Tử Thời

Chương 57-2

Editor: lila2211

Ở thành phố G, dĩ nhiên tình trạng không bết bát như Tử Thời tưởng tượng.

Thịnh Thừa quang chỉ là nhất thời không cẩn thận mới bị trúng kế, kế hoạch của anh vẫn được tiếp tục, không hề bị loạn lên một chút nào. Không có anh thì mọi việc vẫn đang được tiến hành theo lẽ thường, bên này anh được đưa vào bệnh viện thì ở bên kia cũng có một nhóm người bị đưa vào đồn cảnh sát ngay lập tức. Cón lại những người may mắn thoát được thì cũng mong sao Thịnh Thừa Quang chết trong bệnh viện, nhưng mà xem xét tình hình nước sôi lửa bỏng thế này thì họp cũng chỉ có thể yên lặng nguyền rủa ở nhà.

Ba năm rồi mới quay trở lại nơi này, Tử Thời còn không kịp ngắm cảnh vật thay đổi thì đã được trợ lý của Ngôn Tuấn đón đi, trên đường từ sân bay đến bệnh viện, người trợ lý này cũng trình bày rõ đầu đuôi câu chuyện với Tử Thời.

Bất tri bất giác, người ở bên ngoài cũng đã xem cô là người phụ nữ mà Thịnh Thừa Quang giao phó chăm sóc.

"Anh ấy bị thương chỗ nào? Có nghiêm trọng không?" Tử Thưofi hoàn toàn không muốn nghe diễn biến mọi chuyện, cô chỉ muốn biết Thịnh Thừa Quang thế nào rồi thôi.

"Thịnh tổng không bị bom là tổn thương, do đẩy một người ra nên bị bị một cái giá hàng rơi vào tay trái, gãy xương rồi!" Trợ lý của Ngôn Tuấn nói xong, ngầm than trong lòng: Cùng là người làm công với nhau, tính tình của ông chủ nhà anh ta ngày thuờng cũng giống vậy, vậy mà lại có ông chủ lại chắn bom cho nhân viên.... Quat thật là quá khác lạ!

Tử Thời nhẹ nhàng thở ra, hỏi lại: "Còn ai khác bị thương không?"

"..." Đây mới là vợ chồng giống nhau này, "Có hai người bị thương nhẹ...Thịnh tổng cũng không bị thương quá nặng."

Tử Thời chợt liên tưởng đến hình ảnh toàn thân Thịnh Thừa Quang đưojc băng bó kín nằm hôn mê bất tỉnh trong phòng ICU*, lúc này mới thực sự thở ra một hơi đầy nhẹ nhõm, hơn nữa cũng bắt đầu nảy ra suy nghĩ: Thịnh Thừa Quang cũng quá... xui xẻo rồi!

*ICU: Phòng chăm sóc đặc biệt.

**

Trong bệnh viện, Thịnh Minh Hoa cũng đang vì thế mà vô cùng tức giận: "Từ trước đến nay ta còn chưa thấy qua tình huống người hộ vệ thì bị thương nhẹ còn ông chủ lại bị gãy xương!"

"Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn!" Thịnh Thừa Quang nhẹ nhàng khuyên nhủ.

Việc này không thể nào trách hộ vệ của anh được, họ đều được huấn luyện chuyên nghiệp, tỉ lệ làm sai gần như là không có, đủ điều kiện đáp ứng yêu cầu phối hợp cao giữa chủ - tớ, hầu như mỗi ngày Thịnh Thừa Quang muốn đi đâu đều phải thông báo cho bọn họ trước tiên. Lần này là do anh nổi hứng giữa đường dừng xe, ai ngờ thật sự xảy ra chuyện.

"Lập tức đổi hết đám người này đi! Trước hết cô sẽ đưa người của cô sang cho cháu!" Thịnh Minh HOa vừa tức giận lạoi vừa đau lòng, giọng nói cực kỳ lạnh lùng.

Thịnh Thừa Qaung cảm thấy không cần thiết, cho dù tình hình lúc ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng những người hộ vệ kia vẫn xử lý cực kỳ chuyên nghiệp, đầu tiên là không chút do dự nhảy lên bảo vệ anh, chỉ là lúc ấy bom nằm trong tay anh, anh nắm thế chủ động, cho nên trong nahsy mắt nah mới đẩy mọi người ra rồi ném bom đi. Vốn nghĩ mọi chuyện sẽ thật hoàn hảo, ai ngờ đâu cái giá hàng lại rơi xuống.

"Không cần đâu cô, cháu vẫn dùng tốt."

"Tốt cái gì? Bây giờ cháu cũng đã nằm ở trong này rồi!" Thịnh Minh Hoa giận dữ: "Ta muốn kiện Công ty Vệ sĩ kia!"

