ma hả?” - Giọng nói đó vẫn khàn khàn như vậy, là giọng nói của Hàn Giang.
“Ma? Tôi tưởng rằng anh thành ma thật rồi ấy chứ! Anh không bị Triệu Vĩnh tóm lại sao?” - Đường Phong ngạc nhiên.
Hàn Giang vội vàng lấy tay ra hiệu suỵt suỵt, hạ giọng khẽ nói: “Neu quả thực cậu không muốn tôi bị bọn họ áp giải về thì nói bé giùm tôi chút đi!”
Lúc này Đường Phong mới để ý thấv bộ dạng của Hàn Giang, nước mưa chảy ròng ròng trên áo khoác, trên chân còn lấm lem bùn đất. "Anh chui vào đây bằng cách nào vậy?” - Đường Phong cũng hạ giọng hỏi.
Hàn Giang liếc nhìn phía cánh cửa sổ trong góc thư viện, chúm chúm miệng: “Có gì cản được tôi không hả?” "Chúc mừng anh, lại lần nữa vượt ngục thành công" “Cậu tưởng rằng chỉ dựa vào hội Triệu Vĩnh mà tóm được tôi sao?” - Hàn Giang vẫn rất tự tin.
“Vậy hơn nửa tháng nay anh đã làm gì vậy?” ‘Giống hệt cậu!”
“Giống hệt tôi? Cũng giam mình trong thư viện?” Hàn Giang vuốt vuốt lại tóc tai bù xù, đáp: “Những thứ này không thể tra được trong thư viện đâu!’’
“Nghe anh nói vậy là chắc chắn anh đã tìm thấy gì đó rồi phải không! Anh đã giải mã được những văn tự đó rồi sao?’" - Đường Phong vồn vã hỏi.
“Đó là nhiệm vụ của cậu!”
"Vậy thì anh đã điều tra ra ai ám hại anh rồi ư? Ai là nội gián?”
Hàn Giang lắc đầu: "Vấn đề này chúng ta có thể thảo luận vào lúc khác.”
"Hừm, vậy thì cả quãng thời gian đó anh tìm thấy gì vậy?”
Hàn Giang nhún vai: "Rất tiếc, trong thời gian đó tôi chỉ lo trốn chui trốn lủi!”- Đường Phong thât vọng nhìn Hàn Giang, nhưng Hàn Giang bỗng chuyến giọng “Nhưng...”
Anh dừng có mà nói chuyện bí hiếm như vậy được không hả?"
Hàn Giang quan sát xung quanh, thấy mọi nơi khỏng có người mới thì thào, nói: "‘Nhưng tôi vẫn có chút phát hiện nho nhỏ. Vì họ cho rằng tôi đã gϊếŧ hại Tiểu Lô. vậy thì tôi cũng bắt đầu điều tra từ anh ta. Tôi đã âm thầm điều tra thân thế của Tiểu Lô, hóa ra trước khi làm việc trong phòng thí nghiệm cúa Trần Tứ Kiến, anh ta đã học ở Học viện y Kim Đại.”
“Sao cơ? Anh nói tới chỗ này sao?”
‘Không sai, xem ra thì cậu với anh ta còn là bạn học cùng trường đó!”
“Đợi đã, đợi đã!” - Đường Phong cảm giác như bị ai đó đấm mạnh vào đầu một cái, anh bỗng chốc suy nghĩ rối bời, “Đầu óc tôi có chút hỗn loạn, anh bảo rằng Tiểu Lô tốt nghiệp trường Kim Đại sao?”
“Đúng! Tốt nghiệp Học viện y xong, đáng nhẽ ra Tiểu Lô có cơ hội ra nước ngoài du học, hoặc vào bệnh viện lớn trở thành bác sỹ ngoại khoa giỏi, nhưng anh ta lại khiến mọi người bất ngờ khi trở thành trợ lý của Trần Tử Kiến.”
“Lẽ nào anh ta thay đổi đam mê ư...’’ - Đường Phong ngẫm nghĩ, “Nếu như Tiểu Lô có vấn đề, vậy thì Trần Tử Kiến cũng có vấn đề à?”
"Không! Không thể như vậy, tôi biết Trần Tử Kiến bao năm nay, anh ấy không thể có vấn đề được’" - Hàn Giang khẳng định.
“Hiện giờ thì có gì là không thể chứ!” - Đường Phong phản bác lại.
“Nhưng Trần Tử Kiến đã chết rồi!”
“Dĩ nhiên, Trần Tử Kiến có lẽ chẳng có vấn đề gì cả, anh ta chết là do đã phát hiện ra âm mưu của Tiểu Lô.”
“Âm mưu của Tiểu Lô ư?”
“ừm, Tiểu Lô chắc chắn là người của Tướng quân, anh ta đang triển khai một âm mưu nào đó. Nhưng sau này đã bị Trần Tử Kiến phát hiện, nên anh ta đã gϊếŧ chết Trần Tử Kiến. Sau đó, khi tôi vừa mới nghĩ ra Tiểu Lô có vấn đề, thì anh ta lại bị người của Tướng quân gϊếŧ người diệt khẩu, đồng thời còn ám hại cả anh, một mũi tên trúng hai đích, không thế nói là không cao tay.”
