Lúc bị một chậu nước đổ xuống, Hứa Khiêm giật nảy mình, từ từ mở mắt ra.
Y không ngờ tên tiểu súc sinh An Thần này có thể gan to như vậy, dám hạ thuốc cho mình, một phút khinh suất liền lầm đường, bây giờ hai tay bị người ta trói ở sau lưng, toàn thân ướt đẫm ngồi trên ghế, Hứa Khiêm lắc lắc đầu, muốn đại não tỉnh táo hơn một chút, kết quả bị người vặn lấy quai hàm, ép ngẩng đầu lên.
Người nọ đứng chỗ ngược sáng, ánh sáng từ đèn huỳnh quang trên đỉnh đầu thật chói mắt, y theo bản năng nhắm mắt lại, chợt nghe người nọ khẽ cười một tiếng: "Tỉnh rồi?"
Hứa Khiêm quay đầu hất tay An Thần ra, trên trán y vẫn còn dán miếng băng dán cá nhân, ánh mắt hơi đỏ lên, mang theo vài phần tàn nhẫn lại tỉnh táo khiến người ta sợ hãi: "Kim chủ mới của cậu là ai?"
An Thần cười một tiếng, lại sờ sờ mặt y: "Hứa tổng hỏi như vậy, là đang ghen ư? Vẫn còn thèm muốn?"
Hứa Khiêm híp mặt cười lạnh lùng: "Chỉ thằng ranh con như cậu sẽ không có can đảm này, trừ khi là có người sai khiến... nếu như vậy, che giấu cũng không có ý nghĩa nữa, bảo gã ra đây đi." Đang nói vẫn không quên quan sát bốn phía.
Trước mắt y là một căn phòng trống trải, trừ đống linh tinh ở trong góc và cái ghế đang ngồi này ra, cũng không có gì đáng chú ý, Hứa Khiêm đoán rằng đây là một nhà kho, từ ánh sáng lộ ra nơi cửa quạt điện thì bây giờ vẫn còn là ban đêm, chứng minh rằng thời gian y hôn mê cũng không lâu lắm, dĩ nhiên còn có một khả năng là đã qua một ngày một đêm, nhưng mà xét thấy y không đói bụng lắm, có thể loại bỏ khả năng này.
Trong phòng chỉ có một mình An Thần, chờ dược hiệu hoàn toàn tan đi hết, Hứa Khiêm có lòng tin giải quyết được gã, nhưng nếu đúng theo lời đối phương, nhất định còn có chủ mưu sau màn này, tuỳ tiện hành động có thể khó thoát, chẳng thà thành thành thật thật nghỉ ngơi một lúc, chờ thể lực khôi phục lại sẽ suy nghĩ tiếp.
Nghĩ như vậy, y nâng giọng cao lên: "Bây giờ vẫn còn trốn à, thế nào, sợ sau này tôi ra ngoài sẽ trả thù sao? Cũng quá hèn nhát rồi!"
Dường như An Thần không ngờ y có thể bình tĩnh như vậy, trong lúc nhất thời hơi luống cuống, mới vừa muốn nói gì đó để xoay chuyển cục diện, chợt nghe một tiếng kẽo kẹt ở phía sau, cửa bị người đẩy ra.
Gã vội vã quay đầu lại cười ngọt ngào: "Bành tổng ~ ngài tới rồi?"
Bành Nghị thuận tay kéo người vào trong lòng, dương dương tự đắc nói với Hứa Khiêm: "Cảm giác bị tình nhân nhỏ của mình hãm hại thế nào? Mày không ngờ rằng mình cũng có thể có ngày hôm nay phải không?"
Hứa Khiêm nhìn bộ dạng vênh váo tự đắc của gã, khinh thường cười giễu cợt ra tiếng: "Tôi còn tưởng là thằng ngốc nào, không ngờ là đồ súc sinh mày... Bành Nghị à, mày không phải là không chơi đàn ông sao? Vì sao lại ở cùng cái thứ hơn cả thối nát này? À cũng phải, cởϊ qυầи lên giường đều giống nhau cả, huống gì với dáng vẻ của An Thần, ngoại trừ không có ngực ra thì cũng không khác đàn bà mấy..." Y liếʍ liếʍ đôi môi khô nẻ, nhe răng nói: "Còn nữa, lúc nào thì mày nghe được nó là tình nhân cũ của tao? Một đứa như nó, dâng tới cửa cho tao cᏂị©Ꮒ, bố đây còn sợ bẩn chim!"
Đã đến mức này thì giả bộ văn hoá cũng không có ý nghĩa nữa, Hứa Khiêm thẳng thắn bung lụa, y vốn là một tên lưu manh, lăn lộn đến ngày hôm nay nhưng trong xương vẫn không xoá sạch được tính côn đồ, bây giờ bị người ta lột đi áo khoác âu phục, áo sơmi ướt nhẹp dán ở trên người, tóc ẩm ướt rũ xuống ở trước mặt, khiến tầm nhìn hơi mờ nhạt. Y thổi thổi lên trên, lắc lắc đầu: "Vì sao thế? Hôm nay mày trói tao ở đây, là muốn đánh tao một trận báo thù, hay là doạ nạt vơ vét tài sản hả?"
