Định Kiến

Chương 106

Nghiêm Mạc cũng không nhịn được nữa, hắn hít một hơi thật sâu, đặt chóp đỉnh căng cứng lên miệng huyệt mềm mại, một giây kế tiếp, dương v*t thô to nóng như lửa khai phá tầng tầng lớp thịt quyến rũ, tiến quân thần tốc. Hứa Khiêm bị đâm đến kêu thành tiếng, không biết là đau đớn hay vui sướиɠ mà nhíu mày lại, thở từng ngụm hổn hển, đầu lưỡi kiều diễm đỏ hồng lộ ra khỏi môi, nước bọt không ngừng trượt xuống từ khoé miệng, rơi vào tầng mồ hôi mỏng phủ đầy ngực, ướt nhẹp.

Nghiêm Mạc hôn lấy môi y, đầu lưỡi cuốn lấy dịch thể dư thừa, đồng thời không quên chôn mình thật sâu vào vào trong cơ thể kia. Động tác của hắn không nhanh, nhưng tận sức ma sát, qυყ đầυ căng cứng liếʍ nội bích nóng hổi, chậm rãi đẩy vào từng tấc một, mãi cho đến khi hòn bi đánh vào cánh mông phát ra một tiếng ba, dâʍ ɖị©ɧ dư thừa theo đó tràn ra ngoài, trét lên miệng huyệt đỏ bừng một lớp óng ánh. Hứa Khiêm co quắp run rẩy, giữa tiếng rêи ɾỉ là giọng nức nở, lâu lắm rồi hắn không làm, cho dù làm đủ tiền hí, cũng chỉ đủ bù trừ căng đau mà mệt nhọc lúc ban đầu, giống như chỗ kia bị phá hư vậy, cái cây vừa thô vừa nóng đó đi dọc theo tràng đạo đâm gần đến dạ dày.

"Nhẹ, nhẹ... Đệch." Y nhấc cằm lên, hầu kết không ngừng lăn lên lộn xuống, ngón chân cuộn tròn lại khẽ cọ vào ghế sopha, trong bóng tối liền cảm thấy mọi thứ như được phóng đại vô hạn, ánh mắt đối phương quá nóng bỏng, Hứa Khiêm xấu hổ suýt thiêu cháy, thân thể trắng nõn không ngừng nổi lên màu hồng của sắc dục. Nghiêm Mạc gặm cắn cằm y, bàn tay vân vê nơi ngực Hứa Khiêm, toàn tâm toàn ý vuốt ve cơ ngực săn chắc, bấm mạnh vào đầu v* đã sưng to đến cứng rắn, nhào nặn mãi cho đến khi miếng da nhỏ bé kia phát nóng sưng tấy lên mới không nặng không nhẹ vỗ một cái.

Lần này, Hứa Khiêm giống như một con cá bị chém trên thớt gỗ, còn bị cᏂị©Ꮒ đến khản giọng, hạ thân vừa trướng vừa tê dại, khoang ngực nóng bỏng tuy thoải mái nhưng phần nhiều là đau nhức, giống như năm giác quan đều bị rối loạn đảo ngược, hậu huyệt bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ theo bản năng cắn chặt lấy, động thịt nóng như lửa mυ'ŧ lấy vật trong cơ thể, dâʍ đãиɠ co rút lại. Nghiêm Mạc nín thở cắm mạnh vài cái, hắn nâng thắt lưng đối phương lên, phơi bày vị trí giao hợp trong không khí, nhìn nếp gấp sắc tình kia lần lượt mở ra, phun ra nuốt vào, nóng bỏng lại tìиɧ ɖu͙©. Hứa Khiêm dâʍ ɭσạи kêu lên, dương v*t ở phía trước quả nhiên không ngừng phun ra dịch, số chất lỏng trong suốt tạo thành một bãi nơi bụng dưới, Nghiêm Mạc lấy tay lau một chút, rồi đưa vào miệng đối phương, "Nếm thử mùi vị của anh đi... Có phải rất lẳиɠ ɭơ hay không? Hửm?"

