Kỹ Năng Tranh Thủ Tình Cảm (Kỹ Năng Tranh Sủng)

Chương 104: Xúc động

Edit: Huyền Hiền viện.

Beta: Mai Thái phi.

Sau cuộc thi đấu mã cầu tại Ngự Hoa viên, Trinh Mỹ nhân trở thành người được sủng ái mới của hậu cung, cung nhân cùng những phi tần có phân vị thấp tranh nhau nịnh nọt lấy lòng nàng.

Địa vị của Quý phi nương nương trong lòng Hoàng thượng là không thể nghi ngờ, lúc ấy Vinh Quý nhân cứu Quý phi, không phải liền được tấn phong hai cấp, cả gia tộc đều được thơm lây vì được thánh thượng coi trọng hay sao?

Lúc này, tuy nói Trinh Bảo Lâm là y dạng họa hồ lô[1], nhưng không cần phải có thủ đoạn mới, chỉ cần có ích là được rồi.

[1]: Theo cách sẵn có, làm theo lối đã định.

Hơn nữa thánh chỉ tấn phong quả nhiên được ban ra đúng hạn, theo đó là ban thưởng của ba Boss lớn: Thái hậu, Hoàng thượng, Hoàng hậu cuồn cuộn không ngừng chảy vào Phương Hoa các. Có những người khi Trinh Mỹ nhân không được sủng ái nhưng có gia thế bối cảnh không kém đã lựa chọn đứng ở ngoài quan sát nay cũng bắt đầu quay sang nịnh nọt.

"Xì" Sơ Hiểu thăm dò tin tức cho chủ tử, không nhịn được nhìn về phía Trữ Tú cung mà phỉ nhổ, khó chịu nói: "Rõ ràng là nhờ ánh sáng của chủ tử chiếu lên người, không biết là da mặt nàng ta lại dày như tường thành vậy, mới có thể hợp tình hợp lý mà thừa cơ mượn sức của người khác, hừ!"

Chỉ bằng trạng thái mở rộng cửa chào đón khách khắp ba phương tám hướng của Trinh Mỹ nhân, so với phương thức xử sự của Vinh Quý nhân thật là khác nhau một trời một vực. Huống chi, chủ tử nói dựa vào tính tình của Vinh Quý nhân, lúc nàng ấy cứu nàng cũng không có mục đích dẫm lên nàng để thượng vị, với sự đối lập như vậy, vị Trịnh Mỹ nhân này thật đúng là làm người khác ghê tởm.

"Ngươi tức giận nàng ta làm gì". Phụng Tử bưng thuốc dưỡng thai trong tay, đi từ ngoài vào trong liếc nhìn nàng một cái: "Dư hơi sức như thế, thì hầu hạ nương nương cho tốt một chút, so với cơn tức giận của ngươi không tốt hơn sao? Đã vào cung lâu như vậy, đạo lý này ngươi còn không biết ư, ngươi càng phản ứng người ta, người ta sẽ càng hăng hái hơn".

Sơ Hiểu thu hồi nửa chân đã bước ra ngạch cửa, dậm dậm, lẩm bẩm: "Nói là nói như vậy nhưng trong lòng ta vẫn cảm thấy rất chán ghét". Dù đang nói chuyện nhưng vẫn đi theo Phụng Tử vào nội đường.

Phía sau màn lụa màu xanh là một dáng người thong thả, những cung nhân lui tới nhẹ nhàng, hoặc là sắp xếp lại những khối băng trong bàn đựng đá, hoặc là xếp chồng khối đá lạnh lên nhau rồi ướp trái cây vào trong, còn có hai tiểu nha hoàn cầm quạt tròn đứng phía sau giường đệm, tay nhẹ nhàng lay động tạo thành từng cơn gió nhè nhẹ mát lạnh cho người nằm trên giường.

Phụng Tử đặt khay gỗ xuống, ý bảo hai người dừng lại, bưng thuốc đến trước mặt chủ tử nói: "Nương nương nên uống thuốc nhân lúc còn nóng". Thuốc nóng gió lạnh, hai thứ cùng phả vào nhau cảm giác vô cùng khó chịu, chủ tử của nàng đang mang thai, tất nhiên không thể chỉ vì muốn chút mát mẻ mà chịu tội.

Bích Đào nín thở nhận lấy bát thuốc đen ngòm, thuốc trung y có vị rất đắng, nàng không chịu được cảm giác buồn nôn khi uống từng muỗng một, nên dưới ánh mắt không đành lòng của nhiều người nàng mạnh mẽ uống một hơi cạn sạch.

