Lưới Tình

Chương 29: Phiên ngoại 2. Chân tướng (thượng)

Cuộc sống sau hôn nhân có thể nói là phi thường bình tĩnh mà ấm áp, muốn nói đến chỉ ngoại trừ một sự kiện ngoài ý muốn, thực sự không có gì đặc biệt việc phát sinh.

Theo xã hội phát triển, sinh hoạt và học tập của trẻ nhỏ cũng trở nên càng ngày càng phong phú. Hạ Bảo thích chạy ra bên ngoài, thế nhưng mùa đông trời rất lạnh, Kiến Vũ cũng không muốn con bị cảm mạo, thế nên đa số thời gian Kiến Vũ đều ở nhà chơi và dạy con.

Cho Hạ Bảo đi học sớm cũng là một việc ngẫu nhiên, ngày đó nhìn thấy quảng cáo bên cạnh, bắt đầu sinh ra ý tưởng.

Đối với từ "đi học sớm" này, Kiến Vũ cũng có chút quen thuộc. Trẻ con đến nhà trẻ cũng được học qua một chút, còn có khai phá hứng thú của trẻ nhỏ với sự vật xung quanh.

Mùa đông ở bên ngoài chơi rất lạnh, ở trong phòng cũng không có bạn bè chơi. Vì vậy, hắn mang con đến "Nhà trẻ thiên thần".

Đương nhiên, nếu như biết sẽ phát sinh chuyện, hắn nói gì cũng không đem con đi.

Cô giáo nhà trẻ đều rất nhiệt tình, ngoài ý muốn, nhưng con trai hắn mới khoảng 1 tuổi. Như vậy con trai có thể học được cái gì? Kiến Vũ không giải thích được.

Một tháng hơn 1000 tiền phí, hơn phân nửa phỏng chừng cũng giống như hắn, cho con đến tìm ít bạn để chơi.

Hạ Bảo rất sinh động, hắn chạy khắp phòng học.

Mang theo con đến hầu hết đều là mama, đương nhiên, Kiến Vũ cũng là mama của Hạ Bảo, nhưng hắn là nama...

Các cô giáo lúc đầu đều có bồn chồn, vì sao đem hài tử tới không phải mama mà là..."Ba ba ", thẳng đến khi Hạ Bảo gọi, các nàng mới ý thức được, khả năng đứa trẻ này mồ côi mẹ, ba ba cùng mama đều là một người.

Kiến Vũ ban đầu có chút không có ý tứ, thế nhưng sau lại hắn cũng mặc kệ, dù sao thì, ra khỏi cửa này người ta cũng không biết ai với ai! Mặc kệ đi, con cái vui vẻ là quan trọng nhất.

Bọn nhỏ sẽ ở nhà trẻ tầm 6 tiếng, trong đó bao gồm thời gian dùng bữa trưa, học tập và hoạt động. Thời gian hoạt động cũng có thể tính là thời gian ngủ trưa, bởi vì bọn nhỏ ăn xong đều mệt, phần lớn đều ở trong phòng ngủ. Hạ Bảo cũng không ngoại lệ, khởi điểm hắn không ngủ, sau thấy bọn nhỏ đều ngủ, hắn thấy cũng học theo, liền dưỡng thành thói quen ngủ.

Lúc bọn trẻ ngủ trưa cũng là lúc gia trưởng làm việc riêng. Kiến Vũ giống như mọi lần đều đi tản bộ, có lẽ đến siêu thị gần đấy để mùa đồ ăn, lúc về thì mang theo. Ngày trước lúc mang theo Hạ Bảo đều rất vất vả, không chỉ phải mua một đống đồ ăn vặt còn muốn cùng tiểu tử kia chọn đồ chơi. Con trai đều như thế, thích món đồ chơi xe ô tô, kim cương biến hình...

Kiến Vũ nghĩ, đêm Hạ Bảo đến nhà trẻ, còn có thể tự do được một chút. Ban ngày bị con trẻ triền, buổi tối bị người lớn triền, một ngày của hắn thời gian rảnh rỗi ít đến đáng thương. Nghĩ nghĩ hắn không khỏi cười nhẹ, nguyên lai hạnh phúc chỉ đơn giản như thế.

Hương vị ngọt ngào khi nhìn con ngủ, thực sự có chút ý nghĩ muốn đem hắn niết cho tỉnh, mập mập, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, rất khả ái.

Buổi trưa người đến siêu thị mua đồ cũng không nhiều, Kiến Vũ không thích cảm giác cùng người khác đoạt đồ, lúc này đi mua đồ quả thực rất thích hợp.

Ở khu bán nguyên liệu nấu ăn không có nhiều người lắm chợt nghe thấy tiếng trẻ con cười. Kiến Vũ chăm chú nhìn xung quanh. Thanh âm này phát ra từ máy di động của hắn, Vương Thanh thu tiếng cười của Hạ Bảo đem đặt làm nhạc chuông.