“Nhưng cho dù là Tiểu Lô hay Trần Tử Kiến, thì trước đó họ làm sao biết được là tôi muốn tìm họ để phục chế xương sọ của người đàn bà Đảng Hạng đó..- Hàn Giang chìm trong suy tư.
2
Đường Phong và Hàn Giang bước ra khỏi thư viện, trời hình như đã ngớt bớt mưa, trên đường đi cả hai đều im lặng, lặng lẽ bước đi. Hàng cây ngô đồng rậm rạp che kín ánh đèn đương, hai bóng người dài thượt lắc lư trên con đườne vắng vẻ.
Đột nhiên, Đường Phong quay ngoắt người lại, trong màn mưa giăng kín, ngoài ánh đèn đường ra, thì chẳng nhìn thấy gì cả. Hàn Giang cũng quay người lại, nghi ngờ nhìn về phía sau rồi lại nhìn Đường Phong hỏi: “Cậu nhìn cái gì vậy?”
Đường Phong cứ nhìn chàm chằm mãi về phía sau, phải một lúc anh mới cất giọng: “Thời gian này lôi luôn cảm thấy có đôi mắt cứ nhìn tôi chằm chặp... Không phải là anh chứ?”
“Tôi?! Không phải tôi đang dứng trước mặt cậu sao?” - Hàn Giang nói đầy vẻ vô tội.
“Có khi nào tôi bị người của Tướng quân theo dõi...”, Đường Phong lẩm bẩm.
“Đừng nghĩ lung tung nữa, ở đây lấy đâu ra người?” - Hàn Giang cảnh giác quan sát xung quanh. Dựa vào nhạy bén nghề nghiệp bao năm của mình, anh đoán ràng không có ai theo dõi họ cả, lúc này anh mới vỗ vào vai Đường Phong nói: “Tôi thấy mấy hôm nay cậu căng thẳng quá đấy nên mới nảy sinh ảo giác.”
“Có lẽ là vậy!”, Đường Phong không nói thêm gì nữa, hai người lại im lặng, đi mãi cho tới khi tới nhà của Đường Phong. Nơi ở của Đưòng Phong chất đầy sách, gần như không có chỗ cho Hàn Giang đứng. Đường Phong vội vàng thu dọn, cuối cùng cũng có được một chỗ cho Hàn Giang. Hàn Giang nhìn căn buồng chất đầy sách của Đường Phong bỗng buột miệng: “Ban nãy trên suốt đườns đi tôi nahẫm nshĩ mãi cũng chỉ có thế có một cách giải thích, Tiểu Lô ở bên cạnh Trần Tử Kiến, chẳc chắn là có mục đích gì đó”.
“Vậy thì phải xem Trần Tử Kiến làm gì đã. Ngoài nghiên cứu bộ xương mà chúng ta mang tới ra, thì trước đó Trần Tử Kiến nghiên cứu về lĩnh vực gì?”
“Cái này tôi cũng đã điều tra qua rồi, Trần Tử Kiến từ trước đến nay chuyên nghiên cứu về gen di truyền của người cổ đại.”
“Người cổ đại... gen di truyền? Đây quả là một lĩnh vực nghiên cứu rât đặc biệt, không phải ông ấy muốn người cổ sống lại đấy chứ?!” - Đường Phong buột miệng.
“Làm người cố đại sống lại?” - Câu nói của Đường Phong khiến Hàn Giang ngạc nhiên, “Có khi nào giống như trong phim không nhỉ, lấy ADN từ trên xương sọ của người cổ đại, sau đó khôi phục gen của họ?”
Đường Phong nhìn bộ dạng của Hàn Giang, thẫn thờ gật đầu: “Về nguyên lý mà nói thì là như vậy, nhưng về mặt kỹ thuật thì không đơn giản, chủ yếu là rất khó để lấy được ADN dùng được trên xương của cổ nhân, ngoài ra về mặt pháp lý và luân lý cũng không cho phép.”
“Lẽ nào Trần Tử Kiến và Tiểu Lô đang thực hiện ý đồ khôi phục lại ADN của người cổ đại?” - Hàn Giang lẩm bẩm.
“Nếu là như vậy thì quả là một thí nghiệm điên rồ!”
“Nhưng thí nghiệm đó thì có liên quan gì tới kệ tranh ngọc?”
“Liên quan, chắc chắn bên trong có gì đó liên quan! Đó có thể là một kế hóạch điên rồ của Tướng quân!”
“Không! Tôi có linh cảm việc này khône đơn giản như vậy, thí nghiệm của Trần Tử Kiến và Tiểu Lô có lẽ không điên rồ như chúng ta tưởna, nhưng âm mưu bên trong chắc chắn sẽ điên rồ hơn những gì chúng ta biết”, Hàn Giang suy đoán.
