Định Kiến

Chương 50

Nghiêm Mạc không bao giờ nghĩ rằng mình cũng sẽ làm chuyện khác người như vậy —— Hứa Khiêm dẫn hắn đi tới nhà vệ sinh của khách sạn, thừa dịp đêm khuya vắng người, khoá trái cửa chính, đẩy vào một gian ở bên trong.

Dù sao cũng là khách sạn năm sao, toilet rất sạch sẽ, Hứa Khiêm đặt Nghiêm Mạc trên nắp bồn cầu, dạng chân cưỡi lên, quay mặt qua chính giữa liền bắt đầu hôn lên.

Y hôn vào rất sâu, đầu lưỡi kɧıêυ ҡɧí©ɧ thịt môi mềm mại, cạy hàm răng đang đóng ra rồi tiến nhanh vào, khuấy đảo vang lên tiếng nước chụt chụt. Hai người đều uống rượu, cồn rượu nồng nặc theo nhiệt độ cơ thể từ từ lên men, làm cho nụ hôn ngày càng say lòng người, theo biến đổi của góc độ mà nước bọt dư thừa trượt xuống theo khoé miệng, lại một lần nữa bị liếʍ mυ'ŧ sạch sẽ.

Tim Hứa Khiêm đập rất nhanh, là vui sướиɠ khác xa với chỉ thuần tuý du͙© vọиɠ của ngày trước, nhịp tim từng tí một lan tràn khắp toàn thân, chèn vào đó là rung động không nói được ra lời cùng với... sự vui vẻ, mang theo một chút bất đắc dĩ và cưng chiều, y nhắm mắt lại, than nhẹ một tiếng, cuối cùng tiếp nhận số mệnh.

Y dời ra đằng sau một chút, bắt đầu cởϊ qυầи Nghiêm Mạc, trên mặt của người kia đều là mồ hôi, khoé môi bị hôn để lại ánh nước, con mắt ươn ướt đỏ lên, làm bộ đáng thương.

"Không nên ở chỗ này..."

"Hừ." Hứa Khiêm khẽ đè môi hắn xuống: "Mỗi lần cậu đều nói như vậy, có tác dụng gì không?"

Nghiêm Mạc không nói gì, vẻ mặt hơi mờ mịt, ánh sáng vàng nhạt từ trên chiếu xuống, miêu tả gương mặt của hắn càng trở nên đẹp mắt hơn.

Hứa Khiêm yêu chết gương mặt này, yêu chết vẻ mặt này... và cuối cũng đã yêu người này.

Y kéo lấy cà vạt âu phục, nới lỏng nút buộc một chút, nhếch miệng cười liền lộ ra hàm răng trắng: "Yên tâm, anh đây sẽ làm cho cậu thoải mái."

Nghiêm Mạc không lên tiếng, chỉ chăm thú ôm lấy y giống như đang ôm một cái phao cứu mạng.

Hứa Khiêm chủ động cởϊ qυầи xuống, dùng hạ thể cọ cọ lên căn kia của đối phương, y ôm lấy đầu Nghiêm Mạc, thỉnh thoảng hạ xuống một nụ hôn, trên trán, khoé mắt, mũi... môi, vυ't qua như chuồn chuồn lướt nước, cuối cùng thăm dò vào khoang miệng, dây dưa lẫn nhau quay cuồng khuấy động, khi kết thúc kéo ra một đường chỉ bạc.

Liếʍ đi nước bọt dư bên môi, Hứa Khiêm cởi móc khoá quần của Hứa Khiêm ra, thả cái căn tính khí đã bị đè nén nửa ngày kia ra ngoài, đặt vào giữa cánh mông trượt tới trượt lui.

Dù không gian của gian phòng này có lớn hơn nữa, hai người đàn ông chen vào một chỗ cũng hơi chật chội, bên ngoài vách tường gạch màu đen, ngọn đèn mờ mờ toả xuống đủ để bọn họ thấy rõ vẻ mặt lẫn nhau, Hứa Khiêm thẳng eo bụng dậy, nắm tay đối phương đặt trên l*иg ngực: "Bảo bối, giúp tôi cởi ra nào."

Hầu kết của Nghiêm Mạc giật giật, trái tim dưới lòng bàn tay đang dập dữ dội khiến hắn có chút lúng túng, hắn cúi đầu xuống, không nói lời nào cởi nút ra, từ từ đi xuống mãi cho đến cuối cùng tay hắn dán lên dương v*t đã hơi cứng rắn của Hứa Khiêm.

"Hứa ca, Hứa ca, tôi..."

"Cậu biết nên làm thế nào rồi chứ?" Hứa Khiêm dán vào lỗ tai hắn phả ra hơi thở: "Làm ướt tôi một chút đi."

Cổ của Nghiêm Mạc đỏ lên, tiếng thở dốc từ từ nặng nề hơn vang dội trong gian phòng, hun đến đầu óc hắn nóng lên.

Phân vân trong tay không có thứ bôi trơn, Hứa Khiêm không có ý định để Nghiêm Mạc giúp y, tự mình nhổ một chút nước bọt trong lòng bàn tay, quay tay lại duỗi ra phía sau.

Loại chuyện này trước lạ sau quen, y lại là da mặt dày, lúc này cười hì hì trêu đùa Nghiêm Mạc, còn dùng tính khí đâm vào lòng bàn tay của hắn, truyền tới kɧoáı ©ảʍ dọc theo bụng dưới, Hứa Khiêm thoải mái hít không khí không ngừng, xoa nhẹ trên qυყ đầυ đang trướng lên của đối phương: "Động tác nhanh lên một chút."

