*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Rosaline
Beta: Rosaline
Nhã Diệc đem Long Ngọc ôm đến trong l*иg ngực, hôn lên trên tay cậu một cái, hôn xong liền chau mày, mùi vị của tên Tiểu Bàn Tử kia vẫn còn! Cho tên kia đói bụng ba năm! Tiện nghi thân ái nhà hắn mà cũng dám chiếm!
Muốn nói mấy người bên cạnh Long Ngọc, Hạ Mạc Phàm bị Nhã Diệc thu thập, so với Ban Lan Tiểu Bàn Tử kia chỉ tính là nhẹ, lúc trước Ban Lan bị Nhã Diệc thu thập vô cùng thảm, đến bây giờ mỗi lần thấy Nhã Diệc là chân lại mềm nhũn ra, ai bảo tên đó “ở” trong thân thể Long Ngọc lâu như vậy, lại dám cùng Long Ngọc không lớn không nhỏ, khiến cho Nhã Diệc cảm thấy không vừa mắt, liền lòng dạ hẹp hòi mà thu thập Ban Lan rất nhiều lần, huyên náo đến mức cứ thấy Nhã Diệc là tên kia lại đi đường vòng.
Mấy người bên cạnh Long Ngọc này, đáng tin nhất tự nhiên là Tiêu Cảnh, được quan tâm nhất chính là Quý Liễn, không được thích nhất là Ban Lan, bởi vì hắn quá ồn áo, không có tự giác, già rồi còn giả bộ đáng yêu, người đã bao lớn, mà cứ động một chút là làm nũng bán manh nũng nịu, nếu không phải là hắn có tác dụng, e là Long Ngọc đã sớm chém hắn.
“Lần tới Tiểu Bàn Tử kia còn chiếm tiện nghi của ngươi liền chém hắn đi.” Nhã Diệc ôm Long Ngọc ghen ghét nói.
“Được.” Long Ngọc mất tập trung mà đồng ý.
“Thân ái, đừng nóng giận, sẽ tìm được trở về mà.” Nhã Diệc dụ dỗ cậu, đem người ôm đặt lên trên đùi, “Tức giận quá không tốt cho da dẻ đâu.” Rõ ràng là lời nói tương tự như Ban Lan nói, Long Ngọc lại muốn bấm hắn, Nhã Diệc nói, Long Ngọc lại cười.
“Làm sao, biến thành dạng như vậy ngươi liền không muốn ta?” Cậu oán trách mà liếc nhìn Nhã Diệc một cái.
“Muốn, ra sao đều muốn.” Nhã Diệc hôn nhẹ lên mặt của cậu.
“Ta chính là không cao hứng.” Long Ngọc ôm cổ của hắn, tại bên trong hõm cổ hắn mà cọ cọ, “Đó là ngươi tự tay làm cho ta.”
“Ngươi nếu yêu thích, ta về sau mỗi ngày đều làm cho ngươi.” Trên cổ hắn bị hô hấp của cậu làm cho trong lòng có chút ngứa ngáy, đưa tay sờ soạng lưng Long Ngọc.
“Không, ta chỉ muốn cái kia!” Long Ngọc tùy hứng nói.
Cái kia thế nhưng là món đồ duy nhất do Nhã Diệc làm cho cậu.
“Hảo, hảo, hảo, tìm trở về, rồi hảo hảo trừng phạt cái tên trộm kia.” Nhã Diệc nhẹ giọng dụ dỗ.
“Ừm!” Long Ngọc cao hứng, liền tại trên mặt hắn hôn một cái.
“Còn nhớ cái trâm kia là thế nào mà có sao?” Nhã Diệc cười hỏi, bên trong mắt chứa đầy ngọt ngào, không có gì có thể làm nó biến mất.
“Còn nhớ.” Long Ngọc nở nụ cười, nụ cười đó đẹp như bầu trời đêm lộng lẫy đầy sao.
