Nam Chính Muốn Độc Chết Tôi

Chương 33: Ổn định

Chương 33: Ổn định

Edit: Mị Mê Mều

Rèm cửa trong phòng được kéo mở, mặt trời trên núi đã lặn về tây, ánh chiều tà mờ nhạt xuyên qua cây hòe cao lớn ngoài cửa sổ lác đác rơi rụng.

Ánh sáng này phủ trên cơ thể hoàn mỹ như điêu khắc của người đàn ông, hài hòa bất ngờ, thời gian lúc này gần như yên bình, từ từ đọng lại.

Suy nghĩ của cô hoàn toàn bị vật nam tính phồng lên giận dữ, không che chắn gì trước mặt nhấn chìm.

Lòng bàn tay người đàn ông xoa xoa, vỗ nhẹ trên khe mông cô dưới bóng sáng đan xen, bảo cô nghiêng người ra phía trước: "Ngoan, ăn hết cái này rồi chúng ta sẽ đi ăn cơm, em không đói bụng sao?"

Mạnh Sơ phát hiện mình rã rời kỳ lạ, mặc dù không biết hoa huyệt mềm mại bị người ta cắm bao lâu, vẫn sưng tấy căng trướng, cũng đã chảy ra dòng nước nhè nhẹ từ giữa khe huyêt.

Sợi dây đàn căng chặt trong đầu nhất thời đứt bặt, thanh âm đầu độc lòng người thúc giục bên tai cô: "Nhìn thấy côn ŧᏂịŧ giữa chân em không, ngồi lên đi, ngồi lên em sẽ giải thoát."

Giống như triệu hoán linh hồn ở địa ngục nơi xa.

Cô đỡ cánh tay Trần Thù Quan, tách chân ra, lấy tư thế hơi nằm sấp dạng chân ở vị trí phía trên hông anh.

Huyệt thịt không ngừng tuôn ra chất lỏng của cô gái nhỏ kề sạt bụng anh không chút khe hở, dinh dính trơn trượt, cô vặn eo nhẹ nhàng trượt trên da thịt anh, xoay chuyển vòng quanh, chỗ ngồi thấm ướt tảng lớn.

Tuổi của người đàn ông lớn hơn cô 13 tuổi, bây giờ cô mặc bộ quần áo như vậy, càng non nớt hơn, mở huyệt thịt lắc mông nhỏ ngồi trên người đàn ông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, như bé gái bị lão da^ʍ ma quyến rũ, dụ dỗ.

Lão da^ʍ ma vẫn tiếp tục dụ dỗ đứa trẻ, anh đỡ lấy vòng eo cô, ngăn sự cọ sát không hề có kết cấu của cô: "Bé ngoan, bảo bối ở phía sau em, em ngậm đi."

Tính kiên nhẫn của Trần Thù Quan lúc này thực ra cũng không tốt hơn cô gái bao nhiêu, hơi thở anh hỗn loạn, không ai hiểu rõ sự khác nhau của dopamine (1) tiết ra trong đầu hai người hơn anh.

(1) Dopamine là một loại chất dẫn truyền thần kinh do cơ thể tạo ra nhằm mục đích truyền thông tin giữa các tế bào thần kinh, có tác dụng tạo cảm giác vui vẻ, cải thiện tâm trạng, khả năng tập trung và sáng tạo của con người. Dopamine hormone thường được sản xuất nhiều khi cơ thể mong muốn được tặng thưởng. Nó kí©ɧ ŧɧí©ɧ não bộ liên tưởng đến những ham muốn về các sở thích làm bạn cảm giác vui vẻ như ăn uống, mua sắm hoặc hoạt động tìиɧ ɖu͙©.

Anh mượn chút lực cho cô, múi thịt nhỏ giấu trong miệng huyệt lúc đóng lúc mở, mị dịch dạng sữa nhỏ xuống tí tách, rơi trên vật cương cứng của người đàn ông.

Mặt cô gái đỏ bừng, mặt mày xoắn xuýt, ngây ngốc cúi đầu nhìn dươиɠ ѵậŧ đặt trên huyệt thịt của mình.

