Trùng Sinh Cùng Anh Trở Về

Chương 1: Trùng sinh

Trên đỉnh của tập đoàn Lưu Thị, mây đen cuồn cuộn, sấm chớp oanh tạc bầu trời,cuồng phong gào thét.

Trên sân thượng đang đứng 1 nam 3 nữ. 1 người con trai thanh tú tiến tới gần thiếu nữ đứng cạnh mép lan can. Đôi tay cầm súng có chút run rẩy. Hắn chỉ là con trai của chủ nhiệm lớp đại học Đế Đô. Hắn bắt buộc phải gϊếŧ cô gái này để ba có thể tiếp tục ở lại đại học Đế Đô.

"Tiểu Ly, anh xin lỗi. Anh cũng là bất đắc dĩ..." Người con trai thanh tú giương họng súng lên. Vì tiền đồ tương lai của hắn. Một mạng người thì có là gì?Cô gái tên Tiểu Ly giương mắt lên 1 cái rồi lại nhẹ nhàng cụp mắt xuống, không nói, không cảm xúc lẳng lặng đứng đó. Cô chỉ muốn trước khi chết được gặp lại người đó một lần, nhưng mà...khó quá rồi...

Thiếu nữ đứng bên cạnh nam nhân thanh tú có vẻ nôn nóng, thúc giục."Đường Lân, anh làm việc nhanh lên chút, để tên kia biết được hậu quả không phải chúng ta có thể gánh chịu được..."

Đường Lân nắm chặt khẩu súng đen lạnh lẽo, cảm giác lạnh lẽo thấm vào tận trong xương. Đường Lân đang run run bóp cò súng thì 1 giọng nói vang lên

"Y Y!"

Cung Cẩn Hàn vội vã chạy tới, Đường Lân phát hoảng. Không kịp phản ứng thì đã nổ súng. Cung Cẩn Hàn như dùng hết sức lực từ thời cha sinh mẹ đẻ tới nay chạy tới. Hắn chỉ muốn đến trước mặt Y Y, đem thân hình nhỏ bé kia bảo vệ, nói ra tình cảm chôn dấu lâu nay. Chỉ là chặn 1 viên đạn thôi mà, cho dù bị vạn tiễn xuyên tâm, ngũ mã phanh thây cũng không sao cả, chỉ cần Y Y bình an và vui vẻ là được rồi...

"Phụt"Kèm theo tiếng đạn ghim vào thịt là tiếng vật nặng rơi xuống đất. Cung Cẩn Hàn ngã xuống, Lưu Ly sững sờ nhìn Cung Cẩn Hàn ngã trước mặt mình. Tròng mắt khô khốc bắt đầu có nước mắt chảy ra, cô quỳ xuống, nâng đầu Cung Cẩn Hàn để hắn gối lên đùi mình

Cô nói:"Cẩn Hàn, anh tội gì phải khổ như vậy?"

Cung Cẩn Hàn cười nhìn Lưu Ly gần ngay trước mắt, máu tươi từ bụng trào ra làm cho gương mặt của hắn tăng thêm phần dụ hoặc."Y Y, em thật dễ thương"

Nước mắt của Lưu Ly lại trào ra. Cô mạnh mẽ đưa tay gạt đi nước mắt, cố nặn ra 1 nụ cười còn khó coi hơn cả khóc."Cẩn Hàn, em đã nói rồi, em tên Lưu Ly, không phải Y Y"

Cung Cẩn Hàn cười ngây ngô, nâng bàn tay dính máu lên chạm nhẹ vào gương mặt xinh đẹp dễ thương đầy nước mắt của Lưu Ly."Nhưng cái tên Y Y rất hợp với em, anh thích Y Y"

Nói được vài câu, Cung Cẩn Hàn đã cảm thấy mệt mỏi.""Y Y, có câu nói này anh nợ em rất lâu rồi""

Trên đỉnh của tập đoàn Lưu Thị, mây đen cuồn cuộn, sấm chớp oanh tạc bầu trời,cuồng phong gào thét.

Trên sân thượng đang đứng 1 nam 3 nữ. 1 người con trai thanh tú tiến tới gần thiếu nữ đứng cạnh mép lan can. Đôi tay cầm súng có chút run rẩy. Hắn chỉ là con trai của chủ nhiệm lớp đại học Đế Đô. Hắn bắt buộc phải gϊếŧ cô gái này để ba có thể tiếp tục ở lại đại học Đế Đô.

"Tiểu Ly, anh xin lỗi. Anh cũng là bất đắc dĩ..." Người con trai thanh tú giương họng súng lên. Vì tiền đồ tương lai của hắn. Một mạng người thì có là gì?Cô gái tên Tiểu Ly giương mắt lên 1 cái rồi lại nhẹ nhàng cụp mắt xuống, không nói, không cảm xúc lẳng lặng đứng đó. Cô chỉ muốn trước khi chết được gặp lại người đó một lần, nhưng mà...khó quá rồi...

Thiếu nữ đứng bên cạnh nam nhân thanh tú có vẻ nôn nóng, thúc giục."Đường Lân, anh làm việc nhanh lên chút, để tên kia biết được hậu quả không phải chúng ta có thể gánh chịu được..."

