Editor: Yuki
Bảo kiếm ra khỏi vỏ, người đàn ông mới vừa khai trai làm sao sẽ dễ dàng liền thư giải thỏa mãn như vậy.
Cô kháng cự khẩn cầu cũng không có bất cứ tác dụng nào, tiếng khóc nho nhỏ của cô gái trẻ hoàn toàn ngược lại, như gió xuân phất qua bên tai, tê tê, ngứa, lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cự vật trong nhục hoa của cô sinh sôi bành trướng thêm vài phần, hoa kính lại bị bổ ra lần nữa, dương v*t thô tráng cứ hung ác đâm vào rút ra như sói đói, va chạm bí cảnh mềm mại nhất của cô, mấy lần đỉnh tới cửa tử ©υиɠ , vuốt ve môn hộ ấm áp ẩm ướt.
Mạnh Sơ khóc không ra nước mắt, đau đớn xé rách làm cô xoắn thân mình mà mồm to thở dốc, gần như không thể nói nên lời, cầm thú!
Toàn bộ thân thể cong về phía sau, cô ngửa đầu, nộn nhũ xinh xắn đứng thẳng, đầu v* nhỏ lặng yên toát đầu ra, người đàn ông hơi cong hạ thân há mồm là có thể hàm trụ, cô rùng mình mà bất lực mà rêи ɾỉ, sớm phân không rõ đến tột cùng là anh mang cho cô đau đớn hay là vui thích.
Nước mắt cô gái trẻ vẫn trải xuống trên lông mi, sợ hãi súc lui cái mông, để hoa kính nhẹ nhàng chút, "Đau quá, tôi từ bỏ... Cảm giác muốn chết... Anh tha tôi đi, tôi sẽ chết... Thật sự sẽ chết!"
Ánh mắt Trần Thù Quan chớp động, cảm giác trong đầu anh có đồ vật gì đó không thể không chết nứt ra, "Mạnh Sơ Sơ, vĩnh viễn không cần ở trên giường phát ra tiếng này cầu tôi." Tôi sợ tôi sẽ không nhịn được thật sự gϊếŧ chết em.
Anh vươn bàn tay một đường mà xuống, xoa địa phương cô khóc nháo kêu đau, sợ là cô thật sự có chút đau, chỉ là anh quá rõ ràng độ thừa nhận của thân thể người, cô nào có nghiêm trọng như vậy, hơn nữa ướŧ áŧ dần dần tràn ra từ nhục huyệt giữa u kính cô là không lừa được người, "Kẻ lừa đảo, em đều ướt thành như vậy, còn không ngoan ngoãn để tôi thao, hửm?"
Côn th*t thô to không ngừng qua lại thọc vào rút ra quấy phá trong nộn huy*t, tốc độ càng lúc càng nhanh, lực đạo càng ngày càng nặng, như cự thạch đâm vào núi ao.
Đầu ngón tay Mạnh Sơ nắm cánh tay anh, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt do nam căn cọ xát để đâm mang đến tựa áp đảo cọng rơm cuối cùng của cô, hoa huyệt kẹp chặt dương v*t không an phận, hoa tâm run run tự phun ra ra ái dịch nóng bỏng, tất cả dĩ nhiên tưới trên qυყ đầυ trước.
Trần Thù Quan thấy thế, trực tiếp cắn nụ hoa ngậm chặt đầu v*, bỏ vào giữa răng ùy ý nghiền nát, rốt cuộc, giữa lúc anh gần như sắp cắt đứt đầu v*, cuối cùng ức chế không được mà trút xuống.
Mạnh Sơ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Người đàn ông không hề có ý tứ rời khỏi, chiếm cứ hoa kính cô không chịu rời đi.
"Ưm, anh tránh ra, thật trướng..."
Anh rút thân mình ra, Mạnh Sơ không kịp phản ứng, anh một phen ôm lấy cô vòng eo từ giữa giường , nhắc lên, quay cuồng, cô tức khắc thành tư thế quỳ ghé vào trước mặt anh.
Trần Thù Quan thực mau để sát vào, ôm eo cô, cắn vành tai cô nói: "Chúng ta lại đến một lần đi."
Tiếng rêи ɾỉ của phụ nữ lại thành chất xúc tác lần nữa.
...
Rút cự căn chôn ở huyệt cô ra, mặt trên ẩm ướt dính nhớp dịch trắng, Trần Thù Quan ghét bỏ mà cúi đầu liếc liếc mắt một cái, xoay người từ trên lưng cô mà xuống, đi xuống giường, thân hình trần trụi lập tức đi đến phòng tắm.
Khoảng nửa giờ sau, Trần Thù Quan mới mặc áo tắm dài ra tới, dây lưng áo tắm dài được người ta buộc chỉnh tề, ngay cả vết nhăn cũng không có.
Anh nhấc chân đi vài bước, từ trên cao nhìn xuống , lạnh lùng nhìn chằm chằm cô gái xụi lơ ôm chặt chăn nhỏ của anh cuộn người thành một đoàn ỡ giữa giường.
Trần Thù Quan nhướng mày, tựa suy tư cân nhắc cái gì, thật lâu mới cúi người xuống bế cô lên.
Bỏ vào bồn tắm đầy nước ấm, cô gái nhỏ nhìn uể oải, mềm mại mà tê liệt ngã xuống bể tắm, thân thể trần trụi vùi vào trong nước, anh tinh tường nhìn thấy hạ thân cô phun ra luồn bạch trọc, huyệt khẩu bởi vì anh, chậm chạp không khép lại, tùy ý dòng nước chui vào.
Từ đầu đến cuối đôi mắt chưa từng dời khỏi người cô, trong lúc lơ đãng cô gái nhỏ lộ ra dụ hoặc trí mạng, một lần lại một lần trêu chọc dã thú ngủ đông ở một góc âm u của anh.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~