Kỹ Năng Tranh Thủ Tình Cảm (Kỹ Năng Tranh Sủng)

Chương 75: Tín nhiệm

Edit: Nguyệt Phi

Beta: Trân Thục nghi

Bích Đào rảnh tay đẩy bàn tay đang ngăn cản của hắn ra, để cho cái miệng nhỏ của Đoàn Đoàn tiếp tục an tâm ăn. Nàng hờn dỗi nhìn hắn một cái: "Hoàng Thượng lại không biết xấu hổ."

Hoàng Đế không khỏi ngượng ngùng, hắn cũng là nhất thời động tình mới nói ra lời như vậy, lại làm như muốn giành ăn với nhi tử vậy. Nhưng thân là nam nhân, ở trước mặt nữ nhân khí thế không thể yếu được. Vì vậy hắn nghiêng người nói mập mờ bên tai nàng: "Đây cũng đâu phải lần đầu tiên trẫm ăn đâu, còn ngại ngùng gì chứ, hả?".

Bích Đào thuận theo lời hắn đương nhiên sẽ nghĩ đến tình cảnh kia, bên tai nàng từ từ đỏ ửng, cúi đầu không thèm để ý hắn. Đợi Tiểu Đoàn Đoàn ăn uống no đủ, híp đôi mắt ti hí ngủ đi, nhét bé vào tay phụ hoàng của bé, nói: "Thϊếp thân quân áo xốc xếch, làm phiền Hoàng Thượng ôm Đoàn Đoàn đến chỗ nhũ nương."

Ánh mắt này của Hoàng Đế, vừa phóng lục quang là nàng đã hiểu, hôm nay khẳng định không thể tránh thoát. Đã làm chút chuyện không phù hợp với thiếu nhi thì không thể để thiếu nhi ở đây được.

Hoàng Đế híp mắt nhìn nàng một lát, mỉm cười, tiểu nữ nhân này càng lúc càng thông minh rồi. Đợi khi đưa hài tử cho nhũ nương ru ngủ xong thì Hoàng Đế đã cởϊ áσ ngoài, chỉ còn lại áσ ɭóŧ, bỏ giày leo lên giường, không nói gì, trước hết đè nàng xuống thật chặt, kề sát, khẽ ngửi mùi hương thanh mát nhàn nhạt trong tóc nàng, thỏa mãn cười: "Ừm, bảo bối vẫn mềm mại như thế."

Bích Đào đỏ mặt đẩy hắn ra: "Nặng chết."

Hắn không mang theo chút tình cảm dè dặt nào, mà sức nặng "toàn thân" cũng đặt lên người nàng.

Hoàng Đế mặt dày làm như không nghe thấy, ánh nến nhu hòa phủ lên gương mặt kiều diễm của nàng một tầng mật phấn, thỉnh thoảng có mấy sợi tóc đen như mun nhảy ra khỏi gối, bởi vì khoảng cách rất gần, không mông lung như gợn nước lung linh.

Hoàng Đế nhìn mà trái tim rung rinh, ma xui quỷ khiến lại giữ tóc nàng trong lòng bàn tay, cúi đầu hôn nàng.

Tuy hắn không lên tiếng nhưng sức nặng trên người may mà cũng nhẹ đi, Bích Đào mới thở hổn hển hai hơi liền bị một cái miệng bao phủ, chặn lại. Hoàng Đế mới đầu vẫn như mưa phùn khẽ nhấm nháp, sau đó không biết có phải bị nước bọt mang hương nước ép đào kí©ɧ ŧɧí©ɧ hay không, dần dần tăng thêm lực đạo, giống như xông vào khuê phòng mỹ nhân mà cường bạo, làm xằng làm bậy vậy, bú ɭϊếʍ cắи ʍút̼ không chút kiêng kị.

Lực đạo khuấy đảo kia khiến đầu lưỡi nàng tê rần, Bích Đào ưm hai tiếng, Hoàng Đế đang hăng say quấn quít sao chịu thả ra, cảm thấy mùi vị đó làm cho hắn bị nghiện. Nàng tức giận rụt qua một bên, đồng thời gạt hắn ra ngoài, trong mắt nổi lên hơi nước, nàng bị làm đau mất rồi.

