Tử Thư Tây Hạ

Quyển 2 - Chương 18: Biên giới Trung Quốc – Mông Cổ

Khi Makarov và Branch lái xe tới nơi, máu tươi trên cổ người Trung Quốc đó vẫn đang tuôn ra lênh láng, chảy trên sa mạc Gobi hoang vắng. Toàn thân co rút, nhưng anh ta vẫn chưa chết, đôi mắt đỏ ngầu đang trợn lên nhìn Makarov và Branch, giống như bị chết oan uổng, cũng giống như đang cầu nguyện điều gì đó...

1

Trên chuyến tàu quốc tế hướng về phương Đông này, Đường Phong, Hàn Giang, Từ Nhân Vũ và Makarov bốn người vừa vặn đủ một khoang giường nằm. Sau khi đoàn tàu ra khỏi Saint Petersburg, Đường Phong đóng cửa phòng lại rồi tiếp tục hỏi Makarov về chuyến đi tới Mông Cổ của ông, ký ức của Makarov đã thực sự hấp dẫn Đường Phong. Makarov nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thảo nguyên mênh mông bị băng tuyết bao phủ, kí ức của ông bất giác lại quay về chuyến đi cùng Branch tới Mông cổ năm nào.

Một chiếc máy bay vận chuyển AN-24 đã đưa Makarov và Branch tới sân bay quân dụng Irkutsk. Xuống máy bay, Branch phóng tầm mắt ra xa, lập tức cảm thán quá lời: “Ồ, Siberia rộng lớn! Ồ, Siberia hoang sơ! Ồ, tại sao mày không chịu buông tha cho tao! Tao nào có phải là những người tháng chạp đâu, mà tại sao cũng bị mày ôm lấy?”

Makarov không hứng thú với những lời cảm thán của Branch, anh đứng trên sân bay cũng nhìn ra xung quanh, không có người đến đón họ, không có quân đội, cũng chẳng có KGB. Makarov chau mày: “Không có người tới đón chúng ta sao?”

Branch vừa nghe thấy vậy liền cười nói: “Thôi đi, cậu lại còn hy vọng có người đến đón, mang theo cho cậu cả muối và bánh mì? Không phải hôm qua cậu đã nói rằng đây là bị đi đày trá hình sao? Này, cậu nhìn bên kia...”

Vừa nói, Branch vừa chỉ về phía bãi đỗ của sân bay phía cuối đường băng. Makarov nhìn theo hướng tay Branch chỉ, đó là một chiếc trực thăng Mi 8 già nua phủ đầy bụi. Lúc này, Branch lại nói: “Không phải cậu hỏi rằng ai đến đón chúng ta sao? Chính là nó đấy!”

Makarov và Branch đeo hành lý, đi tới chiếc trực thăng Mi 8. Branch gõ cửa sổ ghế lái, hai phi công đang ngủ gật mắt nhắm mắt mở kéo cửa ra, liếc hai người một cái, hỏi: “Các anh là thượng tá Kenedy Branch và thiếu tá Makarov?”

Hai người gật đầu, Makarov lấy thẻ ra, chủ động đưa cho người phi công. Nhưng viên phi công đó lại nhìn Makarov cười, không buồn xem thẻ của anh, mà chỉ nói một câu: “Hai vị ngồi chắc nhé, chúng ta cất cánh ngay đây!”

Makarov vội vàng hỏi: “Bây giờ chúng ta bay tới đâu?” “Các anh không phải tới Mông cổ sao?” - Viên phi công hỏi lại.

“Đúng vậy! Đến Ulan Bator phải không?” - Makarov hỏi.

Viên phi công mỉm cười, đáp: “Không phải, chứng ta đến thẳng biên giới Mông cổ.”

“Á! Nhanh vậy sao?” - Makarov và Branch đều ngạc nhiên. Ngồi xuống ghế, Branch chửi rủa còn Makarov lại cảm thấy trong lòng nặng trĩu nên không nói nửa lời.

Cứ như vậy, chiếc trực thăng Mi 8 đầy bụi bặm, cũ kĩ khởi hành ừong tiếng chửi rủa của Branch.

Hoàng hôn buông xuống, chiếc trực thăng Mi 8 nặng nề hạ cánh xuống một vùng sa mạc hoang vu, cánh quạt cuốn tung bụi đất vàng khè mù mịt đất trời, Makarov và Branch đã ngủ gà ngủ gật mấy tiếng đồng hồ giờ bỗng bừng tỉnh.

“Đây là đâu?” - Hai người nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật bên ngoài khiến họ sững sờ.

“Hai vị, chúng ta đến rồi!” - Cửa trực thăng đã mở ra, viên phi công cười, nói với hai người.

Makarov và Branch bị cảnh vật bên ngoài làm cho sững sờ tới nỗi không thốt nên lời, chỉ thẫn thờ nhìn viên phi công. Viên phi công nhún vai, cười khan vài tiếng, giải thích: “Đáng lẽ chúng tôi đưa thẳng các anh tới một căn cứ quân sự gần biên giới Trung - Mông, nhưng ở đó đang có bão cát. Các anh đã thấy bao giờ chưa? Bão cát đáng sợ!” - Nói xong, viên phi công lấy tay ra hiệu một cách khoa trương rồi giải thích tiếp: “Bởi vậy chúng ta phải hạ cánh ở đây, vị trí chúng ta đang ở là một góc sân bay gần thủ phủ Dalanzadgad, phía nam tỉnh Gobi nước Cộng hòa nhân dân Mông cổ. Chúng tôi đã thông báo với quân đội thường trú địa phương, chẳng mấy chốc họ sẽ cử xe đến đón các anh.”

Makarov và Branch hiểu rằng đã đến lúc họ phải xuống. Hai người xách hành lý, rời khỏi máy bay. Chưa kịp đợi họ đứng vững, động cơ trực thăng đã lại khởi động, cánh quạt lớn thổi bụi vàng mù mịt đất trời, những hạt cát bé xíu chui thẳng vào trong cổ áo, lỗ mũi, lỗ tai hai người.