"Lão bà, nghe máy nhanh vậy, không phải cố ý chờ điện thoại của ta chứ?" Vương Thanh thanh âm nhẹ nhàng, tâm tình rất vui vẻ.

"Ít khó ngửi đi, ăn cơm chưa?"

"Ân, bất quá không ngon như ngươi làm." Chép miệng, hình như nhớ lại tay nghề của Kiến Vũ.

"A, mỗi ngày đều ăn còn không chán muốn chết. Buổi tối mấy giờ trở về?"

"Ngày hôm nay khả năng về sớm, ngươi ở siêu thị hả?"

"Ân, Hạ Bảo ngủ, ta đi mua đồ."

"Ta muốn ăn sườn cừu kho."

"Được, còn có cái gì?"

"Cái khác tùy ý."

Kiến Vũ nghĩ sườn cừu kho thì ăn với cái gì hợp, trước hết nên đi mua sườn cừu. Hắn mới vừa đi đến mua sườn cừu liền thấy điện thoại rung, đối phương giống như khẩn thiết nói cho hắn, không thấy Hạ Bảo...

Vứt đồ Kiến Vũ chạy ra khỏi siêu thị, trong đời Kiến Vũ chưa từng gấp như vậy, ngoại trừ lần nghe tin của cha mẹ hắn. Bọn họ cũng không thấy nữa... Cha mẹ hắn không thấy...

Viện trường nhà trẻ đang đợi Kiến Vũ đến, "Phùng tiên sinh, phi thường xin lỗi, chúng tôi..."

"hạ Bảo tại sao lại không thấy? Lúc ta đi hắn đều ở nơi này hảo hảo ngủ mà?" Kiến Vũ xúc động muốn xách áo viện trưởng lên. Nếu không phải viên trưởng là lão thái thái hơn năm mười tuổi, hắn thật muốn làm như vậy.

"Hạ Bảo vốn là ngủ, thế nhưng hắn tỉnh nói muốn đi tiểu, chúng ta để cô giáo Lý đưa hắn đi, nhưng bọn họ đã lâu chưa trở về, đi tìm cũng không thấy, cô giáo Lý với Hạ Bảo cũng không thấy."

"Là cô giáo Lý mang hắn đi sao? Chính... Bọn họ bị... Bị..." Kiến Vũ tay không khống chế được run lên, hắn tận lực khiến mình tỉnh táo."Cô giáo Lý không có di động sao?... Không thể gọi điện thoại cho nàng sao?"

"Nàng tắt điện thoại... Bất quá Phùng tiên sinh yên tâm, cô giáo Lý bình thường đối với Hạ Bảo rất tốt, nàng vì sao muốn dẫn đi Hạ Bảo? Chúng ta muốn báo cảnh sát, không biết Phùng tiên sinh nghĩ làm sao..."

"Chờ, ta muốn cùng baba hắn nói chuyện." Kiến Vũ gấp đến độ hoang mang lo sợ, trong đầu chỉ nghĩ cách tìm con.

Vương Thanh thấy điện thoại Kiến Vũ không liên lạc được liền thấy là lạ, đâu trách hắn được, loại cảm giác đang sung sướиɠ nhưng lại thoáng cái bị tạt gáo nước lạnh...

"Vừa mới nói chuyện với lão bà xong không nghĩ lại không liên lạc được???..." Không bình thường.

Như vậy ngây ngốc 20 phút, hắn nghĩ là mạng điện thoại đã thông, nhưng vừa cầm điện thoại lên, tiếng chuông đã reo lên, chính là tiếng cười non nớt của Hạ Bảo.

"Lão bà, đang muốn gọi cho ngươi..."

"Thanh, không thấy Hạ Bảo, hắn không thấy, làm sao bây giờ?" Kiến Vũ nói mang theo tiếng nức nở.

"Không thấy? Có ý gì? Đừng nóng vội đừng nóng vội, chậm rãi nói."

"Ta đi ra ngoài mua đồ, hắn vốn là ở trong nhà trẻ ngủ, thế nhưng viện trưởng nói hắn được một cô giáo dẫn đi tiểu không thấy trở lại."

"Ngoan, trấn tĩnh lại, ta lập tức đến."

Vương Thanh chưa từng đến nhà trẻ thiên thần, thế nhưng hắn đi ngang qua đây, vì vậy biết.

Hắn chạy xe rất nhanh đến. Một đám giáo viên đứng xung quanh lão bà hắn, còn có mấy phụ huynh cũng ở đó.

"Kiến Vũ, đừng nóng vội, Hạ Bảo khả ái như vậy đi, sẽ không ai làm hại hắn bị thương." Vương Thanh nhẹ nhàng ôm lấy Kiến Vũ an ủi.

