[Vong Tiện] Một Đêm Hoang Đường

Chương 27

27.

Y quán đóng cửa gần một tháng, cuối cùng cũng trở lại hoạt động.

Đúng lúc trời vào đông, người dính phong hàn nhiều, đau đầu nhức óc có, nhiều năm vất vả lưu lại mầm bệnh trong người có, người tuổi mới lớn lại chán cá bỏ thịt không muốn ăn uống cũng có. Những người đi chợ buổi sáng ánh mắt tinh tường, vừa nhìn thấy y quán dẹp cái rào chắn, lau chùi cửa, vị đệ đệ ôn hòa ít nói của đại phu cười cười với người qua đường rồi tiếp tục treo bảng báo giá lên, lập tức vội vã quay về báo cho mọi người, người nọ truyền tai người kia. Những thôn dân gần đây cũng không cần bỏ gần tìm xa nữa, trong chốc lát đã có một hàng người thật dài đứng chờ trước cửa. Ngụy Vô Tiện mặc một thân y phục đen tuyền, tặc lưỡi kéo ghế tựa lớn ra, ngửa lưng vắt chân lên mà uống trà:

"Cứ tình hình này, tiền chẩn bệnh một năm ngươi kiếm ra có thể mua lại mười gian khách điếm của ta."

"Ngươi cũng biết hả." Ôn Tình cúi đầu nhìn bảng báo giá, xòe tay ra trước mặt hắn, nói: "Tiền chữa bệnh mấy năm trước đâu, còn không mau nhả ra đây cho lão nương?"

Ngụy Vô Tiện: "..."

Hắn lập tức ngồi thẳng người lên, nhận lấy chén trà từ tay Ôn Ninh, kính cẩn lễ phép mà dâng đến tay Ôn Tình:

"Mời!"

Phí khám bệnh bình thường của Ôn Tình cũng không đắt, nhưng tiền chữa trị bệnh lạ khó chữa hay vết thương nặng lại đắt muốn chết. Có điều sau khi thanh danh của nàng truyền xa, không ít hương thân phú hào tìm đến đây xin chẩn bệnh, chưa kể người bị trọng thương khó cứu, cần phải có dược liệu quý hiếm, thì còn đắt gấp nhiều lần nữa.

Trước kia lúc còn ở trên núi, Ngụy Vô Tiện chưa từng chịu khổ bao giờ, cũng không biết nghèo là gì. Mọi người đều thích cái con khỉ nhỏ vừa tuấn tú vừa hay tươi cười này, cho nên hắn thường xuyên ôm về một đống đồ ăn vặt cùng đồ chơi nhỏ. Lam Vong Cơ lại còn đối với hắn muốn gì được đó, làm hại hắn đến khi xuống núi mới biết thói đời này kiếm tiền khổ thế nào, lấp đầy bụng khó ra sao. Khoảng thời gian kia chủ yếu đều là Ôn Tình lo chuyện thuốc thang cho hắn, một ngày ba lần, uống đúng giờ còn hơn ăn cơm. Ngụy Vô Tiện vốn đã quen với chuyện sau khi uống thuốc đắng là có mứt hoa quả vào mồm, mặt mũi nhăn nhó nói:

"Uống ít một hai bát cũng đâu chết được. Tối nay có thể mua thêm chút đồ ăn khác không? Ta không muốn ăn củ cải nữa đâu."

"Nhưng củ cải rẻ." Ôn Tình lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Ngươi thử móc ra cắc bạc nào cho ta xem thử. Ăn của chúng ta uống của chúng ta lại còn đòi hỏi à."

Ngụy Vô Tiện khổ hết chỗ nói lục lọi nửa ngày cũng không thấy trên người có gì đáng tiền, cuối cùng chỉ có thể hít sâu một hơi, tự mình bưng bát thuốc lên một phát uống cạn. Sau khi uống xong lập tức cảm thấy mình như mất nửa cái mạng rồi, nằm xuống giường nhớ lại mùi vị của miếng mứt hoa quả mà sư huynh tự tay đưa đến miệng mình cùng với cánh môi ngọt ngào của đối phương.