Branch tức tối đang định chửi rủa hai viên phi công chết tiệt đó thì cát vàng đã lập tức chui tọt vào miệng, anh vội vàng lấy tay bịt miệng lại.

2

Chiếc trực thăng đã bay đi xa, sa mạc lại yên tĩnh trở lại, Makarov và Branch đứng như trời trồng giữa sa mạc hoang vu, lúc này đây không biết phải làm thế nào. Hai người ngồi lên hành lý, nhìn mặt trời lặn. Khi tia nắng cuối cùng vẫn còn sau đường chân trời, xe tới đón họ vẫn chưa thấy xuất hiện, Branch chửi rủa: “Bọn chó chết này!”

Makarov rầu rĩ nói: “Trên sa mạc này ban đêm nhiệt độ sẽ hạ xuống nhanh chóng, còn có cả sói nữa, nếu như đêm nay không có ai đón chúng ta, tôi thật sự không dám tưởng tượng…”

Makarov vẫn chưa nói xong nỗi lo sợ, thì có tiếng động cơ của chiếc Mazda ở phía xa xa rồi bụi bay lên mù mịt trong sa mạc hoang vu. Makarov và Branch đứng dậy, chiếc xe mà họ mòn mỏi chờ đợi rốt cuộc đã xuất hiện.

Một chiếc xe Jeep quân dụng đỗ trước mặt hai người, lái xe là một thượng úy, anh ta mở lời: “Thiếu tá Makarov, thượng tá Branch, xin thứ lỗi, chúng tôi đến muộn, mời các anh đi theo chúng tôi.”

Branch nhìn viên thượng úy đó, ra vẻ của một thủ trưởng, nghiêm giọng nói: “Căn cứ của các anh cách đây xa không?”

“Không xa lắm, ngồi xe khoảng một tiếng đồng hồ” - Viên thượng úy đáp.

Một tiếng đồng hồ, nhưng chỉ cần một tiếng đồng hồ này cũng đã khiến cặp mông của Makarov và Branch ê ẩm bầm dập. Cả đoạn đường toàn là sa mạc hoang vu, bốn bề tối đen, không thấy bất cứ cảnh vật nào khác, khi

hai người họ trông thấy những đốm đèn sáng phía trước thì cả hai đều biết rằng, cuối cùng họ cũng đã đến nơi.

Đây là một căn cứ bí mật được KGB xây dựng bên phía Mông cổ của biên giới Trung - Mông. Nói là căn cứ bí mật nhưng thực ra chỉ là mấy gian nhà mái tôn, tất cả nhân viên đêu tập trung tại đây, tổng cộng cũng chỉ có 13 người. Bình thường thượng úy chính là người chỉ huy ở đây, Makarov và Branch được tổng bộ phái tới, quân hàm cũng cao hơn viên thượng úy, nên dĩ nhiên trở thành lãnh đạo ở đây.

Makarov hỏi thượng úy: “Bình thường nhiệm vụ chủ yếu của các anh là gì?”

Thượng úy đáp: “Chỗ chúng tôi đây chỉ cách biên giới mấy chục cây số, chứng tôi được cử đến đây để trợ giúp biên phòng Mông cổ kiểm tra giám định, điều tra những người Trung Quốc vượt biên trái phép. Những người vượt biên bị quân biên phòng bắt được đều bị đưa tới đây, sau khi kiểm tra chúng tôi sẽ đưa những người có giá trị tới Irkutsk. Anh cũng biết rồi đấy, hiện giờ quan hệ giữa hai nước rất căng thẳng, bởi vậy gần đây..

Makarov gật gù, không hỏi gì nữa. Cả ngày mệt lả, cộng thêm tâm lý nặng nề, anh chỉ muốn nhanh chóng đi ngủ. Thượng úy sắp xếp cho anh và Branch ở trong một căn buồng mái tôn, vì hai người đã quá mệt nên đổ ra giường là ngủ ngay.

Cả đêm không có chuyện gì xảy ra. Bình minh lên, khi Makarov và Branch vẫn đang ngáy khò khò thì đột nhiên bên ngoài căn buồng mái tôn vang lên tiếng huyên náo, hai người gần như cùng lúc cảnh giác ngồi dậy. Makarov nắm chặt súng, bước nhanh ra khỏi buồng thì trông thấy viên thượng úy đang vội vàng đi tới.

“Việc gì vậy?” - Makarov nghiêm giọng hỏi.

“Chúng tôi bắt được hai người Trung Quốc vượt biên sang!” - Thượng úy báo cáo.

“Trùng hợp vậy sao, chúng tôi vừa mới đến mà đã có người tự động chui đầu vào rọ? Tôi đang muốn gặp họ đây!” - Branch cũng đi tới, nói.

Viên thượng úy đưa Makarov và Branch đi về phía căn buồng mái tôn giam người vượt biên, vừa đi vừa giới thiệu: “Lần này kỳ lạ thật đấy, từ trước đến nay toàn là quân biên phòng Mông cổ tóm được người thì dẫn đến đây cho chúng ta, lần này lại đích thân chúng ta tự tay tóm được hai người. Hai người này không những vượt qua biên giới, mà còn đi xuyên qua mấy chục cây số trên sa mạc, chắc là họ tưởng lầm chúng ta là dân du mục địa phương, định đến xin ngụm nước uống, khà khà, không ngờ lại tự chui đầu vào rọ!” - Viên thượng úy không khỏi có chút đắc ý.