Lúc này Hoàng Đế mới phát hiện có chút không đúng, lui người ra nhìn một cái, môi của bảo bối hồng hồng sưng đỏ, còn có chỗ bị hắn không có chừng mực mà cắn tróc da, đôi mắt như sương mù hung hăng nhìn hắn, thở gấp, tủi thân không chịu nổi. Lâu ngày không đυ.ng tới, hắn thiếu chút nữa quên mất nha đầu này yếu ớt cỡ nào, sinh hài tử rồi cũng không khác là bao. Chuyện này khiến hắn nhớ tới lúc nàng khó sinh, như vậy mà nàng còn chịu đau không nổi, không biết lúc ấy khó chịu tới cỡ nào. Nghĩ vậy, trong lòng càng thương tiếc nàng hơn, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi anh đào, thỉnh thoảng còn khẽ kiếm lên chỗ bị cắn bong da.

Cảm giác châm chích truyền đến trong đầu, Bích Đào rêи ɾỉ một tiếng, giọng nói kéo dài mềm nhũn: "Hoàng thượng..."

"Trẫm ở đây." Giọng nói hắn khàn khàn.

Nàng nửa mở mắt, du͙© vọиɠ như sóng nước mùa xuân muốn tuôn trào, cái gáy trắng nõn tựa vào khẽ ngẩng lên, hàng mày điểm thúy đã thấm nhuần, càng lộ vẻ xinh đẹp, giọng nói dịu dàng như bôi mật vang lên: "Hoàng Thượng không phải muốn nếm thử sao?". Âm đuôi hơi lên giọng, khiến trong lòng Hoàng Đế tê ngứa, như một cái lông chim nhẹ nhàng xẹt qua, run rẩy không thôi.

Hoàng Đế cảm thấy đầu óc không đủ dùng, trong đầu loạn thành một đống hỗn độn. Hắn hỏi: "Nếm cái gì?".

Nàng khanh khách cười một tiếng, kéo đầu hắn xuống. Vạt áo tán loạn lúc nãy cũng chưa được cột lại, đập vào mặt là bầu ngực tuyết trắng mềm mại, trên đầu có chỗ đỏ bừng, giống như món bánh điểm tâm được phủ lên một lớp đường vậy, ở trước mặt hắn run rẩy đung đưa.

Đôi mắt của Hoàng Đế trở nên thâm thúy, hoàn toàn quên mất lúc nãy mình mới ngây ngốc, cúi người cắn lên tuyết nhi, không như thường ngày mà chỉ ra sức bấu mυ'ŧ. Dù vậy thân thể nhạy cảm của nàng vẫn mềm nhũn, thở dốc, thỉnh thoảng truyền ra tiếng rêи ɾỉ dịu dàng trong cổ họng. Âm thanh kia và dòng sữa còn dư lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ lửa du͙© vọиɠ của Hoàng đế càng dữ dội, hắn lột tiết khố của nàng ném ra ngoài, tay đi xuống sờ một chút, dịch dính dính ướt ướt dính đầy tay, hắn cười đắc ý, như khen thưởng mà hôn lên gò má hồng nhuận của nàng, "Thật ngoan".

Tách hai chân của nàng ra rồi tiến vào.

Tốc độ va chạm của Hoàng Đế quá nhanh, Bích Đào bất ngờ không kịp đề phòng, chỉ cảm thấy lập tức được lấp đầy, vừa không quen vừa khó nhịn, nước mắt lượn vòng rơi xuống quai hàm, nàng giãy giụa lui về sau một chút: "Không thoải mái". Má hồng nhiễm từng giọt lệ nóng hổi, lại càng xinh đẹp như quả đào dính sương, thẹn thùng mà lên tiếng.

Hoàng Đế cắn xuống, liếʍ những giọt lệ kia, lật lại trượt đến bên tai nàng cười khẽ: "Có thật không thoải mái không?". Nhưng hắn lại rất thoải mái, thịt mềm khít chặt bao bọc, sâu bên trong còn có cái miệng nhỏ nhắn cắи ʍút̼, cũng không khác gì trước đây cả.

"Hoàng Thượng đáng ghét!". Thân thể trắng mịn tinh tế của nàng ửng lên màu hoa hồng, nũng nịu yếu ớt oán giận một câu, quay mặt sang chỗ khác.