Đường Phong trầm neảm một hồi, nói tiếp: “Không, bất luận hội Tiểu Lô đang thực hiện nghiên cứu gì thì âm mưu bên trong chắc chắn không đơn giản như những gì hiện giờ chúng ta biết. Tôi đã từng hỏi qua Triệu Vĩnh về tình hình khám nghiệm tử thi của Tiểu Lô. Anh ấy nói rằng trên người Tiểu Lô không có hình xăm đó, lúc đó tôi đã đưa ra nghi vấn của mình, nhưng anh ấy không buồn bận tâm. Nếu như Tiểu Lô không phải là người của Tướng quân, vậy thì âm mưu bên trong còn phức tạp hơn.”
‘"ừm, giống như trước đây chúng ta từng phân tích, vẫn còn một thế lực mà chúng ta nhìn thấy là cũng dính dáng tới việc này.”
“Khả năng Tiểu Lô đã làm việc cho bọn chúng.”
“Được rồi, tạm thời không suy đoán nữa, nói về phát hiện của anh đi!”
“Tôi?!” - Đường Phong nhún nhún vai, “Tôi giam mình hơn nửa tháng trong thư viện nhưng chẳng thu hoạch đươc gì cả!” - Đường Phong thất vọng nói.
“Chẳng thu hoạch được gì cả? Thật sự hêt cách với những văn tự Tây Hạ đó rồi sao?”
“Hết cách rồi, đến giáo sư La cũng không giải mã được ý nghĩa của những văn tự Tây Hạ đó, huống hồ là tôi! Nhưng dựa vào những manh mối trước đây, tôi đoán ràng những chữ Tây Hạ mờ ảo phía sau kệ tranh ngọc rất có khả năng là một đoạn lời nguyền Tây Hạ cổ xưa”.
“Lời nguyền, những lời nguyền đó có tác dụng gì?”
“Hiện giờ vẫn chưa biết được. Tôi đã từng hỏi Triệu Vĩnh về máy tính của Tiểu Lô, hy vọng có thể tìm thấy bài luận văn trong đó. Nhưng Triệu Vĩnh nói rằng họ đã kiểm tra rất kỹ trong máy tính của Tiếu Lô nhưng bên trong lại không có bài luận văn mà tôi đã từng trông thấy.”
“Theo như cậu nói thì Tiểu Lô và Tymoshenko lúc còn sốna hình như đều nghiên cúm về lời nguyền Tây Hạ?”
“Nhưng chắc là họ không hề hay biết về những dòne chữ Tâv Hạ phía sau kệ tranh ngọc!”
“Điều này không quan trọng nữa rồi vì kệ tranh ngọc đã bị mất. e ràng Tướng quân đã biết được bí mật của kệ tranh ngọc, thời gian của chúng ta không còn nhiều đâu!” - Hàn Giang ngập ngừng rồi lại nói: “Lần này tôi tới chỗ cậu là muốn tìm cậu cùng đi kiếm tìm Hạn Hải Mật Thành trong truyền thuyết đó.”
“Chỉ dựa vào hai chúng ta?” - Đường Phong do dự. “Đúng! Hai chúng ta, chúng ta có bản đồ, vậy tại sao khôns thử xem? Hơn nữa, để gột rửa nỗi oan của tôi thì cũng cần phải tìm thấy Hạn Hải Mật Thành. Ngoài ra, vẫn còn một việc, đó là phải điều tra về quá khứ của Tiểu Lô thử xem có thế tìm thấy chút manh mối gi không!” - Hàn Giang đứng dậy, nhìn màn mưa đêm ngoài cửa sổ tối đen.
“Vậy... vậy thì chỉ có cách là đi tìm kiếm hồ sơ trước đây của Tiểu Lô ở trường thôi. Ngày mai tôi đưa anh tới phòng hồ sơ của trường xem sao, may mà tôi lại thân quen với thầy Châu ở đó.”
Hàn Giang im lặng, chỉ khẽ gật đầu.
3
Sáng hôm sau, trời đã tạnh mưa, Đường Phong dẫn Hàn Giang tới phòng hồ sơ trong trường. Thầy Châu tiếp đón họ, Đường Phong nhanh chóng tìm thấy tên của Tiểu Lô trong biển hồ sơ đồ sộ - Lô Xuân, nam, ngành lâm sàng học viện Y... Đường Phong quay nhìn Hàn Giang, rồi thì thầm: “Giống hệt như anh đã điều tra”
Hàn Giang không nói gì cả, mắt dán vào bản đăng kí của học sinh trước mặt, nhìn từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên. "Nhìn gì vậy?” - Đường Phong hỏi.
“Cậu nhìn chô này đi!” - Hàn Giang chỉ vào dòng chú thích ở cột dưới cùng, chậm rãi đọc: “Sinh viên này mất tích trong khoảng thời gian từ tháng 3 năm 2002 đến tháng 10 năm 2002, thông qua quyết định của Hội đồng nhà trường, không xử lý vi phạm bỏ học.”
“ồ! Còn cả chuyện này nữa!” - Đường Phong quay lại hỏi thầy Châu: “Trong trường chúng ta còn có cả sinh viên mất tích sao?”
Thầy Châu thân hình phốp pháp, ngẫm nghĩ một lúc rồi lớn tiếng nói: “Tôi nhớ ra sinh viên này rồi, chuyện lúc đó đúng là như vậy, học viện Y có một nam sinh mất tích hơn nửa năm, gia đình, nhà trường và cả cảnh sát tìm kiểm hơn nửa năm, sống không thấy người, chết không thấy xác. Nhưng đúng vào lúc mọi người đều cho rằng cậu nhóc đó lành ít dữ nhiều, thì cậu ta lại tự động quay về trường.”