Phụng Tử vội vàng đưa đến một đĩa mứt hoa quả, nàng cầm lấy một viên cho vào trong miệng. Cuối cùng cũng có thể áp chế cảm giác ghê tởm trong cổ họng xuống.

Sau khi nàng uống thuốc không lâu thì nghe cung nhân bên ngoài bẩm báo: "Khởi bẩm nương nương, có Trinh Mỹ nhân của Phương Hoa các ở ngoài cầu kiến".

Trinh Mỹ nhân? Cổ tay nhỏ nhắn, trắng nõn mềm mại đặt trên khăn gấm mà Phụng Tử dâng lên, từ giữa ngón tay nàng chảy ra những giọt mật mía

ngọt lịm, khóe môi Bích Đào cong cong lên nói: "Tuyên".

Nếu Hùng đại nhi (con gấu béo nhỏ) đã dẫm lên nàng để thượng vị, vào thời điểm này nàng không chủ động nói lời cảm tạ thì về sau sao có thể tuỳ ý nhổ cỏ tận gốc, sớm muộn gì cũng sẽ đến thôi.

"Dạ". Cung nhân cung kính khom lưng lui ra ngoài, cũng không hỏi đến việc có tiếp kiến người ở nội đường hay không. Nhìn tư thế này của nương nương, chắc chắn không có ý muốn di chuyển ra bên ngoài rồi.

"Thϊếp thân thỉnh an Quý phi nương nương, nương nương thân thể an khang". Hai mảnh màn lụa chậm rãi hạ xuống, Trinh Mỹ nhân có dáng người yểu điệu, bước chân nhẹ nhàng lả lướt, yêu kiều thướt tha hành lễ với Bích Đào. Những từ dùng để thỉnh an đếm không hết, thế nhưng nàng ta lại chọn từ "thân thể an khang", đây rõ ràng là muốn nhắc đến ân huệ, mà gần nhất là nhắc nhở Bích Đào, nhờ có nàng ta che chở mà Bích Đào mới có thể "thân thể an khang".

Bích Đào nhìn nàng ta một lát, khó có khi nàng lại không mang trên mình dáng vẻ cao ngạo kiêu căng của thường ngày, mà lại ôn hòa mỉm cười nói: "Hiện tại thân thể của Trinh Mỹ nhân đã tốt hơn chưa?" Nhưng lại không cho nàng ta đứng dậy.

"Nhờ hồng phúc của nương nương, thϊếp thân đã tốt hơn." Đối với Bích Đào, ánh mắt của Hùng đại nhi bớt đi vài phần nịnh nọt, nũng nịu, chỉ sợ vô duyên vô cớ lại làm cho nàng càng không vui.

Quả thật Trinh Mỹ nhân cũng không nắm chắc rốt cuộc Quý phi có biết được chút gì về kế hoạch của nàng hay không, dù sao từ trước đến nay Quý phi luôn lấy việc ngang ngược bá đạo để nổi danh. Trước đó không lâu sự kiện hỏa hình đã đẩy cái tên này lên đầu gió, nhưng cũng bởi vì vậy mà mọi người quên mất những tính toán trong lòng Quý phi, quên mất khi Bùi Tài nhân bị bắt xuất gia thì các nàng đã kiêng kị với mưu tính và cơ trí của Bích Đào như thế nào.

Đối với Bích Đào mà nói, nếu đã dùng dương mưu được thì cần gì giấu mình ở chỗ tối để chịu khổ?

"Tiền triều có một phi tần họ Đỗ, khi bệnh tật không được quân vương yêu thích, sau đó cũng ảm đạm như các phi tần còn lại". Bích Đào liếc mắt nhìn nàng ta một cái rồi làm ra vẻ ta đây, không tiếp tục khách sáo với nàng ta nữa, nói sang chuyện khác, từ từ nói đến chuyện xưa của tiền triều: "Sau đó nàng bị người khác ám hại, hại nàng nôn ra máu trước mặt của quân vương, vốn là sợ hãi đến thất sắc (thay đổi thần sắc một cách đột ngột, từ bình thường trở thành tái đi, do sợ hãi), lo lắng không thôi, nhưng lại không nghĩ đến quân vương lại tán thưởng nàng "tiếng than như tiếng chim đỗ quyên kêu, trong lòng vô cùng cảm động, có một cảm giác phong lưu thật khác lạ". Tiếng chim đỗ quyên kêu không phải là từ dùng để khen, dù cho nghe có cảm động cũng thế, nhưng lời này được quân vương nói ra lại là từ dùng để khen ngợi, làm cho người khác lập tức nhớ đến bộ dạng vô cùng yếu đuối nhu nhược của vị phi tần này. Một phen chuyển nguy thành an, xoay người trở mình làm cho người khác thật là hâm mộ có phải hay không?"