"Vậy là thích rồi." Hoàng Đế hiểu ý, hạ bộ từ từ dày vò nàng, tận lực đè thấp âm thanh hấp dẫn không nói nên lời: "Lâu như vậy không được rồi, có nhớ trẫm không?".

Lại đến nữa rồi, trong lòng Bích Đào thầm phỉ nhổ. Nàng vòng chân kẹp chặt hông Hoàng Đế, ngón chân bò lên đùi, rồi lên eo hắn làm loạn, giọng nói lười biếng như mèo ngủ: "Nhớ chứ, nhớ muốn chết luôn." Nói không ra ý cười trêu chọc trong đó.

Được rồi, nữ tử này được hắn dưỡng gan càng ngày càng lớn rồi, còn dám qua loa lấy lệ với hắn.

Một tay nhấc mông nhỏ của nàng lên, thẳng hướng ngực mình mà nhấn vào, lấy hết sức đâm vào chỗ nhạy cảm của nàng, để nàng cười: "Ồ? Lại nói."

Tiếng rên lười biếng kia trong nháy mắt kiều mị đến chảy nước, nước từ trong thân thể nàng chảy ra càng ngày càng nhiều, từng dòng nước chảy tới kẽ đùi, Hoàng Đế nâng tay nàng lên cao. Chất lỏng sền sệt tản ra mùi hương đào và xạ hương ngọt ngào, càng khiến tìиɧ ɖu͙© của Hoàng Đế tăng cao.

"Muốn". Bích Đào bị lắc lư không chịu nổi, móng vuốt cào lên vai Hoàng Đế, véo hết sức, nhõng nhẽo thút thít khóc: "Muốn Hoàng Thượng, thϊếp muốn Hoàng Thượng". Không phải muốn nghe cầu xin tha thứ sao, hừ, đúng là thói xấu của nam nhân! Nói cho mà nghe...

"Đừng khóc, trẫm cũng muốn." Rõ ràng nàng cào lên lưng hắn, nhưng sao lại giống cào tới trong lòng hắn vậy, Hoàng đế thở dài. Thương yêu hôn từng cái lên cái gáy tinh tế của nàng, vừa hít vừa mυ'ŧ, mang theo từng tình triều phát run, muốn hoàn toàn ném nàng lên Vu sơn đầy mây mù kia.

Cái hông đang cong lên của nàng cũng từ từ mềm xuống, mây đen tản ra đầy gối, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn qua vừa mê loạn lại chìm đắm. Lớp thịt chặt chẽ bao quanh cắn nuốt thứ đốt nóng của Hoàng Đế, hắn tăng thêm tốc độ chạy nước rút chốc lát, rốt cuộc thỏa mãn phóng thích vào nơi sâu thẳm trong cơ thể nàng.

Sau khi lắng xuống dư âm, khắp người Bích Đào đầm đìa mồ hôi lăn sang một bên, lăn vào trong lòng Hoàng Đế. Nhỏ giọng than phiền: "Bồn tắm uổng phí rồi." Hoàng Đế cố ý xây cho nàng hồ tắm lớn bằng lam điền ngọc vẫn còn ở Trữ Tú cung, cái này lại không dọn ra được.

Bàn tay mang theo vết chai mỏng đi dạo khắp cơ thể nàng, Hoàng Đế cười dỗ nàng: "Đợi ngày mai lại cho xây một cái nữa là được."

Cơ thể không yên ổn của nàng động đậy, hừ một tiếng chanh chua nói: "Ai biết được sau này sẽ tiện nghi cho ai chứ." Cánh tay oánh nhuận như bạch ngọc của nàng vòng lên cổ Hoàng Đế, ngửa mặt tiến tới bên tai hắn hà hơi như hoa lan: "Nói không chừng Hoàng thượng sẽ cùng nàng ta ở đó giống như thϊếp vậy..." Giọng nói càng thấp hơn, miêu tả tình cảnh lúc ấy rất sống động, lời nói lại chứa ái muội mơ hồ.

Ánh mắt Hoàng Đế tối lại, tối tăm chuyển động, mấy tháng không chạm vào nàng, hiện giờ hắn không thể chịu được kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Trong giọng nói hắn ẩn chứa uy hϊếp: "Nhóc con?".

Bích Đào nhõng nhẽo thấp giọng lầu bầu một câu, rồi sau đó nũng nịu với Hoàng đế: "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, giúp thϊếp làm một chuyện đi mà." Nàng sai bảo không ngượng mồm.

