"Ân?!" Kiến Vũ thấy Vương Thanh giơ ly rượu hướng mình mỉm cười, trái tim trong nháy mắt dường như ngừng lại.
"Lần trước khiến cái mũi ngươi bị đau, còn có cảm tạ ngươi mang nãi nãi ta đến bệnh viện."
"A, không có gì không có gì. Ngươi lúc trước cũng giúp ta bắt taxi ở siêu thị." Khụ, tuy rằng lúc đó nhìn ngươi rất không tình nguyện.
"Thường đến?" Vương Thanh tùy ý nói sang chuyện khác.
"Ách... Lần đầu tiên đến. Ngươi thì sao?"
Vương Thanh không trả lời, chỉ là đối Kiến Vũ tự tin cười.
Kiến Vũ quay đầu uống rượu, rượu vào đến miệng lại có chút cay đắng, tất cả cũng mơ hồ không rõ. Không biết vì sao lại thấy khẩn trương.
"Nghe tỷ ta nói ngươi họ Phùng?" Vương Thanh giống như vô tình hỏi.
"Ân... Đúng, ta họ Phùng. Ngươi họ Vương." Kiến Vũ không tự
nhiên trả lời. Đối mặt với người này, mơ hồ có loại cảm giác bị ăn tử.
"Ngươi rất quan tâm ta?"
"A?" Hắn lúc nào?
"Vậy ngươi thế nào biết ta họ Vương?"
"Tỷ tỷ ngươi họ Vương, vì vậy..." Ngươi cũng là họ Vương đi.
"Nguyên lai là như vậy..." Vương Thanh lộ chút thất vọng nói.
Kiến Vũ trong lòng thấy bất an, nghĩ Vương Thanh đặc biệt giống một người. Bình thường rất nghiêm chỉnh đột nhiên lại trở thành không đứng đắn, rất giống người kia. Vương Thanh...
Nhận thức này khiến hắn càng hoảng sợ.
"Phùng tiên sinh đang suy nghĩ cái gì?" Vương Thanh thấy người kia thất thần liền hỏi.
"Ngô... Không có gì, đang suy nghĩ một người bằng hữu mà thôi."
"Nam bằng hữu?"
"... xem như vậy, ta là một mình đa tình thôi."
Kiến Vũ thanh âm lúc này có chút yếu đuối. Vương Thanh trong lòng tựa như bị cái gì bóp nghẹt, thoáng chốc cứng ngắc.
Lúc này, Kiến Vũ đứng dậy nói: "Vương tiên sinh, ngươi chậm rãi uống, ta đi trước." Dứt lời hắn đặt tiền lên trên quầy bar.
Hắn vừa muốn xoay người, tay trái bị túm lại: "Ngươi đi một mình sao?" Vương Thanh không hờn giận nói.
Nói giỡn, khó khăn lắm mới tìm được một người khiến hắn không thấy phản cảm, thậm chí có chút thích.
"Ách... Vương tiên sinh còn có việc gì?" Kiến Vũ mi phong nhẹ nhàng nhăn lại, không hiểu người này đột nhiên muốn gì.
"Ngày hôm nay là Tết, một mình đón không phải đáng thương sao? Cùng đi tán tản bộ được không?"
"..." Kiến Vũ do dự một hồi, cuối cùng gật đầu."Hảo ~" tựa hồ người này có thể khiến hắn bớt phòng bị. Mặc dù nhìn hắn thỉnh thoảng lại lộ ra bộ dáng lưu manh.
Vương Thanh liền lôi kéo Kiến Vũ ra khỏi Simple.
Hai người trong lòng đều nghĩ đến một việc, đó là đêm nay, đại gia hay người dưng.
"Ngươi rất thích hợp màu trắng." Vương Thanh phá đi trầm mặc.
"A, có thể đi. Đại bộ phận quần áo đều là màu này. Rõ ràng lúc trước muốn mua màu khác, thế nhưng chọn đi chọn lại vẫn là màu trắng."
"Vậy ngươi hẳn là người rất khó quên chuyện cũ."
"Ai? Hình như thật là như vậy." Hắn thích thu thập những đỗ cũ. Đồ dùng của người thân, ảnh chụp. Quần áo ba mẹ mua cho ngày bé hắn cũng thích giữ lại, thường lấy ra nhìn.
"Ta đây đoán được ngươi cũng thường mặc đồ màu lam." Vương Thanh ngữ khí rất chắc chắc. Kỳ thực hắn có cảm giác như vậy.
"Đoán được rất chuẩn." Hắn đích xác ngòai mặc màu trắng thì chính là màu lam."Căn cứ vào đâu?"
"Là cảm giác, người như ngươi hẳn là thường mặc những màu này, hoặc là sẽ thích mặc những màu này."
Hai người dọc theo đường cái đi, tuyết chậm rãi rơi xuống.
Kiến Vũ nghĩ, Vương tiên sinh hình như đã trở về bộ dáng đứng đắn rồi.