Bạc là sau khi vết thương của hắn hồi phục hẳn rồi, mở lại khách điếm, mới có thể kiếm chút thu nhập. Nhưng mà khách điếm này người đến người đi đều là những kẻ buôn bán trên lưng ngựa, kiếm tiền trên lưỡi đao, Ngụy Vô Tiện phải xoay xở duy trì mối quan hệ tốt với cả quan đạo lẫn thương đạo, thỉnh thoảng còn phải lo một số kẻ bần cùng sinh đạo tặc cản trở việc làm ăn, giấu mặt bỏ ra chút tiền cho xong chuyện, tốn không ít tâm huyết. Lúc này nhìn thấy mỗi ngày Ôn Tình chỉ cần ngồi một chỗ cũng có thể kiếm được nhiều tiền chẩn bệnh như vậy, trong lòng than thở, đúng là thói đời bất công, muốn kiếm được tiền còn phải nhìn xem mình là ai nữa.

"Rêu lưỡi trắng, mạch đập nhanh." Ôn Tình đưa mắt nhìn người bệnh vừa đến lượt, cúi đầu viết mấy chữ, hỏi: "Gần đây cảm thấy đau đầu, chóng mặt, ho khan?"

Người bệnh gật đầu liên tục:

"Đúng vậy đúng vậy!"

Ôn Tình phẩy phẩy tờ giấy cho khô mực rồi đưa lại cho người nọ:

"Phong hàn bình thường thôi, theo đơn viết trên giấy bốc mấy thang thuốc, mỗi ngày một thang, mặc dày một chút, ban đêm không được để đầu trần ra ngoài."

Người bệnh không ngừng tạ ơn:

"Đa tạ Tình cô nương! Ta đi ngay đây!"

Ôn Tình gật gật đầu. Ôn Ninh đứng phía sau quầy thuốc nhận lấy tờ giấy từ trong tay người bệnh, bốc thuốc theo số lượng ghi trên đó, dùng giấy cẩn thận gói lại, sau đó mới tính tiền thuốc. Ôn Tình vốn định gọi người tiếp theo đến, lại thấy nông phu kia bỗng dưng dừng bước, giống như có chút khó xử mà ậm ờ một chút, do do dự dự không biết nên nói thế nào cho phải, nàng thắc mắc:

"Sao vậy?"

"Năm nay mùa màng thất bát, may có Tình cô nương miễn cho chúng ta tiền khám bệnh, đúng là có hơi ngại." Nông phu kia xoa xoa tay, lưỡng lự nhiều lần rồi mới nói tiếp: "Trong nhà cũng không có gì đáng giá, nhưng nương tử nhà ta biết chút nữ hồng, nhờ ta chuyển lời muốn thêu tặng Tình cô nương một cái túi thơm, nhưng lại không biết cô nương họ gì để còn thêu tên lên."

Những người trong thị trấn thường thích loại túi thơm tinh xảo, tay nghề phong phú, thủ công phức tạp, quanh đi quẩn lại toàn là hoa văn song ngư hí liên, phượng điệp dẫn châu*nhìn đến nhàm mắt, tuy nhiên lại không thêu tên trên đó, sợ ảnh hưởng đến hình vẽ. Nhưng túi thơm ở vùng nông thôn này mộc mạc hơn nhiều, thêu mấy bông hoa mai nhỏ hoặc hoa sen đơn giản lại đáng yêu, quan trọng nhất là phải có một mảnh vải thêu tên bên trên, sau đó đem nó đính vào lớp trong cùng của túi thơm, ngụ ý cầu bình an.