Hắn nói xong, lại đánh một cái xuống l*иg ngực đang nhô lên, lòng bàn tay xoẹt qua đầu v* sưng tấy, Hứa Khiêm thoáng co người lại, giống như muốn nói gì đó, nhưng lại bị ngón tay khuấy trộn làm rối loạn, cuối cùng hoá thành tiếng nức nở mơ hồ mập mờ.

Nghiêm Mạc chậm rãi cố gắng chuyển động thắt lưng, xương hông đánh vào cánh mông phát ra tiếng ba ba, mỗi một lần hắn rút ra đến gần như ra khỏi cơ thể, chỉ còn lại chóp đỉnh khó khăn lắm mới cắm lại ở miệng huyệt, sau đó dùng sức đâm vào, dường như muốn khảm cả bản thân vào trong, chặt chẽ dính vào nhau như thể không còn một khe hở.

Hắn cắn lấy lỗ tai Hứa Khiêm, thở hổn hển nói: "Thoải mái không Hứa ca... Tôi cᏂị©Ꮒ anh sảng khoái chưa?"

Hứa Khiêm cảm giác mình đã bị đâm thủng rồi, bụng dưới co giật theo từng trận, căng cứng phát đau, sảng khoái đúng hẹn mà tới, dòng điện dọc theo cột sống kí©ɧ ŧɧí©ɧ đại não, y run lên bần bật, dùng giọng nói run rẩy khàn khàn nói: "Tôi con mẹ nó... trước kia sao không thấy cậu nhiều lời như vậy... A!" Cây gậy của Nghiêm Mạc hung hăng nghiền điểm kia, toàn thân Hứa Khiêm run rẩy, dương v*t động đậy rồi phun ra dịch thể màu trắng, y thậm chí không muốn mình bắn nhanh như vậy, cả người đều mơ màng, mềm nhũn dựa trên ghế ngồi, mãi cho đến khi Nghiêm Mạc vươn tay ra, tháo vạt áo trên mắt y xuống.

Trong nháy mắt hai mắt liền thấy hết, nước mắt theo bản năng cuộn trào mãnh liệt tuôn ra, Hứa Khiêm thậm chí không cảm giác là mình đang khóc, y hơi híp mắt lại, nhìn gương mặt quen thuộc của Nghiêm Mạc từ mờ mờ đến rõ ràng – trán bọn họ dán vào nhau, hạ thể giao hợp cùng nhau, cơ ngực trần trụi ma sát lẫn nhau, sinh ra một nhiệt độ có thể đốt thẳng đến trái tim.

Nghiêm Mạc hôn lấy nước mắt nơi mắt y, thưởng thức sự yếu đuối hiếm có của người dưới thân, liên tục nói "tôi yêu anh".

Trong lúc đang khẩn cầu một câu trả lời, dương v*t vẫn qua lại như cũ, cây gậy xanh tím sưng tấy chuẩn bị đâm vào thịt động mềm mại ẩm ướt, lông mao ma sát nơi đáy chậu mang đến cảm giác nhột nhột, mồ hôi xen lẫn da^ʍ thuỷ tích tụ trên hạ thể, chậm rãi ngấm vào đường vân trên da. Bắp đùi bị đánh đến phiếm hồng co lại làm cho hậu huyệt ở giữa cũng khẽ co rút, đón ý vắt khô vật hung mãnh từ bên ngoài kia, sau đó đến nỗi không đóng lại được, làm bộ đáng thương hé mở ra, dịch ruột non bị đánh thành bọt dính khắp nơi, Nghiêm Mạc xoa xoa hậu môn nộn đỏ, ngón tay lành lạnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ cắm vào, khiến Hứa Khiêm trợn tròn hai mắt, rồi lại bắn một lần nữa.

Đưa chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ loãng vào hậu huyệt xong, Nghiêm Mạc thẳng lưng đâm vào thêm lần nữa, vẫn đặc biệt tấn công cái điểm kia.