“Sao bao năm vậy rồi mà bác vẫn nhớ kĩ vậy?”
“Chuyện này hồi đó gây chấn động cả trường, cũng là chuyện hết sức ly kỳ!”
“Sao cháu không nhớ nhỉ...” - Đường Phong cố gắng nghĩ lại, trong đầu hình như cũng có chút ấn tượng nào đó.
“Người khác không nhớ cũng là chuyện thường, nhưng tôi thì lại rất nhớ. bởi vì hồi đó cảnh sát đã mấy lần tới chỗ tôi để kiểm tra hồ sơ của cậu ta..
Hàn Giang ngắt lời thầy Châu, anh hỏi: “Vậy sau đó thế nào?”
“Sau đó? Sau khi cậu ta trở về bất luận mọi người hỏi thế nào thì cậu ta cũng không nói đã đi đâu trong hơn nửa năm đó, cũng không nói tại sao lại rời khỏi trường lâu như vậy.”
“Vậy bác có biết không?” - Hàn Giang hỏi.
“Hài! Chẳng cần nghĩ cũng biết, còn có nguyên nhân nào nữa, tuổi trẻ nông nổi, chắc chắn là thất tình, hoặc vì cô gái nào đó mà bỏ đi đâu mất hơn nửa năm!”
“Đây là do bác đoán hay là thật vậy?” - Hàn Giang dường như tìm lại cảm giác điều tra vụ án trước đây.
“Đương nhiên là thật rồi!” - thầy Châu nói vẻ rất chăc chăn.
“Không phải bác nói rằng sau khi trở về Lô Xuân không chịu nói gì cả sao?”
“Thế mới nói cảnh sát nhiều chiêu, là tôi nghe cảnh sát phụ trách vụ án này nói vậy khi họ hỏi cậu Lô Xuân đó. Ban đầu cậu ta cũng không nói, nhưng rốt cuộc cũng không thoát được sự thẩm vấn của cảnh sát, nên cậu ta vẫn rả rích khai. Hóa ra năm thứ hai đại học, Lô Xuân quen một cô bạn gái học khác trường, sau đó không hiểu có chuyện gì mà cô ta lại lặng lẽ bỏ đi. Lô Xuân giống như trúng tà vậy, nghe nói cậu ta còn về tận quê của cô này, chuyện sau đó tôi cũng không rõ lắm.”
Hàn Giang lại cẩn thận hỏi về tình hình của Lô Xuân, tới khi không hỏi thêm được gì nữa anh mới đứng dậy cáo từ.
4
Ra khỏi phòng hồ sơ, Đường Phong liền hỏi Hàn Giang: “Anh có thấy việc Tiểu Lô mất tích liên quan gì tới việc hiện giờ của chúng ta không?”
‘‘Không đươc bỏ qua bất cứ manh mối nào, sư mất tích của Tiêu Lô rât khả nghi.”
“Vì một cô gái. Cô gái này là ai nhỉ?
“Đừng nghĩ nữa, dựa vào manh mối hiện giờ chúng ta có được, thì không thể hiếu được những bí mật ẩn giấu phía sau Lô Xuân đâu. Anh ta mai phục bên cạnh Trần Tử Kiến, chắc chắn cũng phải có mục đích. Vậy mục đích của anh ta là gì? Anh ta làm việc cho ai?”
"Trong nước, Trần Tư Kiến rất có tiếng tăm trong ngành nghiên cứu nhân chủng học, tôi thấy Tiếu Lô tìm tới ông chỉ có the là vì liên quan tới những bộ xương của người cổ đại. Như vậy cũng dễ giải thích cho việc tại sao xương sọ của hoàng hậu Một Tạng lại bị mất.” - Đường Phong nhận định.
“Chỉ có điều trước khi sự việc xảy ra, họ không hề biết tôi lại đưa xương sọ của hoàng hậu Một Tạng cho Trần Tử Kiến... Thôi, không nghĩ nữa, chúng ta hãy nhanh chóng chuẩn bị tới sa mạc Badain Jaran.”
Mất đi sự chuẩn bị của một tổ chức hùne mạnh, nên mọi việc đều do hai người tự làm, Đường Phong và Hàn Giang chia nhau chuấn bị những trang bị cần thiết để tiến vào sa mạc Badain Jaran, đến khi trời tối, cả hai mới quay về chồ ở của Đường Phong.
Khi bước ra khỏi thang máy, Đường Phong móc chìa khóa, Hàn Giane kéo đồ đạc nặng trịch theo sau. Đúng lúc này, Đường Phong bỗng cảm thấy có một luồng gió lạnh ập tới sau lưng. Đường Phong có cám giác không ổn, anh định né sang một bên nhưng đã không kịp, nên cảm thấy vai mình bị vỗ bốp một cái, rồi anh đã định thần lại, cái vỗ không mạnh lắm. là ai vậy? Hàn Giang?