Đây là một căn buồng mái tôn không có cửa sổ, chuyên dùng để giam người. Branch đạp vào làm cửa mở ra, một chùm nắng ban sớm soi vào gian phòng tối đen. Trong góc của căn buồng, hai người Trung Quốc mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn bằng vải thô đang co ro trong đó, một người có thân hình gày gò, người còn lại còn tạm được

coi là cao to. Mặt mũi đầu tóc hai người đều bê bết bẩn thỉu, xem ra không nhiều tuổi, cũng chỉ trên dưới hai mươi. Branch để ý thấy, khi anh đạp cửa xông vào, người Trung Quốc gày gò run bắn lên một cái, rõ ràng anh ta vô cùng sợ hãi, còn người Trung Quốc cao to lại không chút phản ứng. Khi Branch bước tới trước mặt họ, người đó thậm chí còn ngẩng đầu nhìn Branch một cái. Khi hai người mắt đối mắt, Branch giật bắn mình, đây là một đôi mắt đầy lòng trắng, vằn vện những tia máu, có thể nhận ra người này lâu lắm rồi không được nghỉ ngơi. Nhưng trong đôi mắt này, Branch lại nhìn ra một nghị lực, nghị lực chống chọi với số phận.

Branch nhìn xong, cùng Makarov ngồi xuống bên trong chiếc bàn, bắt đầu thẩm vấn hai người vượt biên trái phép. Thông qua phiên dịch tiếng Trung, Makarov theo thường lệ hỏi họ tên và tuổi tác cùng thông tin cơ bản của hai người này, nhưng bất luận Makarov hỏi thế nào đi chăng nữa, họ cũng không hé răng nói một lời. Makarov không khỏi tức tối, anh bắt đâu nghi ngờ hay là họ này có vấn đề về khả năng nghe nói. Nhưng Branch lại không nóng vội, cứ ngồi cạnh lạnh lùng quan sát, vì trong lòng anh biết rõ, nhiệm vụ lần này không thể nhanh chóng kết thúc như vậy, bởi vậy anh không nóng vội như Makarov.

Makarov thấy hai người không có bất cử phản ứng gì, đang định ra lệnh cho quân y kiểm tra cho họ thì Branch vỗ vào vai Makarov, nói nhỏ: “Hôm nay tạm thời tới đây, muốn họ mở miệng thì phải tiêu diệt tính khí ngang ngạnh của họ đã, hôm nay nhốt họ trong này, không cho ăn, ngày mai thẩm vấn tiếp.”

Makarov bó tay, đành phải gật đầu đồng ý. Branch sai người dùng dây thừng trói hai người úp lưng vào nhau lại rồi định bỏ đi. Nhưng khi họ vừa bước tới cửa, người Trung Quốc có thân hình cao to đột nhiên nói bằng tiếng Nga: “Xin hãy đưa chúng tôi về nước, chúng tôi chỉ bất cẩn vượt biên mà thôi.”

Tất cả mọi người đều giật mình, Makarov lập tức hỏi: “Hóa ra anh biết nói, lại còn biết nói cả tiếng Nga.” Người Trung Quốc nói xong câu đó liền ngậm kín miệng. Branch cười nhạt, ngồi xổm xuống, ghé vào tai người Trung Quốc đó, dùng tiếng Trung không được sõi lắm thốt ra từng từ từng từ một: “Anh cho rằng tôi sễ tin những câu nói ma quỷ của anh sao? Tôi khuyên anh nên thật thà một chút, nếu muốn nói thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”

Nói xong, Branch đứng dậy, đi thẳng ra khỏi căn buồng mái tôn bức bí.

3

Trước đó Makarov vốn không biết rằng, Branch còn là một chuyên gia ẩm thực. Cả một buổi chiều, Branch lục tung các kệ tủ, tìm ra tất cả những thứ có thể ăn được trong căn cứ, rồi sau đó tự tay dùng đậu đỏ, hành tây, rau cải thảo, củ cải, thịt bò nấu một nồi súp ngon tuyệt. Makarov không biết, là rốt cuộc anh ấy đã bỏ bao nhiêu nguyên liệu vào trong đó, anh chỉ thấy Branch đã đổ không ít rượu vodka vào trong súp. Anh cũng không biết tại sao trong căn cứ lại có vật phẩm bị cấm như rượu vodka này, nhưng chẳng ai muốn đi truy hỏi, bởi ở cái nơi quái quỷ đến cỏ cũng không mọc nổi này, thì rượu vodka có lẽ là người bạn tốt nhất.

Makarov nếm một miếng to món súp mà Branch nấu, chỉ đúng một miếng thôi mà đã vô cùng tuyệt vời. Vậy là cũng không buồn đợi đến giờ cơm, tất cả mọi người đều ngồi quây lại, thưởng thức món ngon hiếm có này.

Trong lúc mọi người đều đang say sưa với món súp ngon tuyệt thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng động cơ đánh lửa. Makarov nhận ra đây là tiếng khởi động của xe Jeep, ai đang ở ngoài vậy? Makarov cảnh giác nhìn mọi người xung quanh, những người khác lúc này cũng cảm giác có gì không bình thường, mọi người mở to mắt nhìn nhau. Makarov tức tốc đếm một lượt những người mà mình nhìn thấy, 13 người vốn có của căn cứ, cộng thêm anh và Branch, tổng cộng 15 người, lúc này đều đang có mặt ở đây, vậy... vậy người khởi động xe bên ngoài là ai? Nghĩ tới đây, Makarov bỗng thấy lạnh toát sống lưng.

Bên ngoài, chiếc xe Jeep vẫn chưa khởi động xong, Makaxov rút súng, lên nòng, lao ra khỏi cửa trước tiên, những người khác cũng lao ra theo. Trên bãi đỗ xe cạnh khu nhà mái tôn, đang có hai người ra sức khởi động chiếc xe Jeep quân dụng. Makarov nhận ngay ra trên xe chính là hai người Trung Quốc mới bị bắt ban sáng. Họ bị trói rất chặt, lại bị nhốt trong căn phòng không có cửa sổ, sao lại có thể... Makarov không dám nghĩ tiếp, anh lên nòng súng, bắn lên trời một phát để cảnh cáo. Hai người Trung Quốc rõ ràng là không thạo dùng đồ của Nga nên mất cả nửa ngày cũng không khởi động được chiếc xe Jeep. Lúc này, hai người họ đã bị phát hiện, biết không thể lái xe tháo chạy, vậy là họ nhảy xuống xe, lao như bay về phía biên giới.