Đó là sau khi bọn họ đem chuyện lớn chuyện nhỏ ném cho nhi tử, chính mình thì chạy tới nhân gian ngoạn, bọn họ hành tẩu tại nhân gian, tại một thành trấn sa sút nào đó mà dừng chân, Long Ngọc có một sở thích, nếu như ở chỗ đó cậu cảm thấy thoải mái, sẽ ở tại chỗ đó lặng lẽ mở một cái buôn bán nhỏ ở trên đường, có lẽ là quán trà, có khi là tửu quán*, càng thích thú hơn nữa chính là cậu yêu thích nằm nhoài ở trên cửa sổ ngắm nhìn trên đường chẳng hề huyền náo, đông gia dài tây gia ngắn, nghĩa láng giếng hoặc là hòa thuận hoặc là cãi vã, đương nhiên, tất nhiên là bên cạnh quán cậu mở có một cái quán ăn rất nhỏ, không có danh tiếng, mà đồ ăn lại rất ngon, cậu sẽ ở bên cửa sổ vẫy tay, gọi một bát mì gà* hoặc là chén vằn thắn, gặm hai cái bánh hồ, có lúc sẽ cắt thêm nửa cân thịt, làm nóng ít rượu, ngồi ở bên cửa sổ thích ý mà ăn uống no đủ, sau đó sẽ gọi chủ quán tới lấy đi, tiền cần đưa sẽ đưa, sẽ không thiếu không dư một phần, bởi vì những người này nghĩ rằng ta cho họ nhiều hơn là khinh thường họ, bọn họ chỉ lấy đủ thứ cần lấy, đương nhiên nếu như ngươi đưa thiếu bọn họ sẽ cảm thấy ngươi chính là kẻ dối trá hay chiếm tiện nhỏ, cho nên sinh sống tại trong trấn nhỏ cũng là một môn học.
*tửu quán: quán rượu
*mì gà (鸡丝面):*vằn thắn:*bánh hồ (胡饼):Tại một trấn nào đó, Long Ngọc rất yêu thích nơi đó, bởi vì khí hậu rất thoải mái, cậu và Nhã Diệc liền quyết định trụ ở đây một thời gian, ở một cái thư trai*, Long Ngọc nằm nhoài bên cửa sổ, như là một con mèo lười biếng, nhìn tất cả ở bên ngoài, đối diện thư trai là một quán ăn nhỏ, ba đời tổ tôn, toàn gia ngày ngày trôi qua đều vô cùng hạnh phúc, e rằng loại hạnh phúc kia là thứ mà Long Ngọc đã từng thiếu hụt.
Một ngày kia, tiểu nam hài nhà kia, thần thần bí bí chạy đến thư trai, trong tay cầm một con thỏ nhỏ làm bằng gỗ, rất thô ráp, có chút xấu, bé đem con thỏ gỗ đưa đến trước mắt Long Ngọc.
“Đại ca ca, ta nghĩ dùng nó để đổi quyển sách.”
“Tại sao lại muốn đổi sách?” Lúc đó tâm tình của Long Ngọc rất tốt, liền hiếu kỳ mà hỏi nhiều thêm một câu.
“Ta muốn đưa cho Tam Oa Tử, gia gia kể chuyện thì rất quý giá, ta lại yêu thích Tam Oa Tử, nên muốn đưa sách cho hắn.” Tiểu nam hài có chút ngại ngùng nói,
Long Ngọc nở nụ cười, sờ sờ đầu bé, “Ngươi đem con thỏ gỗ này đưa cho hắn, nói cho hắn biết là ngươi tự làm, hắn có thể yêu thích hơn so với sách nữa.”
“Thật sao?” Tiểu nam hài tử nghiêng đầu hỏi.
“Thật.” Long Ngọc gật đầu, “Bởi vì đây là do ngươi dụng tâm làm, làm cho hắn, hắn nhất định sẽ yêu thích.”
Quả nhiên ngày thứ hai, hai đứa trẻ liền chơi cùng nhau, nghe nói sau khi bọn họ lớn lên liền kết hôn, mãi cho đến khi già, Tam Oa Tử đưa tiễn tiểu nam hài, thời điểm chôn cất chính mình, vật chôn theo chỉ có một con thỏ gỗ có chút hư hao cũng không dễ nhìn mà cũng không tinh xảo.
Nguyên nhân chính là bởi vì tự tay hắn làm!
Long Ngọc lúc đó cảm thán một câu thật tốt, kết quả Nhã Diệc lục tung kho báu đem thủy ngọc lấy ra, làm cây trâm, ngượng ngùng đưa cho Long Ngọc, quả nhiên là bị ghét bỏ.
“Xấu như vậy sai.” Long Ngọc bẹp bẹp miệng, Nhã Diệc đáng thương rũ mắt xuống, muốn thu hồi lại, lại bị Long Ngọc cầm đi, vừa ngạo kiều vừa ngẩng đầu, “Nể mặt ngươi tự mình làm, thiếu chủ ta liền miễn cưỡng thu nó vậy!” Đem cây trâm trên đầu tháo xuống, đôi thành cây trâm kia, soi hai bên trái phải.
Bộ dạng lúc đó của cậu muốn bao nhiêu có bấy nhiêu khinh thường, nhưng mà Nhã Diệc lại cảm thấy thân ái nhà hắn đáng yêu chết mất!