Đúng lúc Dường Phong quay người lại, anh liền nghe thấy tiếng cười quen thuộc, là Lương Viện!
"Cuối cùng cũng tìm được anh rồi!” - Lương Viện tươi cười.
"Sao em lại tới đây?”
"Hình như anh không chào đón em thì phải?”
"Không phải, chủ yếu là do ở chỗ anh không an toàn."
""Không an toàn? Có gì nguy hiểm ư?”
"Em xem! Sau lưng em đang có một tội phạm bị truy nã - Đường Phong dọa Lương Viện một chút.
Quả nhiên Lương Viện bị Đường Phong dọa cho giật bắn mình, cô vừa quay đầu lại thì thấy một "tòa tháp" đen sì đang đứng sững sững trước mắt, mặt đanh lại nhìn cô. Lúc này cô mới nhận ra đó là Hàn Giang. Nhưng Lương Viện trấn tĩnh ngay lại, "‘Đừng dọa em! Chuyện của bọn anh em biết từ lâu rồi”.
“ồ! Cô nghe thấy gì vậy?” - Hàn Giang cảm thấy hứng thú.
"Đầu tiên là biết việc bọn anh giấu em tới núi Hạ Lan, sau đó tới chuyện đội trường Hàn của các anh xảy ra chuyện, tiếp theo thì bọn anh giải tán, tất cả kệ tranh ngọc cũng bị mất sạch.”
"Nguồn tin cua em cũng chính xác đấy!”
"Em hỏi từ chỗ Triệu Vĩnh mà!” - Lương Viện cười nói.
“Anh ta nói hết với em dễ dàng vậy sao?”
“Tất nhiên không có chuyện đó. Nhưng em có cách khiến anh ta phải ngoan ngoãn nói ra!” - Mặt Lương
Viện đầy vẻ đắc ý.
“Ồ! Cô tra tấn anh ra ư?” - Hàn Giang cười.
“Khỏi cần tra tấn, các anh vân còn nợ nhà em một kệ tranh ngọc đấy!”
“Ừ cũng đúng, nắm được điểm yếu của người ta, ban đâu tôi còn hứa với cô và cha cô, không ngờ lại như ngày hôm nay...”
“Thôi, anh không phải tự trách nữa, em vừa nghe Triệu Vĩnh nói là anh lấy cắp kệ tranh ngọc liền lập tức nhảy lên. Em không bao giờ tin là anh đã lấy cắp kệ tranh ngọc, nhưng... nhưng tất cả những gì chúng ta làm đều đổ xuống sông xuống biển hết cả rồi!” - Lương Viện vừa nói vừa an ủi Hàn Giang.
Hàn Giang nghe Lương Viện nói xong, thì rất cảm động, vỗ vỗ vai cô: "Van may là sự việc không đến nỗi quá tệ, chúng ta vẫn còn những bức ảnh mà Đường Phong chụp được. Tôi và Đường Phong đang chuân bị tới sa mạc Badain Jaran tìm kiếm thành cổ mất tích đó.”
“Chỉ dựa vào hai người? Và thêm mấy bức ảnh?” - Lương Viện lắc đầu hỏi lại.
“Nhưng hiện giờ bọn tôi chỉ có vậy, không còn sự lựa chọn nào khác!” - Hàn Giang nói.
“Hi hi! Bởi vậy mà em đến giúp các anh đây!”.
Lương Viện cố ý cười bí hiểm với Hàn Giang.
“Giúp bọn anh? Em giúp được gì bọn anh?” - mặt Đưởng Phong tỏ vẻ khó hiểu.
"Đừng dài dòng nữa, mau mở cửa đi, ở đây tai vách mạch rừng, thiên cơ không thể tiêt lộ!" - Lương Viện càng lúc càng tỏ ra bí hiểm.
5
Ba người vào trong nhà, Đường Phong cười nhạt, hỏi Lương Viện: “Thôi đi, đại tiểu thư, có gì nói mau ra, bọn anh còn bận đây này.”
"Anh thái độ gì vậy, em từ ngàn dặm xa xôi tới đây tìm anh, anh cũng phải để em nghỉ ngơi một lúc đã chứ, mau rót cho em cốc trà đi!” - Lương Viện khẽ trách mắng Đường Phong.
Đường Phong không nhúc nhích, anh nhìn sang Hàn Giang, nhưng ngược lại Hàn Giang lại hứng thú với câu chuyện của Lương Viện, nên càu nhàu Đường Phong. Đường Phong đành phái miễn cường bưng trà lên cho Lương Viện rồi cố rặn ra nụ cười: “Đại tiểu thư, có cần bóp chân cho cô không?’’
Lương Viện lườm Đường Phong: "Cái này ấy à, thôi khỏi. Chúng ta nói chuyện chính đi. Đúng là em tới giúp bọn anh đó. Hơn nửa tháng trước, trong lúc thu dọn di vật của ông nội trong kho, em đã phát hiện thấy một cuốn nhật ký.”
“Nhật ký!” - cả Đường Phong và Hàn Giang đều tròn xoe mắt, họ trông thấy Lương Viện lấy từ trong
túi ra một cuốn sổ bìa da màu đỏ sậm, thoạt nhìn đã thấy vẻ cũ kĩ của nó.