Makarov lại bắn thêm hai phát lên trời, nhưng hai người Trung Quốc đó không chút phản ứng, vẫn chạy như bay về phía sa mạc hoang vu. Makarov không còn cách nào khác đành phải nhảy lên xe Jeep, khởi động máy, nhưng chiếc xe Jeep đáng chết không tài nào khởi động nổi. Mãi một hồi lâu, rồi cũng khởi động được chiếc xe già cỗi, lúc này, Branch mang theo một khẩu súng săn cũng nhảy lên xe.

Chiếc xe Jeep lao như tên bắn, phi ra khỏi căn cứ. Trên sa mạc hoang vu, đây là một cuộc rượt đuổi không cân sức, một cuộc rượt đuổi bi tráng, giống như vùng đất thần kỳ này, trong lịch sử đã từng nhiều lần diễn ra như vậy, những kỵ binh của thảo nguyên Âu Á đang truy đuổi hai con cừu non.

Nhưng đây lại là hai con cừu thông minh, hoặc có thể nói là xảo quyệt. Chiếc xe Jeep đuổi được một đoạn,

hai người Trung Quốc vốn đang chạy cạnh nhau bỗng đột nhiên một người chạy hướng tây nam, một người chạy hướng đông tây. “Đuổi theo ai đây?” - Makarov tức thời không biết phải làm thế nào đành giảm tốc độ xe.

Branch phóng tầm mắt về phía trước, mắt anh nhíu lại thành một đường, im lặng không nói. Makarov dừng xe, tiếp tục bắn lên trời một phát nữa, đồng thời hét lên với Branch: “Tiếp tục đuổi, sắp đến đường biên giới rồi!”

Branch nổi nóng: “Tiết kiệm đạn của cậu chút đi!”

- Nói xong, Branch nhảy xuống xe, giương khẩu súng săn lên, bắn một phát về phía người Trung Quốc gầy gò.

Người đó lập tức quỵ ngã. Tất cả chỉ xảy ra trong vòng vài giây ngắn ngủi, Makarov vô cùng kinh ngạc trước hành động bộc phát của Branch, kinh ngạc hơn trước tay súng quá chuẩn của Branch, và còn kinh ngạc hơn trước sự lạnh lùng quyết đoán bắn hạ của Branch. Anh trông thấy người Trung Quốc đó ngã xuống sa mạc, xem ra vẫn còn chút sức, người đó muốn đứng dậy những đã hết sức, cuối cùng, cả người đổ xuống sa mạc, không ngừng co giật…

4

Branch bỗng biến thành tay thợ săn dũng mãnh, bắn gϊếŧ xong một “con cừu” lại tiếp tục chỉnh nòng súng nhắm chuẩn vào “con cừu” khác đang tháo chạy. Ngón tay anh nắm lấy cò súng, mắt nhíu lại thành một đường chỉ, mục tiêu đã xác định, chỉ cần bóp nhẹ cò súng... nhưng Branch lần này lại chần chừ do dự, ngón tay nắm vào cò súng, bóp vào rồi lại nhả ra, rồi lại bóp vào, nhắm chuẩn, lại nhắm chuẩn. Chính xác, anh cần phải chính xác tuyệt đối. Trong ống kính nhắm chuẩn của Branch, anh đã nhìn thấy đầu người đó. Anh tin rằng đây nhất định là một cái bia bắn tốt. Rút cuộc, anh hạ quyết tâm, bóp nòng súng. Tiếng súng rền vang xé nát sự yên tĩnh của sa mạc thẳm sâu...

Sau khi tiếng súng vang lên, người Trung Quốc có thân hình kiện tráng đó quỳ gối trên sa mạc rồi cơ thể anh ta nặng nề đổ xuống. Qua ống kính nhắm chuẩn, Branch đã nhìn rõ mọi thứ, anh giật thót tim, tay vẫn giương súng săn đứng sừng sững tại chỗ. Mãi một lúc sau, Branch mới từ từ hạ khẩu súng săn trên tay xuống, nhảy lên chiếc xe Jeep, nói với Makarov giống như đánh trống lảng vậy: “Giờ thì cậu đã biết tại sao tôi đến đây lập công chuộc tội rồi chứ?”

Makarov đã hồi tỉnh lại im lặng không nói gì, bình tình nổ máy chiếc xe Jeep, lái về phía người Trung Quốc ban nãy ngã xuống. Xe chậm rãi đỗ lại cạnh người đó. “Anh ta chết rồi chăng?” - Makarov ngồi trên xe lạnh lùng hỏi. Branch nhảy xuống xe trước, rút súng trong người ra, lên nòng, cẩn thận bước tới bên cạnh người Trung Quốc đó. Anh thò chân phải đá người này một cái, nhưng anh ta không hề phản ứng. Branch lòng nặng trĩu, không trông thấy vết thương trên người anh ta, cũng không thấy máu chảy. Anh và Makarov vất vả lật người đó lại, vẫn không có bất cứ vết thương hay vết máu nào. Branch lại tỉ mỉ quan sát người Trung Quốc, và anh lại kinh ngạc một lần nữa: khuôn mặt chữ điền, lông mày rậm rạp, xem ra tuổi tác chắc là không quá hai mươi, nhưng trên khuôn mặt này lại toát lên vẻ già nua hoàn toàn không tương xứng với tuổi tác.

“Sao lại không có vết thương?” - Makarov nghi ngờ hỏi.

“Hừm! Bởi vì anh ta vốn không chết, chẳng qua là anh ta lâu lắm rồi không nghỉ ngơi, không ăn uống gì nên cơ thể suy nhược nặng, cộng thêm ban nãy chạy thục mạng nên mệt ngất ra đấy!” - Branch giải thích.