"Không biết nương nương muốn nói với thϊếp thân điều gì?" Trong lòng Hùng đại nhi nổi lên cảnh giác, trên mặt lại không có chút biểu hiện, vẫn rất trấn định nói.

"Không có gì". Bích Đào nhàn nhã đặt cánh tay lên trúc phu nhân, nhẹ nhàng cười nói. Trúc phu nhân là vật được đan từ thân cây trúc, có hình trụ dài, mùa đông thì có công dụng như bình nước nóng giữ ấm, còn vào mùa hè thì có tác dụng làm mát. Vì thế trong câu nói kia cũng phảng phất mang theo một tia lạnh lẽo, thâm nhập vào phần da thịt trơn bóng mịn màng của Trinh Mỹ nhân, len lỏi cả vào trong máu chảy khắp nơi trong cơ thể nàng ta.

"Bổn cung còn nghĩ rằng Trinh Mỹ nhân sẽ nhân cơ hội này học theo diễn xuất của Đỗ thị, làm cho Hoàng thượng... chú ý đến chứ".

"Thϊếp thân không dám". Thật ra nàng cũng muốn nhân cơ hội này gợi lên một chút thương tiếc của Hoàng thượng, chỉ là bên ngoài không có bị thương, chỉ duy nhất ở bụng có một bầm xanh, nhưng lại không có cách nào để Hoàng thượng thấy được. Lại thêm Thái y đã sớm bẩm báo lên nói thương thế này không nghiêm trọng lắm, chẳng lẽ nàng còn muốn bất chấp nôn ra một ngụm máu để gợi lên nghi ngờ của Hoàng thượng hay sao?

Tuy rằng thấy rất đáng tiếc, nhưng nếu đã biết không thể thực hiện được, nàng sẽ bỏ qua ý định này ngay lập tức.

"Trinh Mỹ nhân không dám? Lúc ngươi dẫm lên bổn cung để thượng vị sao không thấy ngươi không dám vậy". Lời nói sắc bén, nhưng tư thế lại thật thản nhiên, Bích Đào nhàn nhã đánh giá màu sắc của sơn móng tay, thổi nhè nhẹ lên đầu móng tay bị dính chút lông thú, thản nhiên mỉm cười.

Lòng Hùng đại nhi chùng xuống, rốt cuộc thì Quý phi vẫn phát hiện ra, nhưng mà... nàng lập tức làm ra vẻ mặt ngạc nhiên, giật mình nói: "Nương nương nói như vậy là có ý gì? Thϊếp thân thân phận nhỏ nhoi, làm sao dám dẫm lên nương nương".

Cho dù là bị phát hiện, nhưng không có chứng cứ, nàng ta cũng không thể nhân cơ hội này buộc tội mình. Dù sao trong mắt người ngoài, mình vẫn xác thật che chở trước mặt Quý phi, cũng được tính là nửa "Ân nhân". Chẳng lẽ nàng ta còn dám lấy oán trả ơn ư?

Bích Đào bình tĩnh nhìn nàng ta trong chốc lát, vẫn không có đáp lại lời của nàng ta, bỗng nhiên hứng khởi quay đầu lại nói với Phụng Tử: "Có phải trước đây vài ngày Thượng Cung cục vừa mới đưa đến mấy bộ hộ giáp hay không? Cầm tới đây. Gia thế của Trinh Mỹ nhân không tầm thường, như vậy chắc chắn thẩm mỹ cũng không kém, đúng lúc có thể giúp bổn cung lựa chọn một chút".

Nàng phân phó xong thì quay lại nhìn Trinh Mỹ nhân, người vẫn luôn quỳ nói chuyện với nàng từ nãy đến giờ, khuỷu tay từ từ nhấc lên, khoé miệng mang ý cười, hướng về phía nàng ta nói: "Đứng dậy đi, đến gần xem cho rõ ràng hơn".