Đường Phong đưa tay ra định cầm lấy cuốn sổ nhưng Lương Viện giật ngay lại. Cô nói: “Muốn đọc cuốn số này thì phải hứa với em một việc trước đã!”
“Em còn ra điều kiện nữa ư? Việc gì?" - Đường Phong chau mày.
Em muốn cùng các anh đi tìm kiếm tòa thành cổ Tây Hạ đó!”
“Không được! vốn dĩ bọn anh đã đủ phiền phức rồi, em đừng gây thêm phiền phức cho bọn anh nữa!” - Đường Phong quả quyết từ chối yêu cầu của Lương Viện. Nhưng khi anh nhìn Lương Viện, lại thấy mềm lòng, liền nói: "‘ở đó rất nguy hiểm, còn nguy hiểm hơn mọi thứ chúng ta gặp trước đây. Hơn nữa, em xem tình hình của chúng ta hiện giờ, lão K giải tán rồi, thế lực của chúng ta hiện giờ rất mỏng, anh sợ em đi sẽ gặp nguy hiểm.”
“Cứ cho là anh có lòng đi, nhưng chính vì thế lực hiện giờ của chúng ta mỏng nên mới càng cần tới em. Anh yên tâm, em không liên lụy đến các anh đâu!” - Lương Viện thề thốt.
“Điều này..- Đường Phong nhìn cuốn sổ trên tay Lương Viện, chần chừ một lúc, sau đó gật gật đầu, “Thôi được, anh đồng ý!”
Đường Phong vừa nói, vừa nhân lúc Lương Viện lơ đãng giật ngay lấy cuốn sô trong tay cô, vội vàng lật nó ra. Lương Viện nhanh nhảu xác nhận lại “Vậy chúng ta hứa với nhau rồi đấy nhé. nói lời giữ lấy lời.”
Ai ngờ, Đường Phong vừa lật cuốn sổ, vừa nói: "Lời anh nói đâu có trọng lượng đâu. Chuyện của lão K chúng ta đều do Hàn Giang quyết.”
Nghe Đường Phong nói vậy. Lương Viện tức điên người: “Sao... sao anh lại không giừ lời như vậy?”
“Vì anh chỉ muốn tốt cho em!” - Đường Phong không buồn ngang đầu. Anh vội vàng đọc cuốn nhật ký cùa Lương Vân Kiệt.
Lương Viện bực tới nỗi không thốt nên lời, nhưng cô lại lục tìm thứ gì đó trong ba lô rồi trấn tĩnh ngay lại, vì biết chắc rằng tiếp theo sẽ đến lượt Đường Phong không yên thân. Đường Phong vội vàng đọc hết cuốn nhật ký của Lương Vân Kiệt và phát hiện thấy đây là cuốn nhật ký viết từ năm 1974 đến năm 1978, nhưng anh không phát hiện thấy bất cứ tin tức có giá trị nào đối với mình. Anh ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lương Viện, mặt cô hiện lên vẻ đắc ý. “Lẽ nào mình bị cô nhóc này lừa ư?” - Đường Phong vừa nghĩ vừa tiếp tục đọc nội dung trong cuốn sổ, nhưng vần không phát hiện thấy manh mối có giá trị, anh đưa cuốn nhật ký cho Hàn Giang, rồi cuối cùng không nhịn được nữa, anh hỏi Lương Viện: "Sao chăng có gì giá trị trong cuốn nhật ký của ông nội em cả?”
Lương Viện cười: "Em đâu có nói trong cuôn nhật ký có gì, tại anh vừa trông thấy em cầm nó là cướp ngay đấy chứ!”
"Vậy em phát hiện thấy gì?”
“Em phát hiện thấy một bức thư trong cuốn nhật ký này của ông nội.”
“Một bức thư?’" - Đường Phong và Hàn Giang đều ngạc nhiên.
Lương Viện đủng đỉnh lấy bức thư ra, đưa qua đưa lại: “Lần này còn lâu em mới bị anh lừa, em mặc kệ hai anh, ai làm chủ cũng phải đồng ý với em trước đã, cho em cùng đi tìm kiếm Hạn Hải Mật Thành.”
Đường Phong và Hàn Giang thật sự bó tay với Lương Viện. Hàn Giang bị lung lay trước: “Hay là đưa Lương Viện đi cùng, lần này chúng ta không bằng trước đây, nhân lực ít, thêm một người sẽ thêm lực lượng!”
Đườne Phong ngán ngẩm lắc đầu, đành phải đồng ý. Lúc này Lương Viện mới buông tay, Đường Phong đón lấy bức thư. Phong bì thư đã ngả vàng, trông hình thức giống phong bì kiểu Tây, ngoài phong bì có viết vài dòng chữ nước ngoài, đồng thời có kèm cả chữ Hán phồn thể. Đường Phong nhanh chóng nhận ra những chữ này là tiếng Nga. Không kịp nghĩ ngợi lâu, Đường Phong tức tốc mở phong bì, rút bức thư ra, trong thư toàn những chữ tiếng Nga viết theo thể thư pháp đẹp đẽ, tổng cộng có ba trang giấy, ở giữa có kèm theo vài bức tranh đơn giản được vẽ bằng bút mực, khi Đường Phong đọc lướt qua bức thư, anh vô cùng kinh ngạc.