"Vương tiên sinh thích tản bộ?" Hắn hỏi.
"Không nhất định, cũng tùy từng người. Nếu như cùng Phùng tiên sinh, khẳng định đi một trăm km cũng không cảm thấy mệt." (tán giai kinh người Ó_Ò)
Kiến Vũ mặt nóng lên, đang tìm cách bình tĩnh lại. Căn bản là chưa được một giây, lưu manh duy trì ba phần a!
Hai người an tĩnh đi được mấy trăm mét, Vương Thanh rốt cục quyết định.
Nam nhân là loại sinh vật luôn có thế đem tình yêu và tìиɧ ɖu͙© thành hai việc khác nhau. Hắn muốn xác định xem mình có thực sự đồng tính hay không, chí ít cũng cần biết xem mình có bài xích việc cùng người đồng tính "hỗ động" không! (aka làʍ t̠ìиɦ ạ =""=)
Hắn vẫn cho rằng, hắn hiện nay tâm lý biến hóa là bởi vì Kiến Vũ, chính vì vậy hắn cần chứng thực.
Kiến Vũ xuất hiện khiến Vương Thanh muốn chứng thực xem. Nếu như không phải muốn kiểm chứng hắn cũng chẳng xuất hiện ở Simple bar, Vương Thanh vẫn luôn tin tưởng cho rằng, vì Kiến Vũ khiến hắn có cảm giác mình là đồng tính.
Tới một khách sạn liền dừng lại, Vương Thanh trầm mặc kéo tay Kiến Vũ, sau đó liền dẫn hắn vào bên trong. Mà khiến hắn có chút ngoài ý muốn đó là, Kiến Vũ hoàn toàn không có phản kháng. Bất quá nghĩ lại cũng đúng, gặp nhau ở Simple, đối loại sự tình này hẳn là không xa lạ.
Nghĩ như vậy, một chút áy náy trong hắn liền biến mất.
Kiến Vũ rất khẩn trương, hắn tuy rằng biết sẽ làm, cũng muốn thể nghiệm một chút, thế nhưng một chút kinh nghiệm thực tế cũng không có. Nhưng điều thứ hai khiến hắn sợ là hắn cư nhiên không chống cự nam nhân trước mắt này. Điều này khiến hắn có cảm giác có lỗi. Hắn nhất định là điên rồi, suy nghĩ nhiều. Hắn tại sao lại thấy có lỗi với Vương Thanh, bọn họ chưa gặp qua, hắn thậm chí không biết bộ dạng người kia. Hơn nữa người kia cũng không thích đồng tính?
Miên man suy nghĩ thì đã bị Vương Thanh kéo đến cửa phòng.
Số phòng rất khéo, làm người ta không nói được lời nào "1419". Ba số cuối trùng với suy nghĩ của Kiến Vũ. Đúng rồi là tình một đêm. Hắn cùng họ Vương này chính là tình một đêm.
Kiến Vũ tâm loạn như ma, Vương Thanh liền tiến vào phòng tắm trước.
Trong phòng tắm không lâu sau liền truyền đến tiếng nước chảy, âm thanh này khiến tim Kiến Vũ đập loạn.
Hắn ngồi ở trên giường nhìn ngắm, sau đó không lâu, Vương Thanh bước ra, phía dưới chỉ quấn một tấm khăn. Hắn ôn hòa nhìn Kiến Vũ cười.
Kiến Vũ rất thức thời đi vào phòng tắm.
Ôn thủy rất nhanh khiến hắn ướt đẫm, trên tóc những giọt nước không ngừng rơi xuống. Mái tóc rơi xuống bên ngực tựa như cây cỏ, càng nghĩ càng thấy loạn.
Hai mươi phút sau, một người quấn khăn tắm nhìn một người choàng áo tắm.
"Ngươi rất lạnh?" Vương Thanh mở miệng hỏi. Trong phòng rất ấm áp a, người này làm cái gì lại bao kín như vậy?!
"Không có a." Hắn chỉ là khẩn trương thôi mà.
Rất kỳ dị, bọn họ cùng không có biết tên đối phương. Người kia không hỏi, người này cũng chẳng nói.
"Lần đầu tiên?" Vương Thanh lại hỏi.
Kiến Vũ nhẹ nhàng "Ân" một tiếng, tâm nói ngươi hình như rất lão luyện a...
Vương Thanh không có vì câu trả lời của đối phương hài lòng hoặc không vui, hắn nghĩ rằng người này là Kiến Vũ, hắn sẽ thực sung sướиɠ, thế nhưng người trước mắt, cũng không cần quan tâm mấy chuyện này. (="=||||||)
Hắn chậm rãi đến gần Kiến Vũ, nâng cằm người kia lên hỏi: "Ngươi có thể đừng khẩn trương như vậy?" Run rẩy giống như lá bị gió thổi, khiến hắn không biết phải làm sao?
