Lưới Tình

Chương 31: Phiên ngoại 3. Quân tử "Sầu ", phụ tử "Cừu "

Từ sau khi bị "bắt cóc" nửa ngày, Hạ Bảo lúc nào cũng cận kề mama với ba ba, buổi tối khi rảnh rỗi liền khóc nháo, lăn qua lăn lại đến khi Kiến Vũ ôm vào lòng dỗ ngủ mới chịu.

Sau khi biết Hạ Bảo bị dọa sợ. Vương lão thái thái cố ý điểm chu sa ở ấn đường Hạ Bảo. Hiệu quả rất tốt, Hạ Bảo buổi tối không còn khóc nháo. Thế nhưng Kiến Vũ luyến tiếc con trai, kiên trì giúp hắn ngủ.

Ở nhà thì lão bà đại nhân là lớn nhất, Vương Thanh chỉ có thể nghe lời Kiến Vũ (thê nô =]]), hơn nữa hắn cũng thương con. Chỉ có điều, buổi tối thân thiết lão bà không dám động lớn, sợ làm con trai tỉnh giấc.

Nhưng chỉ có thể đề phòng, cũng không tránh được con mắt của đứa nhỏ. Bởi vì buổi tối tuy rằng ở khác phòng, nhưng ban ngày thì đều ở một phòng.

Từ khi đi vườn trẻ, Hạ Bảo đã quen ngủ trưa.

Hôm nay là chủ nhật, Vương Thanh được nghỉ, Kiến Vũ công việc tự do, đương nhiên cũng sẽ cùng lão công ở nhà. Hai người cũng không thể mang con đang ngủ đi chơi được, vì vậy ở nhà cùng xem TV, làm đồ ăn, hưởng thụ một chút yên bình của ngày nghỉ.

Giữa trưa, Vương Thanh ăn bữa trưa, cuối cùng nhận ra lão bà hôm này trông khác mọi hôm.

Hôm nay hắn mặc bộ đồ khác...

"Lão bà, ngươi cái dạng này... rất rung động..." Vương Thanh con mắt đăm chiêu.

Áo sơmi màu tím đậm, quần màu trắng, có điểm đẹp đẽ lại có chút mị hoặc.

"Ngươi... Nói cái gì!" Kiến Vũ không để ý đi vào phòng bếp, đem tạp dề cởi ra, sau đó rửa hoa quả.

Vương Thanh con mắt không rời khỏi Kiến Vũ, đợi hắn rửa hoa quả xong đi ra, tay hắn đã muốn bắt lấy cái người đang chuẩn bị chạy trốn kia."Thế nào, mặc đẹp như vậy không phải để cho lão công nhìn?"

"Ngươi đừng nháo, Hạ Bảo sẽ tỉnh." Kiến Vũ vô lực cười đem móng vuốt đặt trên hông mình đẩy ra.

"Sẽ không, con trai khẳng định nể tình ta mà ngủ say một chút." Vương Thanh trực tiếp ôm lấy vợ đặt lên đùi, quay đầu hắn lại hôn lên môi hắn.

Cổ áo sơmi trễ xuống, Vương Thanh có thể nhìn thấy cái cổ trắng nõn của Kiến Vũ, xương quai xanh gợi cảm.

"Ngô... Lão công, kéo rèm cửa sổ a..." Kiến Vũ nhẹ giọng rêи ɾỉ, hiện tại là ban ngày, ánh sáng mặt trời rất rõ ràng!

"Đang là mùa đông, cũng không có ai rảnh rỗi đi nhòm trộm, không cần lo." Tay của hắn đã vói vào quần áo vuốt ve lên da thịt.

Kiến Vũ luôn vô lực chống lại, cứ như vậy để cho hắn ở trên người nhu nhu niết niết. Hắn chỉ có thể hỗ trợ cởϊ qυầи áo vướng víu xuống (dụ thụ =]]).

"Lão bà ngươi so với ta còn gấp hơn." Vương Thanh thỏa mãn cười nhìn lão bà cởϊ qυầи áo.

"Ngươi..." Kiến Vũ đỏ mặt rời khỏi người Vương Thanh.