6
Hàn Giang nhìn bộ dạng kinh ngạc của Đường Phong, liền quay sang hói Lương Viện: "Trong thư nói gì vậy?"
Lương Viện so so vai: "Em không biết tiếng Nga, nội dung cụ thế em cũng không biết, thông qua phong bì và chữ ký trong thư, em nhận ra đây là bức thư ngài Misha viết cho ông nội, bởi vậy biết rằng chắc chắn nó sẽ giúp ích cho các anh.”
“Đúng là thư Misha viết cho ông Lương Vân Kiệt?” - Hàn Giang lại quay ra hỏi Đường Phong.
Đường Phong gật đầu: “Đúng vậy. hơn nữa bức thư này rất quan trọng, tôi mới đọc qua một lượt. Đây là bức thư Misha viết cho ông Lương Vân Kiệt vào những năm 60 của thế kỷ XX. Trong thư kể qua về những gì Misha trải qua sau khi đội thám hiểm xảy ra chuyện."’
“Ồ! Đây chính là điều mà chúng ta hứng thú nhất” - giọng Hàn Giang không giấu được vui mừng.
Đường Phong lại đọc lại bức thư trên tay thêm lần nữa, sau đó tường tận giới thiệu: “Bức thư này có thể chia thành ba phần. Phần thứ nhất là Misha kể lại qua về tình hình của ông mấy năm qua với ông Lương, đồng thời giải thích tại sao viết bức thư này. ông cảm thấy nên nói hết những việc mà mình biết, nếu không trong lòng sẽ bất an, nghĩ đi nghĩ lại, ông chỉ có thể kể với ông Lương.”
“Xem ra Misha vẫn còn có những bí mật, những hí mật mà đến cả KGB cũng không biết!” - Hàn Giang lẩm bẩm.
Đườne Phong đang định tiếp tục dịch bức thư nhưng Hàn Giang bỗng đột ngột ngắt lời anh: “Đợi đã, Đường Phong, ban nãy cậu nói bức thư này được gửi vào năm nào vậy?”
“Năm sáu... sáu mấy gì đấy!” - Đường Phong không hiểu tại sao Hàn Giang lại hỏi câu này.
“Cụ thể là năm nào?” - Hàn Giang truy hỏi.
Đường Phong lật trang cuối GÙng lên, đoạn kết Mishaviết là ngày 12 tháng 12 năm 1964. Đườne Phong lại cầm phong bì lên xem, trên đó là một dòng chừ tiếng Nga được viết nắn nót “Leningrad 13.12.1964”.
“Năm 1964?” - Hàn Giang và Đường Phong đều kinh ngạc, hóa ra lại là năm 1964 đó! Hàn Giang giật ngav bức thư trong tay Hàn Giang, lật qua lật lại, xem kĩ từng chồ một. Đột nhiên, Hàn Giang kêu lên: "Đường Phong, cậu có để ý thấy trên bức thư này chí có dấu tem của nơi gửi Leningrad, mà không có dấu tem của Bắc Kinh, nơi gửi đến không?’’
"Á..- Đường Phong ngớ người ra.
“Việc đó nói lên điều gì?” - Lương Viện cũng có vẻ không hiểu.
“Điều đó cho thấy vào neày 13 tháng 12 năm 1964.
Misha đã tới bưu điện Leningrad để gửi bức thư này, nhưng bức thư này lại không gửi tới Bắc Kinh!” - Hàn Giang nói như đinh đóng cột.
“Sao... sao lại thế được? Vậy thì ông nội tôi nhận bức thư này kiểu gì?” - Lương Viện không thế tin vào điều dó.
""Đúng vậy! Neu như thư không gửi tới Bắc Kinh, vậy thì ông Lương làm sao nhận được bức thư này?” - Đường Phong lắc đầu hỏi lại.
"Đường Phong, lẽ nào cậu quên rồi sao? Năm 1964, Misha đang nằm trong vòng kiểm soát gắt Rao của KGB. Lúc đó ông ấy có thể được tự do gửi thư từ như vậy không?” - Hàn Giang nói tới đây, liền chỉ lên nắp phong bì ở mặt sau: "Nhìn xem đây là cái gì?”
Đường Phong đón lấy bức thư, lúc này anh mới đê ý thấy trên nắp đóng phong bì xuất hiện một con dấu hình chữ nhật, màu đỏ. Tuy đã bao năm tháng trôi đi, con dấu này đã bị mờ đôi chút, nhưng vẫn có thể nhận ra ngay dòng chữ tiếng Nga trên đó: không được phép.
7
Đường Phong thần thờ nhìn con dấu màu đỏ này, "Không được phép... nghĩa là gì?” - Đường Phong hỏi Hàn Giang.
“Thế mà cũng không hiểu, nó cho thấy tuy Misha đã tới bưu điện gửi bức thư này đi, nhưng nó đã nhanh chóng bị KGB lấy lại. Sau đó đóng cái dấu "không được phép’ này lên!" - Hàn Giang giải thích.