“Nhưng phát súng ban nãy của anh…” - Makarov hỏi.

“Phát súng đó của tôi không bắn trúng nhưng đã bắn tan chút ý chí cuối cùng của anh ta, anh ta biết rằng có chạy nữa cũng vô ích, bởi vậy mới ngã ra đây…”

“Nhưng tay súng của anh rất ổn mà, sao lại bắn không trúng?” - Makarov vẫn truy hỏi.

Branch lộ ra nụ cười khó hiểu, lắc đầu, không nói thêm gì nữa. “Vậy bây giờ chúng ta làm thế nào?” - Makarov thỉnh giáo Branch.

Branch chau mày, nói: “Đem người này lên xe trước đã, sau đó thi đến xem cái gã chết tiệt kia.”

Makarov và Branch tốn bao công sức mới khiêng được người này lên xe, sau đó lái xe đến chồ người Trung Quốc đang hấp hối. Khi họ tới nơi, một vũng máu to

đang chảy lênh láng trên sa mạc, máu tươi trên cổ người đó vẫn đang tuôn ra ngoài, toàn thân anh ta không ngừng co rút. Nhưng người này vẫn chưa chết, đôi mắt của anh ta đỏ ngầu đang trợn lên nhìn Makarov và Branch giống như chết không nhắm mắt vậy, cũng lại giống như đang cầu khấn điều gì đó...

Branch từ từ rút khẩu súng ngắn ra, lên nòng, nhắm chuẩn vào đầu người Trung Quốc đó. Makarov kinh ngạc nhìn Branch, lớn tiếng hét lên với anh ta: “Anh định làm gì vậy? Anh ta vẫn chưa chết mà!”

“Để tôi giúp anh ta bớt đau khổ!” - Branch kiên nghị trả lời.

“Không! Điều này không phù hợp chủ nghĩa nhân đạo!” - Makarov giải thích.

“Giúp anh ta bớt đau khổ chính là chủ nghĩa nhân đạo lớn nhất! Anh ta đã không cứu được nữa rồi!” - Branch cũng lớn tiếng hét lên với Makarov, đồng thời bóp cò.

Cơ thể người đó rốt cuộc đã ngừng co rút, nhưng đôi mắt vẫn không chịu khép lại. “Có lẽ do chết oan ức!”

- Makarov nghĩ thầm rồi giúp người đó vuốt mắt.

Trên đường trở về căn cứ, Makarov và Branch đều không ai nói năng gì. Makarov không ngờ rằng, nhiệm vụ lần này tưởng chừng như vớ vẩn, vậy mà lại mở đầu máu me như vây.

Về tới căn cứ, Makarov dẫn viên thượng úy cùng những người khác mang theo công cụ quay trở lại chỗ người Trung Quốc đã chết, rồi chôn anh ta trên sa mạc. Không có bia mộ, không có bất cứ thứ gì để đánh dấu, giống như ở đó chưa từng xảy ra chuyện gì, giống như trên thế gian này chưa từng có một sinh mệnh trẻ tuổi đó.

5

Thế nhưng Makarov lại cảm thấy mình không đủ sức để đối diện với cái chết đó, anh trở lại căn cứ, khiêng người Trung Quốc hôn mê vào trong một căn buồng mái tôn, giao cho quân y kiểm tra. Kết quả kiểm tra của quân y giống hệt như phán đoán của Branch: lao lực quá độ, bị khủng hoảng nặng dẫn đến hôn mê, cần phải nghỉ dưỡng.

Makarov định bón cho anh ta chút thức ăn nhưng người đó không tài nào ăn được, quân y đành phải truyền dung dịch Glucose cho anh ta. Trọn một đêm, hiện hữu trước mắt Makarov là hình ảnh khủng khϊếp của người Trung Quốc trước khi chết. Anh nằm trên giường, không tài nào ngủ được. Anh không biết Branch làm như vậy có đúng không. Phát súng cuối cùng mà Branch bắn, đã phá hủy hoàn toàn nhân sinh quan hình thành trong anh mấy chục năm qua, có lúc anh cảm thấy Branch là một tay đao phủ, có lúc anh lại cảm thấy anh ta làm như vậy là đúng. Bởi vì anh cũng không biết, có còn cách nào khác có thể cứu được mạng sống của người Trung Quốc đó trong hoàn cảnh như vậy!

Makarov mất ngủ, từng chuyện từng chuyện cứ hiện lên trước mắt anh... Lúc bình minh, bên ngoài vẫn là một vùng tối đen, anh quyết định ngồi dậy, đi ra ngoài. Gió thổi mạnh trên sa mạc hoang vu, gió to cuốn theo những viên đá to nhỏ và cát vàng, quét sạch mọi thứ, rồi đập vào những căn buồng mái tôn phát ra những âm thanh đáng sợ. Makarov đột nhiên muốn tới căn buồng tối qua giam giữ hai người Trung Quốc xem sao, có lẽ sẽ phát hiện điều gì đó ở đấy. Anh mở cửa căn buồng không có cửa sổ đó ra, nhìn khắp phòng một lượt, lúc đó hai người bị trói áp lưng lại với nhau bằng một sợi dây thừng to, vậy họ thoát ra ngoài bằng cách nào? Makarov bắt đầu tỉ mỉ quan sát, anh phát hiện, hóa ra một sợi dây thừng vẫn còn nguyên vẹn, còn một sợi dây đã bị cắt ngang khúc giữa, từ vết bị cắt đứt cho thấy có vết tích của vật cứng mài qua mài lại, là gì nhỉ? - Là xẻng sắt, một chiếc xẻng sắt, thậm chí lưỡi xẻng còn hơi cùn. “Lẽ nào chính là chiếc xẻng này?” - Makarov nghĩ tới đây, miệng tự lẩm bẩm.

“Đúng vậy, chính là chiếc xẻng rất bình thường này!” - Một giọng nói cất lên sau lưng Makarov.