Tuy rằng quái dị, thế nhưng giáo viên với phụ huynh đang lo lắng cũng quên mất chuyện này.

"Không gọi được cho cô giáo kia cũng không có một đầu mối nào lưu lại?" Vương Thanh đơn gian giới thiệu một chút rồi hỏi viện trưởng.

Viên trưởng đánh giá một chút người gọi là "Hạ Bảo ba ba", thật sự là quá giống..."Không có, Vương tiên sinh, chúng ta muốn báo cảnh sát."

"... Được rồi."

Viện trưởng liền gọi điện thoại, Vương Thanh với Kiến Vũ chỉ có thể yên lặng chờ. Bọn họ nghe được một số phụ huynh nói: "Là tổng tài tập đoàn Vương.co, trách không được..." "Sẽ không phải cô giáo Lý bắt cóc tống tiền?" "Không đúng a, Vương.co hai năm nay làm ăn rất tốt."

...

Kiến Vũ càng nghe càng bất an, thế nhưng hắn đã lười quản những việc này.

Viện trường vừa cúp điện thoại, chỉ thấy một đứa nhỏ cầm phong thư chạy đến, kêu: "Mama, mama, vì sao Hạ Bảo ca ca không thấy? Ta muốn tìm hắn."

Đứa nhỏ này họ Giang, Kiến Vũ cũng biết. Hắn đặc biệt dính lấy Hạ Bảo, mỗi lần tỉnh ngủ đều đánh thức Hạ Bảo, Hạ Bảo không dậy hắn cũng kiên quyết lôi ra. (tình yêu này nở từ thưở còn thơ =]])

"Minh Minh, ngươi trong tay là cái gì?" mama hỏi Minh Minh.

"Hạ Bảo ca ca, Hạ Bảo ca ca." Minh Minh cười tủm tỉm trả lời. Hắn nói còn chưa tốt, đại ý là có liên quan đến Hạ Bảo.

Minh Minh mama lấy thứ gì đó từ tay hắn cho mọi người xem, phát hiện là thư của cô giáo Lý để lại, nội dung rất đơn giản, nói đúng là nàng mang Hạ Bảo đi, mong muốn tất cả mọi người không nên báo cảnh sát, chỉ cần không báo, Hạ Bảo sẽ rất an toàn.

" Làm sao bây giờ?" Viện trưởng với việc này không biết làm sao, là cô giáo của vườn trẻ, thật làm khó y.

Đoàn người trầm mặc một lát, Kiến Vũ đánh vỡ tĩnh lặng."Viện trưởng, nếu như cảnh sát tới ngài có thể giúp giải thích một chút? Đã nói Hạ Bảo tìm được rồi, chuyện này chúng ta tự giải quyết. Phía bên cô giáo Lý, ta nghĩ nàng sẽ liên lạc với chúng ta." Hạ Bảo bình tĩnh nhìn viện trưởng.

"Kiến Vũ?" Vương Thanh không giải thích được.

"...Vậy, được rồi. Thế nhưng nếu có cái vấn đề gì ngài nhất định thông báo với chúng ta một tiếng." Viên trưởng cũng không muốn đem chuyện này làm to lên, nếu người ta đã muốn tự giải quyết, đó là hay nhất. Không cần đem mọi chuyện truyền ra, nếu không có ai dám đem con đến gửi?

Vương Thanh mang Kiến Vũ về nhà. Về đến nhà Kiến Vũ vào phòng ngủ lấy ra một tờ giấy ở ngăn kéo, sau đó so sánh với tờ giấy Minh Minh đưa cho.

"Lão bà, ngươi đang làm cái gì?"

"Cái kia cô giáo Lý có thể chính là mama chân chính của Hạ Bảo."Nhìn nét chữ rất giống, phương thức cũng giống như trước đây.

"..."

"Thanh, ngươi nói nàng nếu như muốn đòi lại Hạ Bảo thì làm sao, ta nên làm cái gì bây giờ?"

"Đừng lo lắng, mặc kệ thế nào con trai cũng theo chúng ta." Kỳ thực trong lòng Vương Thanh cũng có điểm bồn chồn. Ngày trước thủ tục nhận nuôi Hạ Bảo cũng không thỏa đáng, hơn nữa, bọn họ tuổi cũng chưa đủ để nhận nuôi... Thế nhưng đứa nhỏ khả ái như vậy... Phảng phất bên tai còn nghe thấy tiếng nói của Hạ Bảo...

Ba ba yêu Hạ Bảo, yêu mama...

Ba ba, Hạ Bảo muốn ôm một cái, muốn làm máy bay...

Ba ba, chờ Hạ Bảo trưởng thành sẽ cao như ba ba...