"Con mẹ nó cậu... uống thuốc hả..." Hứa Khiêm rốt cuộc không nhịn được nữa: "Tôi... tôi không được rồi... A! Đừng..."

Y vừa mắng vừa rên, âm thanh càng cao, Nghiêm Mạc càng hưng phấn, tiếp theo thậm chí dùng cánh tay dài ôm lên, vẫn duy trì tư thế mà trực tiếp đâm lên, Hứa Khiêm luống cuống tay chân quấn chặt lấy, thế nhưng hai tay hai chân đều hết sức, căn bản không nhịn được nữa, ngay sau đó Nghiêm Mạc lại đang cầm lấy đầu v* y, thuận thế cắm vào càng sâu hơn.

"Muốn... Mạc... CᏂị©Ꮒ..." Lúc này Hứa Khiêm thật sự muốn khóc, y đã sớm bị tên nhóc này đâm đến ói, trước kia kỹ thuật của đối phương không tốt, y còn không có từng khó khăn như vậy, bây giờ thật trớ trêu, đã biết tìm góc độ biết tìm chỗ... thoải mái thì đúng thoải mái thật, nhưng chuyện gì cũng phải có mức độ phải không? Mẹ nó mình cũng đã bắn hai lần mà hắn còn cứng rắn, có phải không vậy!

Có lẽ thật sự bị làm đến không còn tỉnh táo, Hứa Khiêm bắt đầu gọi Nghiêm Mạc, cơ bản từ gì có thể nghĩ tới liền gọi ra hết. Người kia bị y chỉnh đốn đến mắt đỏ ngầu, loạng choạng đi tới trong phòng tắm, đem người đặt trên bồn rửa tay hung hăng cᏂị©Ꮒ khô, tiếng thân thể va đập vào nhau vang vọng trong không gian nhỏ hẹp, Hứa Khiêm vô lực mở miệng, nước miếng cũng chảy xuống, rơi xuống khuôn ngực đang sưng lên, lại bị Nghiêm Mạc cẩn thận liếʍ đi, tiếp tục liếʍ rồi hôn một cái nóng hổi.

"Hứa ca..." Hắn động thắt lưng thêm lần nữa, cảm thụ được nội bích thắt chặt của người này, miệng thịt đã không còn lựa chọn mà co rút lại, gắt gao quấn lấy du͙© vọиɠ của Nghiêm Mạc, cực kỳ tiêu hồn.

"Nói anh yêu tôi..." Nghiêm Mạc cắn lỗ tai Hứa Khiêm, "Nói anh yêu tôi đi... Hứa ca..."

Hứa Khiêm đã không nghe được nữa, dương v*t đã bắn hai lần lại lần nữa dựng đứng, cuối cùng không chịu nổi nữa cầu xin tha thứ, "Thật... Thật không được nữa... bắn không ra... nữa..."

Đáy mắt Nghiêm Mạc thoáng hiện lên một tia sáng, hắn lật Hứa Khiêm lại, đè bên cạnh bồn cầu, không ngừng hôn cái gáy đang run rẩy của đối phương, "Vậy thì đái ra đi... Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên..."

"Không... mẹ nó... Tên nhóc cậu..." Chân Hứa Khiêm mềm nhũn như cọng bún, còn bị Nghiêm Mạc liên tục đâm về phía trước, thắt lưng thì bị ôm mạnh kéo trở về, sau mấy lần rốt cuộc hỏng mất, hai mắt trợn trắng gần như hôn mê, dương v*t bủn rủn run lên mấy cái, chất lỏng màu vàng nhạt từ qυყ đầυ chảy ra, đứt quảng rơi vào bồn cầu.

"Ô..."

Cực kì xấu khổ làm y nhắm mắt lại, cả người mệt lả quỵ xuống, được người kia dịu dàng ôm lấy. Nghiêm Mạc ra sức động thêm vài cái, cᏂị©Ꮒ đến khi Hứa Khiêm chỉ còn bắn ra mấy giọt nướ© ŧıểυ, lúc này mới cắn cổ đối phương, bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào chỗ sâu trong tràng đạo.