Makarov quay ngoắt người lại thì thấy một người đứng sừng sững trước cửa buồng, chính là Branch. Branch bước đến, nhấc đoạn dây thừng bị đứt lên, nói: “Tối qua tôi đã đến kiểm tra. Hai sợi dây thừng, một sợi nguyên vẹn, còn sợi kia bị đứt ở giữa, chỉ có thể nói lên một khả năng, trong số hai người, có một người đã cắt đứt được sợi dây trói mình sau đó giúp người kia cởi trói.

Cậu nghĩ xem, trong số hai người họ thì ai là người cắt đứt sợi dây trước?”

“Tôi cho rằng là gã Trung Ọuốc có thân hình cao to. Makarov nói.

“Không sai! Tôi cũng nghĩ giống cậu. Hôm qua lúc tôi hỏi gã đó thì đã thử được năng lực của người này. Để tôi phân tích một chút về gã này. Trước tiên gã ta dùng lưỡi xẻng sắt không được sắc lắm cứa đứt sợi dây thừng, cho thấy nghị lực đáng kinh ngạc của hắn, chỉ cần có một tia hy vọng là hắn ta tuyệt đối không bỏ qua. Thứ hai, người này cơ thể kiện tráng, khỏe kinh người, cậu có để ý thấy không, hắn ta không hoàn toàn chỉ dựa vào xẻng sắt để cứa đứt sợi dây thừng, nếu chỉ dựa vào lưỡi xẻng để cứa đứt dây thừng thì e rằng hắn phải ngồi cứa đến tận bây giờ cũng chưa chắc sẽ cứa đứt được nó. Rút cuộc cứa đứt được sợi dây thừng là hoàn toàn dựa vào sức lực của đôi tay hắn, điều đó cho thấy đôi tay người này khỏe kinh người, nên trong tình trạng hai tay bị trói như vậy mà vẫn có thể thoát ra được. Hơn nữa người này còn rất giỏi ngụy trang, sáng hôm qua cứ cách một tiếng đồng hồ là vệ binh lại vào kiểm tra, nhưng anh ta đã qua mặt được vệ binh. Cuối cùng, gã này còn là một cao thủ mở khóa, sau khi anh ta thoát được sợi dây thừng, thì chẳng mấy chốc đã phá được khóa cửa!” - Branch phân tích từ đầu đến cuối.

Makarov rùng mình một cái: “Lẽ nào anh ta chính là đặc công do Trung Quốc phái tới?”

Branch lắc lắc đầu: “Chỉ dựa vào những thứ này vẫn rất khó để phán đoán. Ngoài ra người này còn biết nói tiếng Nga trôi chảy, còn biết lái xe, nếu không thì hắn cũng không biết lượng sức mình mà đi nổ máy chiếc xe Jeep của chúng ta.”

Makarov gật đầu, đáp: “Xem ra lai lịch của người này không thường đâu!”

Hai người đang phân tích trong phòng thì đột nhiên, một vệ binh chạy đến báo cáo: “Người Trung Quốc đó tỉnh lại rồi.”

Makarov và Branch nghe thấy vậy liền lập tức đến đó. Lúc này người Trung Quốc đã tỉnh dậy, nhưng xem ra vẫn còn rất yếu. Người đó nhìn thấy Makarov liền thay đổi ngay thái độ hôm qua, mở miệng nói trước, vẫn nói bằng tiếng Nga trôi chảy: “Xin cho tôi ăn!”

Thái độ biến đổi của người Trung Quốc này khiến Makarov và Branch đều có chút kinh ngạc, họ không ngừng đưa mắt nhìn nhau.

6

Makarov sai người đưa tới hai chiếc bánh mì to và cả một bát canh thịt bò. Người này quả thực đói sắp chết, ăn uống thục mạng, nhét gọn hai chiếc bánh mì và bát canh vào bụng. Ăn uống no nê xong, người đó tựa lưng vào giường, bình tĩnh nói: “Các anh muốn biết gì thì hỏi đi!”

Branch nghiêm giọng nói: “Họ tên?”

“Lý Quốc Văn.”

“Tuổi.”

“19 tuổi.”

“Ở Trung Quốc anh làm gì?”

“Thanh niên trí thức.”

“Thanh niên trí thức?” - Rõ ràng Branch không hiểu lắm về thanh niên trí thức.

“Thì là thanh niên trí thức… lên núi về quê, anh biết không?” - Người thanh niên tên là Lý Quốc Văn giải thích.

Branch hình như nhớ ra điều gì đó, do liên quan đến công việc nên bình thường anh rất quan tâm đến mọi biến động của phía Trung Quốc. Anh từng đọc những bài viết nói về thanh niên trí thức đến các vùng quê trên báo, mà nội bộ KGB đặt mua. Anh gật gù, nói: “Tôi hiểu rồi, người Trung Quốc đi cùng anh tên là gì?”.

Lý Quốc Văn bỗng sững sờ rồi lập tức hỏi lại: “Cậu ấy giờ sao rồi? Chết rồi ư?”

Branch gật đầu: “Đúng vậy, anh ta chết rồi, coi như anh mạng lớn. Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

Sau khi nghe tin bạn mình đã chết, Lý Quốc Văn hai hàng nước mắt chảy dài, anh đau khổ nhắm mắt lại.

Mãi một lúc sau, khi Branch sắp hết kiên nhẫn thì Lý Quốc Văn lại mở mắt, trả lời: “Cậu ấy tên là Vương Quân.”

“Cậu ta cũng là thanh niên trí thức?”

“Đúng vậy, giống tôi, đều là thanh niên trí thức từ Bắc Kinh đến Nội Mông hoặc về các vùng quê.”

“Các cậu từ Bắc Kinh đến?” - Branch truy hỏi. “ừm, đúng vậy! Sự việc đã đến nước này rồi, tôi cũng không còn gì phải giấu!” - sắc mặt Lý Quốc Văn vô cùng bình tĩnh.

Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm làm đặc công của mình, Branch đoán định chắc chắn Lý Quốc Văn không nói dối. Anh gật gật đầu rồi lại hỏi: “Vậy cậu hãy nói xem hôm qua các cậu làm thế nào mà tháo chạy được?” Lý Quốc Văn nhìn Branch, rồi lại nhìn Makarov, khóe miệng khẽ rung lên, sau đó thở dài, đứt quãng kể lại sự tình hôm qua tháo chạy. Những gì Lý Quốc Văn nói quả nhiên giống hệt như Branch dự đoán trước đó. Makarov không khỏi kinh ngạc nhìn người thanh niên Trung Quốc trước mặt, đồng thời cũng không thể không thán phục Branch, dù sao anh ấy cũng đã lăn lộn trong KGB hơn anh mấy năm!

Branch nghe Lý Quốc Văn tường thuật xong liền hài lòng gật gù, lộ ra nụ cười hiếm hoi. Nhưng rồi nụ cười trên môi anh lập tức tắt ngóm, lại chất vấn Lý Quốc Văn bằng giọng điệu cũ: “Bây giờ hãy nói về vấn đề chủ chốt, cũng là vấn đề mà tôi quan tâm nhất, tại sao các anh phải vượt biên trái phép? Đừng có nói lại với tôi là vô tình vượt biên này nọ, đó là những câu nói vớ vẩn để lừa gạt trẻ con!”

“Bởi vì xuất thân của chúng tôi không tốt, bởi vì chúng tôi hy vọng có thể nếm trải một cuộc sống khác.” - Lý Quốc Văn trả lời, từng chữ, từng chữ một xuyên qua kẽ răng bật ra.

“Xuất thân?” - Makarov không hiểu. Nhưng Branch lại bất ngờ gật gật đầu, đáp: “ừm! Tôi có thể hiểu, tôi rất hài lòng với câu trả lời của cậu!”

“Cảm ơn sự thấu hiểu của anh!” - Lý Quốc Văn đáp.

Branch đứng dậy, an ủi Lý Quốc Văn: “Cậu ở đây nghỉ ngơi cho tốt, chú ý giữ sức khỏe. cần gì thì có thể nói với tôi. Cậu yên tâm, ở đây an toàn tuyệt đối, cuộc sống mới mà cậu hy vọng đã bắt đầu rồi đấy!” - Nói xong Branch nháy mắt với Makarov một cái, hai người cùng ra khỏi căn buồng mái tôn.

Makarov không hiểu liền hỏi Branch: “Sao anh lại dễ dàng tin lời người Trung Quốc đó vậy, lễ nào anh đã loại trừ khả năng cậu ta là đặc công Trung Quốc?”

Branch cười, đáp: “Cậu trông anh ta giống không?” Makarov không hiểu.

“Cậu nên nghiên cứu thêm về Trung Quốc đi, lịch sử của Trung Quốc, hiện tại của Trang Quốc, và cả tương lai của Trung Quốc. Dĩ nhiên, cậu không hiểu cũng rất bình thường, những ông lão Matxcơva cũng không hiểu nhưng họ lại chỉ giỏi khoa chân múa tay.” - Branch nói một tràng không đầu không cuối với Makarov, rồi lại bồi tiến một câu: “Nếu cậu không yên tâm thì có thể thẩm vấn anh ta lần nữa, tôi nghĩ cậu sẽ không thu hoạch thêm được gì đâu.”

Makarov không yên tâm, cùng viên thượng úy thẩm tra Lý Quốc Văn lần nữa. Quả nhiên giống như Branch nói, anh không có bất cứ thu hoạch nào mới. Makarov bắt đầu tin những lời người Trung Quốc nói. Vậy là anh cùng Branch viết bản báo cáo đầu tiên về sự việc này. Chẳng bao lâu sau họ đã nhận được trả lời của tổng bộ. Thư gửi lại chỉ có duy nhất một câu thế này: Dốc hết sức sử dụng người này để sau này phục vụ cho chúng ta.

7

Makarov đang hồi tưởng tới đây thì đột nhiên cửa buồng bị ai đó mở toang ra, rồi một thanh niên trẻ tuổi cao gầy thò đầu nhìn vào trong buồng họ. Đường Phong, Hàn Giang, Makarov đều ngạc nhiên, chỉ mỗi Từ Nhân Vũ là hỏi ngay một câu: “Anh tìm ai?”

Người thanh niên này hỏi lại bằng tiếng Nga: “Alexander có đây không?” - Nhưng vẫn chưa kịp đợi Từ Nhân Vũ trả lời, người thanh niên đó liền lập tức rặn ra nụ cười, tự đánh trống lảng: “Xem ra tôi đi nhầm rồi, xin lỗi, làm phiền các anh nghỉ ngơi.”

Nói xong người thanh niên đó lui ra rồi đóng cửa lại. Đường Phong, Hàn Giang, Makarov và Từ Nhân Vũ nhìn nhau, cả bốn người đều ngạc nhiên trước vị khách không mời lại đột ngột xuất hiện này. Bỗng Makarov nhớ ra chuyện gì đó, nói với mọi người: “Không đúng, người ban nãy có vấn đề!”

“Sao?” - Hàn Giang vội hỏi.

“Ban nãy tôi thấy người đó nói tiếng Nga giọng rất kỳ lạ, lúc này nghĩ lại ánh mắt của anh ta và cả hành

động thất lễ...” - Makarov nói tới đây, Từ Nhân Vũ cũng giật mình nói: “Anh ta nói tiếng Nga rất kỳ lạ, không phải là khẩu âm Saint Petersburg, cũng không phải khẩu. âm Matxcơva, mà lại giống… giống người Mỹ nói tiếng Nga, một người Mỹ bạn tôi biết nói tiếng Nga cũng giống cái giọng đó.”