"Nói thử xem." Đừng nói lại muốn tìm Xuân cung đồ, đều vơ vét cho nàng hết mấy bộ rồi, sao lại không đủ xem chứ. Nhưng phải nói tới, đúng là mấy thứ tranh này dạy hư nàng, lúc đầu nàng chỉ rụt người lại khóc thút thít, giống như một con mèo nhỏ bị giày vò vậy. Sau này càng lúc càng càn rỡ, giống như hôm nay vậy, thủ đoạn gì cũng dám dùng. Hừ, đương nhiên hắn cũng được hưởng lợi.

"Thϊếp muốn biết rốt cuộc là ai truyền tin vịt." Dừng một chút, giọng nói mềm mại của nàng như kết một tầng băng: "Nàng ta dám làm chuyện bất lợi với Thừa Cảnh, không biết chỗ dựa sau lưng bao lớn. Thϊếp không muốn có lần sau đâu."

Chuyện của Lệ Quý tần chỉ là bất ngờ, mặc dù nàng ta có hiềm nghi mang lòng xem kịch vui và kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhưng chẳng qua chỉ là một công cụ. Hoàng Đế và nàng cũng có thể hiểu được. Nàng muốn tìm, chính là kẻ ở phía sau màn. Đến tột cùng là Đức Phi phái Lệ Quý tần đến kí©ɧ ŧɧí©ɧ nàng hay là Hoàng Hậu mượn cơ hội này diệt trừ hai phe? Hoặc là còn có người mà nàng không đoán được là ai. Dù sao liên quan đến ngoài cung, nàng không nhất định có thể lôi ra được.

Hoàng Đế nghe rồi ngẩn ra, lại không làm gì khác. Mặc dù hắn biết vật nhỏ và những người bên cạnh không giống nhau, nhưng phàm là không phải hắn ám sát thì thủ đoạn đa phần cũng chỉ là đùa bỡn là chính, bị thương mặt không tổn thương gân cốt. Nhưng đây cũng là lần đầu tiên nàng rất rõ ràng bình thản nói với hắn, nàng ghét ai, muốn đối phó với ai, hơn nữa sự lệ thuộc, tính nhiệm muốn mượn tay của hắn.

Hắn nhớ tới lúc nàng từng cười mà nói câu kia "Mượn khí thế của Hoàng Thượng đó", giờ khắc này nhớ tới, trong lòng không biết sao lại trở nên mềm nhũn. Trước giờ hắn không thích tham dự vào chuyện hậu cung. Chẳng qua lại vì nàng mà phá lệ, giống như chịu đựng gian nan vậy.

"Được." Hắn gật đầu đáp ứng, sau đó ôm nàng vào trong ngực, quấn chặt năm ngón tay nàng, trầm giọng nói: "Trẫm sẽ tra rõ, giúp nàng hả giận."

"Làm như Đoàn Đoàn không phải hài tử của Hoàng Thượng vậy." Bích Đào bĩu môi. Cho dù nàng không quản, Hoàng Đế cũng phải tra rõ thôi. Nhưng nàng ở bên gối thổi chút gió đại khái có thể khiến Hoàng Đế càng tận tâm tận lực hơn.

Tiếng cười của Hoàng Đế càng thấp xuống, khí tức nóng bỏng phun lên gáy ngọc mẫn cảm của nàng, một trận tê dại dâng lên: "Nói đúng lắm, cũng giúp trẫm hả giận."

"Là giúp một nhà ba người chúng ta hả giận." Nụ cười của Bích Đào sáng rỡ, quay lại khẽ lầu bầu cực nhỏ một câu.

Dường như Hoàng Đế cũng nghe thấy, trong mắt hắn lướt qua một tia phức tạp. Nàng nói: Hình như là một nhà ba người. Sợ rằng đây chính là thứ mà hắn không cho nàng được. Bàn tay đang nắm của hai người càng chặt hơn, cho dù hắn không cho được, nàng cũng chỉ có thể là của hắn...

---

"Nương nương, Hoàng Thượng vừa mới hạ thánh chỉ, Đức Phi bị giáng xuống Tiêu Phi rồi." Kim ma ma nhận được tin tức đó từ trong cung, lập tức đi tới bên bàn trang điểm, kê vào lỗ tai nàng nói.