An Thần bị nói đến sắc mặt trắng bệch, cắn răng nghiến lợi nhìn y chằm chằm, Bành Nghị thấy thế, đưa tay ra đẩy gã một cái: "Tức giận rồi sao? Tức giận thì đánh cho tao! Nhằm mặt đánh!" Ba chữ cuối cùng gần như là rống ra ngoài.
Hứa Khiêm duỗi thẳng cái chân bị buộc lại, lười biếng dựa vào ghế, chờ An Thần nhích tới gần mới mở miệng: "Ngươi dám cho bố đây một cái tát, khi ra ngoài bố đây sẽ chặt một đầu ngón tay của mày."
m thanh của y không lớn, nhưng cũng đủ rõ ràng, An Thần theo bản năng co rúm lại một chút, trong lúc vô tình đối mặt với cặp mắt đào hoa kia, không tìm thấy nửa phần phong lưu thường ngày nơi khoé mắt phấn chấn kia nữa mà chỉ còn sót lại ánh mắt sắc bén như dao, vừa lạnh lùng lại mãnh liệt, mang theo một sức mạnh không nói ra lời được.
Hứa Khiêm nở nụ cười, hai khoé miệng nhếch lên, lộ ra hàm trăng trắng: "Mày đánh đi."
An Thần hít một hơi, tay nâng lên không trung nhưng chậm chạp không đánh xuống.
Có điều Bành Nghị đang nhìn chằm chằm sau lưng gã, gã không còn cách nào khác, vung tay cho hai má một bạt tai, lực đạo không quá lớn, chỉ là trên tay gã đeo nhẫn, rạch nơi cằm Hứa Khiêm một vết máu.
Tiếng bạt tai lanh lảnh, bên trong phòng quanh quẩn tiếng thở gấp gáp dồn dập của An Thần, trái lại Hứa Khiêm hơi cúi đầu, không nói lời nào.
Bành Nghị vẫn chưa đủ nghiện, thúc giục: "Tiếp tục!"
An Thần khẽ cắn môi, lại tát thêm mấy cái, đánh đến hai gò má của Hứa Khiêm đều ửng đỏ, đôi môi của y vốn đã trắng bệch, lúc này có vẻ càng tái nhợt, bộ dáng toàn thân ướt đẫm lộ ra mấy phần nhếch nhác, đường nhìn của An Thần tia từ cần cổ thẳng tắp của y đi xuống, xuyên thấu qua áo sơmi có thể nhìn thấy vóc người hoàn mỹ, không khỏi nuốt nước miếng một cái.
Bành Nghị thấy gần đủ rồi liền thò tay vỗ vỗ gã: "Đi đi, đem thuốc tới."
Nghe được chữ "thuốc" này, Hứa Khiêm vốn không có phản ứng gì hơi nhíu mày một chút.
Tiếp theo y nghe Bành Nghị nói: "Đây chính là thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh nhất, tao sai người mua từ chợ đen về, nữ thần băng thanh ngọc khiết trong truyền thuyết sau khi trúng phải nó cũng sẽ biến thành da^ʍ phụ... Nếu Hứa tổng đã thích bị người ta cᏂị©Ꮒ đến vậy, thì ngày hôm nay sẽ khiến mày no đủ thoải mái." Xong rồi vỗ tay một cái, ba tên bộ dáng như du côn từ ngoài phòng đi vào, bước chân chệch choạng, y không khỏi hơi thở phào nhẹ nhõm.
Y đã chuẩn bị tinh thần là thuốc phiện... không ngờ chỉ là thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà thôi, vẫn tốt hơn một chút xíu so với dự tính.
Một người trong đám đó cười hì hì đi tới, véo một cái nơi ngực Hứa Khiêm: "Bành, Bành tổng, anh đừng có nói, thật đúng là một vật hảo hạng... Ợ, nhìn cái eo này, chân này... Quá mẹ nó hứng thú rồi!"
"Cút!"
"Ui, còn rất cay..." Tên du côn kia xoay người lại: "Trước đó không phải nói đã chuẩn bị thuốc rồi sao? Thuốc đâu?"
"Tôi đã cho người đi lấy rồi." Bành Nghị theo bản năng lùi về sau hai bước, ánh mắt da^ʍ tà của đối phương nhìn gã như đang trực tiếp phạm tội đến buồn ói: "Hứa tổng có thích phần lễ vật này của tôi không?"
Hứa Khiêm híp mắt lại, kiêu căng hất hàm lên: "Tao còn tưởng chính mày thượng chứ, đáng tiếc... không thể tự mình bẻ gãy chim của mày." Ánh mắt của y chậm rãi quét về phía những người khác đang có mặt: "Muốn thượng thì cứ tới, bố đây sẽ ghi nhớ khuôn mặt chúng mày, chờ ra ngoài, một cây đồ chơi của chúng mày cũng đừng hòng giữ lại được."
Bành Nghị cứng cổ: "Mày nghĩ rằng tao sẽ buông tha mày như thế sao? Tao đã sớm chuẩn bị camera, chờ qua đêm nay, tao sẽ tung ra cho mọi người xem... để mọi người thấy Hứa tống dâʍ đãиɠ thế nào, lần lượt bị cᏂị©Ꮒ thế nào! Đến lúc đó, tao xem thử ai còn giúp mày!"
Gã vừa mới dứt lời, cánh cửa lại lần nữa bị mở ra.
An Thần đi lấy thuốc đã trở về.