Bây giờ Nhã Diệc nhớ lại vẫn cảm thấy thân ái nhà hắn là khả ái nhất! (ngươi a cái đồ thê nô không tiết tháo!)
“Nàng không phải muốn thành danh sao? Không phải muốn làm nhà thiết kế sao?” Long Ngọc nhìn hình ảnh trên Vân Yên kính cười nham hiểm, “Thiếu chủ ta tác thành ngươi!” Rất nhiều lúc bò quá nhanh quá cao, té càng ngoan*!
*ngoan ở đây là tàn nhẫn, cái cụm này có thể hiểu là trèo cao thì té đau.
“Thân ái cao hứng là tốt rồi.” Nhã Diệc mỉm cười rồi hôn lên mặt hắn một cái.
Long Ngọc vung tay lên làm cho hắn tránh qua một bên, hắn lại không tiết tháo tiếp tục hôn (…), Vân Yên kính trong tay Long Ngọc loáng lên một cái, xuất hiện một tên đang chuẩn bị dụ dỗ một người thuần lương, “Lâu Thù, làm cho ta một chuyện.”
Lâu Thù lườm một cái, “Minh hậu điện hạ, ngài có chuyện lớn thì đi tìm gia gia ta, có việc nhỏ thì tìm thúc bá ta, không có chuyện gì thì tìm cô cô ta, đừng tìm ta.”
“Gia gia ngươi ta không tóm được, thúc bá ngươi thì phục vụ không chắc chắn, cô cô ngươi ta lại không ưa, đành tìm ngươi vậy!” Long Ngọc từ chối một hơi, thấy hắn trợn trắng cả mắt, thì hạ xuống một câu tàn nhẫn, “Ngươi không giúp ta, thi 2 tiểu bạch thỏ thuần lương của ngươi ta liền bắt cóc chơi mấy ngày, thời điểm đó chính ngươi đến Minh giới tìm hồn a.”
“Ngài thật tàn nhẫn!” Lâu Thù thở dài, không đấu lại nha không đấu lại, Minh hậu thật sự không phải người hiền lành!
“Ta muốn ngươi đi vào trong giấc mộng của một người.” Long Ngọc rất hài lòng khi hắn thức thời.
“Gϊếŧ người sao?” Lông mày Lâu Thù nhíu lại, gia tộc của hắn rất ít khi gϊếŧ người.
“Không.” Long Ngọc lắc đầu, ngón tay búng một cái, trong tay Lâu Thù xuất hiện một bản vẽ, “Đem cái này truyền đạt cho nàng, nhưng mà mịt mờ một chút.”
Hắn lật qua lật lại bản vẽ, trên môi lộ rõ một nụ cười hiểu rõ, “Đã rõ.”
“Tiền đặt cọc.” Long Ngọc phất tay một cái, một bình rượu xuất hiện ở trên bàn của hắn, “Sau khi chuyện thành công, còn có hai bình.”
Lâu Thù không khách khí mở nắp bình ra ngửi một cái, khen, “Giấc mộng ngàn năm, rượu ngon a!” Ác mộng thú nghiện rượu, vô cùng ham mê rượu! Mà Long Ngọc không thiếu chính là rượu ngon!
Ngày đó sau khi Vương Yên cùng Tống Lam gặp mặt ở nhà hàng thì muốn bắt đầu thiết kế, dự định trước tiên mày mò trước đã, nhưng có lúc chính là như vậy, muốn tìm ra ý tưởng thì càng nghĩ không ra được, vốn là Tống Lam hẹn nàng đi ra ngoài giải sầu, nàng cũng muốn đáp ứng, nhưng mà, nàng nhớ đến ánh mắt ngày đó Tống Lam nhìn cây trâm trên đầu nàng, nàng liền từ chối, Tống Lam cũng không có miễn cưỡng nàng, nhưng mà trong thâm tâm nàng vẫn biết là Tống Lam cũng không có từ bỏ, nàng cũng không có ý định là gì đối phương, chỉ có điều nàng rất lưu ý đến linh khí tốt khác, để dời đi lực chú ý của Tống Lam, miễn cho bà nhìn mình chằm chằm.
Bất quá bây giờ thứ làm nàng đau đầu chính là việc phác thảo bản thiết kế, mấy ngày này trong đầu một điểm linh cảm cũng không có! Buồn chết nàng a!
Suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được, từng cơn buồn ngủ lại kéo tới, Vương Yên bỏ bút ra, leo lên giường mà đi ngủ, không nghĩ giấc ngủ này, lại ngủ ra linh cảm!