"Cháu đã nói rồi, là cháu không tuân thủ theo điều khoản trong hợp đồng, nói nữa không phải càng phát sinh ra nhiều chuyện hơn suo? Bọn họ đều có gia đình, có người phải chăm sóc, chẳng lẽ để họ bị thương nặng mới là không lãng phí tiền bạc sao?" Thịnh Thừa Quang bị mắng, trong lòng cũng cảm thấy cực kỳ phiền toái, nhất thời không kiềm chế được mà phản bác lời của Thịnh Minh Hoa.

Kỳ thật Thịnh Minh Hoa vô cùng đau lòng, không có cách nào nói năng ôn tồn được nên mới gây chuyện ồn ào trong này. Trước khi bà đến cũng đã bí mật dùng tiền bù đắp cho mọi người, những người vì bảo vệ Thịnh Thừa Quang mà bị thương cũng được chăm sóc cẩn thận rồi.

Nghe Thịnh Thừa Quang tranh luận, Thịnh Minh Hoa tức điên lên nói: "Đúng, là tôi ích kỷ máu lạnh! Ngoài tôi ra các người đều là người tốt!"

Sau khi nói xong Thịnh Thừa Quang cũng cảm thấy không tốt, luýc này liền vội xin tha thứ, đau đàu nói với Triệu Hoài Chương: "Chú, cứu mạng!"

Hai năm qua anh với Triệu Hoài Chương nói chuyện với nhau cũng không nhiều lắm, chủ yếu là ngầm hiểu lẫn nhau thì đúng hơn!

Triệu Hoài Chương còn không có cơ hội mở miệng thì Thịnh Minh Hoa đã hét lớn với ông: "Ông dám nói giúp nó!"

Triệu Hoài Chương đứng lên, đi đến trước mặt bà. Mỗi cử chỉ của ông đều nhẹ nhàng lại nho nhã, ông tốn công sức để đi đến còn Thịnh Minh Hoa không giải thích được ngừng nổi giận.

"Tôi muốn nói là canh đã nguội rồi, bà để cho cậu ấy uống đã rồi lại mắng tiếp!

" Triệu Hoài Chương chậm rãi đưa bà đi múc thêm một bát canh xương.

Thịnh Thừa Quang mượn việc ăn canh để cúi đầu né tránh!

Lúc này Thịnh Minh Hoa không còn tức giận mà bà chỉ cảm thấy đau lòng, nghĩ lại thì lại thấy sợ hãi và áy náy... Nhìn cháu trai ở đằng kia vẫn không ngừng ăn canh, bỗng nhiên mà cứng rắn nói: "Giải quyết xong chuyện này thì đưa mẹ con họ về đi."

Thịnh Thừa Quang ngây người, trong miệng vẫn đang ngậm nước canh ngẩng đầu lên nhìn bà.

Vẻ mặt Thịnh Minh Hoa lại cực kỳ không vui, thở hồng hộc lạnh giọng nói: "Sau khi giả quyết xong chuyện lần này, đưa họ trở về, sắp xếp lại trật tự trong nhà cũ! Để xem người nào không có mắt dám động đến nam nữ nhà họ Thịnh!" Thịnh Thừa Quang sao không vội vàng cho được, chính là nghĩ muốn mau chóng giải quyết xong mọi chuyện để đưa mẹ con hai người trở về. Bà biết Thừa Quang từ nhỏ đã mất cha mẹ, thật ra thì anh cũng muốn có một cuộc sống gia đình ấp áp yên ổn, cho nên lúc đầu căn bản là không muốn tiếp nhận Thịnh thị. Nếu không phải vì bà, vì Tề Quang cùng Tề Thụy, anh cũng sẽ không phải khổ sở như vậy. Đến hôm nay, chuyện như vậy xảy ra làm bà vô cùng sợ hãi, cũng vô cùng áy náy, cho nên dù trong lòng bà không vừa ý thế nào thì cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được, nếu không sau này dù chết bà sẽ không dám nhìn mặt anh trai và chị dâu!

Nữ sĩ Thịnh Minh Hoa hạ quyết tâm, nhất thời phấn chấn, đằng đằng sát khí!

Sau đó cửa phòng bệnh chợt mở, Tử Thời mệt mỏi đứng trước cửa.

Thịnh Minh Hoa thật sự không thể tin vào hai mắt của mình! Miệng thiếu chút nữa phun ra máu... Tình huống gì đây? Vừa nahwsc đến Tào Tháo thì Tào Tháo đã xuất hiện rồi!

Thịnh Thừa Quang cũng kinh ngạc, ngồi dậy từ trên giường, vừa giận vừa sợ hỏi người đứng ở cửa: "Sao em lại đến đây?"

Trên đường đi Tử Thời biết anh không sao, cũng tỉnh táo lại. Thật ra cô cũng đã nghi ngờ liệu mình đến có đúng không, nhìn thấy nét mặt kinh sợ của anh làm cô có chút e sợ.