“Khẩu âm của người Mỹ nói tiếng Nga?” - Hàn Giang nghe tới đây liền lập tức bật dậy, mở cửa đuổi theo, nhìn về hai đầu hành lang, đã không thấy bóng dáng người thanh niên đó đâu nữa. Anh quay lại nói với Từ Nhân Vũ: “Tiến sỹ, chúng ta cũng dùng chiêu ấy xem sao!”

“Anh muốn tôi xông vào buồng người khác?”

“Nếu gần buồng chúng ta quả thực có người tên là Alexander thì người đó không vấn đề gì, nếu không thì...”

Từ Nhân Vũ gật đầu, vậy là hai người liền một lúc xông vào mấy phòng gần đó, Từ Nhân Vũ tìm người, Hàn Giang đi theo quan sát. Kết quả, hai người bận rộn một vòng mà cả mấy buồng gần đó đều không có lấy một ai tên là Alexander. Hàn Giang càng cảm thấy bên trong việc này có vấn đề, nên lập tức kéo Đường Phong theo, rồi hai người chia nhau tìm hai đầu khác nhau. Khi hai người gặp nhau tại toa nhà ăn thì sự thất vọng đều hiện rõ trên mặt. Hai người chán nản ngồi trong toa nhà ăn, Đường Phong nghi ngờ hỏi Hàn Giang: “Anh nghi ngờ người đó là Stephen...”

“Suỵt!...” - Hàn Giang vội vàng lấy tay ra hiệu cho Đường Phong, ý là Đường Phong nói nhỏ một chút, sau đó, anh mới nói: “Tôi cũng không thể khẳng định, nhưng cử chỉ hành vi của người đó rất khả nghi.”

Đường Phong đang định nói gì đó thì đôi mắt của Hàn Giang đang ngồi đối diện bỗng trợn trừng lên. Đường Phong vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Hàn Giang đã đứng phắt dậy, chạy thục mạng về phía toa tàu phía sau Đường Phong. Đường Phong thấy vậy chỉ biết đuổi theo. Hai người lao như bay, vùn vụt xuyên qua từng toa tàu. Hành lang trong toa tàu rất hẹp nên, Đường Phong không trông thấy được phía trước Hàn Giang, mãi cho tới khi hai người tới trước một cánh cửa, Hàn Giang mới dừng lại, anh ra sức vặn cánh cửa sắt trước mặt nhưng không được.

“Đừng vặn nữa, đây là toa cuối cùng rồi!” - Đường Phong thở hổn hển, nói.

Lúc này Hàn Giang mới nhận ra mình đã tới toa cuối cùng. Anh sờ sờ người mình, chỉ có một con dao quân dụng bình thường của Thụy Sỹ, những vũ khí khác đều đã đưa cho Yelena trước khi đi, hiện giờ, đây chính là vũ khí duy nhất, nếu có gặp nguy hiểm gì... Hàn Giang không dám nghĩ tiếp nữa, anh quay người lại nhìn dãy hành lang hun hút phía sau, rồi lại nhìn dãy cánh cửa đóng im ỉm bên cạnh hành lang, bỗng nhiên cảm thấy trong từng cánh cửa đó là từng căn mê cung mịt mù sương khói. Kẻ thù của anh đang ở sau những cánh cửa đó, là kẻ thù hiểm ác được trang bị vũ khí hiện đại, hay là mãnh thú khát máu?... “Ban nãy anh nhìn thấy gì vậy?” - Hàn Giang bỗng nghe tiếng Đường Phong khẽ hỏi.

Hàn Giang nghe thấy Đường Phong hỏi liền lắc mạnh đầu, sực tỉnh lại. Anh kéo Đường Phong ra đoạn nối giữa hai toa tàu, khẽ nói: “Ban nãy tôi lại nhìn thấy người đó, nhưng khi tôi đuổi tới thì không biết hắn đã biến mất ở trong toa tàu nào nữa.”

“Anh không thể kiểm tra từng toa tàu một như vậy!”

“Đúng, bởi vậy mà tôi mới cảm nhận được nguy hiểm!”

“Nguy hiểm? Có lẽ do anh mệt quá, hãy nghỉ ngơi cho ổn đã, quay về còn rất nhiều việc để làm.”

“Đúng vậy, quay về còn rất nhiều việc để làm.

Triệu Vĩnh đến Hồng Kông, Yelena tại Saint Petersburg tiếp tục điều tra, chúng ta về Bắc Kinh, giáo sư La phải nghiên cứu kệ tranh ngọc, rồi còn phải mời giáo sư Trần Tử Kiến khám nghiệm bộ hài cốt đó, đúng rồi, còn cả cuốn sổ ghi chép của Misha nữa.”

“Anh điều Triệu Vĩnh đến Hồng Kông có phải là vì không yên tâm về Lương Dũng Tuyền không?”

“Tôi chỉ để Triệu Vĩnh đến hỏi Lương Dũng Tuyền một số vấn đề nhỏ, cậu đừng đa nghi.”

“Vậy phía Yelena thì sao? Anh có cho rằng phía cô ấy nhiều hy vọng không?”

Hàn Giang lắc lắc đầu: “Bên phía cô ấy không thể đặt nhiều hy vọng, rút cuộc cũng bao nhiêu năm qua đi rồi, cũng chẳng còn tung tích gì cả đâu.”

“Nói vậy có nghĩa là chỗ chúng ta đây là hy vọng lớn nhất!”

“ừm, tất nhiên là vậy. Nhưng hiện giờ tôi lo lắng nhất là Stephen, hắn có ở trên tàu không đây?” - Nghĩ tới đây, Hàn Giang không dám đứng lại lâu, anh vội vàng cùng Đường Phong quay lại buồng của họ. vẫn may, chỗ Makarov và Từ Nhân Vũ đây mọi việc đều bình thường. Đường Phong nhìn ra ngoài cửa sổ, tàu hỏa đang lao vun vυ't trên thảo nguyên Âu Á, băng qua từng thành phố, rồi lại băng qua từng con sông, xem ra mọi việc đều rất bình thường.