“Vậy sau đó thì sao?” - Đường Phong truy hỏi.
“Sau đó nào?” - Hàn Giang hỏi lại.
“Sau đó bức thư này thế nào?”
“Sau đó chắc chấn bức thư này bị KGB tịch thu, còn tại sao nó lại rơi vào tay Lương Vân Kiệt thì chi có trời mới biết được!" - Hàn Giang ngửa hai tay ra tó vẻ bất lực.
“Em tưởng sẽ giúp bọn anh giải mã được bí mật, nào ngờ lại đem tới cho bọn anh thêm một bí mật nữa!” - Lương Viện thất vọng nói.
“Không! Lương Viện, bức thư cô mang đến này đối với bọn tôi rất quan trọng. Tạm thời không nói tới nội dung của bức thư, chỉ nói về cái ‘không cho phép này đã mang tới cho bọn tôi chút manh mối rồi!” Hàn Giang hình như đã lần ra chút manh mối nào đó: “Từ phong bì thư cho thấy, không có dấu bưu điện Bắc Kinh tức là ông nội cô chắc chắn không nhận bức thư này qua đường bưu điện thông thường. Vậy thì, bất luận là sau đó ông Lương nhận được bức thư này vào lúc nào. chúng ta đều có thể suy luận ra hai khả năng: Một là, ông Lương và phía Liên Xô có mối liên hệ nào đó mà chúng ta không biết; hai là, có vấn đề xảy ra trong nội bộ KGB. Theo như tôi phân tích, khả năng thứ nhất không lớn lắm, ông Lương không thể có mối quan hệ nào với Liên Xô, đặc biệt là vào những năm đó, vậy thì, khả năng thứ hai là lớn hơn, nhưng …”
“Nhưng chúng ta lại gặp phải năm 1964 chết tiệt đó!" - Dường Phong nói tiếp câu của Hàn Giang.
“Đúng vậy, nếu không phải là năm 1964 thì chúng ta hoàn toàn có thể thông qua Yelena tra cứu hồ sơ về Misha trong KGB đế tìm ra đường đi cuối cùng của bức thư này. Như vậy cũng có thể làm sáng tỏ tại sao cuối cùng nó lại nằm trong tay cùa ông Lương” - giọng Hàn Giang có chút buồn bã.
“Biết đâu... biết đâu ông em hoàn toàn vô tình có được bức thư này!” - Lương Viện suy đoán.
“Vô tình? Không, đây là việc không thể xảy rạ!” - Đường Phong lắc đầu nói.
“Năm 1964, KGB bên đó xảy ra chuyện gì thì chúng ta không biết, nhưng chúng ta có thể suy đoán tung tích của bức thư này từ những gì Lương Vân Kiệt gặp phải trong nước. Những gì ông Lương gặp phải sau khi từ đội thám hiểm trở về. trước đây chúng ta đều đã biết. Thử nghĩ một chút, giả dụ ông Lương có được bức thư này vào năm 1964, thì sau đó lẽ nào ông đã mang theo cả nó vượt biên tới Hồng Kông?”
“Ý anh là sau này ông Lương mới có được bức thư?” - Đường Phong hiều ngay ý Hàn Giang.
“Ừm, tôi nghĩ vậy, còn về chuyện sau này làm sao ông Lương có được bức thư thì chỉ có cách phải làm sáng tỏ về năm 1964 đó. Tôi nghĩ, bên trona chắc chắn có vấn đề, vấn đề đều nằm trong năm 1964. Thậm chí tôi 28 I suy đoán rằng, rất có khả năng Misha cũng viết thư cho Lương Vân Kiệt, cũng có khả năng viêt cho cả Makarov. Tóm lại những bức thư đó sau này đều bị KGB tịch thu, có bức thư này không hiều vì lý do gì mà lại rơi vào tay ông Lương!” - Hàn Giang nói.
“Vì nội dung bức thư này rất quan trọng, hay là thúng ta đọc nó đi, ban nãy tôi mới nói được một phần trong bức thư này, quan trọng là phần thứ hai. Misha kế lại cho ông Lưưng chút tình hình của đội thám hiếm năm đó, đặc biệt là mấy ngày trước khi đội thám hiểm xay ra chuyện. Điều này rất quan trọng đối với chúng ta, tuy Misha kế rất ngắn gọn, hơn nữa ông cũng nói răng rất nhiều chuyện cũ ông không thể nhớ lại được, nhưng chúng ta đã có tấm bản đồ phía sau kệ tranh ngọc, cộng thêm bức thư của Misha nên hiện giờ chúng ta đang đến rất gần với tòa thành cổ Tây Hạ bí ẩn đó rồi!” - Đường Phong càng nói càng phấn khích.
“Đợi đã, ban nãy cậu nói ‘không nhớ hết được" nghĩa là sao?” - Hàn Giang hòi.
“Ồ! Cái này thì phải nói tới phần thứ ba của bức thư, ở cuối bức thư Misha có nhắc tới một loạt nghi vân, ông ấy viết thế này..- vừa nói, Đường Phong vừa dịch từng chữ, từng câu một trong đoạn cuối cùng của bức thư của Misha.