Kết quả vẫn bị bắt lại, cái tên vô lại kia còn nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của hắn còn tay nắm lấy hạ thân, "Đều đã lên như vậy? Ngươi nếu không phối hợp sẽ khiến con trai chứng kiến đông cung đồ sống đó nha, ngoan một chút."

Kiến Vũ hận không thể một ngụm cắn chết người này, hắn nghĩ như vậy liền hung hăng cắn ở bả vai Vương Thanh một nhát.

"Tê ~~ "

Vương Thanh thở ra một ngụm khí lạnh vứt lão bà chạy vào phòng ngủ lấy thuốc bôi trơn (bó tay =]]), Kiến Vũ an vị trên ghế sôpha.

Trong phòng ngủ, Hạ Bảo mở to mắt nhìn hắn."Ba ba..." Xin hỏi ngươi trần trụi nửa trên là muốn bồi con trai đi ngủ?

Vương Thanh "Hư" đem ngón trỏ đặt lên miệng, Hạ Bảo quả nhiên im lặng, hơn nữa ngồi im trên giường cũng không bước tới. Vương Thanh lấy đồ ăn vặt trên đầu giường đưa cho hắn, đem thật nhiều búp bê đặt xung quanh. Sau đó tựa như không có việc gì cầm thuốc bôi trơn ra phòng khách.

"Hạ Bảo ngủ ngon chứ?" Kiến Vũ ôm cổ chồng hỏi.

"Ân, tốt tốt." T-T vì "tính phúc" của lão cha, con trai tha thứ cho ta.

Kiến Vũ rất phối hợp, sớm quen với động chạm của người kia, cảm giác kì diệu biến thành kɧoáı ©ảʍ.

Vương Thanh trong lòng cảm thấy may mắn, hắn đã tiến đến ôm ấp thân thể lão bà vào trong lòng. Con trai quả nhiên hướng về hắn a, ân, chơi với đống đồ chơi hắn đưa ^^

Vương ba ba vô sỉ bắt đầu cùng vợ sa vào hoan lạc. Tiếng rêи ɾỉ của Kiến Vũ thỉnh thoảng truyền đến, hai người giống như lần đầu tiên.

Đúng lúc này... Cửa phòng ngủ nhẹ nhàng mở...

Kiến Vũ đưa lưng về phía phòng ngủ, hắn nhìn không thấy. Thế nhưng Vương Thanh thấy được, báo bối kia lại nhằm lúc này mà đi ra.

Mặc kệ đi! Tuyệt đối không thể cho lão bà biết!

Vì vậy Vương Thanh cứ thế dưới ánh mắt nghi hoặc của con trai mà tiếp tục sự nghiệp...

Sau đó, Kiến Vũ nằm trên sôpha nghe thấy tiếng nói ngọt ngào.

"Mama..."

Tiếng chuông cửa lại vừa vặn vang lên.

Vương Thanh đem lão bà ôm vào phòng ngủ, sau đó làm mặt quỉ với con trai. Hắn chỉ kịp mặc quần jean bên ngoài mà ra mở cửa, bên trong qυầи ɭóŧ cũng chưa kịp mặc.

Ngoài cửa là Hy Anh với nãi nãi. Nhìn thấy bộ dạng Vương Thanh liền biết hắn đang làm gì...

"Nãi nãi, tỷ, các ngươi tới vừa lúc, mau đưa Hạ Bảo mang đi đi, ta van ngươi..."

Vương nãi nãi oán hận trừng: "Hỗn tiểu tử! Mau ôm tằng tôn của ta ra đây, nhớ mặc nhiều áo cho hắn."

"Choáng váng... Nãi nãi, ngươi thật đúng là một lão thái thái hiện đại. Ha ha ha ~~~" Hy Anh cười đến không dừng được.

Vương Thanh dùng tốc độ nhanh nhất đứa con đang bò trên sàn dậy, sau đó mặc thêm áo bông cho hắn rồi tống ra ngoài.

Đóng cửa lại, Hạ Bảo trong đầu chuyển sang chuyện khác, bất quá tình cảnh ngày hôm nay hắn nhớ kĩ!!!