Cô có chút vội vã không nhịn nổi.

Bàn tay non mềm nắm chặt dươиɠ ѵậŧ cực nóng bỏng, đỡ nó nhắm ngay miệng huyệt của chính mình, hơi đong đưa cơ thể, nhấn eo, trong nháy mắt, thân gậy thô to được cô nuốt vào toàn bộ, vật lớn nông vách huyệt, khiến nó hoàn toàn mở ra, mở rất lớn đến nỗi có thể chứa được anh.

Cô ngồi trên người anh rêи ɾỉ, đau đớn ôm bụng dưới, tư thế này cắm sâu hơn so với bất kỳ lần nào trước đây, huyệt đạo tầng tầng mị thịt của cô căng ra mà không hề giữ lại, dươиɠ ѵậŧ to dài của người đàn ông thuận thế quẹt, móc lấy vách mềm của cô, phá tan cổ tử ©υиɠ siết quá chặt chẽ, cắm đến nơi sâu nhất hoa tâm.

Mạnh Sơ nhịn sự khó chịu và đau đớn ban đầu, thứ kéo đến theo lại là cảm giác hư không và lo lắng gần như nhấn chìm.

Cô khát vọng cây gậy thịt này có thể làm gì đó trong cơ thể cô, tàn nhẫn mà cắm vào, hoặc chà đạp cô, nhưng mãi không cách nào lấy được cách giải quyết.

Đối với Mạnh Sơ đã sống hai đời mà nói, đây đều là xa lạ mà mê hoặc.

Cô không nhịn được giật giật hai lần, kéo theo vách tường trong huyệt đạo bao bọc dươиɠ ѵậŧ đàn ông co giật kịch liệt, Trần Thù Quan khẽ run lên, đỡ lấy eo cô gái, nói giọng khàn khà: "Sơ Sơ ngoan, tự di chuyển đi."

Cô gái hoàn toàn không kịp chờ anh lên tiến, đầu rối bù xõa ra, quả cầu nhung của vớ len bị cô miễng cưỡng kéo xuống, cô đỡ xương hông hai bên của người đàn ông, đầu óc choáng váng ngậm lấy côn ŧᏂịŧ của anh di chuyển cọ xát lung tung.

"Ưʍ... em muốn..." Sắc mặt cô gái nhỏ một một tảng, thần trí gần như bên bờ vực tan vỡ, lắc đầu môi đỏ khẽ mở, rêи ɾỉ nũng nịu, rung động lòng người, hoa huyệt nhạy cảm mềm mại chủ động nhúc nhích trước sau, vuốt ve lên thân gậy thô chắc.

Không đủ, vẫn thiếu rất nhiều, hình như còn thiếu, trước đó là gì?

Cô mê man, khát vọng.

Thở dốc, rêи ɾỉ một cách bất lực.

Cô cố gắng nhớ lại và bắt chước tư thế bình thường của anh, kết thúc lung tung ma sát không có mục đích.

Cô gái nhỏ cố hết sức nâng cơ thể lên, nhấc mông, dươиɠ ѵậŧ từ trong cơ thể cô hơi rút ra, thân gậy màu tím sậm lộ ra một đoạn nhỏ bên ngoài, cô bị du͙© vọиɠ giày vò đến mức sắp sụp đổ, bản năng mạnh mẹ ngồi sụp xuống, kẹp chặt dươиɠ ѵậŧ to cứng của anh.

Trong nháy mắt tiến tới cổ tử ©υиɠ, chợt không chịu nổi sức lực này, bên môi cô bật ra tiếng thét khó chịu, run lẩy bẩy: "Hức... nhanh chút đi..."

Một lần rồi một lần, tới tới lui lui, theo động tác không ngừng đứng lên ngồi xổm xuống của cô gái nhỏ, thân gậy sưng to lần lượt chen vào đóa hoa mềm mại không chịu nổi tàn phá này.

Rốt cuộc cô cũng tìm được tư thế khiến mình thoải mái, thần thái toát lên cũng dâʍ đãиɠ hơn bất cứ lúc nào.