Hùng đại nhi không biết sao lại cảm thấy xung quanh người có một luồng gió lạnh, lòng bàn tay ướt mồ hôi lạnh. Những tình tiết trên sân khấu vẫn luôn nằm trong tay Quý phi, mà nàng lại hoàn toàn không biết trong hồ lô của Quý phi đang bán thuốc gì, bị Quý phi dẫn dắt suy nghĩ lâu như vậy, trong lòng nàng không khỏi sinh ra vài phần thấp thỏm lo sợ. Nhưng người trên đã lên tiếng, không đến lượt nàng nói không, nàng nhẹ nhàng đến ngồi trên ghế bên cạnh mà cung nữ vừa chuyển đến, mắt cụp mi xuống, giấu đi những bất an trong mắt.

Rất nhanh Phụng Tử đã bưng một cái khay đi đến, khay được lót vải nhung, phía trên bày những bộ hộ giáp bằng vàng bạc được nạm ngọc khảm bảo vật, cho dù là khắc hoa lăng khảm phỉ thuý, vàng bạc óng ánh rực rỡ được khắc hoa, hay là những viên san hô, trân châu tròn tròn, ánh sáng chiếu vào từng bộ hộ giáp đều phản chiếu vô cùng lộng lẫy lóa mắt, tất cả đều là những tác phẩm tuyệt đẹp.

"Trinh Mỹ nhân cảm thấy như thế nào?" Bích Đào thấp giọng thăm dò.

Hùng đại nhi không đoán ra được ý của người có vẻ hiền lương thục đức ở trước mặt mình, chỉ so sánh phục sức thì chọn bộ lăng hoa vàng khắc phỉ thuý là thích hợp nhất, nói: "Thϊếp thân hiểu biết nông cạn, hôm nay nương nương mặc áo màu ngọc bích thêu hoa hải đường ngàn lá bằng chỉ bạc, như thế chọn bộ hợp với màu y phục chắc cũng không phải là ý tồi".

Bích Đào cười nhưng không đánh giá gì, cổ tay trắng nõn đưa đến trước mặt Vân Lũ, năm ngón tay thon dài hơi mở ra, Vân Lũ hiểu ý, đeo bộ hộ giáp vào tay của chủ tử. Bích Đào ung dung thong thả thu hồi tay, ánh mắt nhìn Hùng đại nhi đầy thâm ý.

Hùng đại nhi bị nhìn đến sợ hãi, cố gắng giữ vững mười hai vạn phần tinh thần đối phó: "Nương nương cảm thấy thϊếp thân nói có chỗ nào không ổn sao?" Móng tay của nàng nắm chặt, đâm vào lòng bàn tay đau nhói, sắc mặt dần bình thản lại. Nàng vốn nghĩ nếu chuyện nàng cứu Quý phi lắng xuống thì giữa hai người họ sẽ không có liên hệ gì nữa, như thế không lâu sau mọi người sẽ quên chuyện này đi. Chỉ có khi hai người tiếp tục qua lại, mới có thể gián tiếp nhắc nhở bọn họ, mình là người đã từng cứu Quý phi, mình từng có ân tình với Quý phi, vì thế Hoàng thượng cũng sẽ coi trọng nàng hơn. Nhưng hôm nay đi một chuyến này, không hiểu sao trong lòng nàng lại có chút hối hận. Đặc biệt là sau khi biết Quý phi hiểu tất cả những sắp đặt của mình.

Không chờ nàng cúi thấp mặt, cằm đã bị một bàn tay với những hộ giáp điêu khắc hoa văn bắt ngẩng đầu đối mặt với đôi mắt cong cong của Quý phi, đôi mắt kia tựa như mang ý giễu cợt, tựa như cười nhạo, đáy mắt tràn ra ý cười: "Có phải Trinh Mỹ nhân cảm thấy việc Vinh Quý nhân được thăng vị, hoàn toàn là do nàng ta cứu hài tử trong bụng của bổn cung, cho nên ngươi cũng muốn học theo?"

Nàng không đáp lời, thật sự không hiểu rõ Quý phi đang là muốn gây ra chuyện gì, chẳng lẽ Quý phi cảm thấy nàng sẽ vứt bỏ vinh hoa phú quý trong tay mà chính miệng thừa nhận tất cả đều là do nàng sắp xếp sao?