Hai mươi năm sau, trong phòng HoJoong...

Minh Minh ôm cổ Hạ Bảo, hai chân ôm lấy thắt lưng hữu lực của hắn, thân thể không ngừng phối hợp đong đưa.

Hạ Bảo cùng người tự xưng là "ân nhân" Taemin kia cuối cùng cũng ở bên nhau. Minh Minh thích gọi hắn là "Hạ Bảo ca ca".

Còn hay nhắc đến: hoàn hảo ngày đó ta đem phong thư tới tìm đúng lúc nga~.

Đương nhiên, đó cũng là khi còn bé thích nói, lớn lên hắn cũng cũng không nhắc lại, chỉ là Hạ Bảo thỉnh thoảng vẫn thích nói giỡn gọi hắn "Ân nhân"...

Âm thanh vẫn còn kéo dài, thực khiến cho Minh Minh thẹn thùng.

"Mụ lại ra nước ngoài rồi?" Hạ Bảo rút ra một chút hỏi. Hắn thực sự là không thua kém Vương ba ba hắn. Ngay cả khí chất đều tương tự.

"Mama" chính là Kiến Vũ, "Mụ" là chỉ Minh Minh mama.

Minh Minh mama độc thân, dốc sức làm sự nghiệp, thuộc dạng nữ nhân thành đạt điển hình. Thái độ làm người rộng rãi, hơn nữa đối với việc con trai

theo Hạ Bảo căn bản là không phản đối. Nhìn thấy Minh Minh khi còn nhỏ đã bám dính lấy Hạ Bảo, nàng nhìn hai mươi năm đã đủ thấy...

Học cùng một trường, hai người sẽ không xa nhau, hiện tại nghĩ đến phải xa nhau, giống như đem một khối chỉnh thế tách làm đôi, rất đáng thương.

"Ân, khả năng phải một tháng mới quay về. Mụ nói có thời gian thì tìm nàng chơi."

"Chơi a ~~~ đến đó kết hôn cũng thật không sai."

Mặt Minh Minh vốn đã đỏ bừng, vừa nghe lời này này cả nói cũng không lên lời.

Nhìn hắn như vậy, Hạ Bảo không nói hai lời, lao thẳng tới vợ.

Sau đó...

Hư hư thực thực một màn trình diễn tựa hai mươi năm trước ~~~~~

Có người mở cửa bước vào, đó là cha hắn...

"Nhi tử, rõ ràng giữa ban ngày lại nỗ lực như vậy?" Vương Thanh bình tĩnh tựa trên cửa, cũng không định đi, khuôn mặt tươi cười giống như thể mới đòi được nợ.

Hạ Bảo nhanh chóng lấy chăn phủ lên, thế nhưng chính là tức giận đến không chịu được!

"Ba, ngươi một lão không ngơi nghỉ! Mama ta đâu?"

"Hắn mệt mỏi, ta nhượng hắn đi nghỉ ngơi."

"Vậy ngươi đây là gì chứ?!"

"Báo thù a ~~~ "

"Có ý gì."

"Tiểu tử thối, ngươi khi còn bé bình thường quấy rối ta cùng mama ngươi, ngày hôm nay ta cũng lại quấy rối các ngươi ~~~ "

"Gặp quỷ! Khi đó ta còn biết không hé răng nha, chờ ngươi xong xuôi mọi chuyện mới gọi mama nha? Ngươi còn vô tình ném ta cho lão thái nãi!!!"

"Ai nói với ngươi!"

"Này còn ai nữa, đương nhiên là bác ~ "

"Rảnh rỗi, tử nữ nhân kia!"

Lý Minh Minh đặc biệt không nói gì, cha chồng vì sao lại đấu với con trai mình T-T.

Hạ Bảo ném gối đầu tới, Vương Thanh liền đi ra. Hắn cười sảng khoái như trả được cừu hận.

Ân, cảm giác thực TM sảng a!!! Lão tử đợi ngày này đã hai mươi năm, ha ha ha ha cáp!

Toàn Văn Hoàn