Ngụy Vô Tiện nghe thấy vậy thì sửng sốt, thầm nghĩ từ xưa đến nay Ôn Tình cũng không nói cho mấy người này tên họ đầy đủ của mình, chỉ dùng một chữ "Tình" làm tên xưng hô, cho nên người đến khám bệnh đều gọi nàng là Tình cô nương, cũng không ai thắc mắc nàng họ gì. Người kia chắc là cũng biết chuyện này nên mới muốn hỏi thử một chút, nhưng sợ phạm phải điều nàng kiêng kị nên mới do dự mãi như vậy. Ngụy Vô Tiện ngồi bên cạnh lập tức lên tiếng giải vây:

"Thêu một chữ Tình là được rồi, không cần..."

"Ôn." Ôn Tình nói rõ ràng từng chữ một: "Chính là chữ Ôn có thêm một bộ thủy đằng trước."

(*Chữ Ôn 温 trong họ của Ôn Tình có bộ thủy 水 đứng trước chữ Ôn thường 昷 có bộ nhật 日 nằm trên bộ mãnh 皿.)

Nông phu nói:

"Ồ, hóa ra là Ôn Tình cô nương!"

Ngụy Vô Tiện ngây ngẩn cả người. Ôn Tình gật gật đầu, cười nói:

"Tạ ơn tôn phu nhân* trước."

(*tôn phu nhân: ở đây từ "tôn" là từ dùng để nhắc đến ai đó với ý kính trọng chứ không phải là phu nhân họ Tôn đâu mọi người nhé.)

"Chuyện nên làm, nên làm mà."

Những người đang xếp hàng phía sau vốn không có việc gì làm, chỉ biết ngẩng cổ lên xem náo nhiệt, nghe thấy vậy đều xì xào bàn tán, hóa ra vị Tình cô nương này họ Ôn, ôn ôn nhu nhu, đúng là một cái họ thật hay nha.

Thời gian đúng là có thể xóa đi rất nhiều những dấu vết của quá khứ, giống như gió thổi cát bay, chớp mắt một cái đã chẳng còn lại gì. Hiện tại từ võ lâm giang hồ cho đến những bá tánh bình dân không biết võ công cũng đã chẳng còn giống vài chục năm trước "đàm Ôn biến sắc"* nữa. Thậm chí trong mấy năm này, Ôn Triều luôn luôn trốn trốn tránh tránh nhưng rất nhiều người cũng đã quên mất dòng họ này có gì khác thường.

(*đàm Ôn biến sắc: nhắc đến họ Ôn thì lập tức thay đổi sắc mặt.)

Nét mặt của Ôn Tình chẳng hề thay đổi, tiếp tục ngồi xuống nhìn tờ giấy báo số người đăng ký khám bệnh. Nhưng Ngụy Vô Tiện lại cảm thấy, dưới đáy lòng nàng đã có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất, đôi mắt trước giờ luôn lạnh nhạt cũng cũng vài điểm sáng vụn vặt, ý cười mềm mại bình thản treo trên khóe miệng. Ngụy Vô Tiện ngồi nhìn nàng hết viết viết vẽ vẽ trên tờ giấy rồi nói chuyện với người bệnh một lúc lâu, cuối cùng cười nhẹ một tiếng, đứng dậy đi đến cạnh Ôn Ninh, lấy tay che miệng nói:

"Mấy ngày nay tâm tình nàng ta không được tốt lắm, nếu là trước kia có khi đập nát hết chai lọ vại bình cũng chưa hết giận, lần này bỏ qua cũng nhanh thật đấy."

"Ta nghe thấy đấy." Ôn Tình đến đầu cũng không thèm quay lại, nói với sang: "Mau về khách điếm của ngươi đi, đừng ở đây quấy rầy nữa. Nhà vốn đã bé rồi, tụ tập đông như vậy ngươi vẫn chê chưa đủ phiền à."

Ngụy Vô Tiện nhanh chóng ngậm miệng lại, cười cười trợn mắt nhìn Ôn Ninh đang còn ngơ ngác, sau đó tay trái chắp sau lưng, tay phải xách giỏ khoai tây vừa tiện đường mua được trở về khách điếm.