Nhưng mà Bích Đào không để ý đến ánh mắt khó hiểu cùng cái nhíu mày của nàng ta, bàn tay nơi cằm của nàng ta hơi cong lại hướng lên tóc mai, dường như nàng đang thưởng thức đóa hoa phù dung thanh lệ, sau đó đặt bộ hộ giáp ở phía sau sườn búi tóc của nàng ta, chậm rãi không chút do dự mà đâm vào. "Hay là ngươi vẫn cho rằng, bổn cung thật sự sẽ không dám lấy lấy oán trả "ơn"?"

Những từ tuy nhẹ nhàng nhưng nguy hiểm được thốt ra từ đôi môi đỏ thắm, bộ hộ giáp sắc nhọn cũng không chút kiêng dè mà đâm vào phần tóc mai của nàng ta, da thịt non mịn như cách hoa nhỏ của Trịnh Mỹ nhân nhất thời bị cắt ra, tơ máu từ bên trong nhỏ giọt chảy ra, uốn lượn chảy xuống.

Mà Trinh Mỹ nhân cảm thấy huyệt thái dương đau đớn vẫn hoàn toàn bất động chỉ biết run sợ đứng đó, sắc mặt tái mét, ngây ngốc nhìn người trước mắt. Tình cảnh quỷ dị kia thật làm cho người khác cảm thấy sợ hãi. Đồng tử của nàng co rụt lại, vô cùng hoảng sợ sờ lên huyệt thái dương của mình, lúc này tay của Bích Đào đã rời khỏi, nhưng nàng vẫn không thể tin được, gian nan gọi: "Quý phi... Nương nương...".

"Tuy rằng không được xem như tiếng than đỗ quyên, những cũng được coi là phù dung ngậm sương".

Bích Đào tháo bộ hộ giáp dính những vết máu loang lổ xuống rồi ném vào khay, khẽ thở dài: "Quả nhiên bổn cung vẫn không thích hợp mang những thứ đồ bỏ này, chỉ dùng một chút lực liền huỷ đi không mặt xinh đẹp như hoa, quả thật rất đáng sợ".

Mấy cung nữ tâm tính thiện lương khó khăn lắm mới có thể hoàn hồn, Sơ Hiểu kinh hãi hô lên: "Trinh Mỹ nhân..."

"Nương nương, có cần nô tỳ cho truyền ngự y không?"

Bích Đào khinh bỉ liếc nhìn nàng ta một cái: "Còn đợi bổn cung phân phó sao? Không nhìn thấy Trinh Mỹ nhân đã trở thành dạng gì rồi ư. Đáng tiếc... Một dung mạo như hoa như ngọc như thế nếu điều trị không khỏi thì chính là lỗi của bổn cung".

Nguyên Sương ở ngoại thính chờ đợi chủ tử của mình, trong lòng có chút lo lắng, hình như dự cảm được chuyến đi này sẽ không thuận lợi. Đến khi nàng chợt nghe tiếng hô kinh hãi từ bên trong truyền ra, trong lòng đột nhiên trầm xuống, cảm thấy "quả nhiên là như vậy". Nhưng không biết rốt cuộc chủ tử xảy ra chuyện gì. Nàng thấy có một cung nữ xinh đep vội vã đi ra nên vội vàng tiến lên ngăn lại: "Vị tỷ tỷ này, chủ tử nhà ta..."

Cung nữ kia chính là Sơ Hiểu, thấy nàng ta hoa tay múa chân ngăn nàng, lại nghe thấy những lời nàng ta nói thì nắm lấy ống tay áo của nàng ta kéo đi ra bên ngoài, vừa đi vừa thúc giục: "Mau mau lên, nếu ngự ý đến muộn, chủ tử nhà ngươi sẽ đau lòng đến chết".

Đau lòng? Nguyên Sương khó hiểu. Nhưng không đợi hai nàng bước ra khỏi cửa thì đã thấy Trinh Mỹ nhân với khuôn mặt trắng bệch như tuyết, tay áo nâng cao che đi phần trán, bước chân lảo đảo chạy ra bên ngoài, suýt chút nữa đã dẫm lên váy của mình, dáng vẻ vô cùng chật vật. Bước chân của Nguyên Sương dừng lại, đi đến đỡ nàng ta nói: "Chủ tử, người...".

"Nguyên Sương, chúng ta trở về". Trong tiếng khóc nức nở còn chứa đựng sự sợ hãi và kinh hoảng, những đầu ngón tay nắm chặt ống tay áo dần trở nên trắng xanh, mặt trời mới lên cao chiếu rọi, bàn tay kia khẽ run rẩy.