Đường Lân nắm chặt khẩu súng đen lạnh lẽo, cảm giác lạnh lẽo thấm vào tận trong xương. Đường Lân đang run run bóp cò súng thì 1 giọng nói vang lên

"Y Y!"

Cung Cẩn Hàn vội vã chạy tới, Đường Lân phát hoảng. Không kịp phản ứng thì đã nổ súng. Cung Cẩn Hàn như dùng hết sức lực từ thời cha sinh mẹ đẻ tới nay chạy tới. Hắn chỉ muốn đến trước mặt Y Y, đem thân hình nhỏ bé kia bảo vệ, nói ra tình cảm chôn dấu lâu nay. Chỉ là chặn 1 viên đạn thôi mà, cho dù bị vạn tiễn xuyên tâm, ngũ mã phanh thây cũng không sao cả, chỉ cần Y Y bình an và vui vẻ là được rồi...

"Phụt"Kèm theo tiếng đạn ghim vào thịt là tiếng vật nặng rơi xuống đất. Cung Cẩn Hàn ngã xuống, Lưu Ly sững sờ nhìn Cung Cẩn Hàn ngã trước mặt mình. Tròng mắt khô khốc bắt đầu có nước mắt chảy ra, cô quỳ xuống, nâng đầu Cung Cẩn Hàn để hắn gối lên đùi mình

Cô nói:"Cẩn Hàn, anh tội gì phải khổ như vậy?"

Cung Cẩn Hàn cười nhìn Lưu Ly gần ngay trước mắt, máu tươi từ bụng trào ra làm cho gương mặt của hắn tăng thêm phần dụ hoặc."Y Y, em thật dễ thương"

Nước mắt của Lưu Ly lại trào ra. Cô mạnh mẽ đưa tay gạt đi nước mắt, cố nặn ra 1 nụ cười còn khó coi hơn cả khóc."Cẩn Hàn, em đã nói rồi, em tên Lưu Ly, không phải Y Y"

Cung Cẩn Hàn cười ngây ngô, nâng bàn tay dính máu lên chạm nhẹ vào gương mặt xinh đẹp dễ thương đầy nước mắt của Lưu Ly."Nhưng cái tên Y Y rất hợp với em, anh thích Y Y"

Nói được vài câu, Cung Cẩn Hàn đã cảm thấy mệt mỏi.""Y Y, có câu nói này anh nợ em rất lâu rồi""

Trên đỉnh của tập đoàn Lưu Thị, mây đen cuồn cuộn, sấm chớp oanh tạc bầu trời,cuồng phong gào thét.

Trên sân thượng đang đứng 1 nam 3 nữ. 1 người con trai thanh tú tiến tới gần thiếu nữ đứng cạnh mép lan can. Đôi tay cầm súng có chút run rẩy. Hắn chỉ là con trai của chủ nhiệm lớp đại học Đế Đô. Hắn bắt buộc phải gϊếŧ cô gái này để ba có thể tiếp tục ở lại đại học Đế Đô.

"Tiểu Ly, anh xin lỗi. Anh cũng là bất đắc dĩ..." Người con trai thanh tú giương họng súng lên. Vì tiền đồ tương lai của hắn. Một mạng người thì có là gì?Cô gái tên Tiểu Ly giương mắt lên 1 cái rồi lại nhẹ nhàng cụp mắt xuống, không nói, không cảm xúc lẳng lặng đứng đó. Cô chỉ muốn trước khi chết được gặp lại người đó một lần, nhưng mà...khó quá rồi...

Thiếu nữ đứng bên cạnh nam nhân thanh tú có vẻ nôn nóng, thúc giục."Đường Lân, anh làm việc nhanh lên chút, để tên kia biết được hậu quả không phải chúng ta có thể gánh chịu được..."

Đường Lân nắm chặt khẩu súng đen lạnh lẽo, cảm giác lạnh lẽo thấm vào tận trong xương. Đường Lân đang run run bóp cò súng thì 1 giọng nói vang lên

"Y Y!"

Cung Cẩn Hàn vội vã chạy tới, Đường Lân phát hoảng. Không kịp phản ứng thì đã nổ súng. Cung Cẩn Hàn như dùng hết sức lực từ thời cha sinh mẹ đẻ tới nay chạy tới. Hắn chỉ muốn đến trước mặt Y Y, đem thân hình nhỏ bé kia bảo vệ, nói ra tình cảm chôn dấu lâu nay. Chỉ là chặn 1 viên đạn thôi mà, cho dù bị vạn tiễn xuyên tâm, ngũ mã phanh thây cũng không sao cả, chỉ cần Y Y bình an và vui vẻ là được rồi...

"Phụt"Kèm theo tiếng đạn ghim vào thịt là tiếng vật nặng rơi xuống đất. Cung Cẩn Hàn ngã xuống, Lưu Ly sững sờ nhìn Cung Cẩn Hàn ngã trước mặt mình. Tròng mắt khô khốc bắt đầu có nước mắt chảy ra, cô quỳ xuống, nâng đầu Cung Cẩn Hàn để hắn gối lên đùi mình

Cô nói:"Cẩn Hàn, anh tội gì phải khổ như vậy?"

