Định Kiến

Chương 39

Lúc tiến nhập vào Hứa Khiêm kêu lên một tiếng rất lớn, Nghiêm Mạc cho là y đau liền vội vàng rút ra một chút, kết quả bị Hứa Khiêm đè xuống.

"Không phải trước kia cậu cưỡиɠ ɠiαи tôi mạnh mẽ lắm sao..." Y nắm lấy tay Nghiêm Mạc, hạ thân người xuống một chút, làm cho cảm giác căng đau khó chịu truyền tới, rõ ràng rất không thoải mái nhưng vẫn cười: "Thời khắc mấu chốt không thể kinh sợ nha bảo bối." Nói xong lời cuối cùng, thanh âm cũng run rẩy.

Nghiêm Mạc hôn môi y một cái, ngón tay trượt xuống theo đường eo của Hứa Khiêm, mò tới chỗ hai người giao hợp. Hắn có thể cảm nhận được thứ kia đang được miệng thịt giữ lấy, cổng vào buộc chặt ngậm lấy dương v*t hắn, đang làm bộ đáng thương run rẩy.

Hô hấp của hắn càng nặng nề, hạ thân lại cứng thêm mấy phần, Hứa Khiêm chống đỡ đến cả người mễm nhũn ra, dứt khoát tựa vào bệ xe ở phía sau, kéo bàn tay của Nghiêm Mạc đặt lên bụng đầy mồ hôi.

Dáng người của Hứa Khiêm rất đẹp, gần ba mươi nhưng không có một miếng thịt dư, là loại hình gầy gò, hơn nữa khung xương nhỏ, ôm lấy đúng là mảnh khảnh kinh người, khiến hắn không khỏi nhớ tới bộ dáng ở trên giường của đối phương, vòng eo như thế bị uốn thành đủ loại tư thế...

Hứa Khiêm nhìn cặp mặt tràn ngập du͙© vọиɠ kia, chân mày khẽ nhếch lên, không chút do dự đốt thêm lửa.

"Mò tới chưa?"

"... Cái gì?"

"Cậu ah." Y giống như oán giận nói: "Cũng đứng thẳng đến mức này rồi."

Hô hấp Nghiêm Mạc nghẽn lại.

Một cỗ xúc động mạnh mẽ không thể bỏ qua nổ tung trong cơ thể hắn, giống như trong nháy mắt máu huyết sôi trào lên, sự mất tự nhiên từ đầu đến nay bị đánh phá trong chớp mắt, đầy đầu chỉ còn lại du͙© vọиɠ ——

Hứa Khiêm trêu ghẹo xong chờ phản ứng xấu hổ ủ ê của đối phương, rốt cuộc liền bị đánh một cái lên mông, còn chưa kịp giao hàng, liền nghe người kia khàn giọng nói: "Nằm sấp xuống."

"Cái gì?"

"... Nằm sấp trên ghế ngồi."

Hứa Khiêm hơi ngơ ngẩn: "Không gian nhỏ như vậy mà cậu bảo tôi nằm sấp thế nào chứ... Đệch mợ!"

Không biết Nghiêm Mạc tìm đâu được cái chìa khoá, mở cửa sổ trên đỉnh đầu ra, một luồn không khí theo đó lùa vào, tuy rằng vẫn khô nóng khó nhịn như cũ nhưng tóm lại vẫn dễ chịu hơn một chút.

Sau khi mở cửa sổ, hắn đổi vị trí của hai người, lật người kia lại, quỳ gối nằm úp sấp trên ghế ngồi.

Cởi toàn bộ quần áo của Hứa Khiêm, quần tây bị lột xuống hơn nửa, mông hoàn toàn lộ ra ngoài, bây giờ eo bị Nghiêm Mạc ôm chặt lấy, cả người bị ép đến cong lại, phần eo bị giữ chặt, mông nâng cao, dán lên tính khí của Nghiêm Mạc. Hắn cúi người xuống, cắn sau cổ Hứa Khiêm, hàm răng cọ sát da thịt mỏng manh, giống như dã thú đã khẽ ngửi con mồi.

Theo bản năng, cả người Hứa Khiêm nổi da gà lên, cười khan muốn nói gì đó lại bị Nghiêm Mạc đoạt trước.

"Hứa ca, đêm hôm đó, tôi chính là thượng anh như thế này."

Tính khí tiến quân thần tốc giống như mỗi lần cử động đều cắm đến dạ dày. Hứa Khiêm gấp gáp kêu lên một tiếng, toàn thân rã rời không còn chút lực nào, dương v*t treo giữa hai chân nhỏ dịch, rơi xuống ghế da.

Nghiêm Mạc cố gắng động thắt lưng, quyết đoán tiếp tục thao, xương hông vỗ vào cánh mông vang lên tiếng ba ba, cũng mang theo mấy phần thô bạo. Tràng đạo chật hẹp liên tiếp bị nghiền lấy, khi rút ra kéo theo màng nhầy ra ngoài, Hứa Khiêm bị làm đến cả người run rẩy, trong miệng kêu ưm ưm a a, nói không được một câu trọn vẹn, hậu huyệt nóng hừng hực, có chút đau nhức nhưng càng nhiều hơn chính là thoải mái —— loại lửa gần rơm giống như ái tình nồng cháy này đúng là kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà y tìm kiếm.

Không có bất kỳ gánh nặng hay xấu hổ gì, y kêu thành tiếng.

"A a... thật thoải mái... chính là chỗ đó... con mẹ nó cậu có phải chưa ăn cơm không vậy..."