Đã hơn hai tháng Thịnh Thừa Quang không gặp Tử Thời, huống chi vừa trải qua một phen sống chết. Mặc dù tức giận cô mạo hiểm không lo cho bản thân, nhưng tỏng dầu anh hận không thể lập tức vươn tay ra ôm cô vào lòng.

"Qua đây!" Anh nghiêm mặt, khàn giọng nói.

Tử Thời ngoan ngoãn đi đến, mới vừa đến trước giường bệnh đã bị anh mạnh mẽ ôm vào trong ngực.

Cô để ý thấy tay trái anh bị băng bó thạch cso, không dám đυ.ng vào, khom lưng lùi ra sau, nhưng vì sức của anh quá lớn, chân của cô "Rầm" một cái đập vào khung sắt của giường, đau đến mức cô kêu lên một tiếng "hự".

Lúc này đầu óc Thịnh Thừa Quang không bình tĩnh, chẳtng quan tâm cái gì, ôm láy cổ cô, hung hăng dùng má cọ vào má Tử Thời, thở dài bên tai cô: "Sao lại tới đây? Trần Ngộ Bạch đưa em tới? Như thế nào đã lại quên lời anh nói với em rồi? Lá gan của em lớn như vậy từ khi nào rồi? Hả?"

Tổng giám đốc Thịnh Thừa Quang vẻ mặt lạnh lùng vô tình hay quát tháo dám ra tay với cả trưởng bối trong gia tộc, lúc này đây đang có vẻ mặt cùng giọng điệu gì a?~ Thực sự Thịnh Minh Hoa không nhìn được rồi!

Triệu Hoài Chương sớm đã quay đầu nghiêm túc nghiên cứu hoa văn của bức rèm ngay từ lúc Tử Thời đến.

Bây giờ Tử Thời mới nhớ trong phòng có người, đẩy đẩy anh mà không đẩy ra được.

Thịnh Thừa Quang an ủi người trong ngực, lúc này anh mới cảm thấy bản thân mình phải chịu khổ sở, tay trái vừa rồi bị thương cũng không đau mà giờ lại hơi đau nhức, cổ cảm giác hơi mơ hồ giống như là... Sợ hãi.

Tuy nhiên trong lúc nguy hiểm nhất, chỉ trong nháy mắt anh đó anh chỉ nhớ đến cô: Nếu anh chết, cô biết làm thế nào?

Sống sót sau tai nạn, xa cách lâu ngày gặp lại, Thịnh Thừa Quang vậy mà hỏi thành lời.

Tử Thời không trả lời lại, nũ sĩ Thịnh Minh Hoa đã không chịu nổi được nữa, tiếng giầy cao gót "Cộc cộc cộc" liên tiếp vang lên rồi xa dần.

Triệu Hoài Chương đi ngay phía sau bà, đóng cửa phòng cho đôi uyên ương!

Tử Thời nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu lại xem, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt ông lúc đóng cửa phòng, vẻ mặt cực kỳ ôn hòa, khẽ gật đầu với cô.

Trong lòng Tử Thời không hình dung được cảm xúc ngay lúc này, giống như bị giam trong bóng tối tự nhiên lại đưojc ánh sáng chiếu rọi, hạnh phúc đến mức không mở mắt ra được!

"Không biết," Tay cô vỗ nhẹ sau gáy Thịnh Thừa Quang, "Có lẽ sẽ đi theo chăm sóc cho anh, hoặc ở lại chăm sóc cho Gấu Nhỏ... Nhưng nhất định em sẽ không yêu người khác!"

Em đã được trải qua tình cảm tốt nhất cuộc đời này, về sau dù chết hay sống thì đều không cảm thấy đáng tiếc.

Đúng vậy, bây giờ cô dám thừa nhận tình cảm của mình là yêu.

Thịnh Thừa Quang ngồi trên giường, cô đứng, anh chôn trong ngực cô, hít vào đều là mùi hương của cô, anh có chút say mê, vừa nghe được cô nói cái gì?

Yêu!

"Vậy thì nhất định như vậy," Anh há miệng cắn một cái qua lớp áo, "Anh cũng thế, mặc kệ cuộc đời này dài hơn, sẽ không yêu người khác."

Tử Thời đỏ mặt, tay đẩy trán anh, "Anh... Buông ra... A!"

Kỳ thật Thịnh Thừa Quang cũng không có ý đồ xấu, nhưng mà lại không có bằng chứng, dù sao cũng đã có ấn ký. Cô đau nên đẩy anh ra, Thịnh Thừa Quang thả ra, ngẩng đầu cười với cô.

Mắt Tử Thời đỏ lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt anh, trong phòng yên tĩnh chỉ còn lại âm thanh thở yếu ớt, cô nâng mặt anh lên, cúi đầu nhẹ in môi mình lên môi Thịnh Thừa Quang.

"Ừ, chúng ta quyết định rồi!"