Cung Cẩn Hàn cười nhìn Lưu Ly gần ngay trước mắt, máu tươi từ bụng trào ra làm cho gương mặt của hắn tăng thêm phần dụ hoặc."Y Y, em thật dễ thương"

Nước mắt của Lưu Ly lại trào ra. Cô mạnh mẽ đưa tay gạt đi nước mắt, cố nặn ra 1 nụ cười còn khó coi hơn cả khóc."Cẩn Hàn, em đã nói rồi, em tên Lưu Ly, không phải Y Y"

Cung Cẩn Hàn cười ngây ngô, nâng bàn tay dính máu lên chạm nhẹ vào gương mặt xinh đẹp dễ thương đầy nước mắt của Lưu Ly."Nhưng cái tên Y Y rất hợp với em, anh thích Y Y"

Nói được vài câu, Cung Cẩn Hàn đã cảm thấy mệt mỏi.""Y Y, có câu nói này anh nợ em rất lâu rồi""

Nhóm Đường Lân và Chu Hân, nhìn đến phát ngốc."A Hân, anh...anh..."Đường Lân run run chỉ vào Cung Cẩn Hàn suy yếu cùng với Lưu Ly.Chu Hân lắc lắc cánh tay cô gái đang im lặng trầm mặc kia cầu khẩn." A Liên, mau cứu chúng ta...."

A Liên nhìn Chu Hân, cô ta cũng sợ. Cung gia không phải là thứ mà cô ta có thể chọc vào. Cô ta tuy có ưa thích Cung Cẩn Hàn nhưng việc này không chỉ là chết, không chỉ là ngồi tù, không chỉ là ảnh hưởng tới gia tộc, mà là 1 cái kết đáng sợ hơn nữa. Nhưng đã đi đến bước này thì đã không có đường lui nữa rồi...

Cô ta cắn môi, lên tiếng."Ném hai người đó xuống đi".

Tòa nhà Lưu Thị tổng cộng 20 tầng. Mỗi tầng cao trung bình 6 mét, cộng thêm nơi bọn họ đứng là tầng thượng vậy độ cao ít nhất cũng trên 120 mét.Lưu Ly bị gãy 1 cái xương sườn còn chưa có khỏi, hẳn là vừa rồi cũng tốn rất nhiều sức lực đi. Quan trọng hơn, có thể người của Cung gia sắp đến rồi!

Lưu Ly liếc nhìn bọn họ một cái, chậm rãi mở miệng."Lưu Ngọc Liên, cô nghĩ cũng thật hay. Cô vốn đã chiếm mất thân phận và địa vị của tôi, lại nghĩ có thể ôm nó cả đời. Cô đừng mơ tưởng! Lưu Ly tôi cho dù có chết cũng sẽ hóa thành lệ quỷ vĩnh viễn đi theo các người!"

Nhìn sang Đường Lân, cô khàn khàn kɧıêυ ҡɧí©ɧ."Đường học trưởng,tạm biệt anh nhưng tôi nghĩ rất nhanh chúng ta liền gặp nhau dưới hoàng tuyền thôi. Anh nghĩ sau khi làm xong việc này Lưu Ngọc Liên sẽ lưu anh lại sao? Còn có cả Chu Hân, cô từng là bạn tốt của tôi, lại đi quyến rũ bạn trai của tôi, dù chỉ là trên danh nghĩa, cũng không tới lượt cô."

Lưu Ly giơ tay phải vô lực lên."Cái tay này cũng bị phế vì cô, coi như tôi năm đó là 1 con ngu, lại đi tin tưởng loại người như cô. Thật xin lỗi, mắt tôi đã khỏi rồi"

Cuối cùng cũng đã nói ra hết lời trong lòng, Lưu Ly lặng lẽ vuốt ve gương mặt của Cung Cẩn Hàn."Chúng tôi cũng không cần mấy người đưa tiễn, tự tôi có thể đi"

Cô cười thật tươi, ghé sát vào tai Cung Cẩn Hàn thì thầm."Chúng Ta đi thôi, mong kiếp sau sẽ yêu nhau đến bạc đầu giai lão. Còn nữa Cẩn Hàn,em yêu anh...."

Trong ánh mắt trợn trừng của ba người kia, cô nâng Cung Cẩn Hàn dậy, chiếc xương sườn gãy đau vô cùng, xiên vào nội tạng nhưng cô vẫn mỉm cười. Loáng thoáng có thể nhìn thấy bên môi Cung Cẩn Hàn nâng lên một chút ý cười nhẹ nhàng. "Xin lỗi anh, là em quá ích kỷ, nếu có kiếp sau, em nhất định sẽ thật quý trọng anh"

Nhảy xuống lưu Ly nhìn Cung Cẩn Hàn đã đoạn khí, giọt nước mắt cuối cùng của cuộc đời rơi xuống, rồi sau đó đỉnh đầu đau, rất đau, rất đau,....

Và không có sau đó nữa...