Trong mộng từng đường nét nhẵn nhụi hiện lên, trong một pháo đài Âu cổ, những pho tượng chim ưng ngậm ngọc, trong hoa viên không có hoa hồng màu đỏ, mà chỉ có hoa linh lan* màu trắng sữa, từng đóa từng đóa giống như là cái chuông nhỏ đang đung đưa trong gió, đầu cành cây một con chim lông vũ màu xanh đang vui sướиɠ vỗ cánh, trong miệng ngậm một lá ô-liu, trong hồ nước có cá vàng bơi qua bơi lại, ánh mắt trời chiếu xuống làm cho màu sắc bị biến đổi, có lúc thì là màu vàng* có lúc là màu bạc*, một chuỗi hoa tường vi được làm thành vòng hoa đặt ở trên bàn ăn, có đóa thì nở rộ, có đóa thì còn là nụ, có cái chỉ mới chớm nở, trắng đỏ đan xen vô cùng xinh đẹp.
*hoa linh lan:*Ở đây, vàng = kim; bạc = ngân.
Vương Yên đột nhiên tỉnh lại, xuống giường, cầm bút lên bắt đầu vẽ, vẽ một lần liền vẽ đến hơn năm tiếng rưỡi đồng hồ, thời điểm vẽ xong thì trời đã sáng rồi, nàng lại không cảm thấy mệt một chút nào, cầm lấy bản phác thảo chạy xuống lầu.
“Mẹ! Mẹ! Ngươi nhìn bản phác thảo của con một chút đi!”
Vương giáo sư mới bắt đầu làm điểm tâm, nghe giọng con gái gọi bà, đầu tiên là lông mày nhíu lại, “Con cả một đêm không ngủ sao?”
“Đừng nói cái này a, mẹ xem bản phác thảo trước đã!” Nàng vô cùng phấn khởi mà đem bản phác thảo đưa tới trong tay Vương giáo sư, “Làm sao?”
Vương giáo sư thở dài lật xem bản thảo, khoan hãy nói hình vẽ này thật không tệ, dây chuyền là đầu ưng ngậm bảo thạch, hoa linh lan làm hoa cài ngực, bông tai hình chim ẩn hiện gần lá oliu và hai chiếc nhẫn đen được liên kết từ đầu cá và đuôi cá, một cái màu vàng, một cái màu bạch, cuối cùng là vòng tay hoa tường vi trắng đó, quý phải, giản dị, đều là bản thiết kế tốt.
“Rất tốt.” Vương giáo sư đưa ra lời khen.
“Mẹ, người xem, cái đầu ưng này con định dùng hoàng kim*, hoa linh lan thì dùng bạch kim, hoa tai thì dùng phỉ thủy, còn con cá thì dùng sợi vàng và sợi bác kéo ra, vòng hoa tường vi thì dùng thủy tinh đỏ cùng thủy tinh trắng, có phải hay không rất tốt a?” Vương Yên hưng phấn hỏi.
Vương giáo sư suy nghĩ một chút, nở nụ cười, “Phải a, con gái mẹ là thông minh nhất.”
“Đương nhiên rồi!” Cả đuôi nàng cũng muốn vểnh lên trời, “Ta đi đăng ký bản thảo.”
Nàng chạy lên lầu mở quang võng, quét bản vẽ, ở trên đó chú giải, rồi đăng lên trên quang võng, tiện tay gửi CV cùng bản thảo đến Khuynh Ngọc, nàng một lần ra năm cái bản thảo, làm cho nàng thấy vô cùng có thành tựu, ngồi ở trước quang võng, chờ người khác khen nàng.
Bên trong Khuynh Ngọc, Cửu Chuyển Tuyết Hồn, truyền tin tức đến cho Long Ngọc.
“Chủ nhân, cái người kia đã đăng bản thảo, hơn nữa còn gửi CV đến công ty.”
“CV thì không cần để ý đến, cứ dựa theo những gì đã nổi, xào cho cái bản thảo đó hot lên.” Long Ngọc dựa vào trong l*иg ngực Nhã Diệc.
“Vâng.” Cửu Chuyển Tuyết Hồn lên tiếng trả lời.
Long Ngọc cười lạnh, ta để cho người đắc ý trong một lúc!
Lông mày Nhã Diệc khẽ cau lại, ôm chặt người trong lòng, thăm dò đến đôi môi đến đang cười lạnh của cậu mà hôn lên, dùng đầu lưỡi cạy môi của cậu ra, thăm dò vào bên trong rồi cùng đầu lưỡi cậu dây dưa, đuổi theo, đem nụ cười lạnh trở thành lửa nóng, nhiệt liệt chỉ thuộc về một mình hắn.