"Ta... Tận lực ~" Kiến Vũ khuôn mặt đỏ hồng, nhưng âm thầm hít thở sâu thả lỏng.
Hắn bị Vương Thanh nhẹ nhàng kéo đến trên giường, nhẹ nhàng cởi bỏ áo choàng tắm.
Vương Thanh không có hôn hắn, chỉ là bắt đầu làm rất máy móc. Chưa từng có âu yếm, chỉ làm giống như trong GV.
Kiến Vũ tận lực thả lỏng thân thể cùng thần kinh. Chậm rãi, cũng từ đó tìm được một tia cảm giác.
Sau đó không lâu, Kiến Vũ bị Vương Thanh vỗ nhẹ một chút, hắn nói: "Xoay người."
Nghe vậy hắn xoay người, đưa lưng về phía Vương Thanh. Kỳ thực đây cũng là ý muốn của hắn, khác ở chỗ người này rất hảo, nếu không hắn càng khấn trương hơn.
Vương Thanh vì Kiến Vũ mà khuếch trương, may mắn là khách sạn này cũng chuẩn bị rất tốt.
"Nếu như khó chịu nhớ kỹ nói cho ta biết." Vương Thanh nói mang theo một chút nhu tình.
Hắn động tác rất nhẹ, nhẹ đến mức Kiến Vũ không có cảm giác đau. Chỉ có điểm hơi khó thích ứng, cái khác cũng tốt. Chỉ là lúc đang làm không hiểu vì sao người kia dừng lại.
Kiến Vũ cũng không hỏi Vương Thanh vì sao ngừng, bởi vì hắn hiện ở trong lòng có chút mâu thuẫn. Thậm chí, hắn đang suy nghĩ liệu mình thực sự có không đứng đắn hay không. Nói thích Vương Thanh, mỗi ngày cùng Hạ Bảo tinh nghịch chơi, hiện tại lại lên giường với người mới gặp hai lần, này khác với hắn lúc trước.
Vương Thanh đình chỉ động tác, suy nghĩ so với Kiến Vũ không sai biệt lắm. Hắn chỉ là bỗng nhiên cảm giác, nói thích Kiến Vũ bây giờ lại cùng người khác nếm thử, có chút...
Bất quá nghĩ lại nghĩ, hắn cùng Kiến Vũ cùng chưa chính thức, vậy cũng không tính là phản bội đi? Hơn nữa Kiến Vũ có thể tiếp nhận hắn hay không lại là một chuyện khác. Nghĩ như vậy, hắn lại bắt đầu khởi động ngón tay. Mà rất nhanh, hắn nghe được dưới thân có thanh âm rêи ɾỉ nho nhỏ.
Tất cả đều trở nên rất tự nhiên, tự nhiên giống như hít thở, giống như uống nước, giống như ngủ.
Lúc tiếp nhập thì cảm giác...rất kỳ quái. Vương Thanh chỉ có thể nói hắn cho tới bây giờ chưa thử qua cảm giác tiêu hồn như thế. Bất quá trước mắt không phải Kiến Vũ, nếu như đúng, hắn nghĩ cảm giác thỏa mãn sẽ rất mạnh mẽ.
Kiến Vũ tâm tư phức tạp. Hắn rất thoải mái, nhưng lại có chút thống khổ. Có đôi khi hắn cư nhiên muốn né tránh.
Cứ như vậy quấn quýt, hưởng thụ, thời gian trôi qua cũng rất nhanh.
Cuối cùng Vương Thanh nằm ở trên người Kiến Vũ, hai người song song thở hổn hển, nhưng nói cái gì cũng không có.
Vương Thanh bởi vì mệt mỏi rã rời dần dần thϊếp đi. Hắn đã vài ngày vì chuyện công ty mà chưa ngủ đủ giấc, hơn nữa vừa trải qua ân ái, cảm giác cả người thả lỏng. Đặc biệt trên người vị Phùng tiên sinh này khiến hắn có cảm giác an tâm, khiến hắn không chống được cảm giác buồn ngủ.
Kiến Vũ trợn tròn mắt ngây người thật lâu, đợi đến khi người kia ngủ say, hắn đứng dậy mặc quần áo lặng lẽ ly khai.
Hắn luôn không an tâm về Hạ Bảo, tiểu gia hỏa kia hiện tại là một nửa sinh mệnh hắn.
Sáng sớm hôm sau, Vương Thanh là bị ánh dương chiếu khiến tỉnh lại. Hắn tập quán tỉnh dậy, bên người không có ai cũng không cảm giác sai biệt lắm. Người kia lặng lẽ ly khai khiến hắn càng thấy nhẹ nhõm. Nói ra chính là khiến hắn không thấy áy náy có chút trách nhiệm, loại chuyện này cơ bản là không cần chịu trách nhiệm đi?
Hiện tại loại tình huống này hắn rất thoả mãn. Kế tiếp chuyện muốn làm chính là toàn tâm toàn ý với Kiến Vũ, như vậy tất cả liền OK.