"Ồ?". Hoàng Hậu gõ lược ngọc ở trên bàn. Khuê danh của Đức Phi là Tiêu Yến Yến, nói vậy là đã giáng xuống vị trí của tứ phi rồi. Tuy từ nhị phẩm và chính nhị phẩm chỉ cách nhau một đường ranh, muốn vượt qua đường ranh đó lại khó hơn lên trời. Đức Phi cũng bởi vì có gia thế, dung mạo, tài tình mọi thứ không thiếu, là lão nhân lúc tiềm để của Hoàng Thượng lại sinh được Đại hoàng tử nên mới có thể ngồi lên vị trí kia. Một khi không cẩn thận liền rơi xuống như vậy. Sau này sợ là khó xoay mình lần nữa.

"Lý do là không chăm sóc Đại hoàng tử cẩn thận." Lý do này Kim ma ma cũng biết là không phải, nếu không chăm sóc Đại hoàng tử thì phải hàng vị, sao lại đợi đến hôm nay chứ. Chẳng qua Hoàng Đế làm việc, có lý do cũng đã cho mặt mũi, dù sao vẫn tốt hơn không nói hai lời mà đánh vào mặt." Nghe nói trong cung Đức... Tiêu Phi bị Hoàng Thượng tẩy sạch, thân tín tên Tương Ngọc kia cũng không bỏ qua."

Theo lý mà nói Đức Phi xuống đài, người đối nghịch với nàng ta nhiều năm là Hoàng Hậu hẳn phải nên cao hứng. Nhưng nguyên nhân khiến Đức Phi xuống đài lại không thể không khiến cho Hoàng Hậu cảnh giác với Trân Phi nhiều hơn. Cuối cùng sau một trận tin đồn khiến lòng người hoang mang thì Trân Phi tiến lên phi vị, còn sinh ra được Ngũ hoàng tử được nhận định là "phúc tinh tạ thế", các nàng tính toán tới lui lại tiện nghi cho nàng ta. Hơn nữa Lệ Quý tần - người đáng nhẽ phải xảy ra chuyện thì lại tốt đẹp trở về Hàm Phúc cung. bản thân Đức Phi còn khó bảo toàn thân mình, đến tột cung là ai bảo vệ nàng ta?

"Trân Phi, xem ra bổn cũng phải suy nghĩ kĩ một chút." Hoàng Hậu xoa huyệt thái dương than thở.

Kim ma ma thấy nương nương nghe tin tức này xong cũng không vui vẻ, ngược lại càng phiền não hơn, vừa cuống cuồng lại vừa đau lòng. Trấn an nàng nói: "Nương nương, người và Tiêu Phi lâu như vậy mới hoàn toàn giẫm nàng ta xuống. Có thể thấy thế sự không thể nóng vội được, những kế hoạch bố trí này cũng không phải chuyện một sớm một chiều."

Cho dù là Tiêu Phi, cũng là bởi vì có Hiền Phi giúp nàng ta. Hoàng Hậu nghe xong hoảng hốt chốc lát, có lẽ, nàng cũng không thích hợp ở hậu cung. Chỉ là nàng không thể không thích hợp.

"Ma ma nói đúng." Hoàng Hậu mỉm cười: "Tận hưởng thú vui trước mắt, ma ma nói, có phải bổn cung nên chuẩn bị hậu lễ để đi thăm Tiêu Phi nương nương của chúng ta hay không?".

Khẩu khí và biểu tình kia lại có mấy phần giống với dáng vẻ lúc xưa của nàng, khóe mắt của Kim ma ma thoáng chốc dâng lên hơi nước, bà cảm thấy nương nương nhà mình đang mỉm cười nhìn bà qua tấm gương, vội vàng lau nước mắt đi, bèn cười theo nói: "Nương nương quên rồi, nói không chừng lát nữa Tiêu Phi phải đến thỉnh an ngài đó."

Hoàng Hậu được bà nhắc nhở mới phát hiện quả thật là như vậy, ý cười của nàng không giảm: "Ma ma, bảo Ngạn Chỉ vào chải tóc trang điểm cho bổn cung."

Cũng đúng, suốt ngày cứ phí hết tâm tư, hôm nay cũng nên thả lỏng một lần.