Mặc dù kinh nghiệm của cô gái không đủ, nhưng nào biết cơ thể cô sít chặt, giọng nũng nịu, rõ ràng người đàn ông sắp không chịu được, đã có kích động bắn tinh.

Dưới tình trạng như vậy, anh vẫn dùng dáng vẻ kiêu ngạo quan sát cô, nhìn cô quen sợ hãi, quên căm hận, một mực chìm đắm trong biển du͙© vọиɠ chìm chìm nổi nổi khiến người ta điên cuồng, tựa như đang đánh giá, nghiên cứu.

Trần Thù Quan nhướng mày, ánh sáng hưng phấn xao động trong mắt, biến số duy nhất có thể dự kiến trong sinh mệnh anh, chưa hẳn không thể trở nên bền vững, ví dụ như Heli là nguyên tố hóa học ổn định nhất, chưa bao giờ biến hóa vì bất kì vật chất nào.

Cuối cùng, cô gái nhỏ hết sức, cả người cứ chứa côn ŧᏂịŧ của anh co gắp xuống, gò má kề giữa ngực anh, thở gấp liên tục, cuối cùng, dòng tâm tình lo lắng bất an này cũng xem như dần giảm xuống.

Người đàn ông nhân cơ hội giam cầm khe mông cô, đẩy cơ thể vô lực của cô, thẳng lưng vội vã cắm rút di chuyển hướng lên trên, hai mắt nhắm chặt, bắn ra từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng sữa lúc cô không có bất kỳ phản ứng nào.

Mùi tanh xạ hương đặc trưng nam tính không tản khỏi chóp mũi khiến Mạnh Sơ hơi luống cuống, song chất lỏng nóng bỏng này lại chợt vòng về, cô khóc không ra nước mắt, chống cự nói: "Anh đừng bắn bên trong..."

Trần Thù Quan khuấy động trang sức trên váy bồng của cô: "Tối hôm qua em ngất đi tôi có bắn vào mấy lần, tôi chuẩn bị thuốc cho em, sẽ không tổn hại sức khỏe, hửm?"

Mạnh Sơ dự đoán trước được, đây mới là anh, hoàn toàn như trước đây, lạnh lùng, tự kiêu, đâu có bận tâm người khác, cưng chiều dịu dàng không giải thích được lúc trước, chẳng qua là do anh hứng thú nhất thời.

Sắc mặt cô như thường trầm giọng đáp một tiếng.

Muốn thoát khỏi tìиɧ ɖu͙© khác thường này, Mạnh Sơ bất giác có chút mất hứng với loại lá trái lá phải chẳng biết có thể ngừng lúc nào này, càng chán ghét sự dâʍ đãиɠ của bản thân.

Đời này nhìn như có chút không giống với đời trước, ít nhất cô không hề yêu anh, mặc kệ lí do là gì, cô cũng sắp bắt được suất gameshow bốn không thuộc về mình rồi, nhưng hình như Trần Thù Quan tự dưng ẩn hiện luôn khiến cô bốc lên cảm giác số mệnh vận rủi khó thoát.

Cô gái nhìn sự mờ nhạt đã biến mất ngoài cửa sổ, trong lòng bỗng trở nên lạnh lẽo.

Trần Thù Quan hoàn toàn không chú ý tới cảm xúc ủ rũ của cô gái, anh chậm rãi rút dươиɠ ѵậŧ mình trong huyệt cô ra.

May mà anh còn như cô chỉ có một bộ quần áo thế này, cẩn thận nâng cơ thể cô lên, rút giấy ăn bên cạnh ngăn chặn dịch nhày đang chảy ra cho cô trước, mới thả cô đi thu dọn.

Mạnh Sơ xấu hổ mà mặc chiếc váy bồng và áo khoác xuống lầu, chắc Trần Thù Quan đã rửa mặt ở chỗ khác, mắc một bộ đồ ở nhà đơn giản ngồi dựa trên sofa.

Anh giương mắt nhìn cô gái nhỏ từ trên lầu đi tới, lò sưởi trong biệt thự rất đầy đủ, dễ nhận thấy cô mắc hơi quá nhiều, mặt anh không thay đổi hỏi: "Em định đi đâu?"

Hết chương 33