Hô hấp của Nghiêm Mạc ngừng lại một chút, chôn đầu trên vai của Hứa Khiêm, ngón tay thon dài xinh đẹp bao phủ dương v*t của Hứa Khiêm trượt lên xuống, ngón cái khẽ khẩy cái miệng đang rỉ ra chút dịch, lại đem toàn bộ xoa lên bụng Hứa Khiêm, chà xát đầy sắc tình.

Hứa Khiêm híp mặt lại, ngón tay sau lưng khẽ co rút, dùng nước bọt làm chất bôi trơn chậm rãi tiến vào nơi căng chặt nóng như lửa trong cơ thể, cồn rượu khuếch đại kɧoáı ©ảʍ, bây giờ toàn thân y như nhũn ra, ngón tay ở phía sau khuẩy đảo, trước mặt lại có Nghiêm Mạc phục vụ, đánh từ hai mặt, cực kì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, giọng nói cũng run rẩy.

Nghiêm Mạc xoè năm ngón tay ra, ngón giữa quệt một chút chất lỏng trong suốt đưa cho y xem, "Đủ ướt chưa?"

Rõ ràng là nói như vậy, do hắn nói ra lại trong sáng đến ngốc nghếch, Hứa Khiêm phì cười, nhấc mông lên: "Cắm vào mới biết."

Ánh mắt Nghiêm Mạc tối sầm lại, ngón tay ướt nhẹp dán sau lưng dối phương, lần theo cột sống từ từ đi xuống, chìm vào khe mông ẩm ướt, xâm nhập miệng huyệt nóng như lửa kia.

Ngón tay của Hứa Khiêm vẫn chưa rút ra, hai ngón cùng tiến vào, ngay cả y cũng không khỏi run rẩy lên, cau mày thả lỏng cơ thể để không đến mức quá khó chịu.

Hô hấp của Nghiêm Mạc càng nặng nề hơn, do cồn rượu xộc lên não nên thấy chóng mặt, đường nhìn cũng mơ hồ, hắn híp mặt lại không thấy rõ mặt của người trên người mình lắm, chỉ có du͙© vọиɠ đã lên men không ngừng gầm thét cắn nuốt lý trí.

Hứa Khiêm dẫn ngón tay của hắn khuếch trương một vòng, cảm thấy cũng khá đủ rồi mới rút ra, nâng eo bụng lên, đem qυყ đầυ đã trướng lên của đối phương đè nơi miệng huyệt, miệng thịt được mở rộng tới mềm rục không ngừng úp vào mở ra, như muốn nhét vào trong cơ thể, tiến nhập chỗ càng sâu hơn nữa...

"Ngoan, gọi tên tôi đi."

Y cắn tai Nghiêm Mạc: "Gọi tên đầy đủ... A!"

Đối phương bất ngờ không kịp đề phòng liền đâm vào khiến Hứa Khiêm mất trọng tâm, cả người ngã trên mình Nghiêm Mạc, không nói ra được nửa lời.

Nghiêm Mạc hôn một cái lên mặt y, giọng nói khàn khàn: "Xin lỗi... tôi không nhịn được..." Dứt lời, liền bắt đầu đâm lên xuống.

Cái tư thế này chọc vào quá sâu, Hứa Khiêm vịn vào bốn vách tường, chỉ cảm thấy thứ kia sẽ đâm đến dạ dày, hơn nữa góc độ không tốt, hầu như không có kɧoáı ©ảʍ gì đáng nói, ngoại trừ căng đau chính là buồn nôn, nhưng tiểu tử tử này cứ bấu lấy eo y không cho y động đậy, ngay cả đổi hướng cũng không làm được, cắn răng nhẫn nhịn một hồi đến phía trước cũng sắp mền nhũn thì rốt cuộc mới hơi thích ứng được.

Y thở phào nhẹ nho, run rẩy mắng đệch.

Nghiêm Mạc thoải mái mấy lần, cũng coi là lương tâm trào dâng, lòng bàn tay ấm áp bọc lấy tính khí của Hứa Khiêm rồi chậm rãi chà xát, có kɧoáı ©ảʍ lôi kéo, tất nhiên mặt sau cũng không còn khó chịu lắm, nhưng Hứa Khiêm vẫn chưa hài lòng, dùng cà vạt siết cổ hắn đổi vài góc độ, lúc điểm G bị đâm trúng cơ hồ lập tức kêu thành tiếng, thoải mái đến nước bọt cũng chảy xuống.

"Đúng... Đừng... Chính là chỗ này... Dùng chút lực... A!"

Y mắng đứt quãng, tiếng rêи ɾỉ này che lấp tiếng kia, giữa không gian chật hẹp không ngừng vang vọng. Nghiêm Mạc đỏ cả mắt, nhéo mông của y ba ba hai cái, đánh đến toàn thân Hứa Khiêm run rẩy, phía sau cũng cắn chặt hơn, tầng tầng lớp lớp tràng thịt bọc lấy dương v*t đầy gân xanh, lúc rút ra nghe tiếng nước phốc xuy, dâʍ đãиɠ tới cực điểm.

Thân thể lần nữa ngã xuống, bụng dưới gần như gồ lên một khối, cảm giác sợ hãi giống bị xuyên thấu khiến ngón chân của Hứa Khiêm cũng cong lại, tay nắm lấy cà vạt cũng mất điều khiển, nhất thời dùng sức quá độ siết trên cổ Nghiêm Mạc tạo thành vết.

Hô hấp dồn dập khó khăn —— kɧoáı ©ảʍ liên tiếp đến ngạt thở, dáng vẻ của người trước mắt rất mờ ảo, Nghiêm Mạc mở to đôi mắt đỏ như máu, nhớ lại lời đối phương vừa mới nói, há miệng gọi một cái tên khác...

Tiếp ngay sau đó, một nụ hôn nóng cháy nuốt sống tất cả.