Thanh âm của Hứa Khiêm vẫn run run, chỉ cần Nghiêm Mạc thoáng đẩy một cái, y liền thoải mái đến choáng váng. Dịch ruột non bắt đầu tiết ra, tràng đạo bị thao đến mềm ướt không còn buộc chặt như lúc đầu, trái lại càng nhiệt tình dâʍ đãиɠ cắn nuốt lấy dương v*t của người kia, bụng dưới co giật tựa như run rẩy, mồ hồi lẫn lộn với da^ʍ thuỷ theo bắp đùi trượt xuống, sáng lấp lánh một mảng.

"Hứa ca..." Thanh âm trầm thấp khàn khàn từ phía sau truyền tới, Hứa Khiêm chỉ cảm thấy trên vai đau xót, cộng thêm phía sau hung hăng đẩy một cái, đẩy đến y trượt tới phía trước một chút lại bị hai tay đang giữ chặt lấy hung hăng kéo về.

Không có cổ tay chống đỡ, y chỉ có thể để mặt dính vào trên ghế, thở hổn hển liền ngửi thấy mùi thuộc da, xộc lên khiến đại não như bị say xe. Mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu theo khoé mắt trượt xuống làm trán ướt nhẹp, thân thể bởi vì cồn rượu mà hơi ửng đỏ, vừa chật vật lại gợi cảm.

Một người đàn ông như vậy —— Nghiêm Mạc vừa nghĩ tới dáng dấp ngông cuồng vênh váo của y thường này, yết hầu càng khô nóng.

Hắn hôn cổ Hứa Khiêm, từng chút từng chút một đi xuống, cắn phần xương bả vai nhô ra kia. Hắn cắn rất mạnh, giống như là muốn dùng hết sức để lại dấu vết vậy, in mùi của mình trong thân thể của đối phương.

"Hứa ca, bên trong của anh thật chặt... Nóng quá... tôi cắm xuống, anh liền co rút lại."

"Hứa ca tên anh thật là dễ nghe."

"Hứa ca..."

Hứa Khiêm "đù" một tiếng: "Cưỡиɠ ɠiαи còn lảm nhảm nhiều như vậy, con mẹ nó cậu có thể có chút phẩm đức nghề nghiệp hay không?"

Nghiêm Mạc hơi ngượng ngùng giải thích: "Lần này là anh tình tôi nguyện."

Nói xong húc một cái, thứ kia đâm quá sâu thiếu chút nữa khiến Hứa Khiêm ói ra.

Tiểu tử này thật sự ngây thơ hay là giả bộ... Giữa lúc thao kịch liệt đến khô, Hứa Khiêm rất bội phục mình vẫn còn có tâm tư nghĩ đến những thứ nhảm nhí này, đối phương giống như thật muốn vui đùa tình thú với y, làm càng lúc càng mạnh hơn, đâm đến nửa người dưới của y đã tê rần, trên mông đau rát giống như bị đánh một trận.

Lần đầu làm không phải cũng như vậy sao?

Nếu nói có cái gì khác, đó chính là...

Phía sau lại bị húc mạnh một cái, đẩy đến Hứa Khiêm theo quán tính lao về phía trước, lại bị một lực mạnh lôi trở lại, đặt ở dưới thân.

Hứa Khiêm có chút chịu không nổi, chỗ trong buồng xe quá chật, cơ bản không thể nào động đậy, hơn nữa vừa nóng lại buồn bực, vừa động xe cũng rung theo, y lại uống rượu, bây giờ đầu óc choáng váng, cũng bắt đầu thiếu dưỡng khí.

Vì vậy y liền giãy giụa hai tay muốn đi tìm căn kia của mình, nhưng Nghiêm Mạc không cho, nắm lấy chỗ hiểm của y, Hứa Khiêm mắng vài câu cũng không có tác dụng, chỉ có thể thẳng thắt lưng, phối hợp theo tiết tấu luật động ở phía sau, cọ loạn trên ghế da.

"A... Ha... A a..."

Y nhắm nghiền hai mắt lại, chân mày nhíu lại chung một chỗ, nói không rõ là đau đớn hay vui thích, chất lỏng không ngừng chảy ra từ qυყ đầυ, khiến ghế da ở dưới thân bừa bộn cả lên, Nghiêm Mạc buông bàn tay vô lực của y ra, lấy chút dâʍ ɖị©ɧ dính ở chỗ vừa mới giao hợp chà lên đầu v* đã sớm cứng rắn của Hứa Khiêm, sau khi chơi đùa liền khẽ lôi kéo, kí©ɧ ŧɧí©ɧ hậu huyệt lại khép chặt một lần nữa, gắt gao cắn lấy côn th*t của hắn.

"Hứa ca, đêm hôm đó, anh chính là phóng đãng như vậy."

"Anh thích hợp bị người ta thao hơn..."

Hứa Khiêm cười khàn một tiếng.

"Trước đây không ai có gan này... là cậu nhặt được món hời lớn..."

Thân thể Nghiêm Mạc cứng lên, một cỗ chát lỏng bỗng nhiên phun vào tràng đạo, Hứa Khiêm theo bản năng lắc đầu muốn tránh ra, lại bị một sức mạnh từ đằng sau gắt gao kẹp lại, không thể động đậy.

Đợi đến khi đối phương đã bắn tinh xong, y cũng gần như mệt lả bắn ra ngoài, thở hổn hà hổn hển.

Điểm khác nhau... Hứa Khiêm nghĩ, đêm đó, Nghiêm Mạc gọi tên của Văn Bân ——

Mà không phải của y.

Lần đầu tiên làm không phải cũng như vậy sao?