Trên con đường dài tuyết cũng chưa ngập sâu lắm, giẫm lên cũng chỉ để lại vài dấu chân mờ nhạt. Ngụy Vô Tiện đạp lên thảm tuyết trắng mềm, cảm thấy đầu mũi đều là hương hoa mai thanh lãnh, theo bản năng mà quay đầu lại nhìn một cái. Đáng tiếc rằng, dù nhìn bao nhiêu lần thì bóng hình mà hắn mong nhớ cũng chẳng xuất hiện phía sau. Chỉ có một làn khói mờ mịt tỏa ra từ quán hoành thánh chưa bán hết, bà chủ của cửa hàng đi ra buông thêm một tấm rèm vải xuống, muốn ngăn lại chút gió lạnh ngày đông. Trong lòng Ngụy Vô Tiện có một cảm giác mất mát không nói nên lời, thở dài một tiếng, thong thả đi bộ về nhà.

Khách điếm nằm tít nơi núi sâu, bình thường cũng không có nhiều người đến ở. Cho dù có thì mười phần cũng đến tám chín là người quen nhờ đường, hoặc là biết trên đường đi có chỗ này nên theo nhu cầu mà đến. Vậy nên lúc Ngụy Vô Tiện nhìn thấy một đám hán tử thôn dã, lão nhược phụ nhũ đang ngồi trước tấm mành che tuyết ở cửa lớn, quần áo tả tơi chen chúc với nhau cho ấm nhưng không dám bước vào, giống như sợ làm bẩn sàn gỗ sạch sẽ bên trong, hắn đúng là có chút ngạc nhiên thoáng qua.

Ôn bà bà run run rẩy rẩy bước ra, mời bọn họ đi vào. Nhưng những người kia lại như còn điều gì bận tâm, chỉ dùng bàn tay đã lạnh buốt đến mức thâm tím nhận lấy chén nước ấm, khó khăn hé ra đôi môi đã rét cóng, dùng tiếng địa phương của một vùng nào đó nói lời cảm tạ. Một đứa trẻ buộc tóc đuôi ngựa rối bù núp trong l*иg ngực của mẹ mình, trời đông giá rét chỉ được khoác một lớp áo mỏng, lạnh đến mức run lẩy bẩy. Ôn Uyển được Ôn bà bà bọc kín mít, mặt mày trắng nõn như búp bê sứ, nhìn thấy người bạn nhỏ kia như vậy thì đến chân mày cũng nhíu chặt lại, móc cái mũ đầu hổ mà Tam thẩm thẩm đan riêng cho nó từ trong ngực ra, thở phì phò rồi đội lên đầu đứa trẻ kia. Nghĩ một chút, lại vươn tay đưa miếng mứt quả đang cầm qua bên đó.

Hán tử dẫn đầu thấy nam nhân mặc một thân y phục đen tuyền chậm rãi đi tới, lại thấy Ôn Uyển cười rộ lên chạy lại túm lấy góc áo hắn gọi "Ngụy ca ca", lập tức thận trọng đi qua đón đường:

"Vị này là lão bản phải không?"

Ngụy Vô Tiện gật đầu, nghi hoặc hỏi:

"Các vị đây là..."

Hán tử kia lập tức lộ ra ý cười, chùi chùi tay vào quần áo lau qua mấy lần, đem đấu lạp* che tuyết trên đầu gỡ xuống, để lộ khuôn mặt bị mặt trời nhuộm một lớp khắc khổ đen nhẻm sau vụ mùa vất vả phơi nắng:

"Ta nghe a đa ta nói, trước kia ở chỗ này có một con đường, có thể không cần đi qua đường lớn mà vẫn có thể tới thẳng Tùng Lĩnh."

Đầu ngón tay của Ngụy Vô Tiện hơi cong lại, một lúc sau, hắn chậm rãi đẩy cửa ra, gật đầu nói:

"Vào trong trước rồi nói tiếp."

(*Đấu lạp: cái nón rộng vành